Lan Vân

Lúc ta về nhà, bà ngoại đang mang vẻ mặt sầu thảm, ngưỡng cổ trông mong.

Mợ cả lạnh nhạt ôm Giang Thịnh Cẩm, lên tiếng chế nhạo: “Nhìn xem, cho dù không có xe ngựa thì không phải nó vẫn về rồi sao? Đã nói là không cần tốn công sức đi tìm mà, không phải biểu cô nương không có chân, tự mình không đi được, mẫu thân đừng làm chuyện bé xé ra to nữa.”

“Cẩm Nhi của chúng ta vừa mới chịu tủi thân lớn, ngược lại là biểu cô nương, còn nhỏ mà đã học được cách lập nhóm tẩy chay người khác rồi, cái miếu Giang gia này vẫn quá nhỏ, không chứa nổi vị đại Phật con gái độc nhất của Hoài Ninh Hầu này.”

Ta còn chưa lên tiếng thì Doãn Nam Vương phi đã khoan thai đi đến.

“Chịu tủi thân lớn cỡ nào, nói ra để ta nghe xem, nha đầu Lan Vân này lại có bản lĩnh lớn như vậy, ta nhất định sẽ thay mẹ nó phạt nó thật nặng.”

Ta cười: “Mặc dù con lạc mất đội ngũ nhưng Vương phi có lòng tốt, đưa con đi một đoạn đường, nếu không con sẽ thật sự giống như lời mợ nói mà đi bộ về rồi.”

Mợ cả sợ hãi hành lễ: “Không biết Vương phi đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa.”

Doãn Nam Vương phi lại không để ý đến, thân thiết kéo tay bà ngoại: “Gần đây phu tử khỏe chứ? Học trò tới đột ngột, cứ đi tay không như vậy đến thăm thầy, thật là thất lễ quá.”

Bà ngoại hiền hòa nhìn bà ấy: “Con đưa Lan Vân về đã là món quà tốt nhất dành cho ta rồi.”

Bà ngoại từng là thầy của nữ phu tử của trường tư thục khuê nữ trong Kinh, bà không dạy nữ đức nữ giới, chỉ dạy tứ thư ngũ kinh, bây giờ rất nhiều phu nhân trong Kinh đều là môn sinh của bà.

Có một khoảng thời gian rất dài, những gia đình có học trò từng được bà dạy đề bị bà mối đạp đổ cả cửa.

Mãi đến khi bà muốn để phái nữ thi cử vào làm quan, tự lập môn hộ, trường tư thục của bà mới vắng vẻ đìu hiu.

Bà ngoại nản lòng thoái chí, chẳng mấy chốc đã xuất giá, vì suy nghĩ hão huyền của bà mà dẫn đến thiếu hụt về đức hạnh, cho dù nhà mẹ đẻ hiển hách thì cũng chỉ gả cho một học trò nghèo.

Doãn Nam Vương phi cũng là học trò của bà, còn là học trò duy nhất đến cầu học sau khi bà ngoại thành thân, là đồng môn với mẫu thân của ta.

Sau này hai người học trò này của bà ngoại đều gả cao vào phủ Công Hầu vương phủ, lại có rất nhiều mời muốn xin bà mở lại trường tư thục, bà lại không chịu nhận một học trò nào nữa.

Vương phi và tổ mẫu ôn chuyện bao lâu, mợ phải hành lễ bấy lâu, mãi đến khi Giang Thịnh Cẩm không kiên trì nổi nữa ngã ngồi trên đất, Vương phi mới giống như chợt phát hiện ra có một đám người vẫn đang hành lễ, xua tay bảo bọn họ đứng dậy.

“Giang đại cô nương đã thể hiện thần uy trên đại hội mã cầu, vô cùng dũng mãnh, sao về nhà hành lễ mà cũng có thể ngã vậy? Đúng rồi, hóa ra là yêu kiều hơn người bên cạnh một chút, ngay cả quan chăn ngựa của đại nội cũng dùng không quen, phải tự mình mang theo mã nô, có lẽ là dùng nô tài của Giang gia hài lòng hơn trong cung.”

Trên mặt mợ cả là muôn màu muôn vẻ, vội vàng nói không dám.

“Không dám ư? Giang gia các ngươi có gì mà không dám? Ngay cả đích nữ của Hầu phủ mà cũng có thể nói bỏ lại là bỏ lại, Giang phu nhân và Giang đại cô nương đúng là mẹ con ruột, người làm con gái thì mưu hại em họ và mã nô có dan díu, người làm mẹ thì muốn một cô nương xuất đầu lộ diện đi khắp hang cùng ngõ hẻm.”


“Thôi, ngươi đã nói Giang gia miếu nhỏ, chi bằng hôm nay phu tử cứ đồng ý chuyện của hai đứa nhỏ đi, con cũng tiện sớm ngày chuyển đại Phật này đến nhà con.”

*

Bà ngoại cuối cùng cũng không đồng ý, Doãn Nam Vương phi tràn đầy u oán rời đi.

Tin đồn trong Kinh Thành lưu truyền nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều.

Đợi đến khi mợ cả phản ứng lại được cả Kinh Thành đều đang lan truyền, nói đại cô nương Giang gia ương ngạnh quái đản, một ngày làm hai nô tài bị thương, còn bỏ rơi đích phủ Hầu phủ sống nhờ trong nhà ở lại nơi đấu mã cầu, tự mình nghênh ngang rời đi.

Giang Thịnh Cẩm đang ở tuổi bàn chuyện hôn nhân, huống chi trận đấu mã cầu hôm đó vốn dĩ chính là buổi xem mắt được ngầm thừa nhận, nô tài ra vào sau rèm châu là tai mắt của biết bao nhiêu quý tộc.

Lời đồn đại giống như mãnh hổ, nhưng cũng không phải là tự dưng mà có.

Trong một buổi, mấy người mợ khác đều tránh đại phòng như ôn dịch, tuyên bố Giang Thịnh Cẩm hoặc là xuất giá, hoặc là xuất gia, nếu không thì chia nhà.

Mắt thấy gia tộc vừa mới bắt đầu hưng thịnh đã sắp tứ tán suy bại, phu thê đại phòng cãi nhau một trận lớn, đành phải vội vàng bàn chuyện hôn nhân cho Giang Thịnh Cẩm.

Nhưng náo ra chuyện như vậy, kết hôn với ai cũng không tránh khỏi một hồi thương lượng, trong thời gian ngắn căn bản không tìm được gia đình thích hợp.

Mợ cả muốn chọn một người từ nhà mẹ của mình, nhưng nhà mẹ của bà ta cũng không phải người dễ lừa, thái độ cực kỳ lạnh lùng, vẫn phải biếu lễ dày thì em dâu của bà ta mới buông lời, nói cho bà ta biết nội tình chân chính.

Lời đồn đó thật ra không đến mức khiến thanh danh Giang Thịnh Cẩm hỏng đến độ không bàn được chuyện hôn nhân, nguyên nhân chân chính là Giang Thịnh Cẩm mang theo ngoại nam riêng xúc phạm nội quyến, ngoại nam này còn là mã nô hèn mọn có liên quan đến tội mưu phản, chị ta còn có quan hệ không rõ ràng với mã nô này.

Các quý nữ có quan hệ thân thích thì truyền tai nhau, con gái cho dù có chịu tủi thân thì cũng sẽ không thổ lộ hết với người làm mẹ.

Vì giữ thanh danh cho các quý nữ, mặc dù đã giấu đi chuyện này nhưng lại lợi dụng hành vi thất đức của Giang Thịnh Cẩm trên sân mã cầu, không để lại đường sống mà đào bới quá khứ thân mật không có giới hạn của Giang Thịnh Cẩm với Cố Tri Dịch.

“Chị nói xem, nhà nào mà chịu để một cô gái không rõ ràng với mã nô vào cửa, đây không phải là đi làm người bị cắm sừng sao? Nếu như cưới người như vậy về thì thanh danh cả nhà đều sẽ bị hỏng, chị à, chị vẫn nên đừng gây họa cho người trong sạch, chọn con cái của đầy tớ nào đáng tin, gả đi xa là tốt nhất.”

Đây là cách làm khi không còn cách nào khác, chưa đến lúc không thể khác được, mợ cả làm sao chịu gả con gái mà mình cưng chiều cho con của một nô tài chứ?

Mà ta lại qua lại thân thiết với phủ Doãn Nam Vương, hôn sự gần như đã là ván đã đóng thuyền, chỉ còn thiếu việc phụ thân về Kinh ký kết uyên ương thôi.

Doãn Nam Vương là thân vương khác họ thế tập võng thế (*), địa vị cao quý, đợi đến khi Thế tử Nghiêm Bái thừa kế tước vị, ta sẽ là Vương phi có phẩm cấp cao.


(*) Thế tập võng thế(世襲罔替), tức giữ nguyên tước hiệu mà truyền đi mãi mãi.

Cùng ở độ tuổi xuân xanh tươi đẹp chờ gả, ta gả vào vương phủ, nâng cao một bước, từ gia đình huân tước biến thành hoàng thân quốc thích; Giang Thịnh Cẩm lại ngay cả gả thấp cũng không tìm được nhà nào tốt, mợ cả gấp đến độ bắt đầu cầu thần bái Phật.

Mấy ngày nay Giang Thịnh Cẩm sống cực kỳ không tốt, mang danh là đợi gả nhưng thật ra là cấm túc, không thể xuất phủ, chỉ có thể ngày càng táo tợn hơn mà tra tấn người hầu.

Tế Liệu vì từng hầu hạ ta mà có kết cục thê thảm nhất, ngày ngày bị phạt quỳ trên đường người đến người đi, hơn nữa nhất định phải ngửa mặt lên cho mọi người đều nhìn thấy vết sẹo vì không kịp thời chạy chữa mà trở nên thối rữa.

*

Ban đêm, Tân Hà tiến đến bên tai ta: “Tiểu thư, Tế Liễu truyền tin nói vừa rồi Giang đại tiểu thư mặc đồ của người hầu, lén lút đi đến chuồng ngựa.

Tân Hà là người đưa từ Hầu phủ tới, cùng ta lớn lên, trung thành tuyệt đối, chỉ là tính cách hơi hiền lành.

Kiếp trước Vệ gia bị chém đầu cả nhà, ta cũng bị bỏ, làm người bị trượng phu ruồng bỏ.

Cố Tri Dịch vẫn không chịu buông tha cho ta, hắn đánh gãy chân ta, nhốt ta trong chuồng ngựa, mặc cho Giang Thịnh Cẩm tùy ý ức hiếp.

Giang Thịnh Cẩm đã chịu sự đánh chửi lạnh nhạt của thứ tử vương phủ mười năm, cực kỳ hận ta, vì hủy hoại tinh thần ta mà xem Tân Hà như phần thưởng vứt cho người hầu làm nhục, nhốt ta trong kho củi chỉ cách một bức tường.

“A Dịch chỉ nói không cho phép đàn ông chạm vào ngươi, nhưng trong lòng ta có oán giận, vậy thì để nha đầu này của ngươi chịu thay ngươi đi. Ai bảo ngươi suy bại đến mức này rồi mà còn khiến đàn ông nhớ mãi không quên ngươi, đây chính là kết cục.”

Tế Liễu đi theo sau chị ta, trước khi rời đi còn thương hại nhìn ta: “Nếu như ta trung thành với ngươi thì hôm nay sẽ có kết cục này, cố mà trân trọng bây giờ còn có thể nghe thấy tiếng của nàng ta đi, trước ngày mai, nàng ta sẽ bị bán vào kỹ viện hạ đẳng nhất.”

Hai tay của ta gần như muốn bấu vào tường, nghe vậy thì nhìn nàng ta chằm chằm: “Vì sao?”

Đáy mắt Tế Liễu lộ ra chút hận ý: “Ngày đó khi phu nhân lấy khế ước bán thân của ta uy hiếp ta cũng nói sẽ bán ta vào kỹ viện hạ đẳng nhất, mấy năm nay không có giây phút nào là ta không lo lắng hãi hùng, nha đầu hồi môn của người khác đều làm thông phòng của cô gia, ta lại chỉ đổi chỗ làm nô tài thôi. Ngươi chỉ cứu ta, lại không hề nghĩ đến việc sau này ta nên làm gì, ta dựa vào cái gì mà phải báo ơn chứ!”

Ta không chú ý tới khế ước bán mình là bởi vì phủ Hoài Ninh Hầu căn bản không có chuyện khế ước bán mình, tất cả mọi người trong phủ đều là thân binh tàn tật già yếu và người nhà của thân binh đã chết.

Nhưng nhiều năm như vậy, nếu nàng ta nhắc với ta một chữ, ta cũng không đến nỗi không giải quyết được chuyện khế ước bán mình của một nha đầu, rõ ràng là với thân phận của ta thì ta hoàn toàn có thể làm một tờ khế thân hoàn toàn mới cho nàng ta.

Nàng ta không thể báo ơn, lại có thể cúi đầu trước lời uy hiếp độc ác nhất, trở thành sấm quỷ chôn bên cạnh ta.


Thật ra bây giờ nhìn lại, khế thân so với dung mạo hình như cũng không quan trọng như nàng ta nói.

Đêm đó ta không nghe thấy tiếng của Tân Hà, chỉ có lời nói thô tục khiến người khác buồn nôn, trong kho củi chẳng có gì, trên vách tường tràn đầy dấu tay đỏ như máu.

Móng tay mười ngón của ta tróc ra, mơ hồ để lộ vụn xương trắng.

Tế Liễu nói vừa rồi vì để không phát ra tiếng, Tân Hà đã cắn nát đầu lưỡi, bị làm nhục cả một đêm nhưng vẫn có sức tránh thoát sự kiềm chế của hai tên đàn ông vạm vỡ chạy trốn.

“Xem ra nàng ta cũng không phải ngu trung đến mức có thể vì ngươi mà đi chết.”

Chỉ có ta biết, phụ thân em ấy là thân binh của cha ta, sau khi vì cha ta mà bị trọng thương dẫn đến tàn tật thì tiếp tục làm phủ binh của phủ Hoài Ninh Hầu, con gái ông ấy tuyệt đối sẽ không sợ chết.

Sau khi kinh ngạc thì ta lại đau thắt ruột gan, Tân Hà biết võ, em ấy có khả năng phản kháng, nhưng đêm qua ta lại không hề nghe thấy tiếng giãy giụa.

Em ấy vì giữ sức.

Ta lại hy vọng em ấy tự mình chạy đi.

Trốn đi, Tân Hà, đừng vì ta, hãy vì chính em.

Thế nhưng em ấy lại cứ vì ta.

“Tiểu thư, trà nguội rồi.”

Ta dứt ra khỏi hồi ức đau đớn đó, đặt chén trà xuống.

“Ngày mai đưa ít thuốc trị thương cho nàng ta, lại thêm chút thuốc giữ nhan, tìm người giả làm thương nhân ở ngoài phủ rao hàng, đợi đến khi nàng ta xin thuốc lần thứ hai thì nhất định phải để Giang Thịnh Cẩm biết chuyện.

Kẻ ác tự có kẻ ác trị.

Bây giờ, ta phải đi giày vò kẻ ác trước rồi.

*

Trong kho củi bên ngoài chuồng ngựa, Giang Thịnh Cẩm mặc quần áo của nha đầu hạ đẳng, đang cầm roi chất vấn Cố Tri Dịch.

“Đúng là chó cắn người thì sẽ không sủa, ngươi vẫn còn lại một tay, bây giờ bên ngoài lời đồn bay đầy trời, nhất định là nửa miếng ngọc ngươi giấu riêng đã bị lộ ra rồi!”

“Rốt cuộc ngươi đã thế chấp miếng ngọc đó ở hiệu cầm đồ nào, mấy ngày nay anh trai đã sắp lật tung tất cả hiệu cầm đồ trong Kinh Thành rồi nhưng đều không tìm được!”

Tay phải của Cố Tri Dịch vô lực rũ xuống, khuôn mặt mặc dù lạnh lùng nhưng thần sắc rất tốt.


Mây ngày nay Giang Thịnh Lượng đã ép hỏi hắn không ít lần, hơn nữa còn muốn nghiêm hình bức cung, nhưng hắn đã không còn là thiếu niên im lặng u ám đó nữa, chìm nổi trong quan trường nhiều năm, bắt chẹt một nha nội không phải dễ dàng à, thậm chí còn đảo khách thành chủ, khiến Giang Thịnh Lượng tìm y hỏi thuốc cho hắn.

Gân tay đã bị cắt đứt cũng đã nối lại rồi, chỉ là sau này không thể dùng sức, dùng sức một chút thôi thì tay sẽ run, viết chữ vẽ tranh càng là suy nghĩ viển vông.

Thấy Cố Tri Dịch không đáp, Giang Thịnh Cẩm lại vung roi: “Ngươi thích bản tiểu thư đến vậy à? Đã hủy hôn rồi mà còn giữ tín vật đính hôn không buông! Ngươi ngoan ngoãn nói ra miếng ngọc đó ở đâu, bản tiểu thư có thể suy xét cho ngươi nếm chút ngon ngọt, thế nào?”

Cố Tri Dịch cuối cùng cũng có chút phản ứng: “Nói nghe thử xem?”

Giang Thịnh Cẩm cười quyến rũ, lại có chút đắc ý: “Ngươi muốn thế nào, bản tiểu thư cũng thỏa mãn ngươi, điều kiện tiên quyết là phải lấy được miếng ngọc đã.”

Đến bây giờ nàng ta vẫn còn cho rằng lời đồn bắt nguồn từ miếng ngọc đó, chỉ cần không bị người khác lấy được thì tất cả vẫn còn đường cứu vãn.

Cố Tri Dịch khó chơi, chỉ có mỹ nhân kế vẫn chưa được dùng, bây giờ Giang đại tiểu thư như nàng ta hạ mình, không tiếc lấy thân làm mồi, đối phương quả thật mắc câu rồi.

Chỉ là ham sắc đẹp của nàng ta mà thôi.

“Ta phải có được chút lợi ích trước, nếu không thì ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?”

“Cởi đồ ra.”

Giang Thịnh Cẩm túm chặt cổ áo của mình, nuốt nước bọt, suýt nữa mắng thành tiếng.

Cố Tri Dịch lại trào phúng: “Ta thương nặng chưa lành, hơn nữa còn đứt gân tay phải, có thể làm gì được ngươi? Chỉ là muốn xem thành ý của đại tiểu thư thôi, xem ra đại tiểu thư cũng không có thành ý gì cả.”

Gò má Giang Thịnh Cẩm ửng đỏ, cuối cùng vẫn buông tay ra, cởi từng món đồ trên người mình, mùa xuân quần áo mỏng, hai ba chiếc thôi đã cởi đến đồ lót, để lộ cánh tay, bắp chân và cần cổ trắng nõn.

Nàng ta quan sát sắc mặt của Cố Tri Dịch, thấy đối phương vẫn chưa hài lòng mà nhìn nàng ta, nàng ta quyết tâm cởi áo trên, chỉ mặc yếm.

Hơi lạnh lan tràn, nàng ta khoanh tay, xấu hổ đến mức nước mắt như hạt châu rơi xuống: “Ngươi thật sự muốn bắt nạt chết ta thì mới bằng lòng bỏ qua sao?”

Cố Tri Dịch nhặt một chiếc áo lên khoác lên vai nàng ta, trong lòng Giang Thịnh Cẩm vui mừng, suy cho cùng hắn cũng không đành lòng làm khó mình.

Ngay cả khi Cố Tri Dịch ngày càng đến gần nàng ta, sát bên tai nàng ta, nàng ta cũng không hề kháng cự, khuôn mặt lại hơi nóng lên.

Nàng ta nghĩ, nếu Cố Tri Dịch có công danh, nàng ta cũng không phải không muốn gả cho hắn, dù sao thanh danh của mình cũng do hắn làm liên lụy, hắn sẽ không để ý.

Nhưng lời Cố Tri Dịch nói ra lại khiến nàng ta như rơi vào hầm băng.

Cố Tri Dịch ngả ngớn nói: “Thân thể của đại tiểu thư không khác gì những người phụ nữ khác, ta còn tưởng ngươi đặc biệt thế nào, bây giờ xem ra cũng chỉ là son phấn dung tục thôi.”

“Dáng vẻ bây giờ của ngươi, thật là thấp hèn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận