Lan Vân

Trường kiếm sắc bén trong tay ta vẽ ra một đường, cắt đi phần vạt váy mà ngón tay Cố Tri Dịch chạm vào.

Còn chưa đợi hắn có phản ứng, mũi kiếm lạnh băng đã chống vào sau cổ hắn.

Ta cười lạnh: “Mã nô này của chị họ đúng là to gan, dám gọi khuê danh của ta, chạm vào váy ta, chẳng lẽ vì ta không có chỗ dựa nên mới dám phá hủy danh dự của ta như vậy sao?”

Giang Thịnh Cẩm lại giống như nắm được điểm yếu của ta, hừ một tiếng: “Ngươi tức giận như vậy làm gì? Chắc không phải là đã làm việc gì không thể tiết lộ ra ngoài nên muốn giết người diệt khẩu chứ! A Vân A Vân, gọi thân mật thật đó!”

“Vậy thì phải hỏi chị họ rồi.”

“Đâu có liên quan gì tới ta!”

“Nếu không phải mấy năm nay chị họ bất luận ra vào nơi nào cũng để mã nô này hầu hạ bên cạnh thì hắn làm sao biết được tục danh của tiểu thư khuê các? Cho dù là nơi ở của các nữ quyến, giữa chị em với nhau xưng hô không có gì kiêng kỵ, nếu như đều dựa vào dăm ba câu như vậy để vu vạ, vì bảo vệ mặt mũi gia tộc, cũng chỉ có thể cắt tóc làm ni cô thôi.”

“Vậy thì thật sự là tai bay vạ gió đó!”

Dáng vẻ Cố Tri Dịch gọi khuê danh của ta đều bị các quý nữ nhìn thấy và nghe thấy, thay vì việc lớn hóa việc nhỏ, để lại nhược điểm cho người ta tung tin đồn thất thiệt, chi bằng làm lớn chuyện lên, trực tiếp giải quyết luôn.

Vạ lây tới mình, các quý nữ ở đây đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Giang Thịnh Cẩm trở nên không không tốt.

Kiếp trước ta đã náo ra tin đồn chịu đánh thay mã nô, kẻ đầu tên đánh em họ của mình là Giang Thịnh Cẩm thì lại không ai để ý tới.

Thậm chí còn vì chị ta hào phóng tặng Cố Tri Dịch cho ta mà để lại tiếng thơm, khen chị ta thẳng thắn thành thật, lúc trước ngược đãi đánh Cố Tri Dịch cũng là vì không để ta bị một mã nô dụ dỗ.

Đâu có không biết liêm sỉ giống như ta, tự cam chịu thấp hèn, còn ở nhà mà đã có tư tình với mã nô.

Giang Thịnh Cẩm ngược lại còn nói chuyện thay ta: “Thà phá mười tòa miếu cũng không phá một mối hôn sự. Đâu có biết em họ tình cảm sâu đậm như vậy, đánh cược tính mạng cũng muốn bảo vệ tình lang, bây giờ nghĩ lại, lúc trước ta không nên ngăn cản.”

“Dù sao em họ cũng là con gái duy nhất của Hoài Ninh Hầu, bối cảnh của em ấy dù sao cũng lớn hơn bọn ta một chút, muốn chọn phu quân như thế nào còn không phải nhìn sở thích của em ấy à, sao lại nghe lời của người ngoài như chúng ta chứ!”

Cho nên phủ Hoài Ninh Hầu bị mắng là gia phong bất chính, ta cũng trở thành kẻ vô ơn không biết lòng tốt của người khác.

Bây giờ đã có việc ta bị dính líu làm bẩn thanh danh ở đó, chuyện liên quan đến danh tiết, những quý nữ này đương nhiên sẽ ra tay.

*


“Rõ ràng người cùng mã nô như hình với bóng là nàng ta, ai làm việc không thể để lộ ra ngoài chúng ta đều biết rõ như ban ngày, thật sự xem người khác đều mù hết sao?”

“Ta lại cảm thấy kỳ lạ, con trai Cố gia đó không phải bị biếm làm nô, sao lại tự cam chịu thấp hèn đến Giang phủ bán mình làm nô chứ?”

“Đúng đó, rốt cuộc Giang gia có gì đáng để hắn từ bỏ thân sạch sẽ, tự hạ mình vào tiện tịch?”

“Còn có thể có gì được, việc này không phải rõ rành rành sao? Mỹ quyến như hoa, cho dù làm nô làm chó thì cũng muốn đi theo.”

Sắc mặt Giang Thịnh Cẩm đỏ bừng, biết rõ đối phương đang nói móc nói mỉa nhưng lại không có chỗ cãi lại, vì những gì bọn họ nói đều là sự thật.

Chị ta hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi không tin, tự mình hỏi Cố Tri Dịch là được! Xem xem biểu cô nương băng thanh ngọc khiết của chúng ta có hỏi han ân cần, đưa canh đưa thuốc cho hắn không!”

Ta nhẹ giọng nói: “Đây là người của chị họ, hắn có thương tích bệnh tật gì thì đương nhiên là tìm chị xin thuốc, em cần gì vẽ vời thêm chuyện, tự dưng để người ta nói ra nói vào, người hầu trong nhà không phải đã chết hết, đã có thể truyền đến chỗ chị họ, chắc hẳn đã có rất nhiều người biết rồi.”

“Nếu chị họ thật sự nghe được tin tức gì thì có thể lấy ra bằng chứng thiết thực, cho dù tìm ra được món đồ nào liên quan đến ta từ chỗ hắn, ta sẽ tự đoạn tuyệt để tạ ơn khổ tâm nuôi dưỡng của bà ngoại.”

Giang Thịnh Cẩm khuất phục, đương nhiên chị ta biết là sẽ không tìm ra được gì từ chỗ Cố Tri Dịch, chỉ trách lúc trước chị ta quá ngu, đồ ta đưa cho Cố Tri Dịch đều bị chị ta vơ vét đi, phá hủy sạch sẽ, ngay cả bình thuốc cũng bị đập vỡ nát.

Có Tế Liễu làm tai mắt, vừa mới đưa đồ đi, ngay sau đó đã thông báo tin tức, ta đưa đồ gì chỉ sợ chị ta còn biết rõ hơn Cố Tri Dịch, tuyệt đối không quên.

Chuyện vô căn cứ như vậy, lại có thể lấy ra ép em họ nhà mình lấy cái chết tỏ rõ ý chí, người ngoài nhìn chị ta lại có thêm mấy phần xem thường.

“Nô tài nói chuyện thị phi như vậy, lời nói ra có thể có được mấy lời nói thật? Tự tiện xông vào nơi ở của nội quyết, va chạm quý nhân, vốn dĩ chính là tội đại bất kính, chi bằng chém chết ngay tại chỗ, chấm dứt tai họa về sau!”

Giang Thịnh Cẩm tức giận nói: “Cho dù hắn va chạm ai thì đó không phải là người ngoài, chuyện nhà của ta liên quan gì đến các ngươi! Không cho người ta nói mà đã muốn đánh muốn giết, ngang ngược thật đất!”

Ta lại cười khẽ, nâng mũi kiếm lên: “Được, để hắn nói, bản tiểu thư cho hắn cơ hội phân trần, tránh cho hắn chết oan.”

Người xung quanh đều mang ánh mắt không tán thành, có người kéo ta: “Cô ngốc à! Nếu như hắn thật sự là tên điên, cho dù cô giết địch một ngàn thì cũng tự tổn thương tám trăm!”

Muốn đồng quy vu tận, vậy thì cũng phải có quyết tâm chết mới được.

Nhưng ta biết, Cố Tri Dịch là người tiếc mạng nhất.

Dù sao hắn cũng gánh trọng trách lấy lại vinh quang cho Cố gia, còn chưa kịp quyền nghiêng triều chính, sao hắn nỡ chết dễ dàng chứ?”


“Tự ngươi nói đi, ngươi với bản tiểu thư có từng qua lại chút nào không?”

Cố Tri Dịch nhìn ta một cái thật sâu, lại dập đầu xuống đất thật mạnh, giọng nói thoáng như đẫm máu và nước mắt.

“Chưa, từng.”

Chưa từng qua lại.

*

Giang Thịnh Cẩm vẫn còn trông cậy con chó ngoan này có thể giống như thường ngày, khiến chị ta hài lòng, không ngờ hắn lại vả mặt mình ngay trước mặt mọi người.

“Đã gọi thân mật như vậy rồi, ngươi nói các ngươi chưa từng qua lại ư? Vậy thì sao ngươi lại kêu nó cứu ngươi? Những thứ thuốc trị thương thượng phẩm, đồ xua lạnh trong phòng ngươi lại từ đâu mà ra! Ta tận mắt nhìn thấy Tế Liễu đi ra từ phòng của ngươi, ngươi còn muốn giấu giếm à!”

Cố Tri Dịch cúi thấp đầu, phủi sạch liên quan.

“Biểu tiểu thư tâm địa lương thiện, hiền danh đối xử tốt với người hầu cả phủ đều biết nên ta mới cả gan cầu cứu nàng ấy. Nói ra lời mạo phạm, không phải cố ý nghe ngóng, chỉ là khi lão thái thái đưa biểu tiểu thư đi chùa Thu Sơn thắp nhang cần dùng ngựa, ta đã vô tình nghe được chút quý tính, vào lúc tính mạng nguy hiểm lại quên mất tôn ti, là tội của ta, mặc cho biểu tiểu thư xử lý.”

“Những thứ thuốc trị thương, đồ giữ ấm chống lạnh đó đương nhiên là người thân ta đưa tới, chỉ là đúng lúc chạm mặt vị cô nương Tế Liễu này, nhờ nàng ta mang đến cho ta thôi.”

Giang Thịnh Cẩm lại không buông tha: “Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy, nhà ngươi nghèo rớt mồng tơi, ngay cả cơm cháo cũng ăn không nổi, lấy đâu ra tiền mua mấy thứ đó cho ngươi? Ngươi nói năng bảo vệ biểu tiểu thư như vậy, ta lại không phân rõ được ngươi rốt cuộc là mã nô của ai nữa!”

Cố Tri Dịch nhìn thoáng qua chị ta, chậm rãi nói: “Lệnh bài có thể tự do ra vào phủ chỉ có các vị cô nương quản sự bên cạnh chủ tử có. Trong nhà vốn không thu xếp được, bất đắc dĩ chỉ có thể bỏ đi miếng ngọc đáng giá cuối cùng, đó là tín vật đính hôn.”

“Vốn dĩ là một cặp, khắc gia thế của đối phương, miếng đại diện cho Cố gia đã bị vỡ khi hủy hôn, miếng còn lại để ở trong nhà, bây giờ bất đắc dĩ chỉ có thể bán đi, chỉ hy vọng đừng để người ta phát hiện, ngược lại trở thành chướng ngại vật trong chuyện cưới xin của cô gái đó.”

Cố Tri Dịch nói cho cùng cũng đã từng là đệ nhất công tử vang danh Kinh Thành, lời nói này có lý có chứng cứ, khiến người ta tin phục.

Hắn lại có dung mạo tốt, bị thương lại có thêm chút vẻ đẹp thê lương, giống như lá rụng mùa thu.

Trình bày sự việc không kiêu ngạo không tự ti, lại rất có khí chất, ngược lại làm lòng người mềm nhũn.

“Cô gái kia vô tình, hắn lại có nghĩa, bị hủy hôn rồi mà vẫn không muốn làm chậm trễ hôn sự của đối phương, nếu như đổi lại là ta, ta nhất định phải huyên náo khiến mọi người đều biết, nhìn xem là nhà ai làm ra chuyện bội bạc như vậy!”


“Hắn đã nói không có rồi, nước bẩn hôm nay ngươi cứ phải hắt lên người em họ nhà mình à?”

“Hoài Ninh Hầu ở bên ngoài chinh chiến, sáu năm rồi chưa về, bất đắc dĩ mới giao Vệ cô nương cho nhà ngoại, nếu biết được con gái yêu duy nhất bị bắt nạt như vậy, chỉ sợ sẽ lạnh lòng.”

Lại thấy anh em Giang gia thay đổi sắc mặt sau khi nghe Cố Tri Dịch nói xong.

Giang Thịnh Lượng đột nhiên đưa tay cho Giang Thịnh Cẩm một bạt tai, nghiêm nghị quát lớn: “Là do gia đình chiều hư em rồi nên mới dưỡng thành tính tình tranh cường háo thắng như vậy, chỉ mong nói cho đã cái miệng, ngay cả máu mủ tình thân cũng không để ý, còn không mau nhận lỗi với em họ!”

Giang Thịnh Cẩm cũng không còn hùng hổ dọa người như vừa rồi, cắn răng xin lỗi: “Là do chị váng đầu, mong em họ tha lỗi!”

Giang Thịnh Lượng lại khom người tạ tội: “Tội của mã nô này thì có chết cũng không đáng tiếc, nhưng hôm nay dù sao cũng là buổi tụ họp của hoàng thất, không nên thấy máu. Tại hạ dùng danh nghĩa của Giang gia bảo đảm, trước khi hắn dám nói những lời dính dáng đến các vị, hắn sẽ biến thành kẻ tàn phế miệng không thể nói tay không thể viết.”

“Đã xúc phạm em họ, vậy thì đưa hắn về phủ, mặc cho em họ xử lý thì thế nào?”

Ta cười khẽ: “Vẫn là anh họ xử lý đi, em nhẹ dạ, dù sao cũng không đành lòng phạt nặng, phạt nhẹ thì lại sợ làm mất oai phong Giang gia.”

Giang Thịnh Lượng cắn răng: “Cái tay nào làm bẩn váy của em họ thì cắt đứt gân tay đó.”

Ồ, trùng hợp là tay phải dùng để viết chữ đó!

Tương lai Cố Tri Dịch có thể xưng là thư họa song tuyệt, một chữ đáng giá ngàn vàng, lần này ngay cả bút cũng không cầm lên nổi nữa, làm sao mới tốt đây!

Giang Thịnh Lượng đưa người ra ngoài, anh ta cũng không tiện ở lại đây lâu, vội vàng rời đi.

Chỉ để lại một mình Giang Thịnh Cẩm lẻ loi trơ trọi ở đó, ta mới để ý đến Tế Liễu với máu dính đầy tay.

Kiếp trước ta thấy roi đánh tới thì đã nghiêng người lại cản một chút, mặc dù làm mặt bị thương nhưng chỉ có bên mặt dữ tợn, có người thổn thức gọi ta là “Phù dung nửa mặt”.

Nhưng Tế Liễu hại người không thành, không hề phòng bị, khuôn mặt thanh tú gần như nhận lấy đòn roi, vết roi xéo cắt ngang cả khuôn mặt, suýt nữa đã làm mắt bị thương.

Ta thương tiếc nhìn nàng ta: “Sao ngươi lại bất cẩn như vậy, chúng ta cũng từng là chủ tớ, nếu ngươi có cần lương y thì cứ tới tìm ta.”

Giang Thịnh Cẩm cười nhạt: “Không cần em họ quan tâm, em cũng đã nói rồi mà, nô tài của ta có đau ốm bệnh tật gì thì sẽ tự tìm ta xin thuốc.”

Tế Liễu đau đến mức có chút đờ đẫn, nghe vậy thì rùng mình.

Ta xoay người rời đi, Tế Liễu chịu đòn vẫn quá ít, châm ngòi một chút thì sẽ nhiều thôi.

Chỉ là không biết kiếp này đã bị hủy dung thì có còn trung thành tuyệt đối với Giang Thịnh Cẩm như kiếp trước không.


*

Khi đại hội mã cầu kết thúc, xe ngựa của Giang gia đã hoàn toàn rời đi.

Ta gần như muốn cười thành tiếng, rốt cuộc là do thiên tài nào nghĩ ra chủ ý tốt như vậy, chẳng lẽ cho rằng ta sẽ thật sự đi bộ về à?

Ta giả vờ lo lắng nhìn quanh chờ đợi, ngó qua ngó lại, ngay cả một nha hoàn bên cạnh cũng không có, đứng lẻ loi trơ trọi ở đó, rất bắt mắt.

Ai đến hỏi ta ta cũng nói rõ sự thật, không ít các tiểu thư phu quân quen biết đề nghị đưa ta một đoạn đường, đều bị ta từ chối khéo.

“Chị họ sẽ không bỏ lại ta không quan tâm, chị ấy nhất định là có chuyện gì đó quan trọng, chờ lát nữa sẽ quay lại đón ta.”

Mãi đến sau đó xe ngựa thưa dần, ta vốn định ngẫu nhiên chặn một chiếc xe ngựa lại bán thảm, khiến thanh danh Giang gia xấu thêm một chút.

Lại không nghĩ tới một chiếc xe ngựa trang hoàng lộng lẫy đứng lại trước mặt ta, màn xe bị vén lên, vị phu nhân khoan thai đối mặt với ta.

“Đây không phải là Lan Vân sao? Sao lại đứng một mình ở đây?”

Doãn Nam Vương phi, chủ mẫu của gia đình mà kiếp trước Giang Thịnh Cẩm gả cao.

Cũng là một người rất tuyệt vời.

Kiếp trước bà ấy vốn nghị thân với bà nội, cũng đã trao đổi thiếp canh, định ta làm Thế tử phi rồi.

Kết quả xảy ra chuyện kia, vào lúc đó Giang gia lại trắng trợn tuyên bố đã đính hôn với phủ Doãn Nam Vương.

Việc này vốn cũng chỉ lan truyền giữa các phu quân, như vậy xem như đã nắm chắc hôn sự này.

Bác bỏ tin đồn cũng không phải không được, chỉ là khó tránh khỏi phải giải thích một phen, lại đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió.

Không ngờ Vương phi lại cứ thế đồng ý hôn sự này, cười vui hạ sính lễ, mãi đến khi Giang Thịnh Cẩm gả vào vương phủ thì mới biết được, người chị ta gả cho không phải là Thế tử, mà là thứ tử không có danh tiếng gì của phủ Doãn Nam Vương.

Giang gia dám trộm long tráo phượng, phủ Doãn Nam Vương đương nhiên cũng có thể lấy mắt cá đổi minh châu.

Phẩm tính của thứ tử này không được tính là tốt, năng lực lại kém, trách mình không thể trở nên nổi bật là do không có nhà vợ tốt nâng đỡ.

Cho dù lúc đó cậu đã là một Thượng thư chủ quan một bộ thì hắn ta cũng chỉ chê thấp, oán Giang Thịnh Cẩm ảnh hưởng đến việc mình bám vào Công chúa.

Cuộc sống của Giang Thịnh Cẩm đương nhiên không thoải mái.

Mãi đến mười năm sau, mã nô đã nghèo túng đã từng hủy hôn trở thành Thủ phụ đương triều, ép phủ Doãn Nam Vương hưu thê. Lại mười dặm hồng trang cưới chị ta về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận