[Để đội trưởng cọ chút nhé.]
Edit: Kally
Beta: Phong
Con dao găm rơi xa trên mặt đất, Kên Kên lùi về sau hai bước, gã nhanh chóng rút ra một con dao thép gấp từ trong túi bắp chân, với một tiếng "cạch", con dao thép đứng thẳng lên, gã cầm con dao và chém chéo lên trên theo một chuyển động mạch lạc, sượt qua cẳng tay của Diệp Tiêu. Cảm giác mát lạnh của lưỡi kiếm kim loại lướt qua da thịt của cậu, Diệp Tiêu lợi dụng đối phương tạm thời không có phòng bị, dùng mũi dao đâm vào mặt Kên Kên!
Tốc độ phản ứng của hai người đều là đỉnh cao, trong quá trình trao đổi, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi đao sẽ chỉ để lại dư ảnh trên võng mạc. Thần kinh của Diệp Tiêu căng thẳng đến mức gần như mất hết sự tập trung như lúc ở Ngân Nhận, cảm giác nguy hiểm run rẩy cùng máu chảy dọc theo dây thần kinh khiến toàn thân cậu hưng phấn.
Không được.
Diệp Tiêu tự dặn lòng mình không nên ham mê giết chóc, một khi đã đam mê giết chóc thì sẽ không bao giờ quay trở lại.
Chạm vào con thỏ khắc gỗ treo trên bao kiếm, tâm trí Diệp Tiêu lần nữa bình tĩnh lại, tay phải cầm chuôi dao, kiên định nắm chặt đao nghiêng người chém về phía Kên Kên, lưỡi dao kim loại phát ra âm thanh sắc bén chọc thủng màng nhĩ gây ra sự đau đớn.
Sức mạnh của Kên Kên lớn đến mức Diệp Tiêu cảm thấy dường như hổ khẩu bị chấn tới muốn rách làm đôi, hai người cùng lúc thu đao, trong chớp mắt, Diệp Tiêu nhanh chóng đánh trúng cùi chỏ của đối phương bằng bao kiếm. Kên Kên đau đớn nhưng không lùi bước, ngược lại gã lùi lại một chút và đá vào bụng Diệp Tiêu!
Lực của cú đá này cực kỳ chấn động, mặc dù Diệp Tiêu kịp thời hít bụng nhưng cậu vẫn bị đá, không thể nín thở trong vài giây.
Không được bị thương.
Một bên mặt Diệp Tiêu lạnh như như băng tuyết, ánh mắt lạnh như băng, nuốt xuống máu tanh trong miệng, thế công nhất thời trở nên hung hãn!
Kên Kên cao gần hai mét, thân hình vạm vỡ như một tòa tháp sắt, vô cùng ngột ngạt. Nhưng Diệp Tiêu vẫn là thiếu niên dáng vẻ có chút gầy gò, đứng cùng Kên Kên, cậu yếu ớt như một con gà con.
Nhưng Kên Kên không dám xem nhẹ, gã nhanh chóng phát hiện ra Diệp Tiêu gần như có thể đoán trước được hành động tiếp theo của mình 100% và phản ứng nhanh nhất có thể. Liên tiếp năm lần đâm không thành, Diệp Tiêu đã vẽ một vết thương trên vai gã, máu thấm ướt quần áo, mùi tanh bốc lên.
Kên Kên trở nên có chút cáu kỉnh, đồng tử thẳng đứng co lại, đôi mắt màu vàng huỳnh quang phát sáng dữ dội, giống như một con thú hung dữ sắp săn mồi.
Hổ khẩu, cổ tay và toàn bộ cẳng tay của Diệp Tiêu đều tê dại và đau đớn bởi sức mạnh cường hãn của đối phương. Cậu chỉ mới động nhẹ thì nghe thấy giọng nói của Kên Kên, "Cậu không phải người thường." Giọng nói của Kên Kên rất kì quái, giống như cưa sắt cắt gỗ, có cảm giác thô ráp khó chịu.
Diệp Tiêu không đáp lại, khuôn mặt lãnh đạm. Lúc này, hai bên giằng co, đều chờ đợi đối phương ra tay trước, Diệp Tiêu cầm trường đao, vẻ mặt không thay đổi. Cuối cùng, Kên Kên không nhịn được, hai tay cầm dao chém vào một bên cổ Diệp Tiêu! Diệp Tiêu cúi thấp né, động tác cực nhanh, trường đao đâm chính xác vào bụng Kên Kên!
"Trả lại anh đó."
Cậu cầm trường đao thọc hai vòng, ngón tay dùng lực rút trường đao ra một cái phụt, lấy ra một đường máu.
Cơn đau và máu kích thích sự hung dữ của Kên Kên, đôi mắt gã mơ hồ lóe lên màu đỏ khát máu, lỗ mũi Kên Kên phập phồng, hơi thở nặng nề, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm không giống người. Vứt con dao gấp trong tay đi, cả hai tay gã nắm lái tạo thành nắm đấm, nắm đấm đập thẳng vào mắt Diệp Tiêu với sức mạnh tàn bạo.
Diệp Tiêu nhận cú đấm và cảm thấy như thể mình mới bắt được một quả cầu sắt rắn được ném từ xa, lực rất khủng khiếp. Nhận thấy chênh lệch sức mạnh giữa mình và Kên Kên, Diệp Tiêu ngừng chiến đấu và quay đầu né cú đấm thứ hai, tuy nhiên tốc độ của đối thủ quá nhanh, vị trí xương gò má bấy giờ vẫn bị con dao nhọn trên người đối thủ cào xước ra một vết máu.
Diệp Tiêu duy trì sự điềm tĩnh vượt xa tuổi tác, cậu sử dụng bản năng chiến đấu được hình thành trên Ngân Nhận để tránh đòn tấn công của Kên Kên ba lần liên tiếp, trên mặt là vẻ khinh thường đầy trêu chọc.
Nhận thấy đôi mắt của Kên Kên đỏ như máu và hoàn toàn bị kích thích, Diệp Tiêu ngước mắt lên, dòng máu khô dưới mắt nhuộm màu đồng tử của cậu, cậu lạnh lùng nói: "Nếu tôi là anh, tôi sẽ không vứt con dao đi, điều đó chỉ khiến anh chết nhanh hơn mà thôi."
Đòn tấn công dữ dội của trường đao buộc Kên Kên phải rút lui, nơi lưỡi đao đi qua, trên vai con Kên Kên bị cắt một vết thương sâu, máu phun ra. Diệp Tiêu giống như một con thú nhỏ cực kỳ hung dữ, giống như một thợ săn giàu kinh nghiệm, từng bước một, cậu áp chế con Kên Kên cho đến khi gã không còn sức phản kháng.
Cuối cùng, Kên Kên không nhìn rõ lưỡi kiếm của Diệp Tiêu đến từ hướng nào, khi gã kịp nhận ra thì luồng sáng lạnh đã tới gần. Đồng tử gã nheo lại, nhưng gã nhận ra mình đã bị dồn vào chân tường không biết từ lúc nào!
Không thể trốn thoát.
Diệp Tiêu không cho gã cơ hội phản kháng, gọn gàng cắt cổ gã. Chỉ trong vài giây, Kên Kên đã biến mất trước mặt cậu.
Xác định kẻ thù đã chết, Diệp Tiêu có chút thoát lực dựa vào tường —— cú đá của Kên Kên vào bụng của cậu rất tàn nhẫn, toàn bộ cánh tay phải đều đang run rẩy. Cậu chậm rãi đứng dậy, nắm chặt trường đao và chạy về phía phòng điều khiển.
Thời gian quay lại mười phút trước.
Giang Xán Xán bị treo trên bức tường ngoài của tầng ba, ngoài tư thế không thoải mái thì gã vẫn tận hưởng làn gió đêm.
Giọng nói của Giảm Lan xuyên qua thiết bị liên lạc vang lên bên tai anh: "Ống ngắm bắn tỉa là thứ tốt, em nhìn thấy rồi. Mẹ kiếp, người trong phòng điều khiển đều chết rồi – không, chỉ còn lại một người. Thánh Tài đang chĩa súng vào đầu anh ta để anh ta điều khiển hệ thống phòng ngự."
Giang Xán Xán không nói gì, cơ bắp căng chặt, chờ mệnh lệnh của Lăng Thần.
Giảm Lan tiếp tục báo cáo tình huống, "Phòng điều khiển chính của có cửa sổ, Harrison rất cẩn thận đứng ở nơi bà đây không bắn tới được, trừ khi một trong các anh kéo anh ta đứng trước cửa sổ. Những người khác, chậc, lúc ẩn lúc hiện, làm bà đây thực sự muốn bóp cò!"
Tức nha! Giang Xán Xán tỏ vẻ mình cũng muốn gia nhập hàng ngũ hành động lắm nhưng gã không dám làm ra động tĩnh gì, chỉ có thể nghe một mình Giảm Lan ở đó nói nói vô cùng nghẹn khuất.
Cuối cùng, âm thanh của Lăng Thần truyền vào trong tai, "Bắn!"
Giây tiếp theo, Giảm Lan bắn một viên đạn từ nóc tòa nhà đối diện, trúng một người của Thánh Tài, đồng thời giúp Giang Xán Xán đạp nát cửa kính. Giang Xán Xán bám lấy khung cửa sổ, xoay người đi vào trong, lăn một vòng, nhân lúc người bên trong không kịp phản ứng, một lần thu hoạch được ba tên.
"Súng bắn tỉa!"
"Kẻ thù tấn công!"
Nếu là lúc trước, Giang Xán Xán đã gào lên "Giơ tay lên, ai phản kháng giết chết!" Nhưng lúc này thò gã không có cơ hội gào lên những lời đó, sau khi gã giải quyết xong ba người, một loạt đạn bắn ra gần như bắn trúng gót chân gã.
Động tác né tránh của gã vô cùng linh hoạt, thu hút toàn bộ sự chú ý. Cùng lúc đó, Lăng Thần cùng Giang Mộc đột nhập từ cửa chính, cầm súng bắn ra một loạt đạn.
Giảm Lan nằm trên mái nhà nhỏ giọng nói, "Lần nào cũng không có cơ họi khoe khoang, bà đây cũng muốn chơi súng tự động!"
Không ai để ý đến cô.
Cô bĩu môi, nhanh chóng khiêng súng đổi sang vị trí khác tiếp tục nằm. Lúc này, khóe mắt nhìn thấy một bóng đen, Giảm Lan cẩn thận nhìn kỹ "Thần ca, đổi thủ bạn nhỏ sắp xếp cho anh không ở phòng điều khiển chính mà ở phòng bên cạnh, không biết đang làm gì."
Lúc này, dưới lực lượng nghiền nát mạnh mẽ, phòng điều khiển đã ổn định, Lăng Thần nghe được Giảm Lan nói, liền nói với Giang Mộc: "Hệ thống phòng ngự giao cho em."
Giang Mộc gật đầu, "Vâng."
Lăng Thần lại nhìn về phía Giang Xán Xán: "Mày bảo vệ em ấy, Giảm Lan, yểm trợ từ xa."
"Rõ!"
Sắp xếp xong, Lăng Thần nhanh chóng đi sang phòng bên cạnh.
Sau khi nhìn rõ "Phòng lưu trữ dữ liệu" được viết trên tấm kim loại, Lăng Thần đá mở cánh cửa, lông mày sắc như dao cạo, sát khí rõ ràng.
Harison đứng trước bàn làm việc, nửa khuôn mặt bị che khuất do màu sắc lạnh của màn hình. Ánh mắt hai người chạm nhau, không cần nhiều lời, họ đồng thời ném súng.
Lăng Thần nghiêng đầu cười nhạo, "Dám đến địa bàn của ông đây, tùy ý như vậy hình như không tốt lắm đâu."
Đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau, Harrison cười dữ tợn, "Lần trước tao đã nói nếu gặp lại mày, tao nhất định sẽ giết mày."
Lăng Thần nhướng mày, "Thế cơ á? Vậy phải xem mày có năng lực đó không đã!" Dưới ánh sáng mờ ảo, ngũ quan trên khuôn mặt hắn giống như được khắc bằng dao, đường nét sắc bén và sâu thẳm, trong mắt hắn tràn ngập sát ý, trông thậm chí còn ngang ngược và dữ tợn hơn.
Harison là một người đàn ông da trắng thuộc chủng tộc hỗn hợp, có chiều cao tương đương với Lăng Thần, cơ bắp săn chắc và vẻ ngoài tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Không biết là ai ra tay trước, giữa không trung nắm đấm va chạm, phát ra một tiếng "ầm" vang lên, Lăng Thần nói từng chữ một: "Tao nhất định sẽ thắng!"
Vừa nói, trong mắt hắn nắm giữ một tia sáng lạnh, Lăng Thần rút con dao từ bên hông ra, lập tức hất bay con dao găm ra khỏi tay Harrison, tay hắn thuận thế vung lên, kề sát vào mặt Harrison, để lại dấu vết trên tai đối phương, những giọt máu lập tức bắn ra. Harrison khuỵu gối, đánh mạnh vào bụng Lăng Thần, sau khi thất bại, gã đột nhiên đổi chiêu, biến tay trái thành nắm đấm, nhắm thẳng vào mắt Lăng Thần.
"Thủ đoạn này của mày đúng là bẩn vãi!" Lăng Thần trào phúng, "Không có những vật nhỏ này chắc mày đéo thể đánh nhau có đúng không? Hôm nay để ông đây dạy mày!" Nói xong, tay phải hắn bắt lấy tay Harrison nhanh như tia chớp, ấn mạnh xuống bàn, rồi cầm con dao bên tay trái, như một cơn gió đâm chính xác vào lòng bàn tay Harrison!
Máu tươi bắn tung toé, Lăng Thần giống như một con sói vua khát máu, lạnh lùng nói: "Mày đã học được bài học này chưa?"
Một lớp mồ hôi lạnh toát ra trên trán Harrison vì đau, nhưng trong giây tiếp theo, một lưỡi dao sắc nhọn to bằng ngón tay út của gã thò ra khỏi tay trái và đâm vào cổ Lăng Thần. Lăng Thần cảm giác được nguy hiểm, giơ tay chặn lại, con dao vẽ ra một đường máu thật sau gần khuỷu tay, máu thịt cuộn tròn, máu trong nháy mắt thấm đẫm ống tay áo. Hắn phớt lờ, nắm tay lại rồi đấm vào mặt Harrison bằng bàn tay đang chảy máu!
Nắm đấm của Lăng Thần cứng đến mức để để làm móp tấm thép, lần này đập vào một bên mặt Harrison, Harrison lập tức phun ra một ngụm máu.
Nhận ra Lăng Thần chiếm thế thượng phong và bất lợi cho mình, Harrison rút thanh con dao cắm tay mình trên bàn ra, máu từ vết thương trên lòng bàn tay phun ra và lan khắp sàn nhà.
Con dao nằm trong tay Harrison, Lăng Thần cũng không hề yếu đuối, hắn thủ thế chiến đấu, năm ngón tay thành móng vuốt, liên tục đánh thẳng vào chỗ yếu. Harrison phun ra một ngụm máu tươi, có vài phần chật vật, nhưng tính hung hãn của hắn không hề yếu chút nào. Hai người đánh nhau, trong lúc nhất thời, căn phòng lưu trữ dữ liệu chật hẹp tràn ngập âm thanh "Bộp bộp" trầm đục khi mà da thịt chạm vào.
Lăng Thần bị Harrison đè chặt xuống mặt đất, khó có thể nhúc nhích, trong tầm mắt có thể nhìn thấy tấm kính thủy tinh, Lăng Thần cau mày thốt ra một chữ, "Kính."
Hai giây sau, "Loảng xoảng ——" một tiếng vang lên, toàn bộ cửa kính bị một viên đạn bắn tỉa bắn trúng, vết nứt mở rộng, các mảnh kính vỡ rơi xuống như đất lở!
Lăng Thần dùng hết sức lực, xoay người đè Harrison xuống đất, lấy một mảnh thủy tinh vỡ đâm vào một bên cổ Harrison.
Harison chửi thề một tiếng, cả người gã toàn là máu, cơ bắp bỗng dưng căng chặt, Lăng Thần lật nhào sang một bên, một tay hắn giơ ra phía sau đè một mảnh thủy tinh vào lòng bàn tay. Lúc này, đau đớn chỉ càng làm tăng thêm ý chí chiến đấu, hắn dùng lực ở thắt lưng, bật dậy và đâm một mảnh mảnh thủy tinh đẫm máu vào mắt Harrison!
Bản năng tự vệ của con người khiến Harrison nhắm mắt lại, Lăng Thần lau mặt, máu trên tay vẽ ra những đường chảy ở một bên mặt, những đường nét trên khuôn mặt vốn đã lạnh lùng và cứng rắn lại tràn đầy bạo lực và hung dữ, trông vô cùng đáng sợ.
Lăng Thần thở hổn hển, ngón tay bóp chặt cổ Harison cổ, trực tiếp nhấc người đàn ông cao 1,9 mét lên rồi đập gã ta lên bậu cửa sổ.
Tay trái hắn nắm thành nắm đấm, đánh mạnh vào một bên mặt Harrison, lặp lại những lời đã nói lúc đầu: "Ông đây —— thắng chắc rồi!"
Harison tức giận hai mắt mở lớn, trừng mắt nhìn Lăng Thần. Năm ngón tay Lăng Thần bóp chặt cổ đối phương, "Cho mày một cơ hội, nói, tụi mày rốt cuộc là có mục đích gì."
Đôi mắt của Harrison đỏ ngầu, nghẹn ngào nói, "Trừ khi tao chết."
Ánh mắt Lăng Thần lạnh băng, "Ồ, vậy mày chết đi."
"Rắc" một tiếng, trong thời gian ngắn, cổ họng bị vặn gãy, Harrison không còn hơi thở.
Mười giây sau, toàn bộ phòng lưu trữ dữ liệu chỉ còn lại kính vỡ và đồ đạc bừa bộn. Lăng Thần xoay người đi về phía bảng điều khiển, phát hiện trước đó Harrison đang kiểm tra tài liệu của Ngân Nhận năm đó, sử dụng quyền hạn của Hạ Vân Phong.
Thứ hiển thị trên màn hình là một loạt danh sách, hầu hết chỉ có mật danh, một số ít có tên, và danh sách đầu tiên là "Cú Đêm".
Ma xui quỷ khiến, Lăng Thần bấm vào cái tên đó, rất nhanh, một bức ảnh hiện ra.
Diệp Tiêu trong ảnh chắc chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc đen dài che tai, cậu xinh xắn và thanh tú như một cô bé.
Lăng Thần dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lười biếng——Bé Con nhà hắn cho dù lúc nào cũng là đáng yêu nhất.
Lăng Thần in bức ảnh ra, bỏ vào túi.
Lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Lăng Thần xoay người đi tới cửa, đúng lúc gặp được Diệp Tiêu tới tìm hắn.
Sự hung hãn trong mỗi người vẫn chưa tiêu tan, ánh mắt va vào nhau trên không trung, giữa hai người như có một ngọn lửa bùng lên. Lăng Thần trực tiếp đưa tay bế người lên, xoay người, ép cậu vào bức tường lạnh lẽo của hành lang, hung hăng hôn cậu.
Mùi máu trong miệng hòa quyện vào nhau, giống như rượu mạnh trong cổ họng, khiến lòng bàn tay nóng bừng. Cảm giác run rẩy đánh thức hàng ngàn dây thần kinh đang ngủ, chạy loạn khắp cơ thể. Diệp Tiêu vòng tay qua cổ Lăng Thần, mở môi ra.
Nụ hôn này không có chút dịu dàng nào, chỉ có sự tấn công và cướp bóc theo bản năng. Môi lưỡi quấn chặt, hơi thở không thể tách rời, nước bọt trong suốt từ khóe môi chảy xuống, Diệp Tiêu không thở được, cậu rên rỉ.
Lăng Thần cuối cùng cũng buông ra, đặt cậu xuống đất, nhốt cậu giữa mình và tường, hôn vào đôi tai mỏng trắng nõn của Diệp Tiêu, ngậm lấy vành tai nóng đỏ của cậu cho vào miệng mút liếm.
"Đội trưởng......"
"Đội trưởng đến rồi." Giọng nói Lăng Thần khàn khàn lại trầm thấp, "Đừng gọi đội trưởng như thế, đội trưởng sẽ không nhịn được."
Đầu óc Diệp Tiêu phản ứng chậm, không hiểu lời Lăng Thần nói, cậu hừ nhẹ một tiếng, không tự giác mà làm nũng, "Đứng...... Đứng không vững."
Lăng Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt dường như ngấn nước của hắn, khóe mắt đỏ bừng, môi đỏ mọng vì bị hôn, kiềm chế nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Để đội trưởng cọ chút nhé."
Diệp Tiêu cảm giác được có vật gì đè lên người mình, run rẩy đáp lại, "...... Vâng ạ."
Tác giả có lời muốn nói: A a a rốt cuộc cũng cày xong!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...