[Muốn hôn.]
Edit: Kally
Beta: Phong
- ------
Lăng Thần nhìn thấy động tác nhỏ của Diệp Tiêu, hắn khẽ cúi người, đưa tay ôm lấy mặt cậu, ngón tay cái đặt lên khóe miệng cậu, cau mày nói: "Mở miệng ra."
Diệp Tiêu giương đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Lăng Thần khiến hắn thở dài thoả hiệp, giọng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn: "Được rồi, ngoan nào, mở miệng ra tôi xem có bị chảy máu không."
Diệp Tiêu thuận theo lực tay của Lăng Thần mở miệng, làm lộ đầu lưỡi. Lăng Thần nhìn thấy thì nhíu mày chặt hơn: "Sao lại cắn mạnh thế?"
Hắn vốn còn muốn nhìn kỹ hơn nhưng Diệp Tiêu đã ngậm miệng lại, nhỏ giọng nói: "Em không đau."
Lăng Thần thấy cậu không muốn nói hắn cũng không hỏi tới cùng mà chỉ dặn dò cậu: "Tối nay không được ăn cay, sẽ rát lắm, nhớ chưa?"
Hắn thấy hai tai của Diệp Tiêu đỏ bừng, điệu bộ cũng không tự nhiên lắm nên quay đầu lại nhìn phía sau, hắn thấy Giảm Lan vẫn đang đứng thẳng, rất nghiêm túc, chỉ là đôi mắt tò mò mở to nhìn chằm chằm Diệp Tiêu, nhìn đến quên cả chớp mắt.
Lăng Thần che Diệp Tiêu ở sau lưng mình rồi nói với Giảm Lan: "Mang ra đây tôi xem thử."
Giảm Lan vừa nghe thấy chất giọng lười biếng này là đã biết hắn giải quyết xong 'việc riêng' rồi, cô nhanh chóng đáp: "Rõ!" Nói xong liền xoay người chạy đi.
Một phút sau, Giảm Lan dẫn theo một người đàn ông đi tới. Trên chân người nọ có buộc một thanh nẹp, bước đi khập khiễng, cánh tay phải cũng bị thương, nhưng khi bước tới vị trí cách Lăng Thần ba bước thì dừng lại, chụm hai gót chân lại, ưỡn ngực, thực hiện tư thế chào theo kiểu quân nhân với Lăng Thần.
"Báo cáo chỉ huy Lăng, tôi là đội trưởng tổ ba đội tác chiến đặc biệt Du Long, Phương Văn Triết, số hiệu YL75742!"
Lăng Thần cũng đáp lại theo kiểu chào quân đội, cảm giác lười biếng biến mất hoàn toàn, lưng thẳng tắp, cảm giác áp bức của người bề trên toát ra từ trong xương tủy.
Giảm Lan đứng phía sau Lăng Thần bị khí thế của chỉ huy ảnh hưởng, bất giác thẳng lưng ưỡng ngực, trên tay còn cầm theo khẩu súng.
Lăng Thần nhẹ nhàng gật đầu: "Báo cáo đi, đồng đội của cậu đâu?"
Yết hầu Phương Văn Triết khẽ trượt xuống: "Báo cáo chỉ huy Lăng! Ngày 29 tháng 5, đội chúng tôi nhận được mệnh lệnh cử một tổ vào Khu D để hỗ trợ cho Cục Hai. Ngày 30, tổ ba thành công tiến vào Khu D. Buổi tối ngày 31, trời mưa lớn, chúng tôi bị Thánh Tài tấn công, đội có chín người, tám người chết."
Nói tới đây, hai mắt anh ta đỏ bừng, cắn răng nhịn không được khóc: "Chỉ có tôi may mắn sống sót."
Mặc dù thấy hai mắt Phương Văn Triết đỏ hoe, lưỡi cũng bị cắn đến bật máu nhưng trong lòng Lăng Thần vẫn không chút gợn sóng, hắn vỗ vai đối phương: "Những người còn sống như chúng ta không được để cho họ hy sinh vô ích, thù này phải nhớ kỹ, có thù tất báo."
Phương Văn Triết chật vật dùng mu bàn tay trái không bị thương lau mắt, nghẹn ngào lớn tiếng trả lời: "Vâng!"
"Ừ, nếu trung tâm chỉ huy đã cử Du Long đến đây hỗ trợ chúng tôi thì cậu cứ ở đây đi. Cậu lên xe nghỉ ngơi đi, khu D không an toàn lắm. Đừng nghĩ nhiều, khôi phục sức chiến đấu mới là vấn đề cần để tâm. Nếu đã sống thì phải sống cho tốt, sống cho cả phần những người đồng đội đã khuất của cậu."
Nói xong, Lăng Thần phân phó cho Giang Mộc đang bị Giang Xán Xán lôi kéo tâm sự: "Em lái xe đi, bọn anh ra đằng sau ngồi." Rồi hắn xoay người: "Giảm Lan, đi thôi."
Giảm Lan đang thẫn thờ nhìn đám hoa cỏ dại dưới chân, vừa nghe thấy giọng Lăng Thần liền vội vàng ngẩng đầu: "Em tới liền đây!"
Giang Mộc ngồi vào ghế lái, Lăng Thần dẫn theo Diệp Tiêu và Giảm Lan ngồi trong thùng xe. Đầu tiên hắn tìm sữa, sau đó thêm đường vào rồi đưa cho Diệp Tiêu cầm, làm xong hết mới thản nhiên ngồi xuống: "Nói đi, đã có chuyện gì xảy ra?"
Giảm Lan đang trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn Lăng Thần tự nhiên lấy sữa cho Diệp Tiêu uống, nghe thấy Lăng Thần hỏi mình thì phải mất mấy giây mới phản ứng kịp.
Nhưng trước khi trả lời câu hỏi, cô hỏi nhử Lăng Thần: "Lúc em mới vào Cục Hai tính tình rất ngang ngược, không phục anh, nhất quyết phải lôi anh đi đấu với em, đợt ấy, ai thua thì phải giặt vớ cho người kia một tuần ——"
Lăng Thần nhướng mi, cười nhưng không hề có ý cười nhìn cô: "Mười ngày, em giặt vớ cho anh mười ngày."
Giảm Lan vỗ ngực, khoa trương thở phào một tiếng: "Mẹ nó, bà đây —— đệt, em tưởng anh là hàng fake, hù chết em!"
Cô chỉ mới tách khỏi đội có mấy ngày, vừa quay về đã thấy chỉ huy nhà mình rót sữa cho người ta uống! Sợ muốn tổn thọ luôn đó!
Cô len lén nhìn bộ dạng cụp mắt nghiêm túc uống sữa của Diệp Tiêp đang ngồi bên cạnh Lăng Thần, cơn tò mò cứ như một con mèo nhỏ nhảy qua nhảy lại trong lòng nhưng tò mò có thể giết chết mèo, vì vậy cô chỉ có thể giả ngu không hỏi gì..
Đè xuống sự hiếu kỳ trong lòng, Giảm Lan hắng giọng nói: "Bà đây —— à không, em, lúc mà tách khỏi mấy anh ấy, trong khu D máy định vị hay la bàn đều không dùng được nên em đi cả buổi trời cũng chả tìm được các anh, mà em đoán chắc là mấy anh cũng đi xa rồi. Hai ngày đầu em còn phân vân không biết có nên đi tìm mấy anh tiếp không nhưng em thấy việc đó còn khó hơn việc em nuôi tóc dài thắt bím nữa nên em quyết định kệ luôn, cứ đi lang thang vậy thôi, kiểu gì chả sống được."
Lăng Thần cắt ngang lời kể của cô: "Em cướp được xe từ khi nào?"
"Vào ngày thứ tám sau khi em vào khu D. Khi em tỉnh dậy thì phát hiện có người của Thánh Tài, chắc là cũng bị tách nhóm giống em, chỉ có năm người thôi. Đúng lúc em cũng có mang theo một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng nên em đã đánh lén, dù sao cũng là cùng một kiểu anh Thần, cho nên em quyết định đánh người cướp xe."
Lăng Thần gật đầu: "Vậy chuyện của Phương Văn Triết là thế nào?"
Giảm Lan biết đây mới là trọng điểm, cô nhanh chóng ngồi thẳng dậy, trả lời thật cẩn thận: "Sau khi em cướp được xe thì phát hiện máy định vị vẫn còn lưu mục tiêu của đội này là khu vực trung tâm của khu D. Em nghĩ đến đó là có thể gặp lại các anh, nếu trên đường đi có thể gặp lại thì càng tốt.
Lúc em mở cốp xe để kiểm tra đồ đạc thì ngửi thấy mùi máu tanh xộc vào mũi, nhìn kỹ thì nhận ra đó là một người đàn ông bị thương nặng. Anh ta kể lại rằng anh ta là người của Du Long, đều là người một nhà, tuy không có bảng tên nhưng sau khi kiểm tra số định danh mà anh ta nói, thì em xác định không phải là người khác giả trang nê em nhét anh ta vào trong thùng xe rồi lái xe rời đi."
Lăng Thần cũng không nói trước đó bọn họ đã tìm được bảng tên và đạn của Du Long, chỉ tiếp tục hỏi: "Tình hình lúc đó như thế nào?"
Giảm Lan rất nhạy bén, cô hạ giọng: "Anh Thần, anh nghi ngờ anh ta sao?"
Lăng Thần khẽ gật đầu: "Em kể tiếp đi."
"Được thôi." Giảm Lan cũng không dò hỏi, tiếp tục nhớ lại: "Sau khi mở thùng xe, anh ta đang nằm trong góc, bắp chân bị thương, vết thương trên tay là do súng, mất quá nhiều máu, sắc mặt thì tái nhợt, rất yếu, mồ hôi lạnh liên tục toát ra, trên người vẫn còn vết thương do bị bức cung."
"Anh ta nói với em, người của Thánh Tài giữ anh ta lại để hỏi vị trí của Cục Hai và nội dung nhiệm vụ khi tiến vào khu D, anh ta không nói nên bị nhốt lại, mãi cho tới khi em tới."
Nghe xong, Lăng Thần không hỏi nữa: "Em mệt thì ngủ đi, đến tối anh sẽ gọi em dậy." Một mình ở khu D nửa tháng, cũng không phải một việc dễ dàng gì.
Tấm lưng thẳng tắp của Giảm Lan lúc này mới thả lỏng, cô ném khẩu súng trên tay xuống dưới đất, thản nhiên nằm xuống ghế chuẩn bị ngủ. Nhưng khóe mắt lại vô tình nhìn thấy Diệp Tiêu vừa uống sữa xong, bên khóe miệng dính một vòng bọt sữa, chỉ huy nhà mình thì đưa tay nhéo chiếc cằm trắng nõn của Diệp Tiêu, dùng ngón cái lau đi bọt sữa trên khóe miệng.
Giảm Lan chỉ cảm thấy đất trời sụp đổ, vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm 'Phi lễ chớ nhìn! A Di Đà Phật.', niệm được mấy lần, tâm trạng hốt hoảng cũng không thể thắng cơn buồn ngủ nên nhanh chóng thiếp đi.
Diệp Tiêu để Lăng Thần lau bọt sữa giúp mình, hơi mở miệng, nhưng lại không nói gì.
Cậu nhớ rất rõ, vào lần đầu tiên trọng sinh, khi cậu tìm được Lăng Thần, Giang Xán Xán, Giang Mộc và Giảm Lan đều đã chết hết, Lăng Thần chỉ nói rằng, Giảm Lan chết là do một kẻ phản bội tên 'Phương Văn Triết'.
Cậu muốn nói cho Lăng Thần biết người này rất có thể là kẻ phản bội, nhưng do hạn chế của hệ thống Noah, cậu không thể nói rằng mình đã trọng sinh —— vì vậy cậu không có cách nào giải thích vì sao mình có thể xác định Phương Văn Triết là kẻ phản bội.
Không có bằng chứng.
Cảm giác bất lực này khiến cậu bồn chồn, lo lắng.
Lăng Thần gửi tin nhắn cho Giang Xán Xán: 'Nhớ để ý đến anh ta', sau khi nhận được câu trả lời, hắn tắt máy liên lạc, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Tiêu không biết đang nghĩ gì mà bộ dạng trong vô cùng bối rối.
Lăng Thần nhìn mà buồn cười, hắn duỗi tay nhéo má trái của cậu: "Chậc chậc, da của Diệp Tiêu nhà chúng ta sao lại mềm như vậy?"
Nhiệt độ truyền đến từ chỗ tiếp xúc cơ thể kịp thời làm dịu đi sự lo lắng đang tràn trong lòng Diệp Tiêu, cậu hơi nghiêng đầu, kề sát má phải lại: "Bên này cũng mềm lắm ạ."
Nụ cười của Lăng Thần càng đậm hơn, hắn không nhịn được giang tay ôm người ta vào lòng, nhưng ngại Giảm Lan đang nằm ngủ nên thấp giọng nói, "Ngoan như vậy à?"
Nói xong lại nhéo má phải của Diệp Tiêu, khi bàn tay chạm vào làn da mềm mịn mỏng manh hắn chợt nghĩ—— đm, muốn hôn quá.
Khi suy nghĩ kỳ lạ này nảy ra trong đầu, Lăng Thần khựng lại, hiếm có lúc tự suy ngẫm sâu sắc: Hơn nửa tháng kể từ khi đến Khu D, cả ngày không phải giết kẻ thù thì là giết yêu quái, lúc nào thần kinh cũng trong trạng thái căng thẳng, đúng là đã lâu rồi không phát tiết nên tinh lực sắp tràn ra cả rồi.
Thân thể Lăng Thần tràn trề sinh lực, đêm hôm trước ôm tạ chạy suốt hai tiếng mệt như một chó, sáng sớm hôm sau vẫn có thể hít đất hơn một trăm cái bình thường.
Vẻ mặt hắn căng thẳng, buông tay đang ôm Diệp Tiêu ra: "Đội trưởng lên ghế phụ nói chuyện với Tiểu Mộc một lát, em nghỉ ngơi đi."
Sau khi nói, hắn xoa đầu Diệp Tiêu, lúc đứng lên Lăng Thần còn mò túi lấy kẹo ra đưa cho Diệp Tiêu xong thì mới lên ghế phụ ngồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...