Lúc nói ra câu đó, tôi cũng chỉ là thuận miệng, không ngờ Lam thật sự không chịu nổi mà hét lên rằng sẽ giúp tôi thụ tinh nhân tạo. Tôi biết Lam sẽ không làm được điều đó, vì ngoài học hành và công việc ra, Lam đâu có quen thân người con trai nào đến mức có thể nhờ vả việc điên rồ này. Sau đó một thời gian, mặc dù vẫn tạo áp lực cho Lam nhưng không thấy hiệu quả, tôi định sẽ đến nói ra sự thật rằng tôi đang yêu Cường và những chuyện tôi từng nói chỉ là đùa. Nhưng khi bước đến cổng nhà trọ của Lam, nhìn thấy một chàng trai cứ đi đi lại lại, trên tay cầm điện thoại không ngừng nhìn vào, thấy tôi cậu ta như muốn nói gì đó nhưng lại không nói. Tôi lấy điện thoại gọi cho Lam, khi tôi nhắc đến tên Lam, chàng trai đó lại đăm đăm nhìn tôi, Lam ra mở cửa thì cậu ta quay lưng lại né tránh. Đến giờ phút này tôi đã hiểu lý do vì sao cậu ta đứng đó. Và những gì muốn nói, tôi hoàn toàn chôn lại phía sau.
Ngày Lam gọi cho tôi, nói đến gặp người sẽ giúp tôi thụ tinh nhân tạo, tôi bỗng nhiên chột dạ, không nghĩ sự việc ra đến nước này. Tôi quyết định lần này chắc chắn phải nói rõ ràng với Lam. Có điều khi đến nơi, nhìn gương mặt thanh tú, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Lam của chàng trai ấy, một lần nữa, tôi lại không thể nói ra.
Có lẽ tôi đã sai, đã ích kỷ, khi Lam bỏ đi, một mình mang bào thai trong bụng, tôi đã vô cùng hối hận. Tôi là người chị chẳng làm được gì cho em mình mà còn khiến em mình trở thành người mẹ đơn thân. Tôi đã chỉ nghĩ đơn giản rằng, chàng trai kia nhất định sẽ không bỏ mặc Lam, nhưng không ngờ đứa em gái lạnh lùng của tôi, đến cơ hội cho người ta quan tâm cũng không có. Cứ thế một mình lặng lẽ bỏ đi, bắt tôi phải giữ im lặng, nếu không sẽ không bao giờ trở về.
Những tháng ngày sau đó, tôi rất lo lắng cho Lam, nếu Lam không chủ động liên lạc thì không thể liên lạc với Lam, dù vậy, có người còn lo lắng cho Lam hơn tôi, cậu ấy đến tìm tôi rất nhiều lần, đôi mắt đờ đẫn, từ nhẹ nhàng cầu xin đến cáu gắt, đôi mắt sâu thẳm buồn. Tôi vẫn không nói, không thể nói dù chỉ một lời.
Đám cưới của tôi, tôi cũng mời cậu ấy, cậu ấy cũng đến, đôi mắt cứ kiếm tìm. Lam, có lẽ vẫn còn giận tôi lắm, đám cưới của tôi Lam cũng không về, tôi cũng không thể nào trách Lam. Bố mẹ tôi cũng đã buồn rất nhiều nhưng không ai có thể khuyên nhủ Lam trở về.Năm năm trôi qua, gặp lại Lam, nhìn đứa trẻ bụ bẫm xinh xắn nắm chặt tay Lam, ngoan ngoãn gọi ba tiếng :” Con chào dì “, lòng tôi thắt lại, nước mắt muốn rơi, Lam nhìn chín chắn hơn nhiều, nhưng riêng đôi mắt vẫn trong sáng thoáng buồn như vậy. Tôi cứ nghĩ, chỉ cần Lam trở về, tôi sẽ bù đắp tất cả, cuối cùng tôi đã liên lạc với Duy Minh. Thời gian qua, tôi chỉ im lặng dõi theo Lam với Duy Nguyên, mong một ngày Duy Minh có thể khiến Lam động lòng. Nhưng giây phút Lam đưa Duy Nguyên tới gửi cho tôi, chỉ nói một câu rồi kéo valy đi, tôi lại một lần nữa thấy bản thân bất lực, muốn giữ Lam lại nhưng lại không dám, từ lâu tôi đã nghĩ mình không còn cái quyền can thiệp vào cuộc sống của Lam. Chợt tôi nghĩ đến Duy Minh, gọi cho Duy Minh, nhưng dường như đã quá muộn, không ai có thể liên lạc với Lam. Nhìn bóng dáng Duy Minh bế Duy Nguyên đi, cô đơn, nước mắt tôi chực trào.
DUY MINH
Tôi mệt mỏi, Duy Nguyên đã ngủ say, một mình trong bóng tối, tiếng nhạc cứ trôi dạt bên tai tôi gặm nhấm, như chế giễu:
“ Anh đã nghĩ em sẽ đón nhận anh trong lòng
Vì lâu nay anh vẫn muốn luôn yêu em ,
Anh mãi nghĩ về em trong giấc mơ từ ngày xưa.
..
Chẳng lẽ em không thể, một lần nhìn vào đôi mắt này
Tình yêu anh trao em hơn tất cả những hoài niệm xưa
Chẳng cần phải biết bao ngày , nhịp đập của trái tim này
Vẫn chờ em nói … yêu anh thật lòng.”
Khói thuốc nhàn nhạt, lâu lẳm rồi tôi không hút thuốc. Em đã bỏ tôi, thêm một lần nữa. Tôi luôn thất bại trước em, em tàn nhẫn lắm, Linh Lan. Lần này em có chút nhân đạo, còn bỏ lại con cho tôi nữa. Không có con bên cạnh, phải chăng em sẽ không bao giờ nhìn đến tôi nữa. Tại sao em chẳng một lần muốn đứng cạnh tôi.
Ngày đầu tiên nhìn thấy em, sự ngang ngạnh trong đôi mắt em đã khiến tôi không thể nào quên được. Em là người con gái như thế nào, nhìn tôi chẳng có lấy một chút cảm xúc, lời nói cũng vậy, chẳng thể hiện được ý nghĩ thật sự của em. Tôi chạy theo bóng em như một kẻ bị bỏ bùa mê.
Lần đầu tiên chàng trai như tôi biết thế nào là rung động trước một người con gái. Những việc mà trước đây bọn bạn tôi hay làm, còn tôi thì cho là vớ vẩn như tìm hiểu số điện thoại, sở thích, địa chỉ, tôi cũng đã mặt dày làm qua. Còn bị mấy thằng bạn trêu chọc “ Tưởng gì, hóa ra Duy Minh cũng biết yêu rồi cơ đấy “ rồi nhìn chúng cười ha hả mà không làm được gì. Gương mặt của tôi, tiếng tăm của tôi, thành tích của tôi, chỉ có mình em là không để tâm. Em vẫn chỉ quan tâm đến những việc chẳng hề dính líu đến tôi. Thế nhưng, mong muốn được gần em lại ngày càng lớn lên trong tôi. Tôi muốn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em nhưng cuối cùng cũng chẳng đủ can đảm, chỉ dám nắm lấy cổ tay em mà kéo đi, chỉ như vậy thôi trái tim tôi cũng đã không còn chịu nghe lời mà đập rộn ràng. Em cự tuyệt, em gạt tay tôi, em mắng tôi, tôi cãi. Tôi đối đầu với em, tôi khiêu khích em, tôi chọc giận em, chỉ vì muốn em một lần nhìn đến tôi. Cũng là lần đầu tiên tôi thấy mình thiếu phong độ đến vậy. Nhưng dù tôi có làm gì, tốt hay xấu, em cũng chẳng mảy may quăng lại cho tôi một cái nhìn để ý nào. Một người hiếu thắng thì kể cả khi có thua cuộc trước đám đông cũng vẫn sẽ có cảm giác không phục. Tôi là một chàng trai hiếu thắng, từ bé đến giờ luôn muốn mình đứng ở vị trí số một, người ta theo mình chứ chẳng theo ai bao giờ, không chấp nhận bất cứ sự thua cuộc nào của bản thân. Cho đến khi gặp em, chính bản thân tôi đã không nhận ra rằng mình đã tự thua trước tình cảm của bản thân mình. Vì em mà xao động, vì em mà bối rối, vì em mà luôn nghi ngờ bạn thân, rằng liệu mình nói thế này làm thế nọ với em có khiến em buồn lòng hay không. Tôi đã trở nên nhu nhược như vậy đấy. Nếu em biết, liệu em có coi thường tôi?
Lúc em nói ra đề nghị đó với tôi, tôi đã nghĩ em chỉ nói đùa, chắc em muốn tôi thấy em không bình thường, muốn tôi tự động không làm phiền em nữa, ai lại nhờ một người không hề thân thiết làm thụ tinh nhân tạo, còn vô tư nói :” Cho tôi ít tinh trùng “ bao giờ. Nhưng nhìn ánh mắt trĩu lại của em khi nhắc về chuyện đó, tôi đã dần tin em nói thật, tôi thắc mắc về cuộc sống của em, tôi rất tò mò muốn biết. Đương nhiên tôi không thể chỉ vì vậy mà đồng ý với em làm việc đó, việc đó ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của tôi.
Khi tôi biết em làm thêm ở quán chị Tú Anh, tôi cứ ngỡ cuối cùng mình cũng có cơ hội, lại là một sự “ tình cờ” giúp đỡ tôi.
Suốt thời gian sau đó, tôi luôn ngồi ở một góc của quán dõi theo em. Em không biết rằng thời gian đó tôi đã bắt đầu đi làm, mặc dù là chưa chính thức nhưng cũng rất bận rộn. Tôi từ chối làm việc ở công ty, ôm cái máy tính, đến chỗ em, chỉ để thỉnh thoảng gặp vấn đề đau đầu lại có thể nhìn thấy em, nhìn thấy nụ cười em dành cho khách mà chưa bao giờ dành cho tôi, kể cả khi tôi là khách. Tôi đã giận sôi máu lên khi có thằng nào đó ngang nhiên động vào người em, em chỉ nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, còn tôi chỉ muốn xông vào xé xác đấm đá hắn. Tôi đuổi hắn đi mà còn bị em nhìn bằng ánh mắt “ Lo chuyện bao đồng”. Sao đối với tôi em lúc nào cũng khắc nghiệt vậy Lam?
Dù vậy , càng gặp em, tôi càng nghĩ về em nhiều hơn, lúc không được nhìn thấy em, trái tim tôi trống rỗng. Đối diện với sự thờ ơ của em, trong một phút giây xao động nào đó, tôi đã quyết định, nếu đứa con này có thể khiến tôi gần bên em thêm một chút, tôi sẽ không ngần ngại, nếu đứa con này có thể gắn kết em với tôi, tôi sẽ không từ chối. Và tôi đã đồng ý với em. Đến khi tôi quyết định cùng em đến bệnh viện, tôi lại lo sợ, thế nên tôi mới nghĩ ra bản khế ước đó, hy vọng nó là bằng chứng gắn kết giữa tôi và em. Điều tôi không bao giờ có thể ngờ đó là, đứa con dù không phải là em sinh ra nhưng cũng là máu mủ tôi cứ nghĩ có thể ràng buộc chúng tôi lại trở thành lý do khiến em rời xa tôi.
Ngày đó, sau khi đi công tác về, tôi vội vã tìm chị của em, đầu tiên là hỏi thăm, sau đó là gửi chút tâm ý của tôi, vì tôi không biết phải làm thế nào để chị của em nhận, thế nên tôi đành nói là xem như rũ bỏ trách nhiệm, tôi hoàn toàn không muốn thế, tôi muốn có chút trách nhiệm với đứa con có dòng máu của mình nhưng tôi hình như không có cái quyền đó. Chị Hạnh rời đi, tôi gọi cho em, mất liên lạc, tôi cứ nghĩ em chỉ tắt máy vì em đang bận. Hóa ra không phải vậy, tôi cuống cuồng đi tìm em, vô vọng. Tôi đã rất hận sự lạnh lùng của em. Những ngày đi công tác không được gặp em, nỗi nhớ cồn cào khiến tôi hiểu ra rằng, tôi cần phải nói cho em biết: “Tôi yêu em, thật sự rất yêu em”.
Vậy mà lời chưa kịp nói ra mà người đã rời đi. Em chỉ để lại cho tôi nỗi nhớ, sự dằn vặt và những bức ảnh tôi dùng điện thoại lén chụp em, còn lại giữa chúng ta phải chăng đã chẳng còn gì.
Những năm tháng em rời đi, tôi không biết mình đã sống thế nào. Chỉ nhớ rằng thời gian đầu tôi điên cuồng đi tìm em, đi tất cả những nơi tôi có thể nghĩ đến. Tìm em. Tìm em. Hoàn toàn không thấy. Giữu chúng ta đã không còn tồn tại cái gọi là “Tình cờ”.
Cái tên Linh Lam luôn theo tôi từng giấc ngủ, tôi muốn nhìn thấy em, tôi rất muốn nhìn thấy em. Nhớ, rất nhớ. Cồn cào. Đau đớn.
Và rồi tôi đã từ chối theo gia đình sang nước ngoài tiếp quản sự nghiệp, tôi cố gắng bằng chính sức lực của mình bước vào ngành du lịch, mở một công ty. Tôi chỉ mong hai chữ “Tình cờ” lại mỉm cười với tôi thêm lần nữa. Và lúc đó, tôi hi vọng với sự trưởng thành của mình em sẽ chịu nhìn đến tôi dẫu chỉ một lần.
Lúc đến dự đám cưới của chị Hạnh, tôi biết chị Hạnh không hề tham gia thụ tinh nhân tạo, chị ấy không nói gì, tôi cũng không hỏi gì thêm, chỉ đơn thuần nghĩ là do chị ấy tìm được hạnh phúc rồi nên không cần đến đứa con như vậy nữa. Tôi chỉ không hiểu tại sao em lại bỏ đi. Tâm trí tôi lại cứ nghĩ về hình dáng của em, tìm em trong đám đông khách mời lễ cưới nhưng không thấy. Em thật nhẫn tâm, đến gia đình cũng không níu kéo được bước chân em, một kẻ như tôi làm gì còn quyền mà hi vọng.
Năm năm sau, lúc tôi đang bận rộn vùi vào công việc thì chị Hạnh gọi cho tôi nói “Em đã trở về”. Tôi có phần hoảng loạn, bối rối, không dám tin. Sau khi tìm hiểu, tôi đã sớm biết em làm trong công ty của Mạnh Lâm, bạn cũ của tôi. Nhưng tôi không muốn xuất hiện trước mặt em là một Duy Minh của ngày xưa luôn thua trước em mà một vị trí khác, giám đốc của công ty đối tác. Thế nhưng tôi lại một lần nữa thất bại, tôi lại vô thức không kiềm chế được mình mà chạy theo em. Tôi muốn nắm tay em, muốn ôm em thật chặt, tôi muốn em mãi mãi đứng ở nơi tôi có thể nhìn thấy và chạm tới. Tôi đã biết, biết rằng em đã sinh con của tôi, con của chúng ta. Nước mắt tôi đã rơi khi nhàn thấy em và con nhưng em chẳng hề chú ý. Thế nên hàng ngày tôi chỉ có thể dõi theo mẹ con em. Tôi muốn chính em phải thừa nhận giữa hung tôi đã tồn tại một đứa con.
Tôi hoàn toàn không muốn lấy Duy Nguyên ra làm cái cớ ép em làm điều này điều khác nhung chính bản thân tôi lại không biết phải làm thế nào, làm thế nào để thuyết phục được em theo ý tôi. Tôi muốn em chấp nhận tôi bằng chính tình cảm của em.
Lúc tôi đi mua đồ cho em, dù chỉ là băng vệ sinh nhưng trong lòng tôi tràn ngập những cảm xúc khó tả. Cuối cùng thì tôi cũng đã dần bước lại được gần em, có thể làm cho em điều gì đó. Giống như lúc người ta xem em là vợ tôi, tôi vui muốn ngạt thở. Em là vợ tôi, tiếng “vợ” khiến tôi xao xuyến.
Tôi luôn muốn em với con đến nhà tôi, nhà của chúng ta, tất cả mọi thứ đều là do tôi chuẩn bị. Em bước vào nhà, nhìn qua mọi thứ, bước vào phòng tôi chuẩn bị cho con, em thẫn thờ. Tôi biết, em còn nhớ ngày trước, lúc em và tôi đi lòng vòng chọn đồ cho đứa bé còn chưa ra đời, tôi bắt em sau này phải mua những thứ đó nhưng chính tôi đã mua, chờ đợi một ngày em nhìn thấy chúng. Từ lúc em bước vào nhà cứ ở mãi trong phòng với con, đến phòng tôi cũng không thèm ngó vào lấy một lần. Thế nên em đâu có biết những thứ tôi dành cho em. Thời gian không có em, mỗi lúc nhìn thấy đồ vật gì máu tím tôi đều vô thức mua về, bây giờ nhiều đến nỗi, nơi nào trong phòng cũng có ánh tím của những đồ vật nhỏ xinh. Là cái cốc cà phê, là hộp nhạc, là khung ảnh có nụ cười của em, là cái mũ len tôi muốn tự tay mình đội lên cho em, là đôi móc điện thoại, là lọ hoa giả với nhũng bông hoa oải hương li ti, là chiếc đồng hồ để bàn thủy tinh trong suốt, mặt tím, …Tôi chờ đợi đã bao lâu, tôi không biết, nhưng những thứ dành cho em bên cạnh tôi ngày một nhiều. Cả chiếc nhẫn với những viên đá thạch anh tím nho nhỏ này nữa. Liệu tôi còn có cơ hội trao cho em?
Em bỏ tôi một lần, giờ thêm một lần nữa, hai nhát dao cứa vào tim tôi, thế còn Duy Nguyên? Em thật sự nỡ bỏ Duy Nguyên thế sao hả Linh Lam? Bây giờ còn có con, con là niềm an ủi duy nhất đối với tôi, tôi không thể nào bỏ con để chạy theo em một lần nữa. Tôi không thể, tôi không nhẫn tâm bằng em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...