Đối với câu hỏi này, Duy Minh không trả lời. Không chịu thua, Chiến lại nói tiếp:
- Hình như em cũng hồi đó cũng là cán bộ lớp đúng không Lam, tôi nhìn thấy rất quen.
- Vâng, em là bí thư. Lam nhẹ nhàng trả lời.
- Hóa ra là vậy, là cô bí thư ngang ngạnh trước đây khiến con người nào đó mất ăn mất ngủ chai mặt bám theo. Tự nhiên nói đến đây Chiến nhìn sang Duy Minh nhếch môi cười.
Duy Minh với Lam cùng im lặng. Đã có nhiều chuyện xảy ra, bản thân cả hai người chưa từng quên những điều trong quá khứ, nhưng bây giờ lại đối mặt với nó bằng hai thái độ khác nhau. Những kỷ niệm đó khiến Duy Minh không thể nào quên nổi Lam, quên nổi ánh mắt trong veo nhưng có chút buồn khi nhìn thẳng vào mắt Duy Minh. Còn đối với Lam, những điều đó là những kỷ niệm quá ngắn ngủi, không thể nhớ đến, nếu nhớ đến Lam sợ rằng có lúc mình sẽ bị chìm sâu mà không dứt ra được.
Thấy hai đối tượng mình nhắm đến đều không có phản ứng gì, Chiến cũng hiểu ý mà không nói thêm nữa, mọi người lại tiếp tục vừa ăn vừa ôn lại kỷ niệm cũ. Duy Nguyên ngồi bên cạnh Lam, liên tục níu ống tay áo Lam:” Mẹ, sao mẹ không nói gì, mau gọi bố là anh đi, có như thế bố mới có thêm phong độ “. Mặc dù Lam không biết vì sao Duy Nguyên lại nói thế, gọi anh với phong độ có lẽ là chẳng liên quan gì đến nhau, không biết có phải do người nào đó đã tác động vào Duy Nguyên không mà thằng bé lại nhiệt tình nhắc nhở Lam đến vậy. Dù thế trong thâm tâm Lam chợt nghĩ, nếu Duy Minh đã thật sự rất mong muốn tiếng gọi này, Lam sẽ chiều Duy Minh một lần.
Mọi người vui vẻ nên cũng uống khá nhiều, khi ngà ngà say, một người lại lên tiếng:
- Duy Minh, tôi vẫn có điều trách cậu, lúc trước lấy vợ sao không bảo anh em một tiếng để mọi người đến uống rượu mừng.
- Sau này nhất định đền bù, Duy Minh bình thản nói.
- Tôi nhớ là suốt mấy năm qua cậu luôn sống một mình, sao bây giờ xuất hiện vợ và cả con đã lớn thế này, cậu không làm điều gì khuất tất đấy chứ?
Ly rượu trên tay Duy Minh bị sánh ra ngoài một ít nhưng Duy Minh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Chưa kịp trả lời thì Lam đã nắm lấy tay Duy Minh, gỡ ly rượu xuống, mỉm cười với mọi người:
- Là em giận dỗi anh ấy, giờ em hết giận rồi lại quay về, mọi người không trách em thất lễ là đến giờ mới chịu ra mặt chứ ạ?
Tất cả đều im lặng, thấy không ổn, Chiến là người lên tiếng trước.
- Không sao, nhớ mời mọi người một bữa bù đắp là được rồi.
Biết lỡ động đến điều tế nhị, mọi người sau khi nghe Chiến nói thế cũng cười rồi gật đầu tán thành. Duy Minh lại nâng ly rượu lên định uống, Lam đỡ lấy, dịu dàng nói :
- Anh uống nhiều rồi, còn phải lái xe.
Duy Minh trân trân nhìn Lam bằng ánh mắt lạ lẫm, tay mãi không buông ly rượu, hai người cứ thế im lặng nhìn nhau. Mọi người cảm thấy không khí gượng gạo, một người lên tiếng :
- Duy Minh, thôi cậu đừng uống nữa, đừng để vợ cậu lo, chúng ta ngồi nói chuyện hàn huyên là được rồi.
- Em lo cho anh sao? Duy Minh tự nhiên hỏi Lam, giọng nói có chút say, khan khan nhưng nhẹ nhàng.
- Chẳng lẽ em không được lo cho chồng em sao? Lam trả lời dứt khoát.
Duy Minh nhoẻn miệng cười:
- Được, anh không uống nữa.
Nói rồi Duy Minh buông ly rượu ra, Lam cũng hạ tay xuống. Nhưng bỗng nhiên Duy Minh lại nắm chặt lấy tay Lam dưới bàn, cả buổi không buông.
Lúc tan tiệc, mẹ con Lam với Duy Minh là người ra về sau cùng, khi mọi người đã về hết, Lam muốn gạt tay Duy Minh ra nhưng không được, cả lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, Lam hơi khó chịu nói :
- Buông tay ra.
- Không thích buông, anh cầm tay vợ anh em cấm được sao
- Ai là vợ anh? Đừng có tưởng bở, tôi chỉ là vì Duy Nguyên thôi.
- Sao lúc nãy em gọi ngọt ngào thế mà bây giờ đổi giọng nhanh vậy?
- Lúc nãy khác, chả lẽ anh không nhận thức được tại sao tôi phải làm thế sao?
- Anh hoàn toàn không nhận thức được, bởi vì bây giờ cuối cùng em cũng gọi anh bằng anh. Duy Minh cười gian trá. Tâm trí anh bây giờ không ổn định cho lắm, em mà không nhanh lên xe về thì không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Mặc dù bình thường Lam khẳng định Duy Minh sẽ không dám làm gì quá đáng, nhưng hôm nay Duy Minh uống rượu, mà những lần Duy Minh uống rượu đều khiến cho Lam khó thở. Duy Minh buông tay mở cửa xe cho Lam, bắt Lam ngồi ghế bên ghế lái, Duy Nguyên thì nằm trong lòng Lam, đôi mắt trĩu lại. Cả buổi hôm nay Duy Nguyên nói rất ít, thỉnh thoảng chỉ chăm chú nhìn bố mẹ mình. Lên xe ngồi bên cạnh, lại tiếp tục nắm tay Lam.
- Nắm mãi thế không thấy khó chịu sao?
- Không, nắm bù cho những năm đã qua. Duy Minh thản nhiên trả lời.
Về đến nhà thì Duy Nguyên đã ngủ thiếp đi, Duy Minh bế Duy Nguyên vào nhà, Lam đi theo sau. Trong lòng Lam rất hỗn loạn, có những thứ vừa mới chớm nở, vừa mới khiến cho Lam cảm thấy ấm áp, nhưng sao mà cứ thấy nó xa xỉ quá, không an toàn đối với cuộc sống chủ động của Lam. Đặt Duy Nguyên xuống giường, Duy Minh quay sang nhìn Lam, bỗng nhiên giơ hai tay véo lấy hai má Lam, Lam hơi đau kêu khe khẽ.:
- Hôm nay em ngoan lắm. Duy Minh nói với Lam giọng yêu chiều.
Lam gạt tay Duy Minh ra, Duy Minh cười thành tiếng:
- Rất ngoan, rất đáng yêu, anh sẽ thưởng.
Cùng lúc đó, Duy Minh cúi xuống hôn lên trán Lam, dịu dàng.
- Anh yêu vợ.
Lam thất thần, mặt ửng hồng, muốn trốn tránh, đến bên Duy Nguyên ngủ say. Có những điều chỉ hai người trong cuộc mới hiểu, giữa hai người luôn tồn tại một khoảng cách, không thể đập vỡ, chỉ có thế từ từ xóa bỏ nó đi. Duy Minh nhìn Lam một lúc rồi từ từ lặng lẽ ra về, chỉ nhỏ nhẹ để lại một câu:
- Anh về đây.
Nhìn theo Duy Minh, không hiểu sao con người luôn cười đùa như Duy Minh đôi khi khiến Lam cảm thấy bóng dáng từ phía sau nhìn rất cô đơn. Lam không quen với hình ảnh đó nhưng cũng không biết phải ứng xử thế nào, chỉ biết im lặng nhìn Duy Minh rời đi.
Lam thừa nhận, có đôi khi mình là người rất thiếu can đảm, không dám đối mặt với những tình cảm quá ngọt ngào ấm áp. Đối với Duy Minh, Lam lại thấy bản thân không có chút tự tin nào. Mỗi ngày đều nghe Duy Nguyên kể về Duy Minh, bất giác Lam lại trào lên cảm giác lo sợ.” Hôm nay bố bảo muốn đưa con đi gặp ông bà nội”, rồi “ Hôm nay bố bảo mẹ muốn cùng mẹ con mình đi du lịch”, ”.
Hôm nay con đi siêu thị với bố, bố bảo có một chiếc váy rất hợp với mẹ”, “ Hôm nay bố hỏi con, mẹ thích ăn món gì” , ” Mà sao mẹ ơi, bố cứ đứng mãi ở cửa hàng trang sức, nhìn chăm chăm vào mấy cái nhẫn, con hỏi gì bố cũng chỉ cười” Lam yên lặng lắng nghe Duy Nguyên nói chuyện, trong đầu suy nghĩ mông lung. Một buổi sáng trời nhiều gió, Lam đưa Duy Nguyên sang gửi cho Hạnh từ sớm, rồi xách valy đi. Hạnh nhìn thấy muốn hỏi rất nhiều điều nhưng bị Lam chặn lời lại :
- Việc của em, em tự biết.
“ Đứng trước một tình cảm quá lớn, đôi khi người ta lại cảm thấy sợ.
Sợ không giữ được.
Thế là rời xa…”
HÀ HẠNH.
Tôi không phải cô gái đa sầu đa cảm, nhưng có lẽ là một người vì tình yêu mà sống.
Mười chín tuổi, tôi có tình yêu đầu đời, tôi quen anh qua mạng. Hai mươi tuổi, tôi và anh gặp nhau, tình yêu đầu tan vỡ, tôi đã khóc. Tôi muốn xé nát lồng ngực mình ra, tôi khóc vì một thằng khốn nạn nhưng vẫn không quên được những lời nói mà tôi ngỡ tưởng chân thành khi hắn nói với tôi sau qua màn hình máy tính. Tôi suy sụp. Đôi mắt Lam nhìn tôi đau đớn.Tôi biết, đứa em gái có vẻ lạnh lùng này rất yêu thương tôi. Lúc tôi tỉnh dậy nửa đêm ôm gối khóc, tôi cũng nghe tiếng Lam thổn thức ở bên cạnh. Năm đó Lam mới là sinh viên năm nhất.
Có lẽ đối với những người chưa từng yêu thì yêu một người rất khó khan, còn đối với những người đã trải qua một mỗi tình, dù sâu sắc hay hời hợt, thì những mối tình sau đó đến với họ cũng trở nên dễ dàng hơn.
Và tôi đúng là con người như thế, người yêu thứ hai đến với tôi một cách nhẹ nhàng, chân thành. Anh hết mực quan tâm yêu chiều tôi, xoa diu vết thương lòng của tôi, nhưng cuối cùng, anh cũng bỏ tôi chẳng một lời từ biệt. Và lúc đó tôi lại khóc. Lần này nhìn tôi với ánh mắt tức giận trách móc: “ Cấm chị từ giờ không được yêu đương “ Tôi cố nở một nụ cười thật rạng rỡ, như chế nhạo chính bản thân “ Không yêu sao mà sống được hả em “
Sau đó, tôi lao vào những cuộc tình, yêu rồi yêu, cũng chẳng cần biết bản thân có thực sự yêu ai không nữa.Lam vẫn ở bên cạnh tôi, thỉnh thoảng nhiếc móc vài lời, những lúc đó tôi chỉ cười trừ. Tôi đã không biết rằng, chuyện tình cảm, những nỗi đau của tôi đã khiến thành nỗi ám ảnh dành cho Lam. Lam không tiếp xúc nhiều với người khác giới, chỉ lặng lẽ học hành làm thêm, mỗi lần tôi kể về chàng trai này chàng trai nọ đều khiến Lam cáu
gắt. Tôi đã rất lo lắng, vì Lam không chỉ có ác cảm bình thường, Lam cự tuyệt tất cả những chàng trai tiếp cận nó, sống lặng lẽ trong khung trời riêng. Lam không thể sống giống như tôi, nhưng là một người con gái, cuối cùng cũng cần phải có một bến bờ che chở.
Lúc đó tôi cứ nghĩ ít ra còn có Khánh, người bạn người anh hàng xóm của chúng tôi, vì chỉ với Khánh thì Lam mới mở lòng. Nhưng thời gian trôi qua, tôi đã hiểu, Khánh đối với Lam, cũng chỉ là một ngươi đàn ông “ Thiếu cơm thì không sống được chứ thiếu đàn ông sống lại càng tốt”.
Năm Lam học đại học năm cuối, tôi đã gặp chồng tôi bây giờ. Anh ấy không phải là người đàn ông ngọt ngào, cũng không phải người đem đến cho tôi biết bao ước hẹn. Anh làm việc gì cũng dứt khoát, quyết định nào cũng chín chắn. Tôi đã rất sợ người đàn ông khó nắm bắt như thế, cuối cùng lý trí cũng không thắng nổi trái tim. Tôi đã yêu anh. Ngày anh nói lời yêu tôi, tôi đã biết, đây chính là bến đỗ cuối cùng của cuộc đời mình. Anh nhẹ nhàng chấp nhận những gì thuộc về tôi, kể cả quá khứ. Lúc bản thân tôi ngập chìm trong cái hạnh phúc đó, tôi lại nghĩ đến Lam. Tôi đã suy nghĩ một đêm hôm sau gọi điện thoại cho Lam nói ra ý nghĩ thụ tinh nhân tạo điên rồ đó. Tôi biết chắc Lam sẽ không bao giờ giúp tôi, tôi muốn dựa vào đó để Lam phải quen với một người mà tôi đã định để giới thiệu cho Lam, là một người quen của Cường. Nhưng kế hoạch của tôi dường như hoàn toàn sụp đổ dưới sự kiên quyết của Lam, tôi đành gọi điện thoại về cho bố mẹ. Lúc tôi học nấu ăn mà lỡ bị thương, Cường vội vàng bắt tôi vào viện kiểm tra, mặc dù thấy hơi quá nhưng tự nhiên trong đầu nảy ra ý định, tôi liền nghe lời anh vào bệnh viên. Gọi cho bố mẹ xong , Lam gọi cho tôi, nghe giọng nảy lửa tức giận của Lam, tự nhiên tôi muốn bật cười, vẫn cố gắng trêu đùa Lam. Lam giận dỗi tắt máy, thấy bông băng đang ở bên cạnh, tôi cầm lên, lại tự băng thêm ình một vết thương nữa ở cổ tay. Và giống như tôi mong đợi, Lam đã nghĩ đây là một vụ tử tử, tôi cứ thế mà từ lý do muốn có con vin sang nói rằng không thì Lam sinh cho tôi đứa con cũng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...