Lam đã không biết rằng, có một chàng giám đốc thành đạt, chạy như điên đến siêu thị mini gần đó, ngẩn ngơ trước dãy hàng băng vệ sinh không biết làm thế nào, cuối cùng vơ vội một gói màu tím nhanh chóng quay đi, nhưng nghe loáng thoáng câu chuyện ban ngày ban đêm của hai cô gái nào đó, tự nhiên quay chân bước lại lấy thêm một gói màu tím khác nữa ở dãy bên cạnh. Hình tượng của chàng thanh niên này phải chăng đã hoàn toàn sụp đổ từ khi quen Lam hay lại càng trở nên anh tuấn chỉ vì những việc làm đó? Bước ra khỏi siêu thị lại chạy vội vào hiệu thuốc, bước ra khỏi hiệu thuốc lại chạy vội vào cửa hàng quần áo gần đó.
May mà địa điểm tòa soạn của Lam cũng là khu phố phát triển, xoay vài bước muốn mua gì cũng được. Xong việc Duy Minh quay lại tòa soạn, bước thẳng vào phòng vệ sinh nữ, đẩy tất cả cho Lam rồi có chút xấu hổ bước ra ngoài. Còn những con người ngoài kia đang há hốc mặt mày vì chẳng hiểu vì sao đang giờ làm việc, giám đốc công ty đối tác lại chạy thẳng đến tòa soạn, hét toáng lên hỏi Lam đâu, đã thế còn bước thẳng vào nhà vệ sinh nữ, không những một lần mà hai lần. Duy Minh cũng không kịp để ý đến ánh mắt những người đó, có cái gì đó nơi ngực trái đang đập thật mạnh. Từ sau khi quen Lam, những việc chưa từng làm qua Duy Minh cũng đã dần được thử nghiệm. Tâm hồn lơ lửng, Duy Minh bước thẳng tới bàn làm việc của Lam rồi ngồi xuống. Đống tài liệu lộn xộn trên bàn Lam khiến Duy Minh tĩnh tâm lại.“ Hóa ra cô ấy vất vả đến thế “ Duy Minh thầm nghĩ. Vô thức cầm bút ghi nhớ của Lam lên, Duy Minh đã không biết bàn tay của mình chuẩn bị làm những việc mà Duy Minh vốn cho là điên rồ. Trước đây, khi nhận được thư tỏ tình đầy hương thơm cùng những trái tim ánh nhũ lấp lánh, Duy Minh đều có cảm giác nó thật là quá sến. Vậy mà bây giờ Duy Minh lại lấy bút ghi nhớ vẽ những trái tim thật đều vào giấy, còn tô đỏ rồi dán khắp bàn làm việc của Lam. Khi nhận thức được mình vừa làm những việc xấu hổ, Duy Minh cũng không có ý định gỡ mấy tờ giấy dán đó xuống, mà viết vội mấy câu để lại rồi nhanh chóng rời đi:
- Đừng làm việc quá sức, nghỉ ngơi chút đi, tối gặp lai.
Đọc xong những dòng này, Lam cau có:” Cậu ta nói tối gặp lại là có ý gì chữ, đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi, dở hơi” Nhưng sau đó nhìn thấy những hình trái tim chói mắt kia, Lam bất giác mỉm cười.
Tối khi Duy Minh đến Lam còn ngồi làm việc ở trong phòng, chạy ra mở cửa thì bắt gặp ánh mắt không mấy thân thiện của Duy Minh, thấy Lam đang đeo kính, Duy Minh kéo dài giọng:
- Em lại làm việc?
- Chẳng lẽ không được sao?
- Được thôi, trước hết ăn xong cái này đã, tôi sẽ giám sát em. Nói rồi Duy Minh đưa túi đồ cho Lam.
- Cái gì vậy? Đừng nói lại là cậu nấu nhé. Lam nghi ngờ hỏi.
- Ăn được là được chứ gì, là cháo đậu đỏ, nhớ ăn cho hết, không thì đừng có nghĩ đến chuyện làm việc nữa.
- Nực cười, ăn hay không còn phải xem tâm trạng tôi thế nào, thái độ cậu như vậy thì cậu tự mang về mà ăn. Lam vẫn chưa có ý định mời Duy Minh vào nhà.
- À, em nói vậy tôi mạo muội nghĩ theo hướng khác đấy, em không muốn ăn uống tử tế theo cách bình thường chứ gì? Thế để tôi giúp em, tôi luôn có đủ cách để khiến em mở miệng ăn, mà dễ dàng nhất là dùng chính miệng tôi đây mớm cho em. Thế nào? Em muốn tự mình hay nhờ tôi.
- Bệnh hoạn, đừng có được lướt là lấn tới, Lam toan đóng cửa, ngăn chặn đường vào của Duy Minh.
Nhưng đáng tiếc chàng trai này đã nhanh hơn Lam, đẩy ngược cửa trở lại, luồn vào nhà. Lam vào bếp lấy bát bỏ cháo ra, ngồi vào bàn ăn ngon lành, chẳng thèm mời cái con người đang ngồi đối diện kia, ánh mắt Duy Minh thì không ngừng dò xét từng biểu hiện trên khuôn mặt Lam. Thế này thì không cần nói cũng biết cháo là do ai nấu, sợ người ta ăn không ngon cho nên mới căng dây thần kinh ra nhìn như thế. Nhưng mặt Lam lại không hề có chút động tĩnh nào, ăn xong bỏ bát vào bồn rửa bát, vàophòng tiếp tục làm việc.
Viết bài được một lúc, nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng bát đũa va chạm nhau, Lam ngó ra khỏi cửa phòng nhìn vào phòng bếp thì thấy Duy Minh đang loay hoay rửa bát, người còn đeo cả tạp dề. Lam bước tới từ phía sau, Duy Minh ngoảnh lại toe toét cười:
- Em cứ làm việc đi, tôi rửa bát giúp em.
- Không cần, cậu về đi, tôi còn phải làm việc, để đấy tôi sẽ rửa.
Vô thức Lam với tay, kiễng chân lên tháo tạp dề Duy Minh đang đeo mà không để ý rằng có người đang đối diện và nhìn mình chằm chằm, khoảng cách gần đến mức hơi thở phả vào mặt nhau khe khẽ, ấm áp. Duy Minh cứ đứng sững sờ ra như thế nhìn Lam cho đến lúc Lam lấy được tạp dề xuống mới quay đi chỗ khác, ho khẽ.
- Em vào làm việc đi, tôi rửa nốt rồi về, dù sao tôi cũng đã rửa rồi, không cần khách sáo đến thế.
Nghe vậy, Lam đành để Duy Minh tiếp tục rửa bát còn mình thì trở lại phòng. Một lúc sau, Duy Minh đứng ngoài cửa phòng Lam nói vọng vào:
- Vòi nước trong nhà tắm hỏng rồi sao em không kêu người đến sửa, ngày mai tôi sẽ mua vòi nước mới đến lắp lại cho em, bây giờ tôi về, em làm việc tiếp đi nhé. Nói rồi Duy Minh bước ra cửa. Bỗng cửa phòng Lam mở , Lam chạy vôi ra :
- Khoan, còn cái này cậu mang về đi, hôm nay dù sao cũng cám ơn cậu. Lam đưa cho Duy Minh một cái túi, Duy Minh mở ra xem thì thấy bộ váy liền màu tím nhạt có những bông hoa dại li ti mà Duy Minh đã mua cho Lam. Duy Minh cau mày:
- Em còn đưa tôi làm gì? Chả lẽ tôi mang về tự mặc tự ngắm? Tôi nói cho em biết, với dáng người của em, bộ đồ này tôi chắc chắn không vừa. Nếu em muốn chúng ta mặc chung đồ với nhau thì em nên ăn thật nhiều vào.
- Cái này dù sao cũng là cậu mua, tôi không cần dùng đến, cậu mang về muốn làm gì thì làm. Lam đẩy Duy Minh ra khỏi cửa rồi đóng sập lại.
Duy Minh vẫn không chịu, áp vào cánh cửa, nói to:
- Vậy tôi mang về nhà, chắc chắn sẽ có lúc em dùng đến, nhà tôi luôn rộng mở đón em, có cần tôi mua thêm vài bộ để sẵn ở nhà tôi không? Duy Minh cười thành tiếng.
Lam nghẹn họng, tự biết rằng nếu tiếp tục đối đáp với con người ngoài cửa kia, sẽ có lúc bị bức ất mặt. Thế nên Lam im lặng đứng đó, một lúc sau không thấy Duy Minh nói thêm gì nữa mới trở về phòng làm việc tiếp.
Hôm sau Duy Minh lại đến đón Lam từ sớm, lần này để Lam không lấy được xe máy, Duy Minh đã chặn ở cửa nhà để xe, hạ giọng năn nỉ Lam:
- Hôm nay tôi có việc cần em giúp, em có thể giúp tôi được không?
- Cậu mà cũng có việc cần người khác giúp sao? Chả phải cậu luôn là một ông giám đốc tự do tự tại thích làm việc lúc nào thì làm và luôn dư thừa thời gian rảnh rỗi sao?
- Em đừng nói thế, tôi nói thật mà, hôm nay thư ký của tôi xin nghỉ việc mà buổi trưa tôi lại phải đi gặp đối tác. Nếu không có thư ký đi cùng e sẽ không có hình tượng tốt, em có thể giúp tôi làm thư ký của tôi một ngày không? Một buổi cũng được. Nhé !
Nhìn ánh mắt của Duy Minh, Lam có chút nghi ngờ, nhưng làm cũng là một nhân viên văn phòng, thế nên Lam cũng hiểu thư ký Giám đốc có vị trí quan trọng thế nào. Do dự một lúc, Lam khẽ gật đầu. Thấy tín hiệu hợp tác của Lam, Duy Minh nắm ngay cơ hội mà chặn trước mặt Lam, mắt cong lên:
- Thế giờ đi chung xe với tôi được chứ, dù sao tới trưa chúng ta cũng đi cùng nhau.
Không còn lý do để từ chối, Lam đành để cho Duy Minh chở mình đi làm. Ngồi trên xe, Duy Minh liên tục nhìn sang Lam, Lam cảm nhận được điều đó nhưng trốn tránh mà nhìn ra ngoài phía cửa xe. Không chịu nổi không khí im lặng, Duy Minh hỏi trước:
- Bao giờ chúng ta đi đón con?
- Sao lại có chúng ta ở đây? Cuối tuần tôi sẽ đi đón.
- Con của chúng ta đương nhiên chúng ta phải cùng nhau đi đón, lúc em đưa con về quê đã lén lút tôi rồi, bây giờ chả lẽ muốn lén lút thêm lần nữa, em có vẻ rất thích phạm tội tày đình nhỉ.
Lam bật cười:
- Nực cười, não cậu đúng là ít nhăn. Tôi để cậu đi theo để cậu làm loạn nhà tôi chắc. Tôi đâychưa điên.
- Em chưa điên, cũng không nên điên làm gì, một nhà chỉ cần có một người điên là tôi là đủ, em mà điên nữa thì ai sẽ chăm Duy Nguyên.
- Hình như cậu lại cuồng ngôn rồi đấy, tôi với cậu vốn là hai nhà riêng biệt, từ khi nào lại thành một nhà vậy, cậu điên như thế thì tránh xa tôi một chút, tôi còn phải nuôi con, không cùng cậu vào viện được đâu.
- Gì thế nhỉ, em không biết là tôi chỉ điên khi ở gần em thôi sao? Nếu tránh xa em thì tôi có điên nữa đâu, với lại ai bảo tôi sẽ vào viện? Chưa gì em đã nghĩ tới khung cảnh chúng ta cùng nhau vào viện rồi sao? Tôi thật không ngờ có lúc em còn lãng mạn hơn tôi. Nói rồi Duy Minh cười ha hả.
Lam tức giận, máu nóng dồn lên mặt đỏ ửng:
- Tóm lại là tôi sẽ đón con, cậu đừng lắm lời, đàn ông gì mà lắm lời thế không biết, tôi ghét nhất là kẻ lắm lời cậu không biết hả?
- Ồ, em ghét kẻ lắm lời sao? Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.
Nói xong câu đó, y như rằng Duy Minh im bặt, lúc Lam xuống xe vào tòa soạn, Duy Minh mới lấy điện thoại ra, gọi ngay cho thư ký:
- Hôm nay cô có thể nghỉ phép, nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe nhé, công việc ở công ty không phải lo đâu. Nghỉ bao giờ thấy thoải mái thì đi làm lại cũng được.
Không đợi thư ký nói lời cảm ơn, Duy Minh tắt máy, trên môi nhoẻn ra một nụ cười y như ánh nắng ngoài ô cửa vậy.
Buổi trưa như đã hẹn, Duy Minh đến đón Lam đi gặp đối tác, vừa vào đến nhà hàng, Lam đã thấy ngay một người đàn ông dáng người hơi mập mạp đang ngồi cùng một cô gái rất xinh đẹp, có lẽ là thư ký của ông ta. Ông ta đứng lên bắt tay Duy Minh rồi cười nói:
- Hôm nay anh không đi cùng thư ký sao? Vị này có phải phu nhân không?
Duy Minh khẽ cười. Thấy Duy Minh không nói gì, người đàn ông kia lại cho rằng mình đoán đúng, tươi cười niềm nở nói:
- Cứ nghĩ Giám đốc trẻ như anh vẫn chưa có vợ, hóa ra lại có một người vợ trẻ trung xinh đẹp như vậy, thật khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ.
Duy Minh không tiếp lời người đó, chỉ nở một nụ cười lịch sự rồi quay sang Lam cười gian trá, Lam định giải thích rằng mình không phải vợ Duy Minh nhưng lại không biết sẽ nói mình đến đây với tư cách gì, đến thư ký ông ta cũng gặp rồi thì còn cách gì nữa ngoài im lặng. Duy Minh thật là bức Lam tức chết, rõ ràng là cô bị con người này lừa đến đây. Nhìn bản mặt nhơn nhơn của Duy Minh, Lam lại hận mình vì sao lại làm việc ngu ngốc này.
Cả buổi Lam ngồi bên cạnh Duy Minh không nói được mấy câu, người ta hỏi thì trả lời, Duy Minh cũng không nói với Lam lời nào, chỉ thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Lam. Lúc ăn uống bàn bạc công việc xong, Lam với Duy Minh tiễn người đàn ông và cô gái kia về trước rồi mới ra phía xe đang đỗ. Lam đi sau Duy Minh, nói giọng mang chút tức giận nhưng cũng có chút hờn dỗi:
- Cậu làm vậy là có ý gì? Người ta hiểu lầm cũng không thèm giải thích, cũng chẳng thèm nói với tôi một câu rút cục cậu đem tôi tới đây làm gì trong khi không có thư ký thì cậu hoàn toàn vẫn đàm phán tốt với người ta?
- Chả phải em bảo ghét người lắm lời sao? Tôi luôn chiều theo ý em mà.
- Cậu…
- Linh Lam, tôi phát hiện ra em ngày càng trẻ con, thỉnh thoảng lại dỗi lên nói những câu rất mâu thuẫn, em khiến tôi ngày càng ngạc nhiên về con người em đấy. Tôi có nên tiếp tục chạy theo một đứa trẻ không nhỉ? Đúng hơn là hai đứa trẻ.
- Rỗi hơi, cậu không đi theo tôi nữa thì phúc đức cho nhà tôi quá.
- Em nói câu đó ra không sợ tôi đau lòng sao? Kể cũng lạ, đều là trẻ con mà sao Duy Nguyên lại đáng yêu thế còn em thì đáng ghét không chịu nổi. Hay là do trong người Duy Nguyên mang dòng máu của tôi. Có lẽ thế thật, em nên học hỏi con nhiều đấy.
Nhìn sắc mặt Lam tối lại, Duy Minh không trêu Lam nữa, nghiêm túc nói:
- Dù sao cuối tuần tôi cũng đi đón con, em không muốn cũng không được, tốt nhất là em nên hợp tác với tôi để đỡ gặp rắc rối, không đến khi đó lại bảo tôi là kẻ không biết nghĩ. Tôi rất biết nghĩ đấychứ, thế nên hôm nay mới mang em theo để người ta đỡ nhòm ngó bố của con em. Em không biết là cô thư ký kia nhìn tôi với ánh mắt vô cùng trìu mến sao?
- Cho tôi số điện thoại cô thư ký đó được không? Lam nhếch môi cười.
- Làm gì? Không định đến xâu xé người ta đấy chứ? Em không cần làm thế, cho dù cô ta có bám lấy tôi thì tôi cũng sẽ không buông em đâu. Duy Minh nháy mắt.
- À không, tôi định giải thích rõ ràng với cô ấy và nói quan điểm của tôi là ủng hộ cô ấy rước của nợ là cậu đi hộ.
- Nếu tôi là của nợ thì đời này với số lương hiện giờ của em sẽ không bao giờ trả hết đâu. Tất nhiên nếu lấy bản thân em gán nợ trả cho tôi thì tôi sẽ xem xét.
Lam im lặng một lúc, gắt lên :
- Muốn làm gì thì làm, về quê đừng ở nhà tôi là được.
- Tốt thôi, cũng chưa đến lúc ra mắt mà, còn nhiều thời gian lắm. Mà chắc em không biết Duy Nguyên ngày nào cũng gọi cho tôi nhỉ, con nhớ tôi lắm, lại còn bảo phải trông chừng em. Con mình đúng là con khôn hơn cả em rồi đấy.
Lam không thèm đôi co với Duy Minh, bước lên xe, từ đó cho đến khi về nhà nhất quyết không nói thêm một câu nào. Trên đường đi, Duy Minh có ghé qua một cửa hàng đồ dân dụng mua thứ gì đó. Hóa ra là vòi nước. Sau khi sửa xong vòi nước trong nhà tắm cho Lam, mới quay sang dặn dò :
- Lần sau những việc này cứ nói tôi làm, tôi không phải làm cho em mà làm cho Duy Nguyên nên em không phải ngại. Em với con sống thế này thật chẳng an toàn tý nào.
- Mấy năm nay vẫn sống tốt không có lẽ nào bây giờ lại không tốt chỉ vì cái vòi nước, có phải cậu đã quan trọng hóa vấn đề không?
- Tùy em, nhưng có chuyện gì nhớ nói với tôi một tiếng. Nói rồi Duy Minh bước ra cửa ra về.
Cuối tuần Lam cùng Duy Minh về quê, nhưng vừa đến cửa nhà là Lam đuổi Duy Minh đi chỗ khác khiến Duy Minh phải ra khách sạn ở rồi ngoan ngoãn không hề đến làm phiền Lam. Ờ nhà hai ngày, khi Lam đang sắp xếp quần áo của Duy Nguyên để chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng ồn ào ngoài phòng khách. Ra ngoài thì thấy anh Khánh hàng xóm đang ngồi nói chuyện với bố Lam. Nhìn thấy Lam anh Khánh liền đứng dậy chào hỏi, Lam cũng ngồi xuống tiếp chuyện. Lâu không gặp, cứ nói hết chuyện này sang chuyện khác, Lam nhận ra rằng trong lời nói của Khánh có ý tứ dò hỏi chuyện tình cảm của Lam. Bấy lâu nay hai gia đình tình cảm rất tốt. Khánh hơn Lam hai tuổi, học xong đại học trở về quê công tác, từ nhỏ hai người đã rất thân nhau. Lam cũng biết Khánh có cảm tình với mình nhưng Lam luôn né tránh, không muốn làm mất đi tình cảm như người thân mà Lam rất trân trọng. Khi Lam đưa Duy Nguyên trở về nhà lần đầu tiên, mặc dù Lam không nói gì nhưng hàng xóm thấy Lam một mình mà lại có con thì ai cũng dị nghị, lúc đó Khánh chỉ vỗ vai Lam nói một câu :” Tất cả sẽ qua thôi ”. Có lẽ trong thâm tâm Khánh cũng nghĩ Duy Nguyên đối với Lam là điều ngoài ý muốn. Lam biết bố mẹ mình cũng ưng thuận Khánh, còn nói Khánh nhiều lần sang có ý nói muốn kết duyên chăm sóc ẹ con Lam. Những điều đó Lam đều không thể để trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...