"Cần tổ của tôi hỗ trợ cứ mở miệng."
Cục cảnh sát.
"Lần này tiến bộ, lấy máu so với lần trước sạch sẽ hơn rất nhiều." Tưởng Duệ Hằng vừa đi vào văn phòng tổ trọng án, liền đem báo cáo kiểm tra thi thể ném trên bàn.
"Cái gì?!" Mấy người tổ trọng án tất cả đều giật mình, dồn dập cầm lấy báo cáo xem xét.
"Ừ, lần này hung thủ rút máu trước, sau đó mới giết người, cho nên lần này máu bị rút rất sạch sẽ —— hoặc là nói, cơ bản bị là hút hết máu."
"Ai, các anh nói xem, cái chết của Tào Vệ Quốc và Lý Ngọc Trung có phải là cùng một hung thủ không?" Tần Khải mở miệng: "Hai người đều bị hút toàn bộ máu, cái chết quỷ dị như thế, hẳn không phải là trùng hợp đi?...."
Thẩm Nghiêm nhìn về phía Tưởng Duệ Hằng: "Anh thấy thế nào?"
"Có loại khả năng này, dù sao giết người hút máu loại thủ pháp này rất hiếm thấy, hơn nữa, phương pháp xử lý hai bộ thi thể này của hung thủ cũng có chỗ tương tự." Tưởng Duệ Hằng nói xong câu này, chậm lại tốc độ nói: "Thế nhưng, nếu như cùng một hung thủ, vậy đã nói rõ hung thủ càng ngày càng tàn nhẫn.
Nhờ vào lần này, hung thủ đã rút hết toàn bộ máu trong người của nạn nhân."
Bên trong phòng họp, một trận lạnh giá.
"Tôi cảm thấy được khả năng mấu chốt nhất vẫn là hút máu." Tần Khải đánh vỡ trầm mặc: "Chuyện hút máu này phiền toái như vậy, hung thủ làm gì nhất định phải tốn thời gian mất công tốn sức mà rút toàn bộ máu của nạn nhân? Chẳng lẽ hung thủ muốn dùng máu để uống?"
Không ai trả lời, mọi người cũng rất để ý điểm này, có lẽ, đáp án của vấn đề này, chính là mấu chốt phá giải vui án lần này.
Một lát sau, Thẩm Nghiêm ngẩng đầu mở miệng: "Thân phận người chết điều tra rõ ràng chưa?"
"Đã điều tra xong, " Lúc này nói chuyện chính là Giang Lệ: "Người chết gọi Tào Vệ quốc, 53 tuổi, là chủ nghiệm phòng dược.
Mấy năm trước ông ta đã ly hôn, Tiểu Hải đã đi tìm vợ ông ta, đang trên đường đưa bà ta tới đây."
Cũng không lâu lắm, Trình Hải Dương liền mang theo vợ của Tào Vệ Quốc- Bạch Vân chạy tới cục cảnh sát.
Bạch Vân so với Tào Vệ Quốc trẻ tuổi hơn một chút, hơn nữa do nguyên nhân trang điểm, nhìn qua bộ dạng cũng chỉ mới đầu 40.
Tuy rằng Trình Hải Dương đã nói cho bà ta chuyện của Tào Vệ Quốc, thế nhưng vẻ mặt của bà ta lại rất bình tĩnh, thế nhưng thời điểm nhìn thấy thi thể của Tào Vệ Quốc, bà ta lại rơi nước mắt.
Một lát sau, Bạch Vân lau khô nước mắt, đi ra.
Bình tĩnh mà đứng bên cạnh Trình Hải Dương, Thẩm Nghiêm đứng một bên chờ người, đi tới nói: Đi thôi.
"Vệ Quốc là người tốt, " Sau khi Bạch Vân đi vào trong phòng tiếp khách, bà ta đã nói câu này, giọng điệu bình tĩnh lại mang theo chút uể oải: "Tuy rằng tính tình ông ấy rất quái dị, thế nhưng không có ý đồ gì xấu, là một người tốt."
"Tào..." Thẩm Nghiêm vừa định gọi Tào phu nhân, đột nhiên phản ứng lại không thích hợp, ngược lại là Bạch Vân mở miệng trước: "Gọi tôi là Bạch Vân đi."
"Được, chúng tôi điều tra, cha mẹ Tào Vệ quốc đều qua đời, ở đây cũng không còn người thân nào, cho nên chỉ có thể thông báo cho bà tới nhận xác."
Nghe được câu này, Bạch Vân lộ ra một nụ cười nhàn nhạt mang theo đắng chát: "Ha ha, cho dù có, cũng sẽ bị ông ấy từ bỏ.
Từ chín năm trước ông ta đột nhiên thay tính đổi nết, cả ngày ông ta đều không được bình thường, giống như tên thần kinh vậy, làm cho tôi và con trai cũng không chịu được."
"Chín năm trước?" Thẩm Nghiêm tìm được manh mối, hỏi tiếp: "Chín năm trước xảy ra chuyện gì?"
"Kỳ thực tôi cũng không rõ lắm.
Vệ Quốc kỳ thực vốn là không phải như vậy.
Lúc trước ông ấy cũng coi như biết ăn nói, năm đó công việc làm cũng không tệ.
Nhưng là chín năm trước không biết xảy ra chuyện gì, ông ấy đột nhiên thay đổi, không thích nói chuyện, mỗi lần nói đều nổi nóng, xuất hiện rất nhiều tật xấu kỳ quái, nửa đêm cũng thường thấy ác mộng, sau đó có có mấy đêm trằn trọc không ngủ.
Năm đó con trai chúng tôi mới hơn một tuổi, tôi chăm con vốn là rất khổ cực, ông ấy dĩ nhiên lại biến thành bộ dáng này, tôi cũng vì chuyện này mà nổi nóng, còn hoài nghi ông ấy thay lòng, nhưng là ông ấy cũng không giải thích nhiều, cãi nhau một hồi liền rời nhà bỏ đi, sau đó tôi thật sự không chịu nổi, chỉ có thể ly hôn."
"Bà không hỏi ông ta xảy ra chuyện gì sao?"
"Làm sao không có hỏi? Nhưng là, hỏi thế nào ông ấy cũng không nói.
Tôi cho là ông ấy ở bên ngoài có người khác, kết quả vừa hỏi, ông ấy liền nói hai chúng ta ly hôn đi, lúc đó tôi cho là ông ấy thực sự có người bên ngoài, cho nên đồng ý.
Sau khi ly hôn tôi mang theo con trai dời đi, cách nơi này khá xa, cho nên không còn nghe thấy bất cứ chuyện gì về ông ấy nữa.
Qua mấy năm sau, tôi mới trong lúc vô tình nghe được người ta nói ông ấy thay đổi công tác, nghe đâu cũng không kết hôn.
Còn gửi tiền cho con trai hàng tháng, thế nhưng chúng tôi lại chưa từng gặp mặt." Nói tới chỗ này, trên mặt Bạch Vân xuất hiện một ít đau thương: "Không nghĩ tới, lúc gặp mặt lại, ông ấy dĩ nhiên..."
Nghe xong câu chuyện của Bạch Vân, trong lòng mấy người đều nắm chắc rồi, biến hoá của Tào Vệ Quốc hiển nhiên không phải là bởi vì chuyện trong nhà, như vậy có khả năng nhất chính là trong công tác.
Vì vậy Thẩm Nghiêm hỏi: "Bà vừa mới nói ông ấy đổi công tác, vậy lúc trước ông ấy làm cái gì?"
"Bác sĩ, lúc trước ông ấy làm bác sĩ đại học bệnh viện y." Mấy người đồng thời cả kinh, liếc mắt nhìn nhau —— xem ra, bọn họ tựa hồ tìm được liên quan giữa hai vụ án
***
"Đội trưởng, đã xác nhận!" Tần Khải vội vã đi vào văn phòng: "Tào Vệ quốc đúng là chín năm trước mới từ bệnh viện đại học y điều động công tác đến xưởng chế thuốc.
Trước đây ông ta là bác sĩ chủ nhiệm bệnh viện đại học y.
Hơn nữa tôi còn thuận tiện điều tra một chút Lý Ngọc Trung, các người đoán xem kết quả thế nào?" Trong mắt Tần Khải lóe ánh sáng tinh xảo: "Lý Ngọc Trung cũng không phải là vẫn luôn làm nghiên cứu, ông ta cũng thay đổi công việc giữa chừng, lúc trước ông ta công tác ở phòng dược.
Mà thời gian ông ta đổi công tác, chậm khoảng mấy tháng so với Tào Vệ Quốc."
"Xem ra lúc trước ở bệnh viện này đã từng xảy ra chuyện gì đó." Phương Lễ Nguyên nhìn về phía Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm đồng dạng trả lời Phương Lễ Nguyên: "Xem ra, chúng ta cần phải tìm Hứa viện trưởng hỏi ông ta một chút."
Bệnh viện đại học Y.
"Hai vị cảnh sát, là vụ án của bác sĩ Lý có tiến triển gì đúng không?" Hứa Học Uy hỏi.
"Chúng tôi vẫn đang điều tra." Thẩm Nghiêm nói: "Lần này chúng tôi tới là muốn hỏi Hứa viện trưởng một chút, tám năm trước bác sĩ Lý vì sao lại chuyển việc?"
Nghe đến vấn đề này, Hứa Học Uy hơi cứng đờ.
Ông ta không được tự nhiên mà điều chỉnh một chút tư thế ngồi, mở miệng hỏi: "Hai vị tại sao lại hỏi như vậy?"
"Thực không dám giấu giếm, Hứa viện trưởng, chúng tôi gần đây lại phát hiện một vụ án giết người, tình huống của người chết cùng với vụ án bác sĩ Lý bị giết rất tương tự.
Hơn nữa trùng hợp, chúng tôi phát hiện hai người này trước đây đều từng công tác ở bệnh viện đại học y, đều là chín năm trước được điều động công tác.
À đúng rồi, tên người chết kia tựa hồ viện trưởng Hứa có lẽ cũng đã từng nghe qua, ông ta gọi là Tào Vệ quốc."
Thời điểm nghe đến cái tên "Tào Vệ quốc" này, biểu tình Hứa Học Uy nhất thời biến đổi.
Thẩm Nghiêm cùng Phương Lễ Nguyên cũng không nói, chỉ là nhìn Hứa Học Uy, chờ câu trả lời của ông ta.
"Ồ, tôi nhớ ra rồi, đúng là có người như vậy..." Qua gần một phút, Hứa Học Uy mới điều chỉnh biểu cảm, một lần nữa mở miệng: "Bác sĩ Tào lúc đó là bác sĩ nội khoa của bệnh viện chúng tôi, lúc đó ông ấy chỉ nói muốn thay đổi hoàn cảnh công tác, sau đó liền đổi việc.
Còn bác sĩ Lý, lần trước kỳ thực tôi đã giải thích với hai vị, bác sĩ Lý rất muốn làm nghiên cứu, cho nên mới đổi chuyên ngành."
"Vậy sao?" Phương Lễ Nguyên mở miệng: "Nhưng là viện trưởng Hứa, tôi có chỗ không hiểu, Tào Vệ Quốc ở đây đã làm chủ nhiệm khoa nội, làm sao nói đổi việc liền đổi việc? Hơn nữa lại còn đổi xuống xưởng thuốc, ngay cả bác sĩ cũng không làm; mà Lý Ngọc Trung, chúng tôi tra được ông ta chỉ là một bác sĩ bán thuốc, tựa hồ xuất thân của ông ta cũng không phải chính quy, làm sao lại đột nhiên có hứng thú với việc nghiên cứu?"
Giọng điệu nói chuyện của Phương Lễ Nguyên vẫn luôn tao nhã khiêm tốn, nhưng mà là loại khiêm tốn sắc bén, càng bình thản càng làm cho người ta khó có thể chống đỡ.
Hứa Học Uy đã khó nén biểu tình không được tự nhiên: "Mỗi người đều có mục tiêu theo đuổi của bản thân, bọn họ muốn làm như vậy, tôi cũng không có cách nào." Nói tới chỗ này ông ta đứng lên: "Xin lỗi lát nữa tôi còn có một cuộc họp, hai vị nếu như không có chuyện khác, liền mời trở về đi."
Đây là trần trụi mà đuổi người.
Thẩm Nghiêm cùng Phương Lễ Nguyên cũng không dây dưa nhiều, phối hợp đứng dậy đi ra phía ngoài, vừa ra đến trước cửa, Thẩm Nghiêm quay đầu lại: "Viện trưởng Hứa, nếu như ngài nghĩ tới cái gì, hãy liên lạc với chúng tôi." Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Nghiêm tận lực thả chậm tốc độ nói, anh nhấn mạnh từng chữ từng câu, rõ ràng nói: "Ông yên tâm, hai vụ án này, chúng tôi nhất định sẽ tra được cháy nhà ra mặt chuột."
Lần thứ hai nói chuyện với Hứa Học Uy cũng không tra ra được manh mối gì,
thế nhưng mọi người có thể xác minh một chuyện, đó chính là cái chết của Tào Vệ Quốc và Lý Ngọc Trung có liên quan tới nhau, hơn nữa còn có liên quan tới chuyện xảy ra chín năm trước ở bệnh viện đại học y.
Xác minh được điểm này, mọi người cũng có thể tìm được phương hướng điều tra, chuyện tiếp theo, chính là dọc theo phương hướng này tiếp tục đào sâu xuống.
Vì vậy, ngày thứ hai, người tổ trọng án liền xin lệnh khám xét kiểm tra bệnh viện, lúc này người của tổ trọng án đến bệnh viện một câu phí lời đều không có, lệnh khám xét mang ra, trực tiếp đem người và hồ sơ có liên quan mang về cục cảnh sát.
Từng hòm từng hòm hồ sơ đặt ở trên mặt bàn, chất đầy bàn làm việc của mấy người trong tổ trọng án.
Mọi người nhấc mắt nhìn về phía Thẩm Nghiêm, chờ nghe anh phân phối nhiệm vụ.
"Được rồi." Thẩm Nghiêm thả valy trong tay xuống, giơ mắt nhìn tổ viên tổ mình: "Hiện tại chúng ta đã biết, hai vụ án lần này có liên quan đến chuyện xảy ra chín năm trước, lúc đó Tào Vệ Quốc làm việc ở nội khoa, Lý Ngọc Trung lại làm ở phòng dược, bằng vào trọng điểm này mọi người hãy để ý đến những bệnh án ở bệnh viện từ chín năm trước, đặc biệt lưu ý đến những bệnh nhân tử vong, hoặc là xảy ra tranh cãi nghiêm trọng với bệnh viện, mọi người đã hiểu chưa?"
"Rõ!" Mọi người lập tức phân công nhau triển khai.
Mặc dù đã xác minh được phương hướng, thế nhưng chân chính xem những hồ sơ này, mọi người mới phát hiện, chuyện này khá khó khăn.
"Ha, Lễ Nguyên, anh giúp tôi xem một chút, ở đây viết cái gì vậy?" Tần Khải đẩy đẩy Phương Lễ Nguyên bên cạnh.
"Hả?" Phương Lễ Nguyên đến gần, nhìn chằm chằm chỗ Tần Khải chỉ "Hình như là MsPGN..."
"MsPGN triệu chứng viêm cầu thận*..." Một âm thanh đột nhiên xuất hiện ở phía sau hai người, khiến hai người sợ hết hồn.
Quay đầu nhìn lại, thì ra là Tô Mặc Hàm đang đứng ở phía sau, cúi đầu thăm dò nhìn hai người.
Nhìn lại phía sau, còn có Trình Tấn Tùng cùng Lý Gia Vũ đang đứng ở đó, hơn nữa, trên tay của bọn họ còn mang theo hai cái túi lớn.
Lý Gia Vũ cười xách cái túi trong tay giơ lên: "Thức ăn ngoài đến rồi, có ai muốn ăn không?"
"Tôi!" Tần Khải ném hồ sơ xuống bàn chạy đến.
Mấy người khác lúc này mới phát giác trong bụng trống trơn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là hơn tám giờ tối.
"Gia Vũ tôi thực sự là yêu anh chết mất." Tần Khải một bên ăn như hùm như sói nhét đồ ăn vào miệng, một bên mồm miệng không rõ nói với Lý Gia Vũ.
"Ha ha, khỏi cảm ơn tôi, là vừa nãy Tấn ca nhìn thấy bên này của các cậu vẫn sáng đèn, đoán được tổ các cậu đang tăng ca, mới bảo chúng tôi gọi thức ăn ngoài đến."
"A! Tấn ca! Biết anh là tốt nhất mà!" Tần Khải cười híp mắt nhìn về phía Trình Tấn Tùng.
"Được rồi, nhanh ăn đi." Trình Tấn Tùng vỗ vai Tần Khải còn đang bận ăn, cười cười: "Các cậu đang xem gì vậy."
"Bệnh án bệnh viên." Phương Lễ Nguyên trả lời: "Hai vụ án hút máu kia rất có thể liên quan đến chuyện chín năm trước xảy ra ở bệnh viện, chúng tôi muốn xem lại mấy bệnh án này, xem có thể phát hiện ra manh mối gì hay không?"
"Tấn ca em cho anh biết, công việc này quá làm khó bọn em rồi!" Tần Khải lớn tiếng càu nhàu: "Có phải bác sĩ có hệ thống ngôn ngữ riêng không? Mịa nó em chả dịch được gì cả! Còn có một đống ký hiệu, dù em có nhìn kỹ đến mấy cũng không hiểu gì cả."
"Thời điểm bác sĩ viết bệnh án thường là dùng kí hiệu chuyên môn để biểu thị bệnh hoặc là thuốc, viết như thế có thể tiết kiệm được thời gian, ở một phương diện khác cũng là vì phòng ngừa bệnh nhân trực tiếp cầm đơn thuốc đi ra chỗ khác mua thuốc, như vậy bệnh viện sẽ thiếu đi phần kinh phí." Tô Mặc Hàm mở miệng.
"Đúng rồi!" Tần Khải đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Tôi nói Tiểu Mặc Hàm, cậu có biết những ký hiệu này hay không?"
Tô Mặc Hàm rất thành thực mà gật gật đầu: "Trước đây thời điểm nhàn rỗi không chuyện gì làm, có đọc qua một ít sách y học, biết đến một ít."
"Mịa nó quá tốt rồi!" Tần Khải lập tức vồ tới: "Cậu mau tới giúp tôi xem một chút! Tôi thật sự không hiểu mấy cái bùa chú này đâu."
Trình Tấn Tùng nhìn Tần Khải hai mắt sáng lên đem Tô Mặc Hàm lôi đi, cười cười, cầm lấy hộp cơm trong tay, đi tới bên cạnh Thẩm Nguyên còn đang xem hồ sơ.
"Được rồi, nghỉ ngơi một chút, ăn cơm trước đi."
"Há, cảm ơn anh." Thẩm Nghiêm để hồ sơ trên tay xuống, tiếp nhận hộp cơm, từng miếng từng miếng mà ăn.
Cũng không biết có phải là còn nghĩ đến vụ án hay không, Thẩm Nghiêm ăn rất chậm, lông mày còn nhíu lại, Trình Tấn Tùng chú ý tới bàn tay cầm đũa của Thẩm Nguyên, trắng nõn gầy gò, khớp xương rõ ràng.
"Vụ án rất vướng tay chân?"
Nghe đến Trình Tấn Tùng mở miệng, Thẩm Nghiêm gật gật đầu, anh nhìn lướt qua thùng giấy to to nhỏ nhỏ trong phòng: "Có quá nhiều hồ sơ, cần thời gian để xem hết."
"Cần tổ của tôi hỗ trợ cứ mở miệng."
"Hả?" Thẩm Nghiêm sửng sốt một chút, tiện đà phản ứng lại: "Như vậy không hay lắm?..." Dù sao đây là nhiệm vụ của tổ mình, không nên làm phiền đến người khác.
"A, không có gì, các cậu không hiểu mấy thuật ngữ kỹ thuật đó, cho nên xử lý mới đặc biệt chậm.
Lại nói..." Bên này Trình Tấn Tùng còn không đợi nói xong, bên kia Tần Khải đã kêu lên: "Tôi nói Tấn ca! Anh cho bọn em mượn Tiểu Mặc Hàm hai ngày được không?"
Trình Tấn Tùng mỉm cười nhìn Thẩm Nghiêm thoáng nhướn mi, thần tình kia thật giống đang nói: Thế nào?
Thẩm Nghiêm không tự chủ hơi nhíu lên khóe miệng.
Những người này...!
Có tổ pháp chứng giúp đỡ, tốc độ của mọi người tăng lên không ít.
Nhưng mà nội dung hồ sơ cần xem quá nhiều, nội dung lại liên quan đến chuyên môn.
Nhưng mọi người không nghĩ tới chính là, vào buổi chiều ngày thứ hai, bọn họ đột nhiên nhận được một tin tức làm người ta khiếp sợ ——
"Mới vừa nhận được báo án, Hứa Học Uy mất tích." Thẩm Nghiêm để điện thoại xuống, một mặt nghiêm túc nói: "Hơn nữa, ông ta lưu lại một tờ giấy, thừa nhận bản thân chính là hung thủ giết người của cả hai vụ án..."
Hết chương 8.
Chú thích:
- MsPGN: Mesangial proliferative postinfectious ( một triệu chứng về bệnh viêm cầu thận).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...