Tài xế kia tuy rằng đã giẫm vào phanh, nhưng mà bất đắc dĩ tốc độ xe quá nhanh, thêm nữa đường tuyết trơn trượt, xe căn bản là không có cách giảm tốc độ, gào thét xông thẳng về phía của hai người!!
Chương 53: Đêm tuyết bắt giặc
Lần này người bị tập kích bị thương là một người phụ nữ tên là Trương Mỹ Vi, 28 tuổi, là trưởng phòng của một công ty.
Cô vừa nhìn thấy Thẩm Nghiêm mang theo người xuất hiện, liền vội vã muốn từ trên giường ngồi xuống: "Cảnh sát..."
"Ôi chao đừng có gấp!" Mọi người vội vã để cho cô nằm xuống, Thẩm Nghiêm động viên nói: "Cô đừng kích động, trước tiên nằm xuống, từ từ nói."
Trương Mỹ Vi một lần nữa nằm xuống, cô bình tĩnh một chút, bắt đầu kể lại chuyện mình gặp phải: "Trưa hôm nay tôi đang nói điện thoại với người trong nhà, thời điểm tôi lên lầu, liền thấy một người đàn ông đang đi xuống, bởi vì tôi nghe nói gần đây có vụ án giết người bằng búa, liền để ý, kết quả tôi mới từ bên cạnh hắn đi qua, cũng cảm giác hắn tựa hồ xoay lại, tôi vội vàng quay người lại, liền thấy hắn cầm cây búa đập vào bả vai tôi..."
Mấy người nhìn thấy, trên vai Trương Mỹ vi quả nhiên mang theo vết thương.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó người này còn dự định tiến tới, tôi liền lấy túi xách đập vào hắn, một bên đập một bên kêu lên, có vẻ hắn cũng thấy sợ, giật túi của tôi xong liền chạy đi."
"Vậy cô có thấy tướng mạo của hắn không."
"Hắn đeo khẩu trang, tôi không thấy rõ, thế nhưng người kia đại khái cao một mét bảy năm, mặc trên người áo khoác ngắn màu đen, phía dưới mặc quần bó, giày hắn bước đi không có thanh âm gì cả."
Trương Mỹ Vi là người tựa hồ khá lớn mật, mới vừa bị tập kích, nói chuyện còn có thể rõ ràng như vậy.
Tất cả mọi người có chút bất ngờ.
Thế nhưng, ít khi gặp được người có gan lớn lại thận trọng như vậy, tổ trọng án lại có thêm được manh mối quan trọng.
"Cô còn nhớ được chuyện gì liên quan tới hắn hay không?" Thẩm Nghiêm hỏi tiếp.
"Có." Trương Mỹ vi rất xác định mà gật gật đầu: "Hắn cướp đi điện thoại di động của tôi, nếu như hắn không có ném điện thoại của tôi đi, tôi có thể biết được hắn hiện tại đang ở đâu!"
"Cái gì?!" Tất cả mọi người giật nảy cả mình.
Trương Mỹ vi mở to một đôi mắt xinh đẹp, tự tin nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của hết thảy cảnh sát, vô cùng xác định mà nói: "Tôi đã mở ra định vị theo dõi, chỉ cần đăng ký tài khoản của tôi, là có thể định vị ra vị trí của nó.
Cho nên, chỉ cần hắn không ném điện thoại của tôi đi, tôi có thể biết tên khốn đó đang ở đâu."
!!
Giống như trên chiến trường tối đen đột nhiên bay lên một quả đạn tia chớp, thống khổ tìm tòi hồi lâu mọi người rốt cuộc tìm được phương hướng công kích.
Tất cả mọi người làm nóng người, chỉ đợi đến khi đi bắt địch!
Căn cứ vào bản đồ định vị, điện thoại di động của Trương Mỹ Vĩ hiện tại ở bên trong tiểu khu năm tầng Phương Giang nằm ở thành Đông.
Vì lý do an toàn Thẩm Hạo lấy mấy cái iphone làm thí nghiệm, phát hiện định vị từ tài khoản icloud cũng không phải chính xác trăm phần trăm, vẫn có một số khác biệt, thế nhưng hành động này không cho phép bất kỳ chuyện bất ngờ nào xảy ra, bởi vậy, nhất định phải nghĩ ra phương án vẹn toàn.
Buổi chiều 3 giờ 40 phút, phòng làm việc của người quản lý tiểu khu Phương Giang.
Thời điểm quản lý tiểu khu nghe nói ác ma gần đây dùng búa làm nhiều chuyện xấu xa đang ở trong khu vực của mình.
Trên mặt Triệu chủ nhiệm lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ.
Thế nhưng rất nhanh bà đã lấy lại bình tĩnh, bà nhìn Thẩm Nghiêm hỏi: "Đội trưởng Thẩm, các cậu cần chúng tôi giúp cái gì".
"Đầu tiên, chúng tôi cần bản đồ của nơi này, phải tỉ mỉ một chút."
"Được." Triệu chủ nhiệm quay người đi ra ngoài, rất nhanh liền cầm theo một tấm bản vẽ lại đây.
"Đây chính là bản đồ tiểu khu Phương Giang." Triệu chủ nhiệm nói đem bản đồ trải ra bày ra ở trên bàn.
"Được." Thẩm Nghiêm chờ mọi người tập trung lại, Thẩm Nghiêm chỉ vào một vị trí trên bản đồ nói: "Mọi người xem, đây chính là khu vực xuất hiện tín hiệu định vị.
Dựa theo Thẩm Hạo tính toán, phạm vi khác biệt đại khái là khoảng một trăm mét," Thẩm Nghiêm nói xong, lấy tay ở trên bản vẽ vẽ một vòng tròn: "Bên trong cái vòng này, đều là khu vực khả nghi."
Bên trong vòng tròn này, tổng cộng có 5 tòa nhà.
"Triệu chủ nhiệm, thông tin người ở trong năm toà nhà này, các người có không?"
"Chúng tôi có đăng ký."
"Được, vậy bây giờ phiền bà tra một chút, trong năm căn nhà này, có ngôi nhà nào có một người đàn ông độc thân cư trú hay không, người này khoảng 30 đến 40 tuổi, chiều cao trên dưới 1m75, hơi gầy, đã trải qua trình độ giáo dục nhất định, công việc lúc trước khá ổn định, mà gần đây thất nghiệp hoặc từ chức."
Triệu chủ nhiệm một bên nghe theo lời của Thẩm Nghiêm một bên nhẩm lại trong miệng, thoạt nhìn tựa hồ không nhớ được, Tần Khải thấy thế, liền hỏi: "Triệu chủ nhiệm ghi chép đăng kí cư dân ở đây có lưu trong máy tính không? Tôi giúp bà điều tra."
"A! Chúng tôi có lưu trong vi tính."
Tần Khải gật gật đầu, cùng Triệu chủ nhiệm đi đến máy tính, hai người bắt đầu ở trong máy vi tính tìm kiếm ghi chép, những người khác đều đứng ở một bên, lo lắng đợi kết quả.
Chỉ thấy hai người một bên lật xem một bên thấp giọng nghiên cứu, đột nhiên, tay Triệu chủ nhiệm chỉ vào một ghi chép, ngừng lại.
"Cái này..."
"Làm sao vậy?" Thẩm Nghiêm truy hỏi.
Triệu chủ nhiệm có điểm do dự mà mở miệng: "Tìm được một người giống như cậu nói, thế nhưng người này có công việc đàng hoàng, không nghe nói hắn từ chức hoặc không làm gì..."
"Không quan trọng lắm, trước tiên nói một chút xem."
"Được.
Người này tên là Lý Hoành Vĩ, ở tại căn nhà số 4.2 tầng 4.
Người này là người từ nơi khác đến, hiện tại ở bên này công tác, ở cũng chừng hai ba năm rồi, người này cũng khoảng 30 tuổi, dáng dấp tựa hồ giống với người các cậu nói."
"Anh ta làm công việc gì?"
"Tôi nhớ tới anh ta đã từng nói, anh ta là làm luật sư..."
"Làm ở đâu"
"Ôi chao, cái này tôi có thể không rõ lắm, khả năng phải hỏi người biết rõ anh ta."
"Vậy bà có hình của hắn không?"
"Cái này tôi không có, thế nhưng chúng tôi có số thẻ căn cước của hắn."
"Vậy là được!" Nhiều người vui mừng.
Không đợi Thẩm Nghiêm ra lệnh, Trình Tấn Tùng đã mang theo notebook của cục cảnh sát, hắn mở máy vi tính ra, tìm ra hệ thống hộ tịch, nhập vào số thẻ căn cước.
Lập tức, trên màn ảnh xuất hiện một bức ảnh của người đàn ông.
Trình Tấn Tùng dùng di động chụp tấm ảnh người này, sau đó gửi cho Tưởng Duệ Hằng đang tiến hành lấy bằng chứng trên thân thể Trương Mỹ Vi ở bệnh viện.
"Alo, Duệ Hằng, vừa nãy tôi gửi một bức hình cho cậu, cậu để Trương Mỹ Vi nhìn xem, hung thủ có phải người này không."
Đầu bên kia điện thoại một trận yên tĩnh, Trình Tấn Tùng tay cầm điện thoại nhìn Thẩm Nghiêm, Thẩm Nghiêm cũng đang nhìn hắn, hai người đều đang nóng nảy chờ đợi kết quả cuối cùng.
"Alo?" Điện thoại bên kia rất nhanh có âm thanh, Trình Tấn Tùng nghe một câu, sau đó trong con ngươi đen chợt loé lên ánh sáng.
Hắn nhấc mắt nhìn về phía Thẩm Nghiêm, dùng giọng điệu xác định nói: "Trương Mỹ Vi nói, là người này!"
"Được, chính là cái người này!" Thẩm Nghiêm ra lệnh một tiếng: "Xuất phát!"
Để bảo đảm thuận lợi bắt lấy hung thủ, mọi người bố trí nhân thủ ở mấy con đường trong tiểu khu, Thẩm Nghiêm mang theo thành viên tổ trọng án lên lầu, trốn ở hai bên cửa phòng, mà Tần Khải thì lại hoá trang thành nhân viên kiểm tra gas, đi đến gõ cửa.
"Có ai không? Chúng tôi đến kiểm tra gas." Tần Khải lại gõ vài tiếng.
Bên trong vẫn luôn không có tiếng trả lời.
Tần Khải nhìn Thẩm Nghiêm, Thẩm Nghiêm ra hiệu hắn tiếp tục gõ.
"Nhân viên kiểm tra gas đây." Tần Khải lại gõ cửa mấy lần, nhưng là bên trong vẫn không có âm thanh.
Tần Khải cẩn thận đem lỗ tai dán lên ván cửa, tỉ mỉ lắng nghe, sau đó quay đầu hướng Thẩm Nghiêm vung vung tay, ra hiệu bên trong không có âm thanh.
Mọi người nhẹ nhàng đến gần, Tần Khải móc ra công cụ, bắt đầu mở cửa.
"Cùm cụp" một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
Mọi người căng thẳng tinh thần, đẩy cửa phòng ra ——
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, tối tăm.
Mọi người nhanh chóng xông vào, lập tức bắt đầu điều tra từng gian phòng.
"An toàn!" "Không có ai!" Mỗi gian phòng truyền đến âm thanh, xem ra, Lý Hoành Vĩ xác thực không ở nhà.
Mọi người căng thẳng thần kinh thoáng thả chậm lại, Thẩm Nghiêm ra hiệu mọi người trong phòng ngưng tìm kiếm, mình thì lấy điện thoại nói với người bên ngoài: "Nghi phạm không ở nhà, các tổ chú ý quan sát, phát hiện hành tung nghi phạm lập tức báo cáo."
Ngay tại lúc này, phía trong truyền đến tiếng kêu Trình Hải Dương: "Đội trưởng, anh mau tới xem một chút!"
Thẩm Nghiêm lập tức đi vào bên trong, những người khác cũng khẩn trương đi theo.
"Đội trưởng, anh xem một chút." Trình Hải Dương đứng ở trước bàn đọc sách, trước mặt hắn là một cái ngăn kéo đã mở ra.
Mọi người chạy tới, chỉ thấy trong ngăn kéo để 3 cái điện thoại di động, 3 cái ví tiền, còn có một chút đồ vật linh tinh.
Mà mở ra một ngăn kéo khác, bên trong lại để hai cái cây búa thình lình ở đó!
Giang Lệ đi qua kiểm tra một hồi, nói với Thẩm Nghiêm: "Là điện thoại di động của người bị hại." Hắn cầm lấy một cái iphone trong đó, mở ra xem, quả nhiên chính là điện thoại của Trương Mĩ Vi.
Quả nhiên, hung thủ chính là người này!
Thẩm Nghiêm tìm kiếm những vật khác trong ngăn kéo, chỉ thấy hai cái điện thoại di động khác pin và thẻ sim cũng đã bị rút ra, không trách lúc trước không thể định vị, xem ra nghi phạm cũng có ý thức phòng bị nhất định.
Chỉ là bởi vì pin iphone không có cách nào lấy xuống, hoặc là hung thủ còn chưa tới mức gấp gáp động thủ, cho nên mới cho mọi người cơ hội theo tới đây.
Phương Lễ Nguyên từ ngoài phòng đi vào, nói với Thẩm Nghiêm: "Nhà bếp có không ít hộp thức ăn nhanh, xem ra Lý Hoành Vĩ không biết nấu ăn, phỏng chừng hắn là đi ra ngoài mua cơm rồi."
Thẩm Nghiêm vừa nghe, gật gật đầu, đối với mấy người nói: "Lễ Nguyên, Hải Dương, hai ngươi lưu ở bên trong phòng, Tần Khải, Giang Lệ cùng tôi đi bên ngoài phòng mai phục, chúng ta ở nơi này chờ Lý Hoành Vĩ trở về!"
Mọi người rất nhanh từ trong phòng Lý Hoành Vĩ lui đi ra, Phương Lễ Nguyên cùng Trình Hải Dương chờ đợi ở bên trong phòng, Giang Lệ mang theo hai người chờ ở tầng năm, mà Thẩm Nghiêm cùng Tần Khải thì lại từng người dẫn theo hai người mai phục ở chỗ khuất hành lang gần cửa nhà Lý Hoành Vĩ.
Sắc trời dần dần tối lại hoa tuyết từ giữa bầu trời chậm rãi bay xuống.
Mọi người căng thẳng thần kinh, hết sắc chăm chú mà nhìn chằm chằm lối vào duy nhất kia, cùng hết thảy phương hướng nghi phạm xuất hiện.
Dần dần đến thời gian tan tầm, bên trong tiểu khu thỉnh thoảng có người đến người đi, nhưng là từ đầu đến cuối không có nhìn thấy thân ảnh Lý Hoành Vĩ.
"Đội trưởng, Lý Hoành Vĩ còn chưa trở lại, " Âm thanh Trình Hải Dương từ bên trong ống nghe truyền đến: "Có phải hắn phát hiện ra chúng ta không?"
"Hẳn là sẽ không.
Cậu xem đồ vật trong phòng hắn, không giống như là chuẩn bị đào tẩu." Thẩm Nghiêm tỉnh táo nói: "Đừng có gấp, chờ một chút."
Thời gian mọi người ở đây lo lắng chờ đợi từng giây từng phút.
Sắc trời càng ngày càng mờ, trong lòng mọi người cũng càng ngày càng lo lắng.
Lúc này, Thẩm Nghiêm một mình đứng ở chỗ khuất hành lang, trên cầu thang truyền đến một loạt tiếng bước chân, có một người phụ nữ dẫn đứa nhỏ đi xuống cầu thang, xem bộ dạng là đi ra ngoài.
Người phụ nữ đi kia vội vã, tựa hồ không có chú ý Thẩm Nghiêm và mọi người đang làm gì, mà đứa nhỏ kia lại vừa đi vừa nhìn mấy người, tựa hồ thắc mắc tại sao bọn họ trốn ở chỗ này.
Thẩm Nghiêm vừa định đối với đứa nhỏ làm một cái thủ thế giữ yên lặng, mà ngay lúc này, bên trong truyền đến âm thanh một tổ viên báo cáo: "Chú ý, có một một người đàn ông giống với nghi phạm, đang tiến vào tiểu khu."
Thẩm Nghiêm và mọi người lập tức nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên, liền thấy một người đàn ông từ đường chính quẹo vào trong tiểu khu, người đàn ông này vóc người tầm trung, mặc áo khoác màu đen, mũ đội ở trên đầu, bên trong còn đeo khăn quàng cổ, thấy không rõ mặt lắm.
Nhưng mà, mùa đông phương bắc, đại đa số mọi người cũng đều mặc trang phục kín mít như vậy.
Người đàn ông trong tay cầm một cái túi mua sắm, tựa hồ mới từ siêu thị mua đồ trở về.
Hắn đang từ từ đi tới bên này.
"Toàn thể chú ý, " Thẩm Nghiêm nhẹ giọng mệnh lệnh: "Đừng manh động, nhìn rõ ràng rồi nói tiếp."
Người đàn ông chậm rãi đi về phía bên này, lập tức liền đi qua chỗ Thẩm Nghiêm ẩn thân, vừa vặn đi qua chỗ hai mẹ con nhà kia.
Mà cũng chính là vào lúc này, đứa nhỏ hỏi một câu: "Mẹ, mấy chú này núp ở đây làm gì vậy?"
Âm thanh của đứa nhỏ ở bên trong hành lang yên tĩnh hiện ra lanh lảnh rõ ràng....!
Thẩm Nghiêm đứng ở cầu thang nghe được rõ ràng, nhất thời giật nảy cả mình.
Anh lập tức nhìn ra ngoài, cùng lúc đó, bên ngoài người đàn ông kia cũng dừng lại, hắn cũng ngẩng đầu nhìn về phía bên này của Thẩm Nghiêm, trong mắt mang theo đề phòng cùng cảnh giác rõ ràng ——
Chính là cặp mắt kia!
"Lý Hoành Vĩ!" Thẩm Nghiêm quát to một tiếng, lập tức từ bên trong chỗ khuất cầu thang lao ra!
Mà nghi phạm ở bên ngoài, lập tức ném đồ vật, xoay người chạy!
"Lý Hoành Vĩ! Đừng chạy!" Thẩm Nghiêm lập tức kêu to truy đuổi, mấy tổ viên mai phục ở chỗ khác cũng lập tức hành động, đồng thời chạy về phía Lý Hoành Vĩ!
Nhưng mà, phản ứng nghi phạm lại tương đố linh hoạt, chỉ thấy hắn thả người nhảy một cái, trực tiếp ngang qua luống hoa trong viện, xông ra phía ngoài.
Thẩm Nghiêm lập tức theo sát nhảy qua luống hoa, đuổi theo.
Mọi người cứ như vậy ở trong trời tối chạng vạng triển khai truy đuổi, nghi phạm chạy rất nhanh, ra đến tiểu khu hắn chạy đến đường lớn.
Thẩm Nghiêm dẫn người theo ở phía sau, theo sát không nghỉ.
Nghi phạm hiển nhiên là bị bức ép đến phát điên, chạy ra đường chính xe đang di chuyển, làm cho rất nhiều xe bị ép phanh lại, trên đường nhất thời vang lên tiếng còi xe liên miên không dứt.
Thẩm Nghiêm thấy tình huống khả năng càng nguy cấp, trong lòng càng thêm sốt ruột, nhưng mà trên đường khá nhiều xe, muốn nhanh cũng nhanh không nổi.
Thẩm Nghiêm trong lòng quyết tâm, vừa nhấc hai chân, chỉ thấy vài bước, anh miễn cưỡng bay qua đầu xe! ——
Mấy cảnh viên phía sau nhìn thấy kỹ xảo đặc biệt này của Thẩm Nghiêm, cả kinh đến ngây người.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thẩm Nghiêm đã bay qua đầu hai chiếc xe hơi, mắt thấy nghi phạm ở ngay trước mặt, anh thả người nhảy một cái, trực tiếp đè nghi phạm xuống đất.
Mà liền tại lúc này, phía sau truyền đến âm thanh Tần Khải kêu to: "Đội trưởng cẩn thận phía trước."
Thẩm Nghiêm đột nhiên ngẩng đầu, một ánh đèn chói mắt trong nháy mắt tiến vào vào mí mắt, bên trong tiếng thắng xe chói tai và tiếng còi inh ỏi một chiếc xe cấp tốc tiến tới.
Tài xế kia tuy rằng đã giẫm vào phanh, nhưng mà bất đắc dĩ tốc độ xe quá nhanh, thêm nữa đường tuyết trơn trượt, xe căn bản là không có cách giảm tốc độ, gào thét xông thẳng về phía của hai người!!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ thấy Thẩm Nghiêm cấp tốc ngồi dậy, còn không có đợi nghi phạm phản ứng lại, sau đó anh mang theo nghi phạm nhào sang một bên khác ——
Dát! ——
Kèm theo tiếng thắng xe chói tai, chiếc xe rốt cục cũng ngừng lại —— dừng tại bên chân Thẩm Nghiêm khoảng cách không tới hai mét.
Mọi người bị dọa đến tim ngừng đập rốt cục cũng phản ứng lại, mọi người cấp tốc chạy tới, gắt gao đè lại tên nghi phạm chạy lại.Đợi đến khi cởi mũ của hắn ra, người này không ai khác chính là người trong bức ảnh —— hung thủ bọn họ muốn tìm.
Lý Hoành Vĩ!
Hết chương 53..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...