Trong lòng phảng phất có âm thanh đang không ngừng thỉnh cầu: Chỉ ích kỷ một lần này thôi..
một lần này thôi được không?...!
Chương 45: Không phải bất đắc dĩ.
Trình Tấn Tùng chạy chậm đuổi theo, một đường đều không nhìn thấy thân ảnh Thẩm Nghiêm.
Trình Tấn Tùng chưa từ bỏ ý định, đi ra cửa lớn cục cảnh sát, quan sát giao lộ bốn phía, rốt cục phát hiện một thân ảnh giống như Thẩm Nghiêm xuất hiện ở một con đường.
Trình Tấn Tùng lập tức chạy tới con đường kia, vừa quẹo qua nhìn, cái người kia thực sự là Thẩm Nghiêm! Giờ khắc này, anh đang đứng trước một đại lý bất động sản, xem thông tin treo ở trên bảng trước cửa đại lý bọn họ.
Trình Tấn Tùng đầu tiên là ngẩn ra lập tức phản ứng lại —— cái tên này, hẳn là muốn thuê nhà đi?
Giống như xác minh được ý nghĩ của Trình Tấn Tùng, bên kia, Thẩm Nghiêm đẩy cửa đi vào.
Trình Tấn Tùng cười cười, cũng cất bước đi vào trong đại lý bất động sản kia.
Thời điểm Trình Tấn Tùng đẩy cửa vào, vừa vặn nghe thấy nữ nhân viên công tác đang giới thiệu nhà ở cho Thẩm Nghiêm.
Nghe đến âm thanh đẩy cửa, hai người đồng thời quay đầu lại.
"Tấn Tùng?" Thẩm Nghiêm lấy làm kinh hãi: "Sao anh lại tới đây?"
"Vừa mới chuẩn bị tan tầm, lại nhìn thấy cậu tiến vào này, liền tới xem một chút." Trình Tấn Tùng mang trên mặt nụ cười: "Quyết định mang em trai dời đi bên ngoài ở?"
"Ừ " Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Tiểu Hạo nói ký túc xá nó ở rất phức tạp, lại có người hút thuốc, khẳng định ảnh hưởng nó ôn tập cùng nghỉ ngơi."
Trong lúc nói lời này, trên mặt Thẩm Nghiêm mang theo một chút thần sắc hổ thẹn.
Trình Tấn Tùng giờ mới hiểu được nguyên nhân sắc mặt khó coi vừa nãy của Thẩm Nguyên, vì vậy hắn gật gật đầu: "Đúng, ký túc xá cục cảnh sát chính là nơi nhân viên nghỉ chân tạm thời, vốn là cũng không thích hợp ở lâu dài, vừa vặn, lần này hai người đều dọn ra, cũng có thể ở thoải mái một chút.
Đúng rồi, nhìn thế nào rồi?"
"Vừa định để cô ấy giúp tôi giới thiệu, thì anh vào được." Thẩm Nghiêm mỉm cười nói.
"Ừ, vừa vặn." Trình Tấn Tùng nói liền tiến tới xem thông tin phòng ốc nhân viên giới thiệu.
"Ôi chao..."Hành động này của Trình Tấn Tùng tựa hồ làm cho Thẩm Nghiêm có chút bất ngờ: "Anh...!Anh không trở về nhà sao?"
"Không có chuyện gì, dù sao tôi cũng không vội về nhà, vừa vặn giúp cậu tham mưu một chút." Trình Tấn Tùng nói xong ngẩng đầu, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: "Làm sao? Không hoan nghênh?"
"Dĩ nhiên không phải!" Thẩm Nghiêm theo bản năng mà bật thốt lên, sau đó, anh có điểm lúng túng thả nhẹ âm thanh: "Tôi chỉ là sợ quá làm phiền anh..."
"Giữa bạn bè khách khí như vậy làm gì?" Trình Tấn Tùng sảng khoái cười cười, kéo qua Thẩm Nghiêm: "Đến đến đến, mau nhìn xem."
Lúc trước Thẩm Nghiêm đã nói với nhân viên công tác muốn tìm nhà gần cục cảnh sát, hai phòng ngủ một phòng khách, nhân viên công tác đã mang ra mấy ngôi nhà có thông tin phù hợp, Trình Tấn Tùng nhìn thông tin trên màn hình, lướt từng cái một để chọn.
"Quá mới không muốn, còn phải mua gia cụ, quá phí sức...!Cái này không muốn, tiểu khu đó quá lâu đời, phòng ở sắp bị phá rồi..." Trình Tấn Tùng nhìn màn ảnh loại trừ từng cái, giống như đang chọn phòng ở cho chính mình vậy.
Thẩm Nghiêm ở một bên nhìn, ngược lại hoàn toàn không chen lời vào.
"...!Ừ, bốn cái này nhìn cũng không tệ lắm." Sau mười mấy phút, Trình Tấn Tùng rốt cục chọn xong, hắn quay đầu lại, nhìn Thẩm Nghiêm bị gạt sang một bên, lúc này hắn mới phản ứng được, vội vã xin lỗi cười cười: "Ai nha xin lỗi xin lỗi, tôi ở bên này chọn một lúc, càng quên hỏi ý kiến của cậu."
"Không có chuyện gì, anh ở đây nhiều năm rồi, khẳng định so với tôi quen thuộc hơn nhiều." Thẩm Nghiêm mỉm cười nói.
"Ha, cái này cậu nói đúng." Trình Tấn Tùng cười đối với Thẩm Nghiêm vẫy tay, lại ôm lấy vai của anh: "Đến đây cậu tới xem một chút, tôi cảm thấy bốn ngôi nhà này cũng không tệ, cách cục cảnh sát tương đối gần, tuy rằng đã được thuê nhưng vẫn tương đối mới, bên trong đều có gia cụ, hơn nữa giá tiền cũng rất hợp lý.
Quan trọng nhất là, mấy ngôi nhà này cũng có thể thuê ba tháng, Thẩm Hạo còn không tới hai tháng nữa thì phải thi vòng hai rồi, hai người trước tiên tìm một chỗ ở, sau đó có thể chậm rãi tìm nơi thích hợp hơn."
Thời điểm nói những câu này, tay Trình Tấn Tùng khoát lên bả vai Thẩm Nghiêm, một điểm cảm giác ấm áp từ nơi đó truyền đến.
Thẩm Nghiêm không tự chủ nhìn về phía Trình Tấn Tùng...!người này, thực sự suy nghĩ rất chu đáo.
Đúng lúc này, cũng không biết là đúng dịp hay là cảm ứng được ánh mắt Thẩm Nghiêm, Trình Tấn Tùng cũng nghiêng đầu: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Khoảng cách của hai người rất gần, Thẩm Nghiêm thậm chí còn cảm thấy hơi thở của Trình Tấn Tùng lúc nói chuyện phả ra.
Anh nhất thời cảm thấy lúng túng, vội vã dời đi ánh mắt sang chỗ khác.
"Ừ, nhìn rất tốt, tôi muốn đi nhìn xem, rồi mới quyết định.
"Cũng được." Trình Tấn Tùng hoàn toàn không phát giác biến hoá của Thẩm Nghiêm, hắn quay đầu nói với nhân viên công tác: "Mấy căn nhà này, bây giờ có thể đi xem không?"
Cô gái nhân viên đại lý vẫn luôn nghe đối thoại của hai người, biết đến hai người này có thể nhanh chóng đặt nhà, phục vụ cũng đặc biệt nhiệt tình, thấy Trình Tấn Tùng nói muốn xem phòng ở, lập tức liền đi gọi điện thoại.
Gọi bốn cuộc điện thoại, trùng hợp vô cùng, lại có ba căn nhà hiện tại có thể xem ngay.
"Đi! Đi xem đi!" Trình Tấn Tùng đeo khăn quàng cổ lại, chuẩn bị rời khỏi đây.
"Tạm biệt, " Thẩm Nghiêm có chút ngượng ngùng: "Bây giờ cũng đã trễ thế này, tôi tự mình đi xem là được! Ngày hôm qua anh làm đến nửa đêm, về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
"Ai nha không sao đâu."Trình Tấn Tùng ngắt lời Thẩm Nghiêm nói: "Lát nữa cậu có việc gì không? Không có, vậy không phải xong rồi! Đi mau đi mau!..."
Hai người cứ như vậy cùng nhân viên đại lý bắt đầu đi xem phòng ốc.
Trình Tấn Tùng lại tự động nhận lấy nhiệm vụ "hỏi thăm", hắn cùng chủ nhà dò hỏi thông tin phòng ốc, đi vào nhà kiểm tra các loại thiết bị nhà ở, thậm chí còn tiến hành mở đồng hồ điện nước và khí gas kiểm tra, tương đối nghiêm túc cẩn thận.
Thẩm Nghiêm rảnh rỗi ở một bên, lặng yên nhìn hắn, ngày hôm nay Trình Tấn Tùng mặc một cái áo khoác màu xám, phía dưới mặc quân âu dài màu đen, quần áo vừa vặn lộ ra thân hình thon dài của hắn.
Trên cổ hắn đeo khăn quàng cổ tối màu, cả người hiện ra vô cùng văn nhã.
Lúc Trình Tấn Tùng nói chuyện khóe miệng luôn mang theo ý cười nhợt nhạt khiến người ta nhìn vào luôn cảm giác thoải mái.
Người này vẫn là như vậy, ấm áp mà đầy mị lực, lại như ánh nắng bên trong ngày đông giá rét, khiến người ta cảm thấy thoải mái, không tự chủ muốn sa vào...!
Như vậy sao được...!
"Được, vậy trước tiên như vậy, đợi chúng tôi quyết định sẽ liên hệ anh.
Cảm ơn ha." Bên kia, Trình Tấn Tùng cuối cùng cũng kết thúc cuộc đối thoại với một chủ hộ, Thẩm Nghiêm cũng từ trong xoắn xuýt phục hồi tinh thần lại.
Ba người đi ra ngoài, Trình Tấn Tùng vừa đi vừa nói Thẩm Nghiêm: "Ôi chao Thẩm Nghiêm, tôi cảm thấy được nhà này không sai, điều kiện bên trong không nói, chủ nhà nhìn có vẻ là người tốt, hơn nữa, tôi thấy ở dưới lầu còn có cửa hàng bán đồ ăn nhanh."
"Hả?" Thẩm Nghiêm sững sờ: "Chuyện này có liên quan gì?"
"Làm sao không liên quan?" Trình Tấn Tùng trợn mắt: "Hai anh em các cậu làm việc bạt mạng như vậy, ai tới làm cơm?"
Thẩm Nghiêm phản ứng lại, nhịn không được cười lên: "Tốt lắm, tôi hỏi một chút ý tứ Tiểu Hạo."
"Được.
Thời điểm dọn nhà nói một tiếng, có chỗ cần hỗ trợ cứ mở miệng."
"Được." Thẩm Nghiêm gật gật đầu.
Lúc này, đã sắp tới chín giờ tối.
Hai người vừa nãy vội vàng xem phòng ở, đều không có ăn cơm tối.
Thẩm Nghiêm hữu tâm muốn mời Trình Tấn Tùng ăn cái gì đó, lời chưa kịp ra khỏi miệng trong lòng lại nổi lên xoắn xuýt.
Tuy nói người ta giúp mình nửa ngày, mời người ta ăn bữa cơm là chuyện không thể bình thường hơn được, nhưng là trong lòng Thẩm Nghiêm rõ ràng, bây giờ anh cần phải cách xa Trình Tấn Tùng càng xa càng tốt, người này quá ấm áp quá hấp dẫn anh, nếu như anh cứ dính lấy hắn như vậy, sẽ càng thêm khó có thể khống chế trái tim của mình.
Nói với mình vô số lần phải né tránh phải né tránh, nhưng trên thân thể người kia ấm áp giống như có ma lực vô hạn, làm cho anh cảm thấy lực bất tòng tâm.
Trong lòng phảng phất có âm thanh đang không ngừng thỉnh cầu: Chỉ ích kỷ một lần này thôi..
một lần này thôi được không?...!
Thẩm Nghiêm do dự một chút, rốt cục quyết định mở miệng: "Tấn Tùng, cùng đi ăn khuya, được không?..."
Ngày thứ hai, Thẩm Nghiêm rất sớm liền đi tới cục cảnh sát, anh không đi phòng làm việc của mình, mà là đi thẳng tới lầu bảy, quả nhiên không ngoài dự liệu mà nhìn thấy Thẩm Hạo đã ở văn phòng bắt đầu làm việc.
Thẩm Nghiêm nhớ tới Trình Tấn Tùng ngày hôm qua lúc ăn cơm có nói, "hai anh em các người đều là người cuồng công tác." không khỏi lộ ra nụ cười.
Thẩm Hạo nhìn thấy Thẩm Nghiêm sớm như vậy đã đến đây, lấy làm kinh hãi: "Làm sao vậy? Tìm em có việc?"
"Ừm." Thẩm Nghiêm gật gật đầu, tự khuyến khích bản thân, mở miệng nói với Thẩm Hạo: "Tiểu Hạo, em có nghĩ tới, hai chúng ta ra ngoài thuê phòng ở được không?"
"Hả?" Thẩm Hạo sững sờ.
"Bây giờ em ở ký túc xá cảnh sát, nơi đó điều kiện quá kém, em ôn tập cũng không tiện, ngày hôm qua anh đã đi tham khảo phòng ở rồi, cách cục cảnh sát rất gần đi bộ 15 phút là tới, nhà kia có hai phòng ngủ một phòng khách, hai chúng ta mỗi người một phòng, em ôn tập cũng có thể dễ dàng hơn một chút."
Thẩm Hạo yên tĩnh nghe, trên mặt không có biểu tình gì.
Thẩm Nghiêm sợ Thẩm Hạo cảm thấy mình lo chuyện bao đồng, vội vã bổ sung nói: "Lúc thường anh nhiều việc, đại đa số thời gian khả năng chỉ có một mình em ở, trước tiên em cứ vào ở đợi thi xong rồi muốn đổi ý cũng được.
Chỗ kia anh xem rồi, dưới lầu có cửa hàng bán đồ ăn có siêu thị, em muốn ăn cơm hay mua đồ đều rất thuận tiện..."
"Ngày hôm nay khả năng em tan tầm hơi trễ, " Thẩm Hạo mở miệng, ngắt lời Thẩm Nghiêm đang giải thích như nã pháo: "Sáu giờ hai chúng ta có thể đi xem phòng ở được không, đại ca?"
Cái xưng hô kia đã lâu không nghe thấy từ Thẩm Hạo trong miệng phát ra, Thẩm Nghiêm càng nhất thời sửng sốt.
Khi anh nhìn thấy khoé miệng Thẩm Hạo mỉm cười, thời điểm ý thức được tất cả những thứ này là thật, trong lòng anh dâng lên kích động —— đã từng cho là, cả đời này sẽ không được nghe Thẩm Hạo gọi mình là "đại ca" nữa...!
Trong mắt Thẩm Nghiêm nóng lên, cơ hồ xúc động muốn rơi lệ.
Anh vội vàng gật đầu: "Được! Được! Vậy thì buổi tối sáu giờ, không cần vội vã đâu!"
Âm thanh quá mức kích động, mang theo run rẩy rõ ràng.
"OK, buổi tối gặp." Thẩm Hạo nở nụ cười, đáng yêu giống như tám năm trước.
Nói xong tâm tư của mình, Thẩm Nghiêm chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, mấy ngày liên tiếp mệt mỏi cũng biến mất không thấy.
Thời điểm anh trở lại văn phòng, khóe miệng còn mang theo nụ cười hạnh phúc.
Chỉ chốc lát, bốn người khác của tổ trọng án cũng đều đến, vì vậy Thẩm Nghiêm gọi bọn họ vào, nói ý nghĩ của mình cùng với thông tin ngày hôm qua lấy được từ Khương Kiến Đông.
"...!Cho nên tôi cảm thấy, bây giờ chúng ta có thể chuyển đổi dòng suy nghĩ một chút, đi thăm dò người có liên quan đến Lạc Hải và tập đoàn Bằng Trình.
Người này biết rõ sự kiện hai năm trước ở Bằng Trình, hoặc là trong lòng có oán hận sâu sắc với tập đoàn Bằng Trình nói chung và La gia nói riêng, hắn lợi dụng Lạc Hải để dời đi tầm mắt của chúng ta, cũng nhờ vào đó để thực hiện hành động dễ dàng hơn."
Mấy người khác vừa nghe vừa gật đầu, Thẩm Nghiêm phân tích rất có đạo lý.
"Cho nên chúng ta nên điều tra từ hai hướng này, Giang Lệ, Tần Khải, hai người các cậu phụ trách điều tra Lạc Hải, xem ông ta có liên hệ với ai; Lễ Nguyên, Hải Dương, các anh phụ trách điều tra tập đoàn Bằng Trình, kẻ thù bên ngoài, công nhân bên trong, cùng với người nhà họ La, đều không thể bỏ qua.
Mọi người bảo trì liên lạc."
"Dạ!" Mấy người gật gật đầu, từng người triển khai.
Thẩm Nghiêm trở lại trong phòng làm việc của mình, bắt đầu gọi điện thoại cho Khương Kiến Đông.
Ngày hôm qua hắn đã đáp ứng mình sẽ cho một ít tư liệu về công nhân viên Bằng Trình, dùng vào hiệu suất làm việc của Khương Kiến Đông, hiện tại phải có chút kết quả.
Nhưng mà khiến Thẩm Nghiêm có chút ngoài ý muốn chính là, điện thoại Khương Kiến Đông không gọi được.
Thẩm Nghiêm cau mày —— người quen làm cảnh sát đều có một thói quen, chính là để điện thoại di động 24 tiếng đồng hồ không tắt máy, tại sao hiện tại điện thoại Khương Kiến Đông lại không gọi được?...!Lẽ nào có liên quan đến "nhiệm vụ đặc thù" La Đỉnh Hưng sai Khương Kiến Đông đi làm."
Nghĩ tới đây, Thẩm Nghiêm tìm số điện thoại, dự định gọi điện thoại đến phòng làm việc của Khương Kiến Đông hỏi ra nhẽ.
Thế nhưng vừa mới cầm điện thoại lên, bên kia lại vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
"Đội trưởng, anh ra đây xem một chút!" Tần Khải đẩy cửa tiến vào vội vã mà nói với Thẩm Nghiêm: "Mặt trời mọc lên từ phía tây rồi!"
Hết chương 45..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...