Trong nước, mặt nước đã kết băng, xuyên thấu qua mặt băng có thể rõ ràng nhìn thấy, một tượng người màu trắng chôn ở trong nước.
Chương 38: Sóng gió bắt đầu.
Lưu Đại Lực biến mất sau khi "đi kêu oan", cho nên tổ trọng án liền bắt đầu điều tra từ nơi này.
Nhưng là hỏi qua rất nhiều người làm qua công việc này, lại không có một người nhớ rõ có người nào tên Lưu Đại Lực.
Vì vậy tất cả mọi người trong tổ trọng án phát động đồng sự quen biết hỗ trợ tìm kiếm, cuối cùng một đồng sự tại tổ dân sự có được tin tức của Lưu Đại Lực.
"Lưu Đại Lực? Ừ, người này tôi có chút ấn tượng.
Cậu ta đã từng bị chúng tôi giam giữ."
"Tại sao cậu ta lại bị mấy anh giam giữ?"
Phương Lễ Nguyên hỏi.
"Bởi vì đánh lén cảnh sát.
Tên Lưu Đại Lực này ở trên xe lửa dùng búa làm tổn thương một cảnh sát bảo vệ đường sắt." Đồng nghiệp nói chuyện này xảy ra hơn một năm trước, cho nên bọn họ vẫn nhớ: "Lúc đó sắp hết năm, trên xe lửa tất cả mọi người đều ôm túi lớn túi nhỏ, Lưu Đại Lực cũng tự mình ôm cái túi lớn, còn đem cái túi thả ở trên chỗ ngồi, chiếm không ít chỗ.
Sau đó người lên xe càng ngày càng nhiều, lại có người thương lượng với cậu ta để cho cậu ta nhích qua một chút, để chỗ cho người đó ngồi xuống.
Không nghĩ tới tên Lưu Đại Lực này không làm, lại còn làm rùm beng với người ta.
Hai người lao vào cãi nhau, kết quả Lưu Đại Lực lập tức từ trong túi lấy ra một cái búa, làm cho tất cả mọi người trên xe không khỏi sợ hãi, mọi người mau chóng tản ra, có người lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát trực trên xe lửa rất nhanh đuổi tới, nhưng là Lưu Đại Lực giống như điên rồi vậy, xoay vòng vòng cái búa như muốn chém người, còn thật sự làm cho một người cảnh sát bị thương.
Sau đó một đám người cùng tiến lên, lúc này mới kiềm chế cậu ta được.
Xem chứng minh thư của cậu ta phát hiện là người thành phố chúng ta, cho nên liền đưa cậu ta trở về.
Chúng tôi vừa thấy được người này hình như có vấn đề về tinh thần, có lúc cậu ta rất bình thường, mà có lúc lại nói chuyện bừa bãi, giống như tên thần kinh vậy.
Sau đó chúng tôi liên hệ người nhà của cậu ta, hàng xóm gần nhà mới nó cho chúng tôi nhà cậu ta xảy ra không ít chuyện, mẹ già cũng qua đời, hơn nữa nghe nói mẹ cậu ta cũng có vấn đề tinh thần...!Gặp phải tình huống như thế, anh nói chúng tôi có thể làm gì? Cũng may là đồng nghiệp kia thương tổn không nặng, cho nên chúng tôi chỉ nhốt cậu ta mấy ngày, phê bình giáo dục một trận, cũng thả cậu ta ra."
"Vậy anh có biết sau đó cậu ta đi đâu không?" Phương Lễ Nguyên hỏi.
"Ôi chao, cái này tôi thật sự không biết."
"Vậy lúc trước cậu ta lên trạm xe lửa nào anh còn nhớ rõ không?"
"Cái này tôi nhớ tới, là trạm xe lửa phía nam ngoại ô thành phố S.
Nghe đâu cũng là bởi vì trạm xe lửa đó không kiểm tra hành lý khách lên xe, cho nên Lưu Đại Lực mới có thể mang cái búa vào.
Nghe nói bởi vì chuyện này trạm xe lửa đó cũng bị kiểm phạt."
"Được, tôi nhớ rồi." Phương Lễ Nguyên vỗ vỗ vai đồng nghiệp: "Cám ơn nhiều anh em."
Được đồng nghiệp tổ dân sự cung cấp manh mối, mấy người tổ trọng án lại lần nữa giở lại hồ sơ của Lưu Đại Lực, kết quả phát hiện, quê nhà Lưu Đại Lực chính là huyện nhỏ ngoại ô thành phố S, trước khi cậu ta và mẹ chuyển tới thành phố, vẫn là sống ở nơi huyện nhỏ kia.
Tổng hợp tình huống như vậy, mấy người tổ trọng án quyết định, đi huyện nhỏ đó thử vận may.
Mấy người từ trong thành phố xuất phát, lái xe hơn một tiếng đồng hồ, đi tới trạm xe lửa huyện nhỏ.
Mấy người cầm theo bức ảnh Lưu Đại Lực hỏi thăm nhân viên trạm xe lửa, quả nhiên còn có người nhớ tới hắn.
Nhưng là vừa hỏi tới tình huống bây giờ của cậu ta, lại không có người biết.
Mọi người không có nản lòng, liền cầm bức ảnh đến trạm xe, cửa hàng tiện lợi, rất nhiều chỗ hỏi thăm, rốt cục, tại một cửa hàng bán đồ ăn hỏi được manh mối.
"Ai, đây không phải là phủ ca sao?* (Phủ: 斧 cái búa)
"Hả? Cậu quen biết người này?"
"Có quen, người này thợ mộc, đầu óc lại không tốt, có một lần còn tự tay cầm búa bổ cửa nhà mình, vì vậy mọi người mới gọi cậu ta là phủ ca."
Mọi người vui mừng khôn xiết, vội vã truy hỏi: "Vậy hiện giờ anh ta ở đâu?"
"Ở bên kia, con đường phía trước kìa, đi tới đầu ngõ có căn nhà cánh cửa bị chém không ra hình dạng gì thì chính là nhà cậu ta."
Mấy người dựa theo phương hướng người bán đồ ăn chỉ đi tìm, quả nhiên rất nhanh tìm được căn nhà "có cái cửa bị chém không ra hình dạng gì".
Nơi này mặc dù là huyện ngoại thành, mà là bởi vì cách thành phố S rất gần, cho nên kỳ thực khá là giàu có, đa số mọi người đều ở bên trong nhà cao cửa rộng.
Thế nhưng ngôi nhà nhỏ trước mặt lại có bức tường bị sụp hơn nửa, chỉ chừa một lối vào trống rỗng, lộ ra một mùi vị rách nát nghèo nàn.
Mấy người thả chậm bước chân, đi vào trong sân.
Bên trong sân cũng là một bộ dạng rách nát giống như bên ngoài, phía bên phải có chuồng nuôi gia súc, hiện tại đã bị vứt bỏ; sân bên trái là cái giếng nước, bên cạnh còn có một lu nước.
Đối diện cửa ra vào là một phòng nhỏ, trên tường đã loang lổ tróc ra.
Cửa phòng đóng kín, mơ hồ có thể nghe đến âm thanh bào gỗ bên trong.
Lễ Nguyên đi ở phía trước, hắn vừa đi vừa thăm dò mà gọi: "Lưu Đại Lực?"
Liên tiếp kêu vài tiếng, cửa đột nhiên kêu kẹt một tiếng mở ra, một người đàn ông vóc người khỏe mạnh từ bên trong đi ra.
Hắn mặc trên người bộ quần áo có chút đơn bạc, trên đầu tóc rối như tơ vò, hiển nhiên đã lâu chưa có gội.
Người này dùng ánh mắt dại ra đánh giá mấy người trong viện.
Mọi người liếc mắt một cái liền nhận ra, người này chính là Lưu Đại Lực.
"Lưu Đại Lực?" Phương Lễ Nguyên thử thăm dò nói: "Chúng tôi là cảnh sát thành phố S..."
"A a a!..."
Không ai nghĩ tới, trong lúc Phương Lễ Nguyên mới vừa nói ra hai từ "cảnh sát", Lưu Đại Lực vẫn luôn dại ra, đột nhiên trở nên táo bạo, hắn trợn to hai mắt rống giận một tiếng, khiến mọi người giật nảy mình, sau đó, còn không đợi mọi phản ứng lại, hắn dĩ nhiên liền chạy về phía góc tường, đồng thời xách ra một cái cái búa!
"Cẩn thận!" Mọi người vừa thấy, lập tức rút lui về sau.
Lưu Đại Lực mang theo cái búa vọt tới chỗ mọi người.
Thẩm Nghiêm thấy tình huống nguy hiểm, cấp tốc xông lên phía trước, Lưu Đại Lực nhìn thấy Thẩm Nghiêm lại đây, vung lên cái búa muốn bổ về phía Thẩm Nghiêm, Thẩm Nghiêm nghiêng người một cái tránh ra, xoay người lại đạp mạnh một cước vào Lưu Đại Lực.
Một cước này khí lực tương đối to lớn, mà vóc người Lưu Đại Lực cường tráng, hắn lảo đảo một cái, lại không có ngã sấp xuống, Lưu Đại Lực xoay người lại, lại một lần nữa đập về Thẩm Nghiêm!
"Đội trưởng cẩn thận!" Tần Khải kêu to.
Mắt thấy tình huống Thẩm Nghiêm nguy cấp, Giang Lệ cũng chạy vội tới, hắn từ phía sau truy cản, đá vào cẳng chân Lưu Đại Lực, một cước này góc độ phi thường chuẩn, đùi phải Lưu Đại Lực bị đạp một cái, lập tức liền quỳ xuống.
Thẩm Nghiêm thấy thế vội vã xông lại, anh tránh thoát cái búa Lưu Đại Lực một lần nữa vung lên, rời ra cánh tay của hắn.
Mà lúc này, Giang Lệ cũng lần thứ hai đuổi tới, từ phía sau đánh mạnh vào cùi chỏ của hắn, kèm theo một tiếng vang "đùng" trầm thấp, cái búa rốt cục bị đánh rơi xuống đất.
Thẩm Nghiêm, Giang Lệ thừa thắng xông lên, đạp lên cẳng chân hai tay bắt chéo sau lưng, rốt cục triệt để chế phục Lưu Đại Lực.
"A a a a! ——" Lưu Đại Lực còn đang thét gào, khuôn mặt hắn vừa thống khổ vừa phẫn nộ, nhưng cũng không nhằm vào bất cứ người nào ở đây.
"Lưu Đại Lực này, thoạt nhìn tinh thần có chút vấn đề." Phương Lễ Nguyên nói với Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, anh đi tới, nhìn mặt Lưu Đại Lực, lớn tiếng hỏi: "Lưu Đại Lực, anh có biết tôi là ai không?"
"Cảnh sát! Bại hoại! A a a! ——" Lưu Đại Lực nhớ lại hai cái từ này, sau đó lớn tiếng kêu lên.
Thẩm Nghiêm cau mày một trận, Lưu Đại Lực thoạt nhìn tuyệt đối có vấn đề tinh thần.
"Đội trưởng, anh tới đây một chút." Bên kia, Trình Hải Dương đột nhiên kêu lên.
Thẩm Nghiêm ngẩng đầu, chỉ thấy Trình Hải Dương đứng ở đó mở ra nắp đậy vại nước, một mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào vại nước.
Thẩm Nghiêm và những người khác cùng đi đến một bên vại nước, cúi đầu nhìn xuống, sau đó đồng thời trong lòng cả kinh ——
Trong nước, mặt nước đã kết băng, xuyên thấu qua mặt băng có thể rõ ràng nhìn thấy, một tượng đất sét hình người màu trắng chôn ở trong nước.
Sau một canh giờ, Trình Tấn Tùng, Tô Mặc Hàm mang theo Thẩm Hạo chạy tới hiện trường.
Hai người gõ phá mặt băng, lấy ra tượng đất sét dưới nước.
Lần này tất cả mọi người xem rõ ràng, đây là một tượng đất dài khoảng bằng một gang tay, người chế tác hiển nhiên đã rất nỗ lực nặn ra hình "người", đầu người, tứ chi, và thân thể đều đắp nặn đến mức rất rõ ràng, trên thân tượng đất ở giữa ngực có hoa văn nhợt nhạt, xuyên thấu qua những hoa văn nhìn vào bên trong, có mấy sợi màu đen lúc ẩn lúc hiện.
Tô Mặc Hàm dùng con dao dọc theo phần giữa thân tượng, sau đó dùng cái kẹp nhẹ nhàng kẹp lấy, một sợi tóc màu đen thình lình xuất hiện ở trước mắt mọi người.
"Sợi tóc này thô mà ngắn, có thể là tóc của đàn ông." Tô Mặc Hàm nói.
Mấy người tổ trọng án nhìn chằm chằm sợi tóc và tượng đất kia, đều cảm thấy có một trận quỷ dị không nói lên lời.
Sau chốc lát lát yên tĩnh, Tần Khải không thể tin lẩm bẩm nói nhỏ: "Thực sự là tà môn..."
Giám định vật chứng rất nhanh liền có kết quả, trải qua kiểm tra, ba sợi tóc trong tượng đất đều là của Vương Đại Khánh.
Nhưng mà, thu hoạch cũng chỉ giới hạn ở đây, bởi vì cái tượng sáp kia bị ngâm trong nước thời gian dài, cho nên hoàn toàn không có cách nào thu thập vân tay.
Mà thành phần làm tượng sáp cũng là paraffin thường gặp không có bất kỳ thành phần nào lạ.
Vật chứng không có manh mối, nhân chứng cũng không thuận lợi, bởi vì trải qua giám định của bác sĩ tâm thần, Lưu Đại Lực xác thực mắc phải bệnh tâm thần.
Loại bệnh này bản thân có tính di truyền nhất định, lúc trước mẹ của Lưu Đại Lực chính là bị loại bệnh này, hơn nữa trong cuộc sống có đột biến, cuối cùng làm cho hắn cũng phát bệnh.
Hai con đường đều bị phá hỏng, mọi người trong tổ trọng án cũng không có nản lòng.
Mọi người ngồi cùng một chỗ nghiên cứu một chút tình huống hiện tại, kết luận: Đầu tiên, tinh thần Lưu Đại Lực thất thường, mà kèm theo phát bệnh có giai đoạn, bởi vì loại bệnh này bởi vì tinh thần chịu kích thích sẽ làm cho người bệnh chịu kích động mạnh, cho nên Lưu Đại Lực không thể chế tạo ra tượng đất khéo léo tinh tế kia; thứ hai, tất cả tình huống của Lưu Đại Lực đều rất giống lời tự thú về "lời nguyền rủa" của Lạc Hải, nhưng mà dựa theo trạng thái tinh thần của Lưu Đại Lực, anh ta không thể chủ động liên lạc Lạc Hải, như vậy tất cả những thứ này, rất có thể là do Lạc Hải gây nên.
Xác định hai điểm này, mấy người tổ trọng án trở lại nhà Lưu Đại Lực, mọi người ở xung quanh điều tra nghe ngóng, rốt cục lấy được xác thực từ một cụ ông bán đồ phế phẩm, ông ấy từng nhìn thấy có người hình dáng rất giống với Lạc Hải xuất hiện gần nhà Lưu Đại Lực,
"Ông à, ông có nhớ thời gian người này xuất hiện không?"
"Hả, vậy tôi không nhớ rõ lắm."
"Ông à, ông tiếp tục suy nghĩ thật kỹ, nói thí dụ như, ngày đó nhìn thấy người kia, thời tiết làm sao.
Hoặc là ông có gặp chuyện gì đặc biệt không?" Trình Hải Dương hỗ trợ dẫn dắt.
Lão đầu ngước cổ híp mắt suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Đúng rồi, ngày đó trời mưa, sau đó còn biến thành tuyết, tôi nhớ tới thời điểm lúc đó người kia đi còn té ngã một cái.
Phương Lễ Nguyên lập tức lấy điện thoại di động ra giở ghi chép thời tiết —— " buổi chiều ngày mùng 9 nơi này từng đổ xuống một trận mưa tuyết."
"Là hai ngày trước khi án mạng xảy ra." Giang Lệ nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Xem ra cái tên Lạc Hải đã chuẩn bị xong tất ca, sau đó cố ý đi ra ngoài, chế tạo bằng chứng không có mặt ở hiện trường.
Còn người động thủ rất có thể là đồng bọn của ông ta."
Lúc này, Trình Hải Dương cũng tiến tới, hắn tiếp lời nói: "Sau đó Lạc Hải liền đến tự thú, làm nhiễu loạn hướng điều tra của chúng ta.
Nhưng là ông ta gây phiền toái như vậy là muốn làm gì? Ông ta không đến báo án chúng ta cũng có khả năng tìm được hung thủ mà."
"Ông ta xuất hiện để thực hiện một chuyện," Thẩm Nghiêm liếc mắt nhìn chằm chằm mọi người, chậm rãi nói: "Chính là đem tất cả chuyện này đổ hết cho tập đoàn Bằng Trình."
Mấy người khác sững sờ, tiện đà phản ứng lại, xác thực, nếu không phải Lạc Hải nói đến Vương Đại Khánh ép buộc người ta di dời, bọn họ sẽ không tập trung tinh lực điều tra từ nơi này; nếu như không phải đi thăm dò cụ thể chuyện phá dỡ, bọn họ cũng sẽ không thể nhanh chóng chú ý tới tập đoàn Bằng Trình như thế.
"Vậy nói như thế, mục tiêu chân chính của hung thủ là tập đoàn Bằng Trình?" Trình Hải Dương nghi hoặc mà hỏi.
Thẩm Nghiêm vừa định trả lời, trong lúc này điện thoại vang lên, là Tần Khải gọi tới.
Thẩm Nghiêm nhận điện thoại: "Tần Khải, làm sao vậy?"
"Đội trưởng, xảy ra chuyện." Đầu bên kia điện thoại kia, âm thanh Tần Khải rất là nghiêm túc: "Mới vừa nhận được tin tức, trong nhà La Chí Cường tổng giám đốc tập đoàn Bằng Trình phát sinh hỏa hoạn, La Chí Cường trọng thương tiến vào bệnh viện, khả năng có nguy hiểm đến tính mạng."
Hết chương 38..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...