"Không đạt mục đích, quyết không buông tha, cậu thực sự là vẫn luôn không thay đổi."
Chương 34: Gặp lại cố nhân.
Chứng cứ Lạc Hải không có mặt ở hiện trường rất nhanh liền được chứng minh, mấy "đạo hữu" kia đều biểu thị, ngày ấy xảy ra án mạng bọn họ chính xác đều ở Thanh Vân quán, hơn nữa còn là hàn huyên cả đêm.
Sau khi xác định được tin tức này, Thẩm Nghiêm liền hạ lệnh phóng thích Lạc Hải.
"Đội trưởng, anh thật sự dự định thả lão già kia ra à?" Trình Hải Dương vừa nghe được mệnh lệnh của Thẩm Nghiêm liền cuống lên: "Những người kia đều nói, hoạt động kia chính là Lạc Hải khởi xướng, rõ ràng là lão già này cố ý chế tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường.!"
Nhìn thấy dáng dấp Trình Hải Dương sốt ruột, Thẩm Nghiêm cùng Phương Lễ Nguyên nhìn nhau nở nụ cười, Phương Lễ Nguyên đứng lên, nói với Trình Hải Dương: "Tiểu Hải, cậu đừng có gấp, đội trưởng chính là biết đến cái tên này có bí mật, mới cố ý thả ông ta."
"Cố ý?!" Trình Hải Dương trố mắt: "Tại sao?!"
"Không thả cọp con làm sao bắt được cọp lớn!" Thẩm Nghiêm cười nhạt, bắt đầu giải thích: "Bên pháp chứng đã cơ bản xác định Vương Đại Khánh chết là bị giết.
Tuy rằng Lạc Hải là người biết chuyện, thế nhưng ông ta có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, vậy nói rõ ông ta không phải là người ra tay, ông ta chắc hẳn có đồng loã, chủ mưu rõ ràng là một người khác.
Ông ta tự thú không biết là xuất phát từ mục đích gì, mà rất có thể là muốn quấy nhiễu tầm mắt của chúng ta, lão hồ ly này rất giảo hoạt, chúng ta tốn thời gian với ông ta, còn không bằng thả ông ta đi, chúng ta chuyên tâm điều tra manh mối hiện có.
Dù sao, hung thủ giết Vương Đại Khánh, phải có nguyên nhân nhất định.
Còn cái tên Lạc Hải này..." Thẩm Nghiêm nói tới chỗ này, trong mắt tràn ra ánh sáng tự tin: "Chờ xem động tĩnh của ông ta, chúng ta có thể biết đến ông ta đến cùng muốn làm gì."
Dự liệu của tổ trọng án rất nhanh liền được chứng minh, sau khi Lạc Hải ra ngoài ngày thứ ba, báo chí thành phố S liên tục đưa tin (Hạ nguyền rủa giết người? Án mạng công trường lại có phát hiện mới), đối với chuyện tiến hành đưa tin Lạc Hải.
Người phóng viên này cũng không biết có phải là muốn lôi kéo độc giả không, lại đem chuyện hạ nguyền rủa giết người của Lạc Hải miêu tả cực kỳ xác thực, mà càng quá phận chính là, trong báo còn nói Vương Đại Khánh từng có hành vi dã man ép buộc người dân di dời, nói Lạc Hải là bị người khác nhờ vả mới hạ nguyền rủa giết người, nghiễm nhiên đem Lạc Hải tạo thành vị phán quan địa ngục vì dân trừ hại.
"Lạc đại sư nói: 'Tuy rằng ta xác thực làm chuyện vi phạm chân nghĩa đạo gia, thế nhưng ta tuyệt đối không hối hận, vì dân trừ hại là lương tri của mỗi người.' mẹ nó ông ta có lương tri, chúng ta đều là ác ôn đúng không? Tên phóng viên này rốt cục có đầu óc không vậy?!" Trình Hải Dương thả tờ báo xuống vỗ bàn mắng to.
"Người ta tương đối có đầu óc đấy, " Tần Khải cầm báo nói: "Cậu xem, nội dung bài báo này tuy rằng viết rất nhiều thứ linh tinh, nhưng cuối cùng lại kết luận 'chân tướng vụ án còn đang trong quá trình điều tra', như vậy, dù cho cuối cùng chúng ta kết luận là cái gì, độc giả cũng có thể nói chẳng qua là tờ báo kia chỉ mới suy đoán."
"Báo XX này từ trước đến giờ yêu thích đánh bóng sát mép bàn, đưa lên một ít tin tức phóng đại nhằm lôi kéo người xem, chuyện này cũng không có gì lạ cả." Giang Lệ thả xuống báo: "Chỉ là không nghĩ tới bọn họ dĩ nhiên lại tìm được Lạc Hải."
"Cũng có lẽ nói không chừng Lạc Hải tự mình đi tìm bọn họ." Trình Hải Dương nói: "Thời điểm lần trước chúng ta đi bắt ông ta, gặp không ít người tin vào tà môn ma đạo này, lúc này báo chí tiếp tục đưa tin như thế, ông ta còn không bị nâng tới trời cao à."
"Nếu như ông ta chỉ là muốn mượn cơ để nổi danh, thì không có gì để nói." Phương Lễ Nguyên nói: "Chỉ sợ mục đích của tên Lạc Hải này không đơn giản như vậy..."
Tuy rằng chuyện của Lạc Hải bắt đầu nổi lên, thế nhưng chuyện điều tra của tổ trọng án phá án cũng không bị ảnh hưởng, Thẩm Nghiêm chỉ là để Giang Lệ tập trung theo dõi Lạc Hải, mà những người khác vẫn tiếp tục điều tra như cũ—— hơn nữa rất nhanh liền có bước đầu tiến triển.
"Vương Đại Khánh, nam, 40 tuổi, là người được công ty xây dựng thuê để phụ trách "động viên hộ dân cư di dời".
Trong phòng họp, Tần Khải bắt đầu giới thiệu cho mọi người: "Thành phố S hai năm qua có không ít tiểu khu cũ kỹ bị phá dỡ, có một số cư dân bởi vì nhiều nguyên nhân không muốn chuyển đi, công ty phá dỡ liền tìm người chuyên môn phụ trách động viên bọn họ dọn nhà...!kỳ thực chính là ép buộc, tôi đã hỏi thăm, Vương Đại Khánh người này quả thực làm việc rất nhẫn tâm độc ác đúng như trên mạng đưa tin, để di chuyển người đi cái gì hắn cũng dám làm, hắn đã từng dùng loa lớn ở trong tiểu khu phát 24 tiếng đồng hồ bất kể ngày đêm, làm cho người ta không có cách nào ngủ.
Hơn nữa còn từng ở trong mùi đông giá rét đập cửa sổ nhà ta, xả nước lạnh vào bên trong...!Nói chung là không chừa thủ đoạn nào."
"Hắn thật sự làm ra chuyện độc ác như vậy?" Giang Lệ cau mày: "Lẽ nào không ai tố cáo hắn sao?"
"Không có mới lạ ấy!" Tần Khải nói: "Nghe nói có vài gia đình muốn đi tố cáo hắn, nhưng là cuối cùng đều sống chết mặc bay, nguyên nhân là, một mặt chuyện di dời người dân vốn là tin tức mẫn cảm, truyền thông cũng không dám đăng tin; ở một phương diện khác hình như nghe nói là sau lưng Vương Đại Khánh có chỗ dựa, " Tần Khải nói đến đây, thoáng dừng lại một chút: "Mọi người có chú ý đến công trình Vương Đại Khánh tham gia di dời, chủ đầu tư là ai không?"
"Hả?" Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía văn kiện trong tay, sau đó mỗi người đều có biểu tình biến hóa.
"Thế nào? Các anh cũng phát hiện vấn đề đi?" Tần Khải nói: "Hạng mục Vương Đại Khánh tham dự di dời gần đây, đều là của tập đoàn bất động sản Bằng Trình, nói một cách chính xác là Vương Đại Khánh cũng chỉ là một con tốt thí mạng trên bàn cờ kinh doanh của Bằng Trình mà thôi."
Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm hồ sơ nhìn một hồi, ngẩng đầu hỏi Tần Khải cùng Trình Hải Dương: "Tập đoàn bất động sản Bằng Trình là chỗ dựa cho Vương Đại Khánh, tin tức này chính xác không?"
"Tôi cảm thấy có thể xác định." Trả lời chính là Trình Hải Dương: "Hai năm trước tập đoàn Bằng Trình mua lại một mảnh đất, lúc ấy có mấy gia đình ngại phí vận chuyển ít, nói cái gì cũng không chịu chuyển đi, công ty phá dỡ cho người đến đàm phán cũng không thành công.
Sau đó nghe đâu lãnh đạo Bằng Trình cuống lên, bắt đầu ở bên ngoài tìm người, vì vậy mới tìm đến Vương Đại Khánh.
Vương Đại Khánh đi liền đánh nhau với một người đàn ông trong hộ gia đình đó, người kia lúc đó muốn kiện lên cấp trên, thế nhưng tập đoàn Bằng Trình đã giấu nhẹm sự kiện này.
Có tập đoàn Bằng Trình làm chỗ dựa Vương Đại Khánh càng thêm lớn mật, liên tiếp giằng co mấy lần.
Sau đó mấy hộ dân kia thực sự không chịu được, cho nên đều dời đi.
Sau chuyện này lão tổng Bằng Trình gọi điện thoại tới công ty phá dỡ, nói hiệu suất làm việc của công ty khiến cho bọn họ rất hài lòng, còn nói nếu như giúp bọn họ làm việc, bọn họ nhất định sẽ giúp đỡ công việc của công ty, lời trong lời ngoài chính là ám chỉ công ty phá dỡ phải đứng ra dọn sạch tàn cuộc cho bọn họ." Trình Hải Dương nói xong lại bổ sung: "Chuyện này là do một nhân viên làm trong công ty di dời nói ra, tương đối đáng tin cậy."
Trình Hải Dương vừa dứt lời, Tần Khải liền ở bên cạnh tiếp lời: "À nhân viên này chính là một cô thư ký làm việc cho giám đốc công ty, vừa gặp Trình đại cảnh sát, đã thẳng thắn nói hết ra, không giấu diếm một cái gì cả."
Lời vừa nói ra, bên trong phòng làm việc nhất thời vang lên một trận tiếng cười, Trình Hải Dương thẹn quá hoá giận lấy cặp văn kiện gõ đầu Tần Khải, Tần Khải vội vã lắc người né tránh một cái.
"Nếu như cái chết Vương Đại Khánh có liên quan tới tập đoàn Bằng Trình, như vậy chuyện này có thể giải thích được." Tiếng cười qua đi, Giang Lệ mở miệng: "Đội trưởng không phải anh bảo tôi lưu ý hướng đi của Lạc Hải sao? Từ sau khi có tin tức kia, Lạc Hải càng ngày càng trở nên nổi tiếng.
Hiện tại có rất nhiều người đều đến nơi đó xin xăm xem bói, không ít người đều gọi ông ta là 'Đại sư'."
"Mẹ ơi, đại sư cái gì, chỉ là một tên lừa gạt." Trình Hải Dương mắng.
"Nơi đó là vùng ngoại thành, dân quê không tìm hiểu nhiều, vốn là đều tương đối mê tín." Giang Lệ nói một câu với Trình Hải Dương, sau quay đầu nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Đây không phải là chuyện trọng nhất, quan trọng là...!Hiện ở trên mạng cũng có chuyện liên quan đến lời đồn đại này, trong đó lưu truyền một câu chuyện Vương Đại Khánh là chó săn của thương gia bất động sản, giúp đỡ thương gia làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý.
Dựa vào tin tức của Tần Khải xem ra thương gia bất động sản đó ám chỉ tập đoàn Bằng Trình."
Thẩm Nghiêm nhìn về phía Phương Lễ Nguyên: "Tập đoàn Bằng Trình này là công ty như thế nào."
"Bằng Trình là một công ty chuyên kinh doanh bất động sản mới mở vài năm gần đây." Phương Lễ Nguyên giới thiệu nói: "Tôi nhớ không lầm lão tổng tên là La Đỉnh Hưng, lúc trước ông ta kinh doanh xuất khẩu mậu dịch, sau đó đổi nghề làm bất động sản.
Thế nhưng người này tựa hồ có chút thủ đoạn, trong thành phố mấy khu đất đai hoàng kim đều bị công ty bọn họ mua lại, phỏng chừng kiếm không ít tiền lời."
"Được rồi " Thẩm Nghiêm khẽ cười một tiếng: "Vậy chúng ta sẽ đi gặp vị La Đỉnh Hưng này."
Toà nhà tập đoàn bất động sản Bằng Trình nằm ở vùng đất trung tâm tài chính trong nội thành, toà nhà cao 30 tầng tất cả đều thuộc về công ty bọn họ, hiển nhiên sinh ý làm được rất lớn.
Thẩm Nghiêm cùng mọi người đi vào đại sảnh lầu một, nơi phụ trách tiếp đón là một cô gái tuổi không lớn lắm, vừa nghe nói người đến là cục cảnh sát tổ trọng án, thiếu chút nữa bị doạ sợ, vội vã gọi điện thoại cho cấp trên.
"Các anh chờ một chút, tổ trưởng Khương của công ty chúng tôi lập tức liền xuống." Cô gái để điện thoại xuống nói với Thẩm Nghiêm.
"Được thôi." Thẩm Nghiêm gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía đại sảnh, chờ người bộ trưởng kia lại đây.
Chỉ chốc lát, liền nghe đến một thanh âm từ sau lưng vang lên.
"Chào các vị, tôi là tổ trưởng tổ an ninh Khương Kiến Đông, xin hỏi các vị cảnh sát tìm chúng tôi có chuyện gì?"
Nghe đến âm thanh này, Thẩm Nghiêm phảng phất giống như bị giật điện, trong nháy mắt đứng im tại chỗ.
Anh cứng đờ chậm rãi quay người, quả nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt là thân ảnh quen thuộc đã lâu không gặp.
"Là cậu?" Trên mặt Khương Kiến Đông cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc rõ ràng, thế nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, mỉm cười đối với Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Cảnh sát Thẩm, đã lâu không gặp."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, vẫn còn kinh ngạc mà sản sinh trì độn.
Bên kia, Khương Kiến Đông đã khôi phục thái độ bình thường, hắn giữ thái độ hòa ái mà nhìn về phía mọi người trước mặt: "Xin hỏi các vị muốn gặp La tổng của chúng tôi, là có chuyện gì?"
Nghe thấy câu câu hỏi, Thẩm Nghiêm cũng tỉnh táo lại, anh mở miệng nói: "Mấy ngày trước ở một công trường thi công công trình công ty các anh đầu tư đã xảy ra một vụ án mạng, hôm nay chúng tôi tới là muốn tìm La tổng tìm hiểu một chút tình huống."
"Chuyện này thuộc phụ trách của công ty phá dỡ, muốn tìm hiểu tình huống cũng nên tìm đội thi công, tôi không hiểu vì lý do gì các vị lại tới đây tìm chúng tôi." Khương Kiến Đông ngữ khí ôn hòa, thái độ lại là hoàn toàn từ chối.
Thẩm Nghiêm cũng không nhượng bộ chút nào: "Chúng tôi tới tìm tới La tổng, nhất định có lý do của chúng tôi.
Đây là vụ án giết người, hi vọng La tổng có thể tích cực phối hợp với cảnh sát chúng tôi, giúp chúng tôi cung cấp manh mối."
Khương Kiến Đông nhìn ánh mắt kiên nghị Thẩm Nghiêm, nhìn chăm chú chốc lát, càng đột nhiên bật cười.
"Nếu như tôi muốn cự tuyệt nữa, cảnh sát Thẩm nhất định sẽ còn trở lại?" Khương Kiến Đông mỉm cười đối với Thẩm Nghiêm mở miệng: "Không đạt mục đích, quyết không buông tha, cậu thực sự là vẫn luôn không thay đổi."
Đề tài này xoay chuyển quá nhanh, cho nên tất cả mọi người của tổ trọng án nghe đến sững sờ.
Thẩm Nghiêm tựa hồ hơi lúng túng, theo bản năng mà dời đi ánh mắt sang chỗ khác, mà phía sau anh Tần Khải cùng mấy người khác, thì lại nhìn nhau trao đổi một cái ánh mắt.
"Được rồi, mấy người chờ một chút." Khương Kiến Đông nói một câu, quay người cầm điện thoại ra, mọi người thấy hắn gọi điện thoại cho ai đó, sau đó rất nhanh hắn lại đi trở về lần nữa.
"Các vị, La tổng mời các vị đi lên." Hắn đối với mọi người làm cái thủ thế mời: "Mời đi theo tôi."
Hết chương 34..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...