Lý Gia Vũ, thì ra là ở trong mắt cậu, tôi là một người cẩu thả như vậy? Hoặc là nói, cậu căn bản đều cảm thấy gay đều là những người cẩu thả phóng túng bản thân đúng không."
Chương 30: Án mạng công trường
Sáng sớm ngày thứ hai, văn phòng tổ pháp chứng.
Tưởng Duệ Hằng mang theo một túi đồ vật đẩy ra cửa phòng làm việc tổ pháp chứng, không có bất ngờ gì xảy ra mà nhìn thấy Lý Gia Vũ đang đứng ở trước bàn làm việc, tựa hồ đang công tác.
Hắn nhẹ nhàng cười cười, xách đồ vật trong tay lặng lẽ đi tới.
"Chăm chỉ quá!"
Âm thanh đột nhiên xuất hiện ở bên tai khiến Lý Gia Vũ sợ hết hồn, trong tay đang cầm túi đựng vật chứng cũng lập tức đánh rơi xuống bàn.
Lý Gia Vũ quay đầu lại, phát hiện Tưởng Duệ Hằng đã đứng ở phía sau anh, trên mặt là nụ cười đùa giỡn.
Lý Gia Vũ không hiểu ra sao lại cảm thấy tức giận.
"Tưởng Duệ Hằng, anh đừng có ấu trĩ như thế được không?"
Nếu như Tưởng Duệ Hằng tỉ mỉ quan sát một chút, hắn có lẽ sẽ phát hiện, giờ khắc này biểu tình giận dữ của Lý Gia Vũ so với lúc trước nghiêm túc hơn nhiều.
Chỉ là cũng không biết ngày hôm nay có phải là do Tưởng Duệ Hằng quá mức hưng phấn hay không, dĩ nhiên hoàn toàn không có phát hiện ra.
Hắn mỉm cười cầm lên túi nhựa trong tay: "Đoán được cậu chưa ăn sáng, cho nên tôi giúp cậu mua nè, tào phớ, bánh quẩy, còn có trứng luộc nước trà, tôi nhớ không lầm chứ? Cậu khẩn trương tìm một chỗ thừa dịp còn nóng thì ăn đi."
Bánh quẩy ăn với tào phớ là món ăn Lý Gia Vũ yêu thích, người khác đều là ăn bánh quẩy với sữa đậu nành, chỉ có Lý Gia Vũ khác người.
Mỗi cuối tuần, Lý Gia Vũ đều sẽ tự mình đi xuống dưới lầu đến tiệm "Điểm tâm Vĩnh Hoà" mua một phần tào phớ trộn với bánh quẩy, lại thêm một quả trứng luộc nước trà.
Lý Gia Vũ chú ý tới túi nhựa trên tay Tưởng Duệ Hằng in dòng chữ "Điểm Tâm Vĩnh Hoà" anh biết đến, tiệm bán đồ ăn này phải đi bộ 15 phút mới mua được.
Nếu như là lúc thường Tưởng Duệ Hằng đem ra những thứ đồ này, Lý Gia Vũ coi như tức giận cũng sẽ nguôi giận, sau đó Tưởng Duệ Hằng sẽ thừa dịp Lý Gia Vũ ăn đồ ăn nói chuyện không tiện sẽ tiếp tục cười đùa với anh.
Nhưng hôm nay không biết làm sao, Lý Gia Vũ nhìn thấy nụ cười trên khoé miệng Tưởng Duệ Hằng liền cảm thấy lên cơn giận dữ —— hơn nữa, lửa giận hừng hực...!
"Không cần." Lý Gia Vũ cứng rắn nói từ chối: "Tôi không chịu nổi đâu."
"Hả?" Tưởng Duệ Hằng rốt cục cảm giác được Lý Gia Vũ có gì đó không đúng, hắn đến gần muốn nhìn mặt Lý Gia Vũ, lại bị Lý Gia Vũ vung tay đẩy ra.
"Cậu..." Tưởng Duệ Hằng hiển nhiên không phòng bị Lý Gia Vũ sẽ dùng chiêu thức này, thân thể hắn bất ổn, lui về sau hai bước mới đứng lại.
Tưởng Duệ Hằng đứng thẳng lên, cau mày mở miệng: "Lý Gia Vũ hôm nay cậu làm sao vậy? Tôi có làm gì chọc cậu đâu?"
"Anh đã có bạn để chơi, cần gì phải trêu chọc tôi nữa?!" Lý Gia Vũ đem vật cầm trong tay ném vào trên bàn, anh đứng thẳng người nhìn thẳng Tưởng Duệ Hằng: "Tôi nói Tưởng đại pháp y, không phải anh có không ít 'Bạn tốt' sao, nếu như anh đã cùng người ta trải qua ngày lễ, vậy bữa sáng này anh nên mời người ta ăn thì hơn."
Lý Gia Vũ nói xong, liền cúi đầu tiếp tục đeo găng tay, Tưởng Duệ Hằng bị quở trách làm cho chẳng hiểu ra sao, nhớ lại lời nói của Lý Gia Vũ mới vừa rồi, rốt cục phát hiện vấn đề: "Bạn tốt", "Quan hệ"...!Chẳng lẽ nói?...!
Tưởng Duệ Hằng nhớ lại tối hôm qua địa điểm tụ hội Tần Khải nói, nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Hắn cười tiến đến trước mặt Lý Gia Vũ: "Tối hôm qua cậu nhìn thấy tôi? Còn nhìn thấy 'bạn' của tôi?"
Lý Gia Vũ vùi đầu công tác, không để ý tới hắn.
Tưởng Duệ Hằng thấy anh biểu hiện như thế, hiểu thêm suy đoán của mình là chính xác.
Lý Gia Vũ tối hôm qua nhìn thấy mình! Hơn nữa khẳng định còn nhìn thấy người bên cạnh mình rồi! Cậu ấy hiện tại tức giận như vậy, nhưng thật ra là đang...!Ghen?!
Nghĩ đến hai chữ "Ghen", tâm tình Tưởng Duệ Hằng nhất thời quá tốt, hắn đánh giá gương mặt căng thẳng của Lý Gia Vũ, thỏa mãn mà thưởng thức biểu tình khó gặp.
Thế nhưng Tưởng Duệ Hằng cũng biết, loại hiểu lầm này có thể sẽ hoá thành chuyện lớn, vẫn là mau chóng giải thích rõ ràng thì hơn, vì vậy, hắn mở miệng nói: "Kỳ thực anh hiểu lầm, tôi và cậu ấy không phải..."
"Anh cùng ai như thế nào không phải chuyện liên quan đến tôi, " Lý Gia Vũ đột nhiên ngắt lời Tưởng Duệ Hằng: "Chỉ là làm bạn bè tôi muốn nhắc nhở anh, quá nhiều 'bạn tốt' sẽ dễ dàng gặp sự cố, anh vẫn là tự mình chú ý một chút thì hơn."
Nghe đến lời này của Lý Gia Vũ, nụ cười trên mặt Tưởng Duệ Hằng nhất thời cứng đờ, hắn nhíu mày lại: "Lý Gia Vũ, lời này của cậu có ý gì?"
"Không có ý gì, tôi chỉ là hi vọng anh nhất thời sung sướng quá mà quên đi bản thân, sau này có hối hận cũng không kịp.
Tôi không muốn nhìn thấy anh chỉ qua được hết tháng 11, mà không sống nổi ngày đầu tiên của tháng 12 đâu." (Ngày mùng 1 tháng 12 là ngày thế giới phòng bệnh Aids)
Đại khái là bị lửa giận làm đầu óc choáng váng, câu nói này Lý Gia Vũ là vô ý bật thốt lên, mà khi anh nói xong, anh mới ý thức được bản thân phạm vào một sai lầm nghiêm trọng.
Anh liền vội vàng ngẩng đầu, đã thấy sắc mặt Tưởng Duệ Hằng đã biến sắc đến mức tái nhợt.
"Cho nên, cậu nghĩ tôi bị HIV vì vậy mới tránh xa tôi?" Tưởng Duệ Hằng lạnh lùng hỏi, trong thanh âm đã không còn ý cười vừa nãy
"Tôi..." Lý Gia Vũ há mồm muốn giải thích, nhưng là còn chưa kịp nói, liền bị Tưởng Duệ Hằng xen vào.
Hắn trào phúng mà câu lên khóe miệng: "Lý Gia Vũ, thì ra là ở trong mắt cậu, tôi là một người cẩu thả như vậy? Hoặc là nói, cậu căn bản đều cảm thấy gay đều là những người cẩu thả phóng túng bản thân đúng không."
"Tôi..."
"Cậu không cần nói nữa!" Tưởng Duệ Hằng vung tay lên: "Cảm ơn lời nhắc nhở của cậu.
Cậu yên tâm, tôi nói cho cậu biết, Tưởng Duệ Hằng này không bị nhiễm HIV, coi như tôi có, hai chúng ta chỉ chạm qua tay, ngay cả miệng cũng chưa hôn qua, cho nên cậu yên tâm sẽ không lây bệnh cho cậu được đâu.
Sau này tôi sẽ tận lực tránh né cậu, chắc chắn sẽ không để cho cậu bị tôi truyền nhiễm!"
Tưởng Duệ Hằng nói xong những câu nói này, nhanh chân đi về phía cửa, hắn cầm bữa sáng trong tay ném vào trong thùng rác, tào phớ trong hộp đụng vào thành thùng rác, phát ra tiếng vang to lớn, nắp hộp trong nháy mắt bung ra, nước đậu hũ tung toé ra ngoài, phun ra một chỗ.
Lý Gia Vũ bị tiếng vang này làm cho sợ đến toàn thân run lên.
Vứt xong đồ vật, Tưởng Duệ Hằng chậm rãi xoay người lại, hắn nhìn Lý Gia Vũ, trào phúng mà câu lên khóe miệng: "Thiệt thòi tôi đã từng..."
Lúc nói những lời này, trong ánh mắt Tưởng Duệ Hằng lộ ra băng lãnh, còn có thất vọng không khó phát hiện.
Ánh mắt kia khiến Lý Gia Vũ rùng mình, trái tim phảng phất đau đớn một chút, nhưng là, còn không đợi anh nói cái gì, Tưởng Duệ Hằng đã đi ra văn phòng, dùng lực lớn đóng lại cửa phòng.
Lý Gia Vũ nhìn phương hướng Tưởng Duệ Hằng rời khỏi, ấm ức trong lòng còn nhiều hơn so với vừa nãy mấy phần.
Anh tức giận đem vật cầm trong tay đập về phía vách tường, sau đó đặt mông ngồi trở lại ghế tựa, buồn nản mà thở dài một hơi.
Nửa giờ sau.
Hứa Nhu cùng Tô Mặc Hàm, Thẩm Hạo vừa nói vừa cười đi vào văn phòng, mấy người mở cửa, lại phát hiện Lý Gia Vũ đang cầm cây lau nhà dọn dẹp sàn nhà.
"Hả? Gia Vũ, sao hôm nay anh chăm chỉ như thế, mới sáng sớm đã đảm bảo vệ sinh rồi." Hứa Nhu cười nói, mới vừa nói một câu rồi lại nhíu mày: "Không đúng, trong phòng này hình như có mùi đậu hũ."
"À, là tôi vừa nãy không cẩn thận, làm đổ táo phớ xuống đất." Lý Gia Vũ một bên lau, một bên giải thích, chỉ là âm thanh nghe tới không có tinh thần gì.
"Tào phớ?" Hứa Nhu trợn to hai mắt: "Gia Vũ không phải anh chứ? Anh giẫm phải mìn của Tấn ca rồi đấy!!" Trình Tấn Tùng không cho phép tổ viên của mình mang đồ ăn vào văn phòng, một mặt là bởi vì hắn có tính khiết phích, mà càng quan trọng là...!Xuất phát từ công tác cân nhắc —— dù sao trong phòng làm việc tổ pháp chứng vật chứng đông đảo, một khi bị đồ ăn làm ảnh hưởng đến vật chứng, sẽ là sự cố rất nghiêm trọng.
Lý Gia Vũ cười khổ một tiếng, cúi đầu tiếp tục lau nhà.
Tô Mặc Hàm nhìn ra Lý Gia Vũ không đúng lắm, vì vậy cúi đầu quan tâm hỏi: "Gia Vũ ca, anh không sao chứ?"
"Không có chuyện gì..." Lý Gia Vũ lời còn chưa nói hết, Trình Tấn Tùng liền đi vào văn phòng.
Hắn đi vào cửa liền dừng bước, nhíu mày: "Là ai ở văn phòng ăn cái gì vậy?"
Âm thanh rất nghiêm túc.
Hứa Nhu ở bên cạnh không dám lên tiếng.
"Xin lỗi Tấn ca, là tôi vốn là muốn đi ra ngoài ăn, kết quả không cẩn thận làm đổ." Lý Gia Vũ mở miệng.
Thấy người trả lời chính là Lý Gia Vũ, vẻ mặt Trình Tấn Tùng xẹt qua một tia bất ngờ, hắn không nói gì thêm nữa, quay đầu mở miệng nói với những người trong phòng: "Tổ trọng án bên kia điện thoại tới, mới vừa có vụ án mạng xảy ra ở công trường, có người bị đất đá đổ vào.
Tiểu Nhu Mặc Hàm Thẩm Hạo mang theo đồ vật đi theo tôi." Trình Tấn Tùng nói xong, lần thứ hai nhìn về phía Lý Gia Vũ: "Gia Vũ cậu lưu lại, dọn dẹp sạch sẽ nơi này cho tôi."
Giọng điệu Trình Tấn Tùng nói chuyện mặc dù không nghiêm khắc, nhưng cũng không có nụ cười giống như lúc thường, mà sau khi hắn sắp xếp xong, liền quay người rời khỏi văn phòng.
Mấy người khác nhìn Lý Gia Vũ, không biết nói cái gì, chỉ có thể cho anh một cái ánh mắt an ủi, sau đó cũng lần lượt rời đi.
Lý Gia Vũ nhìn phòng làm việc trống không, trong lòng một trận vô lực xen lẫn thất lạc nặng nề chiếm giữ.
Dựa theo địa chỉ đưa ra, đoàn người tổ pháp chứng rất nhanh đã chạy tới công trường.
Người của tổ trọng án đã đến, Trình Hải Dương đang đứng bên ngoài đường cảnh giới chờ bọn họ.
"Đây là một tiểu khu bị di dời, ba ngày trước đã bắt đầu tiến hành phá bỏ.
Sáng sớm hôm nay các công nhân theo kế hoạch phá vỡ một căn nhà cuối cùng, thế nhưng thời điểm thanh lý xong hiện trường lại phát hiện dưới lớp đất đá có một người, các công nhân mang đá ra ngoài, phát hiện người đã chết, liền khẩn trương báo cảnh sát." Trình Hải Dương mang theo mọi người đạp đá vụn cao thấp đi vào một đoạn đường bên trong, sau đó chỉ tay về phía trước: Là ở chỗ kia."
Bốn người đi về phía trước, liếc mắt một cái liền thấy có một bộ thi thể nằm trên đất.
Thi thể nằm úp cho nên không thấy rõ mặt, xung quanh không ít đá vụn.
Xem bộ dạng là từ bên trong phế tích tìm ra.
Bên cạnh thi thể, Thẩm Nghiêm mới vừa đang cùng một người trẻ tuổi nói chuyện.
Nhìn thấy Trình Tấn Tùng xuất hiện, Thẩm Nghiêm đi tới, cau mày hỏi Trình Tấn Tùng: "Anh có biết Duệ Hằng bị bệnh không?"
"Duệ Hằng bị bệnh?" Trình Tấn Tùng cũng lấy làm kinh hãi, thời điểm tối hôm qua bọn họ nhìn thấy Tưởng Duệ Hằng, người này nhìn rất có tinh thần, bộ dạng không hề giống như bị bệnh?...!
Thẩm Nghiêm chỉ chỉ bên cạnh, có một người tiến lên, chính là người trẻ tuổi mới vừa rồi cùng Thẩm Nghiêm nói chuyện, Trình Tấn Tùng lúc này mới nhận ra, đây là trợ thủ của Tưởng Duệ Hằng pháp y thực tập Tiểu Vương.
"Xin lỗi Trình tổ trưởng, Tưởng bác sĩ sáng sớm hôm nay gọi điện thoại tới nói không thoải mái, ngày hôm nay xin phép nghỉ một ngày." Tiểu Vương có điểm xin lỗi nói.
Trình Tấn Tùng quen biết cậu pháp y này, người nọ là sinh viên y khoa thực tập trước đây không lâu vừa tới cục cảnh sát, vẫn không thể xem như là một vị pháp y chân chính.
Lúc trước cậu ta chỉ ở bên cạnh làm trợ thủ cho Tưởng Duệ Hằng, cũng chưa từng xét nghiệm qua thi thể.
Trình Tấn Tùng cau mày hỏi: "Cậu không gọi điện thoại cho cậu ta, nói cho cậu ta biết có án mạng xảy ra, cần cậu ta tới đây khám nghiệm thi thể sao?"
Tiểu Vương sốt sắng nói: "Tôi đã gọi, nhưng là bác sĩ Tưởng đã tắt điện thoại..."
Trình Tấn Tùng chân mày nhíu chặt hơn —— Duệ Hằng không phải người vô trách nhiệm như thế?...!
Bên kia Tiểu Vương còn đang giải thích: "Tôi đã gửi tin nhắn cho anh ấy rồi, anh ấy nhìn thấy sẽ trả lời...!tôi nghĩ tôi tới trước, nhìn xem có thể giúp đỡ được gì hay không..."
Trình Tấn Tùng xem Tiểu Vương một mặt xin lỗi, biết đến làm khó dễ người ta cũng không có tác dụng gì, vì vậy gật gật đầu, an ủi mà vỗ vỗ vai cậu ta: "Như vậy đi, cậu trước tiên hỗ trợ ghi chép hiện trường một chút, sau đó đem thi thể chở về, chờ Tưởng bác sĩ đến sẽ làm kiểm tra thi thể."
Tiễn Tiểu Vương đi, Trình Tấn Tùng mới xoay đầu lại, Thẩm Nghiêm nhìn hắn nói: "Ngày hôm nay xem ra cần các anh hỗ trợ nhiều."
Mọi người đi tới một bên thi thể, đây là thi thể của một người thành niên, người này thân dưới mặc một cái quần dài, bởi vì nguyên nhân dính tro bụi đã không nhìn ra diện mạo thật, hắn để trần thân trên, trên mặt che kín vết thương.
Mà nghiêm trọng nhất đoán chừng là đầu, sau não cơ hồ bị đập dẹt, óc cũng tràn ra ngoài.
Thẩm Hạo không nhịn được dời tầm mắt sang chỗ khác, tử trạng này thực sự là đủ thảm.
Thẩm Nghiêm ở một bên giải thích: "Theo công nhân thi công nói, bọn họ phát hiện có người nằm dưới đá vụn, cho nên bọn họ đã mang đá ra để cứu người, nhưng là mang ra mới phát hiện người đã chết rồi, vì vậy liền không dám động nữa.
Cho nên cũng không biết người này rốt cuộc là ai."
Trình Tấn Tùng nhìn chằm chằm thi thể cau mày, Hứa Nhu cùng Tô Mặc Hàm biểu tình cũng có chút kỳ quái, Hứa Nhu nhìn về phía Trình Tấn Tùng, tựa hồ đang dò hỏi cái nhìn của hắn.
Trình Tấn Tùng cũng không hề nói gì, chỉ là để Thẩm Hạo chụp ảnh hiện trường, sau đó nói: "Đem mặt người này lật lại để tôi xem một chút."
Tần Khải cùng Trình Hải Dương đi tới lật thi thể lại, lộ ra mặt người chết—— là nam.
Mà ngay lúc này, các công nhân vây xem bên cạnh phát ra một trận âm thanh.
Bọn họ nhìn lẫn nhau nghị luận, rất nhiều người trên mặt đều lộ ra thần sắc khó mà tin nổi.
"Làm sao vậy? Các anh quen biết người chết?" Phương Lễ Nguyên hỏi tới.
Các công nhân nhìn về phía người phụ trách công trường, người phụ trách thấy thế không thể làm gì khác hơn là mở miệng: "Người này tên là Vương Đại Khánh, là người lúc trước phụ trách động viên dân cư ở đây di tản."
Thẩm Nghiêm đi tới, nói với người phụ trách: "Nói cụ thể một chút."
Người phụ trách do dự một chút, nói: "Kỳ thực chúng tôi cũng không thân thuộc với anh ta, chỉ biết là anh ta phụ trách động viên dân cư ở đây di tản.
Mỗi lần thời điểm có nhà cần di dời, nhất định sẽ có người không muốn chuyển, cho nên cần có người đi động viên bọn họ chuyển đi, Vương Đại Khánh chính là làm chuyện này.
Tiểu khu này cũng là như thế này, đại đa số người đã sớm dời đi, mà có mấy hộ chính là không đồng ý, làm cho công việc của chúng tôi cũng không cách nào tiến hành.
Vương Đại Khánh vì việc này tới rất nhiều lần, chúng tôi cũng chính là như thế mới biết anh ta.
Mãi đến tận tuần trước mấy gia đình cuối cùng đều dời đi, lúc đó chúng tôi mới bắt đầu làm việc."
"Nếu như mọi người đều dời đi, Vương Đại Khánh tại sao còn đến công trường?"
"Cái này...!Chúng tôi cũng không biết, thế nhưng Vương Đại Khánh người này thích uống rượu, trước đây thường hay tìm người cùng anh ta uống rượu, có lúc uống nhiều rồi sẽ chạy đến bên này ngủ..." Người phụ trách nói xong thật giống nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng mở miệng: "Cảnh sát đồng chí, ngày hôm nay khẳng định cũng là bởi vì uống nhiều ngủ quên mất, mới không nghe âm thanh chúng tôi phát ra.
Trước khi chúng tôi khởi công đã phát ra cảnh cáo rất nhiều lần!..."
"Đội trưởng, nếu là như vậy đại khái có thể giải thích, " Tần Khải tiến đến bên tai Thẩm Nghiêm nói: "Người uống nhiều đều sẽ cảm thấy nóng, anh xem này Vương Đại Khánh trời lạnh như thế này trên người trần truồng, phỏng chừng chính là uống say rồi tự mình cởi, xem ra nguyên nhân anh ta chết cũng lý giải được rồi."
Thẩm Nghiêm không lên tiếng, thế nhưng nhìn biểu tình liền biết, anh cũng cảm thấy Tần Khải phân tích có đạo lý.
Nhưng mà đúng vào lúc này Trình Tấn Tùng đi tới bên người Thẩm Nghiêm, cau mày nói khẽ nói Thẩm Nghiêm: "Vụ án này có chút vấn đề."
Mấy người tổ trọng án vừa nghe tất cả giật mình.
Thẩm Nghiêm hỏi: "Vấn đề gì?"
"Vương Đại Khánh không phải là bị đá rơi chết." Biểu tình Trình Tấn Tùng nghiêm túc nói: "Anh ta chết trước khi đá rơi xuống."
Hết chương 31..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...