Nơi này đã có người tới trước bọn họ...!không e rằng phải nói là "đồng loại" mới thích hợp...trong tủ có một người đàn ông mặc âu phục màu đen, hai mắt trợn tròn, sắc mặt trắng bệch, khoé miệng dính máu, mà ở trên cổ của ông ta, có hai lỗ máu đã khô cạn từ lâu...!
(Quyển 1: Ma cà rồng) Chương 1: Ma cà rồng ban đêm
—— chúng ta ở đâu?
—— chúng ta ở trong địa ngục, chúng ta thuộc về địa ngục.
—— nếu như không có địa ngục? Hoặc là địa ngục không muốn chúng ta?
—— thế nhưng địa ngục vẫn luôn tồn tại, vô luận chúng ta đi nơi nào, thì chúng ta đều ở trong địa ngục.
—— trích từ ( Ma cà rồng ban đêm)
Đêm.
Bóng đêm ngưng tụ thành tầng tầng sương mù, trăng tròn bị che lấp dưới sương mù dày đặc, phát ra ánh sáng ảm đảm, chiếu vào toà lâu đài kiến trúc Châu Âu hoang vu u ám.
Trước cửa trên ngọn cây đã chết héo, một con quạ bay qua, đột ngột phát ra tiếng kêu khàn khàn.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện một âm thanh đẩy cửa...!
Két!!!
Cửa lâu đài đột nhiên bị đẩy ra, mấy bóng người từ ngoài cửa dò đầu vào, cẩn thận nhìn vào bên trong.
"Tôi nói này, tại sao chúng ta phải đến nơi này quay vậy?..." Một cô gái nhìn bên trong đen kịt vắng ngắt, khiếp sợ hỏi người bên cạnh.
"Ha, chỉ có nơi này mới có thể cảm giác được ma cà rồng thực sự tồn tại." Bên cạnh có một cậu con trai giọng trả lời.
"Nhưng là, nơi này cảm giác thật là khủng khiếp.."
"Yên tâm đi, tôi đã điều tra, nơi này là toà lâu đài bỏ hoang, không có ai ở đâu, yên tâm, chúng ta chỉ cần quay vài đoạn là xong rồi."
"...!Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ quay phân đoạn phát hiện ra ma cà rồng.
Angel từ ngoài cửa tiến vào, nhìn thấy quan tài bên trong phòng, mở ra xem, bên trong chính là xác ướp của ma cà rồng." Đạo diễn là một cậu thanh niên trẻ, nói cảnh diễn cho hai diễn viên chính.
"Này, nơi này làm gì có quan tài?" Cậu thanh niên đóng vai ma cà rồng giật nhẹ ống tay áo đạo diễn.
"Hả?..." Đạo diễn nhìn xung quanh một vòng, đem tầm mắt dừng lại ở một cái tủ gỗ dựng trong góc tường."
"Dùng cái tủ gỗ kia đi.
Cậu đi vào bên trong, chúng tôi sẽ đặt nó nằm xuống."
Cậu con trai đóng vai ma cà rồng gật đầu, đi tới, kéo ra cửa tủ, sau đó trong nháy mắt sửng sốt ——
Nơi này đã có người tới trước bọn họ...!không e rằng phải nói là "đồng loại" mới thích hợp...trong tủ có một người đàn ông mặc âu phục màu đen, hai mắt trợn tròn, sắc mặt trắng bệch, khoé miệng dính máu, mà ở trên cổ của ông ta, có hai lỗ máu đã khô cạn từ lâu...!
"A!! —— "
"Nửa giờ trước cảnh sát nhận được điện thoại, nói ở trong một căn nhà bỏ hoang phát hiện một thi thể nam.
Người báo cảnh sát chính là mấy sinh viên đại học." Cảnh viên 110 một bên dẫn người đi vào trong, một bên giới thiệu tình huống cho Thẩm Nghiêm.
"Hơn nửa đêm, mấy sinh viên đó tới cái nơi chim không thèm ị này làm cái gì? Trình Hải Dương không hiểu hỏi.
"Bọn họ nói là muốn quay một bộ phim ngắn về ma cà rồng." Cảnh viên trực ban buồn cười nói: "Không nghĩ tới, lại gặp phải ma thật."
"Đệt! Bọn học sinh thời nay, thực sự là không biết chữ "sợ" viết như thế nào à..."
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đi tới cửa tòa nhà, Thẩm Nghiêm nhìn pháo đài phong cách Châu Âu xây ở vùng ngoại ô này, hơi nhíu mày.
"Tại sao ở đây lại có kiến trúc kỳ quái như thế?"
"Cũng có nguyên nhân cả." Phương Lễ Nguyên giải thích cho Thẩm Nghiêm: "Mảnh đất này lúc trước bị một tập đoàn nào đó mua lại, muốn xây công viên trò chơi, sau đó hình như tập đoàn kia xảy ra vấn đề đột nhiên phá sản, toàn bộ hạng mục đều bị bỏ dở, nhưng đáng tiếc nhất chính là toà lâu đài này mới vừa xây xong liền bị vứt bỏ, đến bây giờ không biết bao nhiêu năm trôi qua rồi."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đi vào bên trong.
Nhìn sơ qua có thể phát hiện, kiến trúc toà nhà này hoàn toàn dựa theo phong cách Châu Âu Trung Cổ, đèn treo hoa lệ, sàn nhà hoa văn rối rắm, cầu thang xoay tròn, chỉ là bởi vì bị bỏ xó lâu dài, mỗi một nơi đều phủi một lớp tro bụi dày đặc, hơn nữa nơi này căn bản không có điện, vì thuận tiện điều tra, cảnh sát phải chuẩn bị đèn pin chiếu sáng, ánh đèn sáng ngời đan xen với bốn phía hắc ám, càng khiến cho nơi này lộ ra một luồng tối tăm âm u.
Mọi người trực tiếp đi đến căn phòng phát hiện thi thể, thi thể đã được dời ra từ trong tủ, để nằm ở trên mặt đất, một người mặc áo bác sĩ đang ngồi ở nơi đó tiến hành kiểm tra thi thể.
"Duệ Hằng, anh tới nhanh thật!" Phương Lễ Nguyên chào hỏi.
"Ai, đừng nói nữa.
Vốn là ngày mai tôi xin nghỉ phép, đã hẹn bạn bè đi leo núi câu cá, kết quả vừa tới biệt thự nghỉ phép lại nhận được điện thoại." Người đàn ông bị gọi tên đứng dậy, người này cũng có thể hình cao gầy, khuôn mặt anh tuấn hơi có chút cường tráng, mà đôi kính mắt kia càng tăng thêm khí chất tinh anh của người này.
Hắn nhìn thấy Thẩm Nghiêm, lấy xuống găng tay, đưa tay ra: "Cậu chính là đội trưởng Thẩm của tổ trọng án đúng không? Xin chào, tôi là pháp y Tưởng Duệ Hằng."
"Thẩm Nghiêm." Thẩm Nghiêm cũng đưa tay ra, cùng hắn bắt tay.
"Được rồi, tới xem thi thể một chút đi, " Tưởng Duệ Hằng nói xong, một lần nữa mang theo găng tay ngồi xổm xuống: "Người chết là nam, theo khám nghiệm gan, phỏng chừng thời gian tử vong đại khái là khoảng bảy đến mười giờ tối.
Người chết trước khi chết từng có dấu hiệu giãy dụa.
Còn nguyên nhân tử vong...!Các cậu nhìn xem, có thể biết hắn chết như nào không?"
Theo động tác của hắn, ánh mắt của mọi người đều chuyển đến thi thể nằm trên đất.
Người chết nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, là một người đàn ông trung niên có tướng mạo phổ thông, hai mắt ông ta lồi ra, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là bộ dạng chết không nhắm mắt.
Mà nổi bật nhất, chính là hai lỗ máu rõ ràng nằm trên cổ ông ta."
Đêm đen, pháo đài phong cách Châu Âu, thi thể, lỗ máu trên cổ...!Tất cả những thứ này, cũng không khỏi khiến người ta sinh ra một loại liên tưởng...!
"Ma cà rồng?" Giang Lệ cau mày, nhẹ nhàng phun ra cái từ này.
"Đúng vậy! Cậu cũng cảm thấy giống như vậy đúng không?" Tưởng Duệ Hằng vui cười hớn hở mà vỗ tay một cái, rất vui vẻ khi có người nói như thế.
"Không phải chứ? Chả lẽ lại huyền huyễn như thế."
Thẩm Nghiêm tựa hồ đối với "suy đoán" của Tưởng Duệ Hằng không có cảm giác gì, anh nhìn chằm chằm đầu thi thể quan sát một phút chốc, ngẩng đầu lên hỏi Tưởng Duệ Hằng: "Người chết là mất máu quá nhiều mà chết?"
"Không sai, trên người thi thể không có ngoại thương, cho nên chính xác là do hai lỗ máu trên cổ tạo thành." Tưởng Duệ Hằng chỉ chỉ phần cổ của thi thể, nói tiếp: "Các anh có cảm thấy sắc mặt của người chết đặc biệt trắng hay không?"
Mấy người đều gật gật đầu.
"Tôi nhìn một chút, xung quanh vết thương trên cổ người chết có vết máu bầm, tựa hồ là do hung thủ hút máu gây nên, tôi hoài nghi máu trong cơ thể người chết đều bị rút sạch." Tưởng Duệ Hằng nói xong câu này, không ngoài dự liệu mà thấy được biểu tình hút vào hơi lạnh của mấy người phía sau.
Hắn khẽ mỉm cười, bổ sung tiếp: "Thế nhưng cụ thể phải chờ tôi trở lại tỉ mỉ khám nghiệm thi thể mới có thể xác định."
Đột nhiên, Tần Khải đứng một bên "Hả?" Một tiếng.
"Làm sao vậy?" Tất cả mọi người quay đầu đi.
"Người này...!Tôi thế nào cảm giác có chút quen mắt?..."
"Nhìn quen mắt?" Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi.
Thẩm Nghiêm lập tức truy hỏi: "Đã gặp ở nơi nào?"
"Ừ, nhớ không rõ.
Luôn cảm thấy thật giống như đã gặp qua." Tần Khải sờ cằm, cau mày nhớ lại.
"Là từng có án cũ, hay là báo án mất tích?" Trình Hải Dương ở một bên nhắc nhở.
"Cũng không phải." Tần Khải lắc đầu một cái: "Hẳn là từng gặp gần đây...!Ai chính là không nhớ gì cả! Mẹ nó đầu óc làm sao ấy, lúc cần nhớ lại không nhớ ra được."
Mấy người còn lại đồng thời mắt trợn trắng.
"Nếu cậu không nhớ ra được, tôi sẽ cung cấp một manh mối cho các cậu." Tưởng Duệ Hằng nói tiếp: "Từ vết thương trên thi thể, người chết đã chết trước khi bị hung thủ dời vào trong tủ, cho nên nơi này cũng không phải hiện trường tử vong đầu tiên."
"Ừ, được rồi, cảm ơn anh, cực khổ rồi, tôi chờ báo cáo tỉ mỉ kiểm tra thi thể của anh." Thẩm Nghiêm gật gật đầu, muốn dặn người đem thi thể mang đi.
Nhưng là anh phát hiện Tưởng Duệ Hằng hoàn toàn không có ý tứ nhúc nhích.
"Anh không đi?"
"Có người cần tới vẫn chưa tới, tôi không dám đi." Tưởng Duệ Hằng lộ ra một vẻ mặt vô tội.
"Hả?" Thẩm Nghiêm sững sờ, vừa định dò hỏi rốt cục là có chuyện gì, đột nhiên nghe tới cửa bên kia truyền đến tiếng nói chuyện: "Tưởng Duệ Hằng, anh đây là đang oán giận chúng tôi đến muộn?"
Quay đầu lại, chỉ thấy hai người một nam một nữ mặc áo bác sĩ đi vào, mỗi người bọn họ đều mang theo một cái thùng dụng cụ màu bạc, trước ngực hai người đều có một tấm bảng tên, trên đó viết dòng chữ thành viên tổ pháp y.
Mà người mới vừa nói chuyện, chính là người đàn ông đi ở phía trước.
"Không có không có, tôi nào dám a." Tưởng Duệ Hằng nhìn người tới, nhất thời lộ ra một nụ cười vui vẻ mà lại mang theo lấy lòng.
Người kia cho Tưởng Duệ Hằng một cái liếc mắt, liền đi thẳng tới bên cạnh Thẩm Nghiêm, người này tướng mạo khá là nho nhã, mà mặt mày lại có một loại thần thái nghiêm túc.
Anh ta vươn tay ra: "Tổ trưởng Thẩm, xin giới thiệu tôi là phó tổ trưởng tổ pháp chứng Lý Gia Vũ, vị này là đồng nghiệp của tôi Hứa Nhu.
Xin lỗi bởi vì trên đường có một vụ tai nạn xe cộ gây ra kẹt xe, cho nên chúng tôi tới chậm một chút."
"Xin chào." Không biết tại sao, thời điểm nghe thấy Lý Gia Vũ nói đến ba chữ "tổ pháp chứng", trên mặt Thẩm Nghiêm vẫn luôn bình tĩnh loé lên một tia gợn sóng, anh sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đưa tay ra, ngữ khí cũng không lạnh nhạt giống như lúc trước." Đã sớm nghe nói đại danh của các vị, vậy bên trong này liền giao cho mấy người."
Lý Gia Vũ lần đầu tiên gặp mặt Thẩm Nghiêm, tự nhiên không biết thái độ này của Thẩm Nghiêm so với lúc thường có bao nhiêu tương phản, anh ta chỉ là phi thường tự nhiên gật gật đầu nói, "Được rồi."
Thẩm Nghiêm mang theo người tổ trọng án đi ra, Lý Gia Vũ cùng Hứa Nhu thì lại mở ra thùng dụng cụ, lập tức, rất nhiều dụng cụ chuyên nghiệp biểu hiện thân phận của bọn họ được bày ra trước mắt.
Hai người từng người lấy ra máy móc khác nhau, phi thường ăn ý bắt đầu làm việc.
Hứa Nhu phụ trách thi thể, mà Lý Gia Vũ thì lại phụ trách khám nghiệm cái tủ.
Tưởng Duệ Hằng đã hết phận sự của mình thì lại nhàn nhã bước đi thong thả đến bên người Lý Gia Vũ
"Này, Gia Vũ, mấy người đến thật là chậm."
Lý Gia Vũ vẫn đang nghiêm túc quan sát cái tủ đặt thi thể kia, không để ý tới hắn.
"Cửa tủ này rất kín, nếu như không dùng lực nhất định không mở ra được, cho nên hung thủ khẳng định đã kéo chốt cửa." Tưởng Duệ Hằng tiến đến bên người Lý Gia Vũ nhắc nhở.
Lý Gia Vũ vẫn không có phản ứng hắn, thế nhưng anh lại lấy ra bột phấn và băng dính bắt đầu thu thập dấu vân tay trên chốt cửa.
"Ồ đúng rồi, còn có, phía trên cánh tủ bên phải còn có cái đinh lồi ra, bên trên thật giống như có một sợi vải, có thể là từ quần áo của hung thủ." Tưởng Duệ Hằng tiếp tục nhắc nhở.
Mà cùng lúc đó, Lý Gia Vũ cũng vừa hay kiểm tra được bộ phận cái tủ này, cũng nhìn thấy sợi vải kia —— thời gian này quá mức trùng hợp, làm đến thật giống như anh thực sự là dưới sự nhắc nhở của Tưởng Duệ Hằng mới nhìn ra chỗ có vấn đề.
Lý Gia Vũ xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tưởng Duệ Hằng: "Anh có thể đừng quấy nhiễu công tác của tôi không?"
"Tôi nào có quấy nhiễu công tác của cậu?" Tưởng Duệ Hằng một mặt vô tội nói: "Tôi là đang giúp cậu."
Lý Gia Vũ mặt không thay đổi cúi đầu, chỉ vào chân Tưởng Duệ Hằng nói: "Anh không có chuyện gì đừng ở trong phòng lúc ẩn lúc hiện, dấu chân nghi phạm phỏng chừng đều bị anh làm hỏng hết rồi.
Tiểu Nhu, lấy mẫu giày cho anh ta, miễn cho anh ta quấy nhiễu chúng ta phân tích hiện trường."
"Này! Lý Gia Vũ! Cậu không cần chơi tôi như vậy đi?!" Tưởng Duệ Hằng kêu to.
Đất này bụi không dày, căn bản không để lại dấu chân rõ ràng.
Hơn nữa vừa nãy mấy sinh viên còn có cảnh sát tổ trọng án đã đi qua nơi này, còn nhìn ra dấu giày cái rắm á!
Bên kia, Hứa Nhu nghe hai người này "Liếc mắt đưa tình" hồi lâu đã sớm buồn cười đến đau bụng —— hai người này a, mỗi lần tại hiện trường gặp phải nhau nhất định sẽ đấu võ mồm, người quen biết bọn họ đã quen thuộc từ lâu.
"Tôi nói Tưởng pháp y, " Hứa Nhu cầm lấy giấy ấn đi tới bên người Tưởng Duệ Hằng, lộ ra một nụ cười xem kịch vui: "Phiền phức ngài, cởi giày đi..."
Một bên khác, Thẩm Nghiêm cùng đồng nghiệp đi ra ngoài phòng, anh để mấy người khác chia nhau ra đi tìm bốn người, mình thì đi tới chỗ mấy sinh viên còn đang phát run kia.
Thẩm Nghiêm đơn giản giới thiệu một chút về thân phận mình, sau đó liền trực tiếp vào đề tài chính: "Chính là mấy người phát hiện thi thể?"
"Đúng." Một cái nam sinh gày gò trả lời: "Chúng tôi vốn là muốn mượn nơi này quay hình, nhưng là vừa mới mở cái hộc tủ kia ra, liền thấy thi thể..." Đại khái là nhớ lại một màn đáng sợ vừa nãy, sắc mặt nam sinh có mấy phần xanh xao.
"Trong quá trình mấy người đi vào nơi này đến khi đi ra, có phát hiện xung quanh có người, hoặc là có tình huống dị thường gì hay không?"
Mấy người nhìn nhau một cái, đều lắc lắc đầu.
Lúc này, mấy người khác cũng đều đi trở về, xem vẻ mặt của bọn họ cũng có thể biết đến, đều là không thu hoạch được gì.
Thẩm Nghiêm nhìn toà pháo đài dưới ánh trăng càng hiện ra âm u hoang trạch này, lần thứ hai nhíu mày.
Hết chương 1..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...