"Trình tổ trưởng, tổ các anh có phải có một nhân viên giám định mới đến gọi là Thẩm Hạo đúng không? Anh gọi điện cho cậu ấy, đưa số điện thoại di động của Hoa Nhạc Đường cho cậu ấy, để cho cậu ấy hỗ trợ định vị vị trí hiện tại của Hoa Nhạc Đường."
Chương 11: Hung thủ
"Con trai của Hứa Học Uy tên gọi Hứa Thiên Đông đang là sinh viên năm tư đại học nghệ thuật S, là giáo viên phụ đạo của cậu ta phát hiện cậu ta mất tích.
Từ lần cuối cùng có người nhìn thấy cậu ta cho đến bây giờ, đã qua bốn ngày rồi." Phương Lễ Nguyên để điện thoại xuống, giới thiệu vụ án cho mọi người.
"Cái gì? Bốn ngày?" Trình Hải Dương lấy làm kinh hãi: "Tại sao bây giờ mới báo án? Một thanh niên sống sờ sờ đột nhiên mất tích, lại không có ai chú ý tới?"
"Căn cứ vào lời giải thích của thầy giáo phụ đạo, đứa nhỏ Hứa Thiên Đông này tính cách hoạt bát, cậu ta rất thích chơi cosplay, hình như còn tham dự một câu lạc bộ nào đó, trước đây thường xuyên đi ra ngoài hoạt động, đêm không về ngủ là hiện tượng bình thường.
Huống chi bọn họ hiện tại đều là sinh viên năm tư, rất nhiều học sinh cũng không ở ký túc xá.
Lần này nếu không phải vì giáo viên chủ nhiệm có bài tập nhất định phải giao cho bọn họ, làm thế nào cũng không liên lạc được với cậu ta, phỏng chừng cũng không có người phát hiện ra cậu ta mất tích." Phương Lễ Nguyên giải thích.
"Vậy tại sao bây giờ người nhà của cậu ta mới phát hiện ra?" Giang Lệ hỏi.
Lần này trả lời chính là Thẩm Nghiêm: "Mạnh Quảng Bình nói, quan hệ của Hứa Thiên Đông và Hứa Học Uy vẫn luôn căng thẳng, từ sau khi lên đại học liền vào ở trong ký túc xác, rất ít khi liên lạc về nhà.
Đặc biệt là gần đây bản thân Hứa Học Uy cũng làm ra không ít chuyện, phỏng chừng cũng đã quên mất đứa con trai này rồi." Thẩm Nghiêm nói xong, lại bổ sung một câu: "Mạnh Quảng Bình đang chạy tới cục cảnh sát."
"Đội trưởng, anh có cảm thấy, Hứa Thiên Đông mất tích có liên quan đến chuyện Hứa Học Uy mất tích hay không?" Tần Khải hỏi Thẩm Nghiêm: "Dựa theo anh và Tấn ca phân tích, Hứa Học Uy hẳn là bị hung thủ uy hiếp, anh nói xem, hung thủ có thể lấy con trai ra uy hiếp Hứa Học Uy hay không?"
"Có thể."
"Tôi cảm thấy có thể."
Hai tiếng trả lời đồng thời xuất hiện, làm cho mọi người có chút ngoài ý muốn.
Một người nói chuyện là Thẩm Nghiêm, mà một người khác là Trình Tấn Tùng đang liên tục nhìn chằm chằm vào máy vi tính.
"Hả? Tấn ca anh nói cái gì?" Trình Hải Dương có điểm hoài nghi hỏi, mới vừa Trình Tấn Tùng vẫn luôn điều khiển máy tính, không biết có nghe bọn họ đang nói gì không.
"Vừa nãy các cậu không phải nói Hứa Thiên Đông là học sinh đại học S, đại học S nằm ở trung tâm thành phố, hơn nữa cậu ta lại thích chơi cosplay, rất có thể, cậu ta đã gặp người này." Trình Tấn Tùng nói, chuyển qua màn hình máy vi tính, phía trên là một bức ảnh của một thanh niên.
Phương Lễ Nguyên vừa nhìn liền kêu lên: "Đây không phải là ông chủ câu lạc bộ ma cà rồng sao? Tên gì ấy nhỉ?..."
"Hoa Nhạc Đường." Trình Tấn Tùng trả lời."Các cậu tiếp tục đoán xem cha mẹ Hoa Nhạc Đường là ai?"
"Trần Tuệ và Hoa Chí Tường." Thẩm Nghiêm mở miệng.
Anh cuối cùng đã hiểu vừa nãy vì sao Trình Tấn Tùng lại nói hai người kia nhìn quen mắt, bởi vì bọn họ đã từng từng gặp con trai của hai người này.
Phương Lễ Nguyên nhìn chằm chằm tư liệu Hoa Nhạc Đường trên màn hình, cau mày: "Nhưng là, người tên Hoa Nhạc Đường năm nay đã 25 tuổi rồi? Cậu ta không thể nào là đứa bé chịu ảnh hưởng của thuốc kia.
Vậy hẳn là phải.."
"Không sai, là em trai cậu ta." Trình Tấn Tùng tìm ra một tấm ảnh hộ tịch, phía trên hiển thị vợ chồng Hoa Chí Tường và Trần Tuệ còn có một đứa con trai khác tên là Hoa Nhạc Lệ, mà đứa bé này được sinh ra vào tám năm trước.
"Hoa Nhạc Đường, Hoa Nhạc Lệ, cha mẹ bọn họ nhất định là rất hi vọng anh em bọn họ có thể yêu thương lẫn nhau." Lý Gia Vũ cảm thán mà nói —— cây lê đường nở hoa, chính là dùng để hình dung tình anh em.
"Nếu như tình cảm anh em bọn họ tốt như vậy, " Thẩm Nghiêm mở miệng, trong âm thanh thanh lãnh lộ ra nghiêm túc: "Như vậy, người tên Hoa Nhạc Đường này, rất có thể chính là người chúng ta muốn tìm."
***
Trong một căn nhà nhỏ nằm ở vùng ngoại ô.
Một đứa bé nằm ở trên chiếc giường gỗ có chút cũ nát.
Sắc mặt đứa nhỏ trắng bệch, trên hai má và hai cánh tay lộ ra rất nhiều mụn nước to to nhỏ nhỏ, hiện ra cực kỳ dữ tợn khủng bố.
Nếu như bỏ đi những mụn nước đó, đứa bé này có gương mặt rất tuấn tú, là một đứa nhỏ tương đối đáng yêu.
Giờ khắc này đứa nhỏ đang nằm trên giường, mà ở bên giường còn có một cây truyền dịch, phía trên treo một túi máu, chất lỏng màu đỏ thông qua dây chuyền dịch truyền vào trong thân thể đứa nhỏ.
Ở bên cạnh đứa bé, Hoa Nhạc Đường mặc bộ quần áo màu đen, một mặt thương tiếc mà nhìn em trai mình.
"Tiểu Lệ, cảm giác thế nào? Có thoải mái không?" Hoa Nhạc Đường sờ sờ đầu em trai nhẹ giọng hỏi.
Đứa nhỏ yên tĩnh lắc đầu một cái.
"Ngoan, máu này phải truyền một lúc lâu đấy, em buồn ngủ có thể ngủ một chút, bao giờ truyền xong anh sẽ gọi em dậy nhé." Hoa Nhạc Đường cười nói với em trai.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Hoa Nhạc Đường đứng dậy giúp em trai đắp kín chăn mỏng trên người, sau đó đứng dậy.
Thời điểm gã đi ra gian phòng, ôn nhu trên mặt vừa nãy đã sớm biến mất không còn tăm hơi, gã dùng một loại biểu tìm lãnh khốc giống như loài thú khát máu nhìn về phía Hứa Học Uy đang đứng ngoài cửa một mặt lo lắng.
"Thế nào? Máu không thành vấn đề chứ? Con trai của tôi đâu?" Hứa Học Uy lo lắng hỏi.
Một chiếc khăn lông màu trắng ném tới trước mặt Hứa Học Uy.
Mùi vị gay mũi khiến Hứa Học Uy lập tức nhíu mày.
Hoa Nhạc Đường lộ ra một nụ cười lãnh khốc: "Muốn gặp con của mày, thì đem vật này bịt lỗ mũi lại."
Hứa Học Uy liếc mắt nhìn khăn mặt trong tay, lại ngẩng đầu lên, thần sắc có chút lo lắng lại có chút khẩn thiết: "Chuyện năm đó thật sự là ngoài ý muốn, chúng tôi xưa nay không nghĩ tới sẽ hại cha mẹ cậu!...!Thuốc kia có vấn đề, phát sinh chuyện như vậy, cũng không phải là ý muốn của chúng tôi!...!Em trai cậu bây giờ cần phải chữa bệnh, cậu nên nhanh đưa nó đưa tới bệnh viện, tôi bảo đảm, tôi nhất định sẽ trị..."
"A, chữa bệnh? Mày cho rằng tao không biết mày nghĩ cái gì? Chuyện em trai tao không cần mày bận tâm.
Chuyện mày nên quan tâm bây giờ là con trai mày." Hoa Nhạc Đường lạnh lùng ngắt lời Hứa Học Uy, trong thanh âm mang theo một loại không kiên nhẫn.
Nghe đến Hoa Nhạc Đường nói đến con trai mình, Hứa Học Uy lập tức trở lên sốt sắng: "Đừng! Cậu muốn báo thù thì cứ báo thù tôi, Đông Đông vô tội, đừng làm tổn thương nó!"
Hoa Nhạc Đường nhếch miệng nở một nụ cười lạnh: "Hả? Lo lắng con trai mày? Chín năm trước bọn mày làm ra loại chuyện này, làm sao bọn mày không nghĩ tới con của người khác? Mày yên tâm chỉ cần mày ngoan ngoãn phối hợp, con trai của mày sẽ không có chuyện gì đâu." Gã không để ý chút nào nhìn đồng hồ: "Thế nhưng tốc độ của mày tốt nhất nhanh lên một chút, tao không biết con trai mày có thể chịu đựng bao lâu, nếu quả thật đi trễ thì đừng có trách tao..."
Hứa Học Uy không kiềm chế được mà có chút run rẩy, ông nhìn Hoa Nhạc Đường, biết đến nói tiếp không có tác dụng gì, dùng một loại thái độ giống như chịu chết cầm lấy cái khăn lông kia.
Mùi vị gay mũi rất nhanh tràn ngập xoang mũi, Hứa Học Uy cảm giác được cảnh vật trước mắt bắt đầu bắt đầu mơ hồ...!
Mấy người của tổ trọng án vội vàng chạy tới câu lạc bộ ma cà rồng, lúc này đã là hơn năm giờ chiều, hai bên đường phố nhà hàng quán bar đã bắt đầu náo nhiệt, mọi người chạy gấp rút tiến vào câu lạc bộ ma cà rồng, quả nhiên Hoa Nhạc Đường không ở đây.
Nhân viên công tác dồn dập biểu thị, Hoa Nhạc Đường mấy ngày gần đây tựa hồ rất bận, rất ít đến cửa hàng, mà hôm nay cũng vậy, buổi sáng sau khi nhận được điện thoại, liền vội vội vàng vàng rời đi, vẫn chưa trở lại.
Mà thời gian cuộc điện thoại kia đến, vừa vặn là thời gian Hứa Học Uy rời đi bệnh viện.
Cùng lúc đó, Trình Tấn Tùng và Lý Gia Vũ cũng ở trên tường lưu niệm của quán bar phát hiện được một bức ảnh của Hứa Thiên Đông —— hơn nữa còn là Hoa Nhạc Đường cùng Hứa Thiên Đông chụp ảnh chung.
"Số điện thoại của cậu ta bao nhiêu?"
"Số của anh ấy là 135XXXXXXXX, chúng tôi đã gọi, thế nhưng không có ai nhận."
"Các cậu có biết quản lý của các cậu ở đâu không" Thẩm Nghiêm quay đầu lại hỏi mấy người phục vụ.
Mấy người nhìn nhau một cái, đều lắc đầu.
Một người phục vị thoạt nhìn khá lớn tuổi mở miệng: "Ông chủ rất ít khi nói chuyện trong nhà cho chúng tôi, chúng tôi không biết cậu ấy ở đâu."
Trong lòng mấy người đều thầm mắng một tiếng, Hoa Nhạc Đường cùng Hứa Học Uy đều mất tích sắp 6 tiếng đồng hồ, nếu như không nhanh chân, cha con Hứa Học Uy chỉ sợ khó bảo toàn tính mạng.
Nhất định phải khẩn trương nghĩ ra biện pháp.
"Ông chủ của các người lúc thường lái xe gì?" Lý Gia Vũ hỏi người phục vụ.
"Lái xe, ông chủ chỉ lái một chiếc xe màu đen bình thường thôi." Một người phục vụ nói ra biển số xe, sau đó liền chần chờ bỏ thêm một câu: "Trưa hôm nay anh ấy lái xe đi..."
"Để tôi bảo cảnh sát giao thông đi thăm dò." Trình Hải Dương cấp tốc ghi nhớ bảng số xe, quay người chạy ra ngoài.
"Tôi đi ga ra nhìn, xem có thể phát hiện đầu mối gì không." Lý Gia Vũ nhỏ giọng nói với Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng.
Trình Tấn Tùng gật gật đầu, Lý Gia Vũ lập tức mang theo người phục vụ đi về gara phía sau quán bar.
"Tôi đi tìm trong máy vi tính, xem có thể phát hiện thứ gì hữu dụng hay không." Phương Lễ Nguyên cũng mang theo Tần Khải chạy gấp rút đi tìm manh mối.
Mấy người từng người chia nhau làm nhiệm vụ, nhưng mà, Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm vẫn còn cau mày.
Trình Tấn Tùng tham dự qua rất nhiều vụ án, hắn rõ ràng, nếu như Hoa Nhạc Đường có tâm lý phạm tôi, nhất định sẽ vô cùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không ở đây lưu lại quá nhiều manh mối.
Mà pháp chứng giám định cần thời gian, thế nhưng bây giờ bọn họ thiếu nhất chính là thời gian.
Bên kia, Thẩm Nghiêm lại đột nhiên như quyết tâm gì đó, anh xoay đầu lại, nhanh chóng nói với Trình Tấn Tùng: "Trình tổ trưởng, tổ các anh có phải có một nhân viên giám định mới đến gọi là Thẩm Hạo đúng không? Anh gọi điện cho cậu ấy, đưa số điện thoại di động của Hoa Nhạc Đường cho cậu ấy, để cho cậu ấy hỗ trợ định vị vị trí hiện tại của Hoa Nhạc Đường."
Lời nói của Thẩm Nghiêm mặc dù tựa hồ là đang dò hỏi, mà giọng nói kia lại hiển nhiên là vô cùng xác định, Trình Tấn Tùng hơi nâng lên lông mày.
Thế nhưng hắn cũng không hỏi ra miệng, mà là gật gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra.
***
Dưới ánh đèn lờ mờ, Hứa Học Uy rốt cục
chậm rãi mở mắt ra.
Trên mặt bị dính nước ướt nhẹp, hiển nhiên là có người dùng nước lạnh giội vào.
Hứa Học Uy mơ màng ngồi xuống, bởi vì trúng thuốc mê, hiện tại tứ chi của ông vẫn không có khí lực gì.
Phía sau lưng cùng tứ chi mơ hồ truyền đến một trận đau đớn, xem ra vừa nãy người vận chuyển ông tới đây, động tác tuyệt đối không hề khách khí.
"Tỉnh rồi?" Một thanh âm từ phía trước truyền đến.
Hứa Học Uy chậm rãi ngẩng đầu lên, trước hết đập vào mi mắt chính là một mảnh lồng sắt, xuyên thấu qua lồng sắt nhìn xem, chỉ thấy Hoa Nhạc Đường ngồi cách đó không xa, bởi vì nguyên nhân khuất sáng, mặt của gã hiện ra càng thêm âm u, mà bên trên băng ghế có cột một người, người kia rủ đầu xuống, tựa hồ là ngất đi, tuy rằng không thấy rõ mặt, mà Hứa Học Uy vẫn là từ thân hình tóc tai phán đoán ra được, người kia là Hứa Thiên Đông!!
Hết chương 11.
Lời edit: Thẩm Nghiêm có vẻ biết Thẩm Hạo nhỉ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...