"Xem ra, phải nhờ lão tướng ra tay..."
Đoàn người lập tức chạy đến bệnh viện y, thời điểm bọn họ đi đến cửa phòng làm việc của viện trưởng, thư ký của Hứa Học Uy Triệu Đông đã đứng chờ ngoài cửa.
Nhìn thấy người đến là tổ trọng án, thần sắc Triệu Đông vừa giật mình vừa lúng túng, dù sao sáng sớm hôm qua bọn họ đã gặp mặt nhau, thời điểm đó người của tổ trọng án tới đây tìm chứng cứ.
Triệu Đông không nghĩ tới lúc này đến vẫn là người của tổ trọng án, thế nhưng Thẩm Nghiêm không có dự định giải thích, anh vừa đặt chân tới đây liền hỏi: "Là ai phát hiện Hứa Học Uy mất tích?"
"...!Là vợ của Hứa viện trưởng." Triệu Đông nói, đẩy ra cửa phòng làm việc.
Trong phòng có một người phụ nữ đang lo lắng đi qua đi lại.
"Bà Mạnh, vị này là đội trưởng Thẩm tổ trưởng tổ trọng án cục cảnh sát, " Sau đó hắn lại đem tầm mắt di chuyển về phía Thẩm Nghiêm: "Đội trưởng Thẩm, vị này chính là phu nhân của Hứa viện trưởng, bà Mạnh Quảng Bình."
Mạnh Quảng Bình năm nay hơn năm mươi tuổi, tóc màu hoa râm, mặc một bộ quần áo rất bình thường, vừa nhìn là biết là người phụ nữ nội trợ điển hình.
Bà cũng không kịp nghe được thân phận huyền cơ của Thẩm Nhiêm, mà là một mặt lo lắng nắm chặt tay Thẩm Nghiêm: "Đồng chí cảnh sát! Làm phiền các anh, mau giúp tôi tìm lão Hứa!"
"Bà Mạnh, bà đừng có gấp, có gì từ từ nói." Đối diện với Mạnh Quảng Bình, ngữ khí của Thẩm Nghiêm ôn hoà hiếm thấy, anh dìu bà ngồi xuống ghế sa lông, sau đó mở miệng: "Bà cứ bình tĩnh nói, rốt cục xảy ra chuyện gì?"
Giọng Thẩm Nguyên ôn hoà có tác dụng trấn an Mạnh Quảng Bình, bà ổn định tâm tình một chút, mở miệng nói: "Tôi có một đứa cháu, là con của em gái tôi bị bệnh, muốn đến bệnh viện khám bệnh, tôi chỉ muốn gọi điện thoại cho lão Hứa.
Ai biết được di động của ông ấy lại tắt máy, tôi liền trực tiếp gọi tới văn phòng, thế nhưng vẫn không có người nhận.
Tôi cảm thấy rất kỳ quái liền gọi điện cho Tiểu Triệu.
Kết quả..." Nói đến đây Mạnh Quảng Bình nhìn về phía Triệu Đông, âm thanh có chút run rẩy mà nói: "Kết quả Tiểu Triệu nói với tôi lão Hứa biến mất rồi..."
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Triệu Đông mở miệng nói: "Sáng sớm hôm nay Viện trưởng nói sẽ tham dự một cuộc họp, nhưng đợi rất lâu không thấy ông ấy ra ngoài, lúc đó tôi có hỏi ông ấy có muốn tôi đi cùng ông ấy hay không, nhưng ông ấy lại nói không cần.
Buổi chiều bà Mạnh gọi điện cho tôi nói không tìm được viện trưởng, tôi liền tiến vào văn phòng xem một chút, kết quả lại phát hiện vật này nằm trên bàn." Nói xong, hắn đưa tới một tờ giấy.
Thẩm Nghiêm không lập tức tiếp nhận tờ giấy, mà là từ trong hộp giấy ăn trên bàn rút ra một tờ giấy, sau đó mới cầm lấy, thì ra đây là tờ giấy viết thư bên trên có in kí hiệu của bệnh viện y khoa, phía trên cùng của tờ giấy, có mấy hàng chữ ngắn ngủn.
"Là tôi sát hại Lý Ngọc Trung, Tào Vệ quốc, tất cả những thứ này đều là lỗi lầm của tôi, chuyện này không liên quan tới người khác." Thẩm Nghiêm đọc nhẩm dòng chữ này, chân mày hơi nhíu lại.
Anh cầm giấy viết thư hỏi Triệu Đông: "Đây có phải kiểu chữ của Hứa viện trưởng không?"
Triệu Đông do dự một chút, chậm rãi gật gật đầu: "Hẳn là chữ của viện trưởng."
Mạnh Quảng Bình vừa nghe lời này, ngay lập tức liền cuống lên: "Không, đồng chí cảnh sát, lão Hứa không giết người! Chuyện này...!nhất định là có người ép ông ấy viết! Ông ấy không giết người! Các người phải tin tưởng tôi!..." Mạnh Quảng Bình gấp đến độ nước mắt đều rớt xuống.
"Bà Mạnh, bà đừng quá lo lắng, chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng." Phương Lễ Nguyên vội vã đi qua an ủi, Triệu Đông cũng đi qua hỗ trợ.
Mạnh Quảng Bình vừa gấp vừa lo, kéo cánh tay Triệu Đông lớn tiếng khóc lên.
Bên này, Thẩm Nghiêm lại nhìn dòng chữ trên trang giấy, hơi cau mày.
Trình Tấn Tùng lại gần, sau khi nhìn lướt qua giấy viết thư, nhẹ giọng thì thầm với Thẩm Nghiêm: "Thư tự thú này viết không đúng lắm."
Thẩm Nghiêm khẽ gật đầu nhẹ một cái, xác thực, thư tự thú này ngắn gọn như vậy, một chút cũng không nhìn ra ý tứ ăn năn hối cải.
Thế nhưng vừa nãy nghe ý tứ của Triệu Đông và Mạnh Quảng Bình, trên cơ bản có thể xác định dòng chữ này xác thực là của Hứa Học Uy...!Lẽ nào, ông ta thật sự bị người nào đó ép buộc?..
Thẩm Nghiêm đem giấy viết thư đưa cho Trình Tấn Tùng: "Có thể tra được đầu mối gì không?"
"Để mang về tổ pháp chứng đã." Trình Tấn Tùng đeo găng tay, đem giấy viết thư cho vào túi thu thập chứng cứ.
Thẩm Nghiêm xoay người lại, nhìn về phía Triệu Đông: "Trưa hôm nay Hứa Học Uy đã làm những chuyện gì?"
Nghe đến Thẩm Nghiêm hỏi như vậy, biểu tình Triệu Đông hơi dừng lại một chút, hắn không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, sau đó mới tiếp tục nói: "Viện trưởng chỉ xử lý công việc bình thường của bệnh viện mà thôi."
"Ông ấy có từng đi ra ngoài, có nhận cuộc điện thoại nào không?"
"Không có."
Thẩm Nghiêm liếc mắt nhìn chằm chằm Triệu Đông, không có ý định chọc thủng thái độ không được tự nhiên của Triệu Đông, mà là quay đầu nhìn về phía Mạnh Quảng Bình: "Bà Mạnh, gần đây bà có phát hiện Hứa viện trưởng có chỗ nào không đúng hay không?"
"Lão Hứa?..." Mạnh Quảng Bình nhớ lại một chút, cau mày nói: "Gần đây công việc của ông ấy không được thuận lợi, ngày đó ông ấy nói với tôi, hình như có người cố ý đến bệnh viện gây phiền phức.
Ngày hôm qua tôi còn nghe ông ấy gọi điện thoại nói cái gì mà "Có thể để cho những cảnh sát kia đừng tìm đến chỗ tôi gây phiền phức hay không..."
"Khụ khụ." Triệu Đông cố ý lớn tiếng ho khan vài tiếng, thần sắc trên mặt có điểm lúng túng.
Mạnh Quảng Bình ban đầu có chút sững sờ, sau đó mới phản ứng được bản thân mới vừa nói cái gì, lập tức lúng túng đến đứng ngồi không yên.
"Cái kia...đồng chí cảnh sát...!Tôi không phải..."
"Tôi hiểu được." Thẩm Nghiêm ngắt lời Mạnh Quảng Bình.
Thì ra Triệu Đông vừa nãy ấp a ấp úng là bởi vì nguyên nhân này.
Anh liếc mắt nhìn Triệu Đông một cái, lại đem đầu chuyển hướng sang Mạnh Quảng Bình: "Bà Mạnh, gần đây chúng tôi điều tra một vụ án bác sĩ ở đây bị giết, xác thực chúng tôi có đi tìm Hứa viện trưởng mấy lần.
Thế nhưng bà yên tâm, chuyện này sẽ không ảnh hưởng chúng tôi tìm kiếm Hứa viện trưởng."
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Giang Lệ đẩy cửa đi vào: "Hỏi qua bảo an trông coi bãi đậu xe, xe của Hứa Học Uy vào thời điểm 11 giờ đã rời đi bệnh viện."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu biểu thị đã biết.
Mà Triệu Đông lại giật mình mở miệng: "Cái gì? Viện trưởng chưa tới 10 giờ đã rời khỏi bệnh viện rồi."
Mấy người lập tức nhìn về phía Triệu Đông.
"Triệu bí thư, anh chắc chắn chứ?" Thẩm Nghiêm truy hỏi.
"Tôi xác định.
Bởi vì viện trưởng nói mười giờ phải mở cuộc họp, cho nên lúc đó tôi đặc biệt xem qua thời gian.
Nhưng viện trưởng lại nói ông ấy có chuyện quan trọng nhất định phải rời khỏi, còn bảo tôi hủy bỏ hội nghị." Biểu tình trên mặt Triệu Đông càng thêm lo lắng "Nhưng là, tại sao sau một tiếng viện trưởng mới rời khỏi bệnh viện? Vậy một tiếng đồng hồ kia ông ấy ở đâu?..."
"Nhất định là ở trong bệnh viện." Thẩm Nghiêm mở miệng: "Triệu bí thư, làm phiền anh gọi điện thoại cho người trong bệnh viện, hỏi bọn họ có thấy Hứa Học Uy hay không, nhớ kỹ, giọng điệu phải tự nhiên một chút."
"Tôi hiểu." Triệu Đông gật đầu.
Vì vậy, Triệu Đông bắt đầu gọi điện thoại cho từng khoa ở trong bệnh viện, mọi người đều ở bên cạnh nghe, liên tiếp bảy tám cuộc điện thoại, không có một người nhìn thấy Hứa Học Uy.
"Viện trưởng lúc thường đi đến đâu tôi đều hỏi cả." Triệu Đông sau khi cúp điện thoại, giương mắt nói với mọi người.
"Còn có chỗ nào chưa hỏi được không?" Thẩm Nghiêm hỏi.
Triệu Đông nhìn danh bạ điện thoại một chút: "Chỉ còn lại ngân hàng máu và nhà xác..."
"Gọi đi." Thẩm Nghiêm nói.
Triệu Đông gật gật đầu, lần thứ hai gọi điện thoại.
"A lô? Ngân hàng máu? Tôi là Triệu Đông.
Tôi muốn hỏi Hứa viện trưởng ngày hôm nay có qua chỗ các anh không? Cái gì? Đi qua?!"
Triệu Đông giật mình giương mắt, xung quanh tất cả mọi người cũng lập tức tỉnh táo tinh thần.
Thẩm Nghiêm nháy mắt với Triệu Đông, Triệu Đông gật gật đầu, hỏi tiếp: "Viện trưởng đi lúc nào?...!Ừ, được rồi tôi hiểu rồi, cám ơn anh Vương chủ nhiệm."
Triệu Đông để điện thoại xuống, nói với mọi người: "Viện trưởng đi đến ngân hàng máu vào khoảng hơn mười giờ." Đúng là thời gian ông ấy rời khỏi văn phòng.
"Được, Triệu bí thư, anh dẫn chúng tôi qua đấy đi." Thẩm Nghiêm liền xoay đầu lại: "Lễ Nguyên, anh ở lại đâu cùng bà Mạnh.
Những người khác đi với tôi đến ngân hàng máu!"
"Viện trưởng là trưa hôm nay hơn mười giờ lại đây, còn cầm theo hơn 200cc máu đi ra ngoài."
"Cái gì? Viện trưởng còn cầm theo máu?" Triệu Đông giật mình truy hỏi.
"Đúng, còn là nhóm máu rất hiếm." Người phụ trách ngân hàng máu Vương chủ nhiệm vừa nói vừa lật lên bản ghi chép: "Cậu xem! Là nhóm máu A RH-, bên trong ngân hàng máu của chúng ta tổng cộng có hơn 200cc, đều bị viện trưởng cầm đi hết.
Tôi nghe viện trưởng nói, nếu như còn, thì phải đưa cho ông ấy."
"Vậy sao?..." Triệu Đông lầm bầm một tiếng, quay đầu nhìn về phía Thẩm Nghiêm.
"Hứa viện trưởng có nói muốn lấy máu làm gì không?"
"Ông ấy nói trong viện có bệnh nhân phải giải phẫu cần loại máu này, lúc đó tôi còn nói với viện trưởng, loại máu hiếm này chỉ có ngân hàng máu trung ương mới có, bệnh viện chúng ta nếu không phải quãng thời gian trước có bệnh nhân cần hiến máu, thì chúng ta cũng không có."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, sau đó Hứa viện trưởng liền mang theo máu đi ra ngoài, hẳn là đi vào viện rồi?" Vương chủ nhiệm nhìn về phía Triệu Đông: "Làm sao, cậu không biết?"
"Há, trưa hôm nay tôi đi ra ngoài làm việc, không biết việc này, gọi điện thoại viện trưởng cũng không nhận.
Phỏng chừng có thể là đang làm giải phẫu.
Được rồi, cảm ơn Vương chủ nhiệm."
Triệu Đông nói xong, mang theo mọi người rời khỏi ngân hàng máu.
Đi đến cửa, Triệu Đông nói với mấy người khác: "Nói không chắc viện trưởng thực sự là đang làm giải phẫu mới không nhận điện thoại.
Xin lỗi các vị, có thể là chúng ta quá khẩn trương."
"Gọi điện thoại tới hỏi một chút đi." Thẩm Nghiêm nói một cách đơn giản, lông mày anh vẫn nhíu chặt không có mở ra —— anh luôn cảm thấy, tình huống e sợ không lạc quan như vậy.
Đúng như dự đoán, Triệu Đông gọi điện thoại dò hỏi phòng phẫu thuật, bên kia biểu thị căn bản không có bệnh nhân cần truyền máu A RH-, cũng không có gặp Hứa Học Uy.
Mà mọi người lại từ ngân hàng máu biết được một cái tin tức kinh người, đó chính là buổi trưa hôm nay Hứa Học Uy lấy danh nghĩa có bệnh nhân cần máu nên đã cầm theo 200c nhóm máu A RH- rời đi, thời gian chính là sau khi ông ấy rời khỏi văn phòng bệnh viện.
"Xem ra, Hứa Học Uy mất tích, nhất định có liên quan tới vụ lấy máu lần này."
"Nhưng là, là ai cần nhiều máu như vậy, lại không chịu đến bệnh viện?" Phương Lễ Nguyên không hiểu nói: "Đến bệnh viện truyền máu không phải dễ dàng hơn sao? Tại sao phải để cho Hứa Học Uy đi lấy? Hơn nữa tại sao Hứa Học Uy lại giúp đỡ người đó lấy máu?"
"Còn có, tờ giấy tự thú của Hứa Học Uy..." Trình Tấn Tùng cũng cùng mở miệng.
Tất cả mọi người cau mày, tự hỏi những sự kiện lẫn lộn này, nỗ lực từ trong đó tìm ra được liên hệ.
Mưu sát, hút máu, giữ kín bí mật, mất tích...!
Bác sĩ, máu, ma cà rồng...!
"Chẳng lẽ nói..."
Lời nói giống y như đúc, đồng thời phát ra từ trong miệng hai người—— Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng đồng thời quay đầu nhìn về phía đối phương, trên mặt đều mang theo thần sắc đã hiểu.
"Triệu Đông, " Thẩm Nghiêm quay đầu nhìn về phía Triệu Đông cùng mạnh Quảng Bình: "Các người có biết chín năm trước bệnh viện này đã từng xảy ra sự cố chữa bệnh gì không?"
"Sự cố chữa bệnh?" Hai người đồng thời cả kinh.
"Tôi không rõ lắm, 5 năm trước tôi mới tới nơi này làm việc." Triệu Đông lắc lắc đầu.
"Vậy bà thì sao?" Thẩm Nghiêm lập tức nhìn về phía Mạnh Quảng Bình.
"Tôi?" Mạnh Quảng Bình có chút lo sợ nghi hoặc mà lắc đầu một cái: "Lão Hứa rất ít khi nói với tôi chuyện bệnh viện.
Thế nhưng, coi như là từng có, cũng khẳng định không phải sự cố gì lớn, nếu quả thật gây ra huyên náo, tôi khẳng định biết đến."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, nhìn về phía Trình Tấn Tùng.
"Xem ra, chuyện này đã bị giấu đi." Trình Tấn Tùng nhẹ giọng ở bên tai Thẩm Nghiêm nói.
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, suy nghĩ một chút lại mở miệng: "Anh nói, trong hồ sơ bệnh án có manh mối không?"
Trình Tấn Tùng lắc lắc đầu: "E sợ có chút khó khăn.
Bọn họ làm việc cẩn thận như vậy, phỏng chừng đã sớm thanh trừ hết chứng cứ liên quan rồi." Hắn nhíu mày, một bên suy tư, một bên theo bản năng mà lầm bầm lầu bầu: "Hiện tại mấu chốt là phải làm rõ lúc trước bọn họ đến cùng có cho bệnh nhân dùng qua...!A!"
"Làm sao vậy?" Thẩm Nghiêm lập tức truy hỏi: "Có biện pháp?"
"Ừm." Trình Tấn Tùng gật gật đầu, sau đó bật cười: "Xem ra, phải nhờ lão tướng ra tay..."
Hết chương 9..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...