Chương có nội dung bằng hình ảnh
004.
Những định kiến tồn tại trong lòng chính là cái vỏ mà con người tự suy đoán, họ bọc sự thật vào cái vỏ đã định sẵn rồi vờ như cái vỏ này là sự thật.
Đi vào thế giới tiềm thức, biết trước thân phận và quá khứ của chủ nhân tiềm thức trong thế giới thực, phán đoán chủ quan của người lặn sâu sẽ ảnh hưởng tới hành động, cuối cùng khiến nó đi chệch hướng.
Thế nên người lặn sâu phải không biết gì về chủ nhân của thế giới tiềm thức, Viện nghiên cứu tiềm thức thậm chí còn hạn chế người lặn sâu tiếp xúc với các sự kiện xã hội hiện tại, có thể nói người lặn sâu sống như thể ẩn sĩ.
Uông Thiên Hải đã phạm phải một sai lầm chết người, không những cậu ta lén tìm hiểu câu chuyện về thế giới tiềm thức trước khi xâm nhập mà còn suýt chút nữa lỡ miệng.
Nếu NPC trong thế giới tiềm thức nhận ra mình không phải là người thật mà chỉ là hóa thân của ý thức, thế giới tiềm thức sẽ sụp đổ, nhốt tất cả mọi người trong đó.
Uông Thiên Hải vừa sợ hãi vừa lo lắng.
Thế giới tiềm thức dùng để khảo sát lần này là một trong những thế giới mà Viện nghiên cứu thường xuyên cử người lẻn vào trong nhiều năm qua. Dì của Uông Thiên Hải là giám đốc phòng bên cạnh. Lúc đó dì khẳng định rằng thế giới tiềm thức này sẽ không bị chọn, mới tiện miệng buôn mấy câu.
Ai mà ngờ Hàn Mặc Xuyên lại chọn đúng cái thế giới này.
Giờ Uông Thiên Hải hối hận cũng đã muộn, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể trở về thế giới hiện thực. Cậu đè nén lo lắng trong lòng, thầm an ủi: Theo lời dì, nhiệm vụ lần này cũng không khó lắm.
Cuối cùng Lư Điểm Thanh vẫn giữ cái kéo, khi nào cần dùng sẽ lấy ra.
Cảnh Nhiễm không kể với các bác sĩ ở viện phía Đông chuyện hang động, chỉ nói mình đi vòng quanh thôn, cũng không tìm thấy gì giống bọn họ.
Buổi chiều là thời gian hoạt động tự do, người lặn sâu lục soát lại ngôi làng, các NPC viện phía Đông ẩn mình dưới tán cây để tránh nắng.
Sau khi đi vào thế giới tiềm thức, các hoạt động sinh lý của con người tuân theo ý muốn của tiềm thức. Trong tiềm thức này, con người không cần ăn uống. Vào ngày nắng nóng thế này, không ai nói muốn thức ăn hay nước uống.
Hàn Mặc Xuyên gọi Uông Thiên Hải lại, ra hiệu cho cậu ta đi theo hắn đến góc tường giải thích tình hình.
Uông Thiên Hải lo lắng không yên, bước đi run rẩy. Lôi Lỗi nhìn Uông Thiên Hải đi theo Hàn Mặc Xuyên đến góc tường, đang định đi theo thì bị Cảnh Nhiễm ngăn lại.
Lôi Lỗi gạt tay Cảnh Nhiễm: "Tôi phải đi qua nhìn xem, Thiên Hải bị sao ấy."
"Đừng xúc động." Cảnh Nhiễm khuyên nhủ, "Chuyện gì cũng có người lãnh đạo."
Lôi Lỗi thở dài, nhíu mày lo lắng: "Thì biết thế, nhưng mà..."
"Đã vậy thì cậu với tôi lập nhóm, hai ta đi xác nhận danh sách người trong thôn xem có đúng không." Cảnh Nhiễm vỗ bả vai Lôi Lỗi.
Ánh mắt Lôi Lỗi vẫn hướng về phía Uông Thiên Hải, lơ đãng nói: "Được."
Lư Điểm Thanh nhanh chóng liếc nhìn vị trí của Hứa Như Quỳnh, thấy Hứa Như Quỳnh đang ngồi trên tảng đá phía xa, ngơ ngác nhìn về núi tuyết phía Bắc, chiếc áo blouse trên người cô trông càng trống rỗng. Lư Điểm Thanh hạ giọng: "Tôi thấy Hứa Như Quỳnh có vấn đề gì ấy, nhưng không biết là vấn đề gì, mọi người cứ dè chừng."
Mọi người hành động theo kế hoạch, đi cách nhau một hai phòng để có thể tiếp ứng lẫn nhau.
Vừa vào cửa, Cảnh Nhiễm quan sát mặt dân làng trước, phân biệt sự khác nhau giữa những khuôn mặt khô héo, kiểm tra dựa theo trí nhớ.
Lôi Lỗi phụ trách lục soát nhà, tích cách nóng nảy giống hệt kiểu tóc Afro, lục soát nhà cũng không hề cẩu thả.
Phòng nào cũng lạnh lẽo, ẩm ướt và tràn ngập mùi mốc khó ngửi. Bàn gỗ và giường đơn cứ như bị ngâm trong nước, chưa kịp phơi khô đã đưa vào phòng, chưa cần chạm vào mà đã thấy hơi ẩm thấm vào tận xương tủy.
"Gia đình này cũng có tên trong danh sách." Cảnh Nhiễm bước vào ba căn nhà liên tiếp, quấn chặt mình trong chiếc áo blouse trắng. Chẳng qua lớp áo ngoài cũng bị ẩm ướt, giống như một quả bóng lạnh lẽo, càng quấn chặt lại càng vừa ẩm vừa lạnh.
Cảnh Nhiễm phát hiện quần áo mình càng mặc càng khó chịu, liền phàn nàn: "Trong nhà ẩm ướt quá, gỗ không mọc nấm đúng là kỳ tích mà."
Lôi Lỗi bị Cảnh Nhiễm chọc cười, nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất khỏi khóe miệng mím chặt: "Cậu là người Bắc phải không? Tôi và Thiên Hải từ phía Nam lên đây học, ngày xưa khổ hơn bây giờ nhiều."
Lôi Lỗi vừa kiểm tra giường đơn vừa hoài niệm: "Các cậu thấy phía Nam ẩm ướt, bọn tôi lại thấy phía Bắc quá hanh. Ban đầu tôi cũng không tính ra phía Bắc làm việc, chẳng qua dì Thiên Hải nhất quyết bảo Thiên Hải tới làm ở Viện nghiên cứu, tôi đi theo thử một chút, ai ngờ lại phỏng vấn thành công, lương ở Viện nghiên cứu cũng tốt nên tôi cũng theo".
Nhớ lại lúc đầu tại sao lại tới Bắc làm việc, Lôi Lỗi dừng lại việc đang làm, thở dài: "Chuyện lần này chắc cũng do dì Thiên Hải, dì ấy quan tâm quá nhiều."
Uông Thiên Hải là cháu trai của Uông Thu Nguyệt, trưởng Khoa lặn sâu III của Viện nghiên cứu, chuyện này không có gì bí mật, Cảnh Nhiễm cũng có nghe qua, nhưng nếu liên quan đến việc tiết lộ nội dung khảo sát thì đây là chuyện lớn.
"Dừng lại, tôi không muốn biết chuyện này đâu." Cảnh Nhiễm dở khóc dở cười, anh không có hứng thú với mấy chuyện linh tinh của đồng nghiệp.
"Thôi đừng nghĩ nữa, hoàn thành nhiệm vụ sớm, về nhà sớm."
Lôi Lỗi thở dài, phục hồi tinh thần: "Cậu nói đúng."
Dù hai người có tâm trí hừng hực cũng không thể xua đi không khí lạnh lẽo trong căn phòng. Sau khi dò xét vài ngôi nhà, hai người không thể chịu nổi nữa, đành ra ngoài nghỉ ngơi dưỡng sức.
"Tôi thấy tìm như này mãi cũng chả được gì." Cảnh Nhiễm rùng mình, "Nhà nào cũng giống nhà nào, dân làng trong mỗi hộ cũng được ghi vào danh sách, manh mối duy nhất chắc là thứ được tìm thấy vào buổi sáng. Bây giờ tốt hơn hết là nghĩ cách thu thập máu, nếu không hoàn thành nhiệm vụ mà trưởng thôn giao phó, e rằng ngày đầu tiên đã bị đuổi khỏi thôn."
Lôi Lỗi gãi mái tóc bồng bềnh: "Trước đó trưởng thôn nói hai người một tổ, một bát máu tính cho hai người. Có phải ý là chúng ta ghép đôi với dân làng, mỗi người chọn một dân làng để lấy máu không?"
Cảnh Nhiễm nhớ lại đồ đạc trong nhà, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không giống lắm, trong nhà chỉ có một cái bát gỗ, nếu ý muốn chúng ta lấy máu của dân làng thì trong nhà phải có hai bát gỗ chứ."
Lôi Lỗi suy đoán: "Nếu không phải dân làng, vậy chúng ta tự lấy máu mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của trưởng thôn. Thế thì thời hạn cho lần lặn sâu này là trước khi chúng ta cạn máu."
Đang dở chuyện, cánh cửa của một ngôi nhà gỗ ven đường kêu lên tiếng "két", cơ bắp hai người căng lên, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ.
"Hai người chặn cửa làm gì?" Thì ra là Lư Điểm Thanh, cô vừa lục soát nhà xong, mở cửa đã thấy khuôn mặt căng thẳng của Cảnh Nhiễm và Lôi Lỗi. Cô mỉm cười lách ra ngoài, Hứa Như Quỳnh im lặng theo sau cô.
Cảnh Nhiễm thấy là Lư Điểm Thanh thì thả lỏng hơn nhiều: "Giật cả mình. Trước khi cô đẩy cửa ra tôi chả nghe thấy gì."
Lư Điểm Thanh ngạc nhiên: "Thật á, nãy bọn tôi nói to vậy mà cậu không nghe thấy sao?"
"Xem ra căn phòng này không chỉ chặn ánh sáng mà còn có thể cách âm." Cảnh Nhiễm nghĩ đến đây lại thấy hơi e dè, "Nói mới nhớ, đêm bọn mình đi đâu ngủ giờ?"
Mọi người đều nghĩ đến khả năng họ có phải ngồi đờ ra trong ngôi nhà gỗ lạnh lẽo này cùng với dân làng vào ban đêm. Không ai biết đến đêm những người dân làng đờ đẫn này sẽ làm gì, lỡ có chuyện gì xảy ra, hiệu quả cách âm của ngôi nhà này tốt như vậy, có kêu khản cổ cũng không ai đến cứu.
"Thế giới này được thiết kế để chúng ta không cần ăn, chỉ đành hy vọng là cũng không cần ngủ." Lôi Lỗi nhìn Lư Điểm Thanh, "Điểm Điểm, cô cho tôi mượn cái kéo xem."
Lư Điểm Thanh không thắc mắc, lấy kéo từ trong túi ra đưa cho Lôi Lỗi: "Tôi đã cố gắng loại bỏ vết rỉ sét nhưng không có tác dụng mấy."
Lôi Lỗi xoay kéo dưới nắng mặt trời: "Tôi muốn thử trên người dân làng xem có thu được máu không."
"A?! Chơi lớn thế?" Lư Điểm Thanh ngạc nhiên, "Nhưng chắc mấy dân làng kia không hợp tác đâu."
Lôi Lỗi siết lấy cái kéo, ra hiệu: "Dù sao thì phải thử mới biết."
Cảnh Nhiễm đồng ý: "Dân làng có hợp tác hay không thì ta không quản được."
"Thôi được." Lư Điểm Thanh hơi do dự, "Ít nhất cứ đánh tiếng với đội trưởng Hàn đã.."
Cảnh Nhiễm đẩy cửa gỗ ra: "Không cần đâu, đây là nhiệm vụ của chúng ta, đừng có chuyện gì cũng phải để anh ta quyết định."
Lôi Lỗi nắm chặt kéo đi vào nhà gỗ: "Đi thôi."
Trong căn nhà lạnh lẽo, hai dân làng đang ngồi dại ra, nghe thấy tiếng cửa mở, chậm rãi quay đầu lại, ngơ ngác nhìn mọi người.
Lư Điểm Thanh nhìn những người dân làng đờ đẫn, không nhịn được nói: "Đừng sợ, chúng tôi tới đây giúp các bạn, lấy máu không đau đâu, sẽ nhanh thôi."
Lôi Lôi ngồi xổm, một tay cầm cái bát gỗ trong nhà, tay kia dùng mũi kéo sắc nhọn chọc vào lòng bàn tay của dân làng.
Dân làng cứ đờ ra nhìn hành động của họ, không có bất kỳ phản ứng nào. Mà vết thương trên lòng bàn tay anh ta không chảy ra máu đỏ tươi, thay vào đó lại rỉ ra chất lỏng sền sệt màu vàng cam.
Chất nhờn không ngừng rỉ ra từ lòng bàn tay, tràn ra, theo ngón tay rơi vào chiếc bát gỗ Lôi Lỗi cầm. Chất nhờn vừa tiếp xúc với bát gỗ lại biến mất như thể thấm vào trong lòng bát.
"Không có máu." Lôi Lỗi chán ghét vẩy chất nhờn dính trong lòng bàn tay ra, "Đây không phải là mỡ chứ?"
Cảnh Nhiễm hất cằm: "Khéo cái bát này chỉ đựng được máu thôi."
Đang nói chuyện, không còn gì rỉ ra từ lòng bàn tay của dân làng nữa, vết thương cũng dần lành lại.
Lôi Lỗi đứng lên, thấy hơi bất lực: "Xem ra chỉ có thể lấy máu từ chúng ta rồi."
Trên chiếc kéo không dính chút chất lỏng ghê tởm nào, sau khi Lôi Lỗi xác nhận chiếc kéo không có gì thay đổi thì đưa cho Lư Điểm Thanh.
Cậu ta vừa định đặt bát gỗ trở lại bàn, Lư Điểm Thanh chợt ngăn lại: "Chờ tý, trên bát gỗ hình như có chữ."
Lôi Lỗi lại cầm bát gỗ lên xem, gần miệng bát có hai chữ nhỏ, nhìn từ xa cứ như hai con muỗi, Lư Điểm Thanh tinh mắt lắm mới trông thấy nó.
Lôi Lỗi dí mắt lại gần hơn, hai chữ nhỏ màu đen gần như hòa làm một với vành bát nâu sẫm, Lôi Lỗi rất quen thuộc với hai chữ nhỏ này.
Bởi vì hai chữ này chính là tên của cậu ta: Lôi Lỗi.
...