Trên đường trở về, Hoàng Cảnh Du liền nhận cuộc gọi đến từ Hoàng Thiếu Hoa, hắn nhìn nhìn màn hình một lúc rồi khẽ liếc sang Ngụy Châu. Lúc này, y đang ngủ bên ghế phó lái, ánh nắng buổi sáng nhu hòa yếu ớt phả trên tóc y một mảng vàng nhạt. Hoàng Cảnh Du trầm ngâm một lúc rồi quyết định nhận cuộc gọi này.
"Dạ chủ tịch!"
Bên kia lập tức vang lên tiếng gầm nhẹ. Hắn liền biết tâm trạng Hoàng Thiếu Hoa cũng tồi tệ như chính giọng nói của y lúc này.
"Cậu lập tức đến công ty gặp ta. Còn trợ lý kia, ta không muốn nhìn thấy một kẻ như vậy xuất hiện ở Hoàng thị nữa!"
Hoàng Cảnh Du khẽ nhíu mày, bất quá hắn đã dự đoán được tình huống này sẽ đến nên cũng không quá ngạc nhiên.
"Chờ con đến công ty sẽ nói chuyện với ba."
Nói xong, hắn lập tức ngắt máy rồi nhìn người đang say ngủ bên cạnh. Sau sự việc ngày hôm qua, chắc chắn báo chí sáng nay đã tung tin, thậm chí hình ảnh và thân phận của Ngụy Châu hiện tại e là toàn bộ đã tràn lan trên mạng. Việc Hoàng Thiếu Hoa biết Ngụy Châu là trợ lý của Hoàng Cảnh Du chắc cũng là từ đó mà đến.
Điều Hoàng Cảnh Du nghĩ hoàn toàn đúng, thậm chí trên mạng còn có đoạn video xe chở Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu trở về Mễ Túc đêm qua. E là việc bọn họ đang ở chung một chỗ cũng bị phanh phui không ít. Khi vừa về đến Mễ Túc Cảnh Du dừng xe, khẽ nghiêng người vuốt lại mái tóc của Ngụy Châu, ánh mắt trầm xuống một chút liền gọi y dậy.
"Chính Kỳ thức dậy, đến nhà rồi!"
Ngụy Châu mê mê man man mở mắt rồi nhìn gương mặt Hoàng Cảnh Du phóng đại trước mắt mình. Hắn nhìn ánh mắt mờ mịt này của y mà không kiềm chế được xúc động yêu thương, liền tiến môi đến hôn một cái trên trán y.
"Tôi đến công ty một lúc. Em cứ ngủ rồi đợi tôi trở về!"
Hoàng Cảnh Du vừa xoay đầu đi bỗng cánh tay bị Ngụy Châu kéo lại, hắn nhìn y liền thấy trong đáy mắt y có một tia hốt hoảng. Hắn mỉm cười một cái, bàn tay nâng lên áp trên má y.
"Không sao, đừng lo. Em cứ nghỉ ngơi đi!"
Hoàng Cảnh Du đi rồi, Ngụy Châu nhìn theo xe hắn đến khi mất dạng thì từ từ lên nhà. Hôm nay tâm trạng của y vô cùng phức tạp. Vào thư phòng, y đến bên hộc bàn lấy ra mớ văn kiện kia nhìn rồi ngồi xuống ghế, ánh mắt từ lúc nào đã trở nên sâu thẳm buồn bã.
"Mẹ ơi, con phải làm sao đây? Ngụy Châu thực sự không biết! Mẹ có thể nói cho con biết hay không? Con...đã yêu hắn mất rồi, càng không thể chịu được khi nhìn thấy hắn khổ sở..."
Ngụy Châu dừng lại một lúc, đáy mắt từ lúc nào đã dâng lên tầng hơi sương.
"Hôm nay, khi nghe những lời nói từ tâm can của hắn, con đã vô cùng...vô cùng đau đớn. Con hận Hoàng Thiếu Hoa vì từ nhỏ đến lớn chưa từng cho con tình thương của người cha, đến khi con bị người ta bắt, ông ta cũng chỉ chọn lựa lợi ích của chính mình mà bỏ rơi con vào đường chết. Còn người đàn bà kia...từ khi con nhận thức được, đều không ít lần bà ta làm tổn thương mẹ. Năm đó khi con cầu xin bà ta cứu mẹ, chỉ nhận lại một cái nhìn lạnh lùng và khinh bỉ. Con đã từng rất hận, rất hận bọn họ. Cũng từng muốn làm cho nhà họ Hoàng phải mất đi tất cả, để họ biết sự tồn tại của con trên đời này...để Hoàng Thiếu Hoa biết rằng năm xưa chọn lựa bỏ con đi thì ông ta hôm nay phải trả giá. Nhưng mà...con đã rơi vào cái bẫy do chính mình đặt ra. Bây giờ tổn thương Hoàng Cảnh Du...con không nỡ!"
Giọt nước mắt không khống chế được chảy tràn xuống gò má y.
"Mẹ...mẹ có thể tha thứ cho con hay không? Tha thứ cho đứa con bất hiếu của mẹ không? Nhà họ Hoàng...con không thể xuống tay."
Ngụy Châu từ lúc nào đã gục đầu xuống đầu gối khóc rưng rức, mớ văn kiện trên tay cũng rơi xuống sàn. Một lúc sau khi tinh thần ổn định lại y nhặt văn kiện lên, mang đến một chiếc bật lửa dự định sẽ đốt sạch chúng. Bỗng dưng bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
"Cảnh Du?"
Ngụy Châu nghĩ có lẽ hắn đi quên mang theo thẻ, nên lau vội nước mắt trên mặt mình, rồi mang văn kiện cùng bật lửa bỏ vào hộc tủ khóa lại. Sau đó đứng dậy đi ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra lập tức ánh mắt y tối sầm lại. Người bên ngoài nhìn thấy Ngụy Châu cũng như gặp phải quỷ, đứng chết trân tại chỗ, miệng há ra đầy kinh hãi.
"Cậu...cậu..."
Người đến chính là Phùng Nhược Lan. Đi cùng nàng còn có Từ quản gia cùng một người làm. Hôm nay, Nhược Lan nhìn thấy thông tin trên báo chí liền gọi nhiều lần, nhưng Hoàng Cảnh Du không bắt máy. Nhìn thấy đoạn video kia, nàng liền quyết định sáng nay đến sớm có thể sẽ ba mặt một lời cùng nam nhân vô liêm sỉ, không biết thấp kém mà trèo cao kia. Dám mơ mộng đến con trai nàng, muốn bước vào cửa hào môn, e là si tâm vọng tưởng. Nhưng thật không ngờ, người mà nàng nhìn thấy lại có gương mặt giống kẻ đã ám ảnh mình nhiều năm như vậy. Nhược Lan không khỏi bàng hoàng, phút chốc những lời định nói ra cũng đã quên hết.
"Hứa...Hứa..."
Ngụy Châu cũng nhìn nàng chằm chằm, mày nhíu càng lúc càng chặt, sau đó bỗng dưng thả lỏng ra, ánh mắt từ từ lạnh xuống, nhìn không thấy sinh khí của người sống. Từ quản gia đi cùng Nhược Lan nhìn thấy Hứa Ngụy Châu như vậy cũng một trận chấn động, bất quá nhìn thấy Nhược Lan thân thể hư nhuyễn liền vươn tay đỡ lấy vai nàng.
"Phu nhân, phu nhân!"
Trong ánh mắt của Nhược Lan hiện tại chỉ có kinh hãi nhìn người trước mắt. Mười năm có nhiều thứ thay đổi, đường nét ngũ quan của Ngụy Châu cũng thay đổi, duy chỉ có một thứ không khác, chính là ánh mắt. Ánh mắt mà trong đêm mưa gió của mười năm trước khi y quỳ tại cửa cầu nàng cứu mẹ, vẫn ám ảnh nàng suốt nhiều năm qua. Hôm nay ánh mắt đó đã quay về, nàng có chết cũng không thể không nhận ra. Nhưng mà nàng còn một hy vọng cuối cùng, chính là người giống người mà thôi. Huống chi Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu lại là anh em, không thể nào lại xảy ra cái chuyện quan hệ nghịch luân như vậy.
Ngụy Châu lúc này ánh mắt chỉ còn là hàn khí, khẽ xoay người đi vào trong bỏ lại Nhược Lan cùng Từ quản gia đứng chôn chân tại cửa. Một lúc sau, bọn họ khó khăn lắm mới đi vào, thì nhìn thấy Ngụy Châu đã ngồi sẵn trên sofa, dường như chính là đang chờ đợi hai người bọn họ.
Trong phòng khách lúc này không mở đèn, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt hắt vào rèm cửa, làm khung cảnh bên trong thập phần quỷ dị. Ngụy Châu nhàn nhã rót tách trà cho mình và một tách để sẵn phía đối diện. Y cầm tách trên tay uống cạn, cũng không đoái hoài gì đến sự có mặt của bọn họ. Một khí thế hoàn toàn khác, khiến Nhược Lan dù thâm trầm mấy chục năm, vẫn không thể nào thích ứng được. Sau khi cẩn thận nhìn ngắm gương mặt Hứa Ngụy Châu, nàng liền thở ra một chút. Cũng không quá giống đứa trẻ đã mất kia!
"Từ quản gia đi ra ngoài đợi ta!"
"Dạ phu nhân!"
Đợi Từ quản gia ra rồi, Nhược Lan hít một hơi từ từ lấy lại khí thế của kẻ bề trên mà bắt đầu chất vấn.
"Cậu là Hứa Chính Kỳ, người đang được con trai ta bao dưỡng? Nghe nói cậu là trợ lý của Cảnh Du? Cũng đẹp mắt, bất quá cuối cùng chỉ là một kẻ bò lên giường dạng chân cho người ta chơi để mưu cầu danh lợi. Thử hỏi, cậu có xứng đáng là đàn ông hay không? Một kẻ như cậu còn dám mơ bước vào hào môn hay sao? Quả đúng là thứ nghèo hèn đê tiện!"
Đối diện với gương mặt mà nhiều năm nay mình vẫn ghi hận, cùng lời lẽ cay độc khó nghe của người giàu có, Ngụy Châu nhướng mày một cái, một bên khóe môi khẽ cong lên. Nhìn nụ cười của y lúc này bất đồng với ánh mắt tối tăm đầy tử khí khiến Nhược Lan không rét mà run, từ lúc nào bàn tay không tự chủ được đã bấu víu vào tay vịn sofa. Ngụy Châu liếc thấy biết nàng đang bất an mà còn cậy mạnh, thì nụ cười càng thêm sâu. Y bất giác đứng lên, tựa như ác quỷ chầm chậm tiến đến bên tai Nhược Lan thì thầm một câu.
"Tôi là Hứa Ngụy Châu!"
"Xoảng!"
Nhược Lan thất thần buông ly nước trên tay mình rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, trong căn phòng vắng, âm thanh lập tức vang vọng. Nàng há hốc mồm ánh mắt ngưng trệ giữa không trung. Đồng tử co rút lại, hốc mắt từ lúc nào đã đỏ ửng, miệng lắp bắp không thành lời.
"Không...không thể nào...nó...nó đã chết cách đây mười năm!"
Ngụy Châu vẫn đứng bên cạnh từ trên nhìn xuống, bất giác y tiến mặt đến gần Nhược Lan, trong mắt chỉ toàn lệ khí như quỷ đòi mạng người, khiến Nhược Lan toàn thân hư nhuyễn, môi từ lúc nào run lẩy bẩy.
"Phải, tôi đã chết rồi. Bà không nhớ sao, đêm đó tôi đến cầu mạng bà nhưng không được. Sau đó thì mẹ tôi chết thảm và tôi cũng bị người ta giết. Nước biển lạnh lắm bà có biết không? Bà chủ?"
"Cậu...cậu..."
Phùng Nhược Lan thều thào, đầu hơi lắc lắc, nước mắt từ lúc nào đã tràn xuống. Nàng kinh hãi, trong cuộc đời nhiều năm qua nàng cũng chưa từng khủng hoảng như vậy. Hứa Ngụy Châu vừa gằn giọng vừa nắm lấy bờ vai của Nhược Lan. Xuyên qua lớp áo nàng có thể cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo với những đốt thon dài của y như muốn bóp nát xương thịt nàng.
"Mẹ con tôi chết rồi chắc bà vui lắm phải không?"
Nhược Lan trợn mắt hoảng loạn, nước mắt giàn giụa trên mặt, nàng vừa lắc đầu vừa run rẩy.
"Không...không có!"
"CÓ!"
"Không...a..."
Nhược Lan bất giác khóc rống lên, bên ngoài Từ quản gia cách một lớp cửa không nghe thấy, nàng muốn cầu cứu nhưng không ai lắng nghe nàng. Người trước mắt là ma hay sao? Bao nhiêu năm nay, nàng trong mộng đều không ít lần nhìn thấy Hứa Ngụy Châu cùng Lan Lăng trở về đòi mạng mình, còn dùng bàn tay lạnh lẽo mà siết cổ nàng. Dù bên ngoài luôn tỏ vẻ không sao, nhưng rõ ràng trong mười năm này Nhược Lan luôn mất ngủ. Nỗi ám ảnh mười năm trước chưa từng nguôi ngoai trong lòng nàng. Hôm nay, quỷ hồn đã trở về trả thù hay sao? Nhược Lan sợ hãi, vô thức đánh mất đi phần lý trí của chính mình. Chỉ cảm thấy trái tim run rẩy đến kịch liệt, sức lực phản kháng cũng không có. Nàng hoảng sợ đến cực độ, trái tim bất giác co thắt lại, Nhược Lan ngã nhào xuống đất bò ra cửa.
"Cứu tôi, cứu tôi với!"
Nhưng mà từ lúc nào một mũi giày đen đã xuất hiện đứng chắn trước mặt nàng. Nhược Lan kinh hãi ngẩng đầu lên liền bắt gặp gương mặt cùng đôi mắt ngập tơ máu đỏ của Ngụy Châu phóng đại trước mắt. Y hai tay bỏ vào túi quần, khom người xuống trừng trừng nhìn Nhược Lan.
"Không ai nghe thấy bà kêu cứu đâu! Bà sợ lắm phải không? Nhưng mà không ai nghe bà kêu cả. Năm đó cũng không ai nghe tiếng kêu cứu của tôi. Phải rồi, không ai cả!"
Ngụy Châu vừa nói mặt càng tiến đến gần Nhược Lan. Trong ánh mắt y, nàng nhìn thấy được có chín phần là căm hận, một phần là cợt nhả.
Trong căn phòng thiếu vắng ánh sáng, chỉ còn lại một kẻ đứng, một kẻ bò dưới đất. Kẻ đứng dáng nhiều cao gầy, áo sơ mi trắng cùng gương mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ ửng tràn ngập lệ khí nhìn chằm chằm Nhược Lan, tựa như ác quỷ đoạt hồn. Nhược Lan hét lên một tiếng rồi thu người vào trong góc tối, cả cơ thể run rẩy liên hồi. Miệng lắp bắp cầu xin.
"Tha cho tôi...xin tha cho tôi!"
"Tha cho bà rồi ai tha cho mẹ con tôi đây?"
Không biết từ lúc nào trong tay Ngụy Châu đã có thêm con dao, tia sáng bên ngoài xuyên đến rọi vào lưỡi dao sáng loáng, Nhược Lan nhìn thấy Ngụy Châu càng lúc càng tiến đến gần mình, cảm giác chết chóc ập đến khiến nàng toàn thân chấn động. Nàng thu mình co ro trên mặt đất, đầu gối áp sát ngực, hai tay chấp vào nhau cầu xin, đầu tóc bù xù, nước mắt một mảnh nhập nhằng trên mặt. Nhìn nàng lúc này không còn hình bóng của một phu nhân cao sang quyền quý mà chỉ là một sinh mệnh nhỏ bé đang cầu được sống mà thôi!
"Mạng người giàu các người thì đáng sống, còn mạng chúng tôi thì không hay sao? Bà sai rồi, ai cũng chỉ có một sinh mạng mà thôi, mất chính là mất!"
"Không...không...tha cho tôi...THA CHO TÔI!"
Ngụy Châu tiến đến sát tai Nhược Lan thì thầm.
"Trả mạng cho mẹ tôi!"
Dứt lời y vung dao đến một cái.
"A!!!!!!!!!!!"
Nhược Lan hét thảm một tiếng rồi ngất xỉu. Ngụy Châu nhìn mũi dao cắm phập vào tường sát bên tai Nhược Lan mà hốc mắt đỏ ửng. Y rút dao ra từ từ đứng thẳng dậy. Ngụy Châu đã quyết định sẽ buông tay vì Hoàng Cảnh Du, nhưng bất quá y cũng phải lấy lại chút ủy khuất mà mẹ mình đã chịu trong nhiều năm. Nếu không, những uất ức đó y sẽ khó lòng nuốt trôi trong những năm tháng sau này, nghĩ về mẹ càng cảm thấy có lỗi.
Còn hiện tại thân phận đã bại lộ, Ngụy Châu cũng không cần giấu diếm thêm nữa. Việc Hoàng Cảnh Du biết là sớm hay muộn mà thôi, còn về sau hắn lựa chọn thế nào là tùy ở hắn. Hận y cũng được, yêu y cũng được. Ngụy Châu không suy nghĩ quá nhiều. Y đã mệt mỏi rồi, cũng đã đến lúc nằm xuống mà ngủ một giấc say.
Sau khi Từ quản gia cùng người làm mang Nhược Lan đi, Ngụy Châu đến bên ban công nhìn xuống. C thị buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, những cơn gió buốt giá ùa về nhưng Ngụy Châu cũng không cảm thấy lạnh. Y phóng tầm mắt ra xa, cô độc cùng bi ai phút chốc lại một mảnh trằn trọc trong tim.
------------
Lúc này, Hoàng Cảnh Du đã đến Hoàng thị, hắn hít một hơi thật sâu, gõ cửa phòng Hoàng Thiếu Hoa rồi bước vào. Hoàng Thiếu Hoa đang đứng cạnh cửa sổ phóng tầm mắt ra bên ngoài. Hai tay đút trong túi quần tây trang phẳng phiu. Dáng người cao ngất cùng bờ lưng rộng lớn này là thứ mà Hoàng Cảnh Du nhiều năm nay vẫn luôn khiếp sợ. Hắn tiến đến gần, đầu hơi cúi xuống, khàn khàn giọng.
"Ba!"
"Bốp."
Hoàng Cảnh Du không ngờ mình vừa vào liền ăn một cú đấm từ ba mình, hắn lảo đảo mất thế ngã nhào xuống đất, một bên má lập tức sưng lên, môi rỉ ra chút máu. Hắn nhanh chóng đứng dậy dùng tay áo áo lau đi máu đang chảy trên khóe miệng mình.
"Nghiệt súc!"
Hoàng Thiếu Hoa bất giác tiến đến túm lấy cổ áo Cảnh Du kéo đến gần. Trừng mắt nhìn hắn.
"Tao không phải đã nói rõ với mày rồi hay sao? Chơi bời thì sau này cũng có thể, mày lại mang chuyện này cho bọn báo chí tóm được. Là đầu óc mày ngu ngốc hay do mày bất cẩn? Đừng quên, mày có được ngày hôm nay là do tao một tay ban tặng. Cái nào tao cho được thì sẽ lấy lại được. Mày đúng là thứ ngu ngốc, uổng công tao đã bồi dưỡng cho mày...cuối cùng để tao thất vọng."
Hoàng Cảnh Du đến chân mày cũng không nhíu một cái, trong mắt chỉ còn lại cương nghị cùng quyết đoán. Hắn nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thiếu Hoa mà khàn khàn giọng.
"Con yêu người đó!"
"Yêu? Mày nói là yêu sao? Còn thằng đó, nó có yêu mày hay không? Hay nó chỉ yêu vì mày có tiền, có Hoàng thị? Nếu mày chỉ là một thằng khố rách áo ôm, đầu đường xó chợ, thử hỏi nó có coi trọng mày hay không? Thứ đàn ông chỉ nằm cho người ta chơi mà mày cũng có thể yêu được. Đúng là ngu ngốc!"
"Ba...Chính Kỳ không phải người như vậy. Sau này ba sẽ biết là con nói đúng. Con đã hai mươi bảy tuổi, cũng chưa từng nhìn sai người, ba không tin tưởng con hay sao?"
Hoàng Thiếu Hoa cười khẩy một cái trừng trừng đôi mắt hằn tơ máu nhìn Cảnh Du.
"Tin mày? Mày nói tao làm sao tin mày đây?"
"Con sẽ chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm. Hoàng thị con sẽ dùng năng lực của mình để điều hành tốt. Ba có thể đặt niềm tin ở con một lần hay không?"
"Mày không xứng!"
"Ba?"
Hoàng Thiếu Hoa buông tay mình ra khỏi cổ áo Hoàng Cảnh Du rồi gằn giọng.
"Mày không xứng mang họ Hoàng. Mày là nghiệt chủng, không phải con tao!"
Hoàng Cảnh Du nhíu mày thành hàng, trong ánh mắt là sầu khổ khó nói thành lời.
"Ba...ba nói cái gì vậy? Con biết ba đang nóng giận, nhưng mà con sẽ không từ bỏ người con yêu. Con cũng không từ bỏ gia đình. Chỉ cần ba cho con thời gian, con sẽ chứng minh với ba là mình đúng!"
Hoàng Thiếu Hoa lúc này đã quay lưng về phía hắn, ánh mắt phóng ra khỏi cửa sổ như chìm đắm vào một không gian nào khác.
"Chính Kỳ, em ấy rất có năng lực, cũng chưa từng sống dựa vào con. Con cũng không cho tiền em ấy. Là con theo đuổi em ấy, em ấy ban đầu cũng không tự nguyện theo con."
Hoàng Thiếu Hoa bất giác cười lên một tiếng.
"Đủ rồi. Tao không cần biết nó là đứa nào. Nhưng tao nhất định không để yên cho mày làm loạn. Uy tín của tao không phải vì thứ nghiệt súc như mày trong phút chốc có thể phá hủy. Ngày mai lập tức tuyên bố đính hôn đi. Với người phụ nữ nào cũng được. Tao sẽ chọn cho mày một gia đình tử tế, không cần biết nó là con nhà nào, chỉ cần là đàn bà đều được."
Hoàng Cảnh Du khó tin nhíu mày nhìn bóng lưng Hoàng Thiếu Hoa.
"Ba, ba vẫn không hiểu sao? Con đã công khai tức với Hứa Chính Kỳ rồi. Ba đồng ý cũng được, không đồng ý cũng không sao. Bất quá con hôm nay đến gặp ba chỉ là muốn nói cho ba biết, con sẽ cùng Hứa Chính Kỳ sang Mỹ đăng ký kết hôn."
Hoàng Thiếu Hoa lập tức xoay người lại gằn giọng.
"Mày dám?"
Hoàng Cảnh Du cắn chặt khớp hàm một cái, đôi mắt từ lúc nào đã dâng lên một tầng hơi nước.
"Ba, nhiều năm nay việc gì con cũng nghe lời ba. Năm đó, vì nghe lời ba con đã sang Pháp, đến cuối cùng lại mất đi em trai là Ngụy Châu!"
Hoàng Thiếu Hoa bất giác khóe môi giật giật, nhíu mày thật chặt giận dữ nhìn Hoàng Cảnh Du trước mặt.
"Câm miệng, đừng nhắc đến đứa trẻ đó!"
"Ba cho con nói hết...Con đã hối hận rất nhiều, hối hận vì không thể là người anh trai tốt bảo vệ em ấy. Mấy năm nay để ba hài lòng, con lúc nào cũng cố gắng, cũng nỗ lực hết mình. Con làm việc không ngại ngày đêm đến chảy máu mũi, đầu con luôn đau nhức, nhưng mà con vẫn chưa một lần trễ nải công việc, chưa một lần than vãn cùng ai. Con vì Hoàng thị mà cống hiến hết tâm sức của mình..."
"Mày muốn kể công với tao hay sao?"
"Không có! Con chỉ muốn nói con làm bao nhiêu việc như vậy cũng là để ba không mất mặt. Nhưng mà...ngần ấy năm ba cũng chưa một lần nhìn thấy những cố gắng của con. Con cho dù có làm gì thì ba cũng thấy chướng mắt."
Hoàng Cảnh Du nói đến đây thì ngừng lại, nhưng hắn không có xúc động, ngược lại vô cùng bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện gì đó bình thường hàng ngày. Dường như bao nhiêu năm qua nỗi đau chồng chất nỗi đau, thất vọng liên tiếp thất vọng khiến trái tim hắn từ lúc nào đã trở nên nguội lạnh.
"Nhiều lúc con tự hỏi, rốt cuộc con có phải là con ruột của ba hay không mà ba chưa một lần cho con tình thương? Hay là ai sinh ra trong hào môn đều phải chịu cảnh như vậy? Ba có biết, mỗi khi nhìn thấy người ta có cha thương có mẹ yêu, con đã đau khổ đến nhường nào hay không? Con không cần gì nhiều, chỉ cần một lần ba ngoáy lại nhìn con mà thôi. Nhưng mà không có!"
Hoàng Thiếu Hoa nghe những lời này phút chốc ánh mắt y trầm xuống, cũng không biết trong lòng đang nghĩ điều gì. Hoàng Cảnh Du bất giác phì cười một cái, nhìn nụ cười của hắn có bao nhiều đìu hiu cùng cô quạnh.
"Con chờ đã quá mệt mỏi rồi, con cũng là con người, trái tim từ máu thịt mà ra. Con nhiều lúc đã muốn chết...ba có biết hay không? Con từng này tuổi nhưng chưa từng thật lòng yêu ai, bởi vì tình cảm chân chính nhất của mình đã bị ba mẹ nhiều lần vứt bỏ...Trái tim con quá đau, thân thể con cũng mệt mỏi rồi!"
Hoàng Cảnh Du cúi đầu xuống đất khẽ chỉnh lại tay áo của mình rồi lại tiếp tục.
"Nhưng mà từ lúc Hứa Chính Kỳ xuất hiện, con giống như được hồi sinh, những khoảng trống trong tâm hồn con đều được lấp đầy. Những nỗi đau mà ba mẹ cho con từng chút, từng chút một được xoa dịu. Con mới lần đầu cảm thụ được cái gì là cuộc sống chân chính. Ba nói...một người như vậy con có thể từ bỏ hay không?"
Hoàng Thiếu Hoa nghe đến đây gương mặt cũng không còn giận dữ như ban đầu. Nhưng mà ánh mắt y vẫn tràn ngập cố chấp.
"Cậu chỉ có một sự lựa chọn, hoặc Hoàng thị hoặc người đó. Không cần dong dài với ta! Ta cũng không muốn nghe những lời cậu than vãn. Có những việc ta chỉ có thể cho cậu đến đó. Có tình thương thì không có sự nghiệp, có sự nghiệp thì cậu phải đánh đổi. Cuộc sống đôi lúc không thể chiều ý người. Nếu sinh ra trong một gia đình trung lưu có thể cậu sẽ khác. Bất quá hiện tại cậu không thể thay đổi được điều gì! Trách, cũng chỉ trách số mệnh mà thôi!"
Hoàng Cảnh Du nhìn nhìn Hoàng Thiếu Hoa, khác với bình thường, khi này hắn vô cùng bình tĩnh.
"Cả hai, con đều không từ bỏ. Hoàng thị là tâm huyết của ba, là gia đình của con, Chính Kỳ là người mà con yêu thương. Cả hai, con đều không buông tay. Nhưng nếu ba muốn bỏ con...vậy thì con cũng không có gì oán trách. Chỉ là...dù gì, cuối cùng ba vẫn là ba của con. Dù ba có làm gì thì con vẫn thương ba!"
Nói xong, Hoàng Cảnh Du không đợi Hoàng Thiếu Hoa trả lời mà đã xoay lưng rời đi.
"Dù ba có làm gì thì con vẫn thương ba!"
Câu nói này của Hoàng Cảnh Du bất giác khiến Hoàng Thiếu Hoa choáng váng. Trái tim trong lồng ngực khẽ run lên từng hồi. Y lảo đảo ngã xuống ghế. Đôi mắt từ từ khép lại cho đến khi điện thoại báo có người gọi đến. Y rì rì nhìn lên màn hình, là một dãy số lạ.
"Alo?"
"..."
"Alo?"
"Thiếu Hoa, nhớ tôi không?"
Trong một khoảnh khắc, trái tim Hoàng Thiếu Hoa chấn động, đồng tử co rút lại khó tin ngồi bật dậy.
--------------
HẾT CHƯƠNG 26
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...