Xem Chương Mới Hơn »
Lần nữa làm người | Chương 09
April 13th, 2015 ctv 11
Chương 9
Vệ Tiếu vừa dứt lời, âm thanh đó cũng im bặt theo. Cậu giờ đã quá hiểu tính cách đứa trẻ Lưu Kình, bèn cố ý nói thật chậm rãi như thể dỗ dành: “Lưu Kình, cậu đang chơi trốn tìm à?”
Lưu Kình cuối cùng cũng ừ một tiếng.
“Tôi tìm được cậu rồi, cậu ra đi nhé.” Vệ Tiếu vỗ về, vừa nói, vừa rút điện thoại, theo ánh sáng yếu ớt từ màn hình hắt ra, cậu phát hiện bóng dáng của Lưu Kình.
Liền nhẹ nhàng tiến lại, cậu nhìn thấy mạng nhện phủ trên đầu anh, khuôn mặt anh lấm lem. Khi Vệ Tiếu đưa tay lau giúp, Lưu Kình không hề phản ứng, giống như chú mèo con vừa mới lọt lòng, còn áp mặt vào Vệ Tiếu, nhấp nháy đôi hàng mi.
Nhất thời Vệ Tiếu cảm thấy có gì đó chưa kịp thích ứng, với tính cách trẻ con của Lưu Kình. Chỉ nhìn bề ngoài mà nói, tướng mạo của Lưu Kình rất dễ chiếm cảm tình của người khác, khuôn mặt đúng chất trẻ con không cố tình giả dối, lại đẹp đúng chất “trai đẹp hơn hoa” đang được ưa chuộng ngày nay. Ngặt nỗi Vệ Tiếu biết thừa con người này trước đây tàn ác cỡ nào rồi, nên khó tránh khỏi rủa thầm mấy câu trong bụng.
Vệ Tiếu dỗ: “Bẩn thế này cơ à, cậu đến đây làm gì vậy?”
“Em đến xem mấy thứ của mẹ, nhưng không biết chúng ở đâu cả.” Lưu Kình nũng nịu trả lời.
Vệ Tiếu cười, tự nhủ Lưu Kình thật là một đứa trẻ hiếu thảo, tiếc là mẹ anh mất sớm quá, nếu bà còn sống đến bây giờ, biết đâu Lưu Kình đã không trở thành tên lưu manh giẻ rách như ngày hôm nay. Cậu dẫn Lưu Kình ra ngoài, gặp được ánh dương mới thấy anh nhếch nhác quá thể, áo quần đều bẩn hết.
Vệ Tiếu cũng muốn thay áo quần cho anh, nhưng đồ đạc đã được gói ghém và chuyển lên xe cả rồi, giờ muốn thay cũng khá phiền phức, đành đưa tay phủi tạm cho bớt bụi, sau đó cậu dẫn Lưu Kình chuẩn bị lên xe về nhà mới.
Từ ngày Lưu Kình bị tai nạn, ông chủ sợ con mình nhạy cảm với ô tô nên không cho phép Lưu Kình dùng xe. Lần chuyển nhà này, Lưu Kình tạm thời ngồi xe riêng của ông chủ. Tuy không sành về xe lắm, Vệ Tiếu cũng biết chiếc Maybach này có giá không hề rẻ. May mắn thay, là cả tài xế cũng được phái tới luôn.
Nhiệm vụ chính của Vệ Tiếu là đưa Lưu Kình về nhà mới an toàn. Thế nhưng vừa mới mở cửa xe, chưa kịp mời Lưu Kình ngồi vào trong, gã tài xế trông thấy Lưu Kình người ngợm bẩn thỉu liền vội vàng xuống xe ngăn hai người lại: “Các cậu thông cảm, ông chủ phái tôi tới chở các cậu, chiều phải đi đón người khác, nhỡ may các cậu làm bẩn xe chiều tôi biết phải ăn nói thế nào…”
Vệ Tiếu không thông minh, nhưng đủ để hiểu người chiều nay gã đi đón là ai. Cậu nhìn Lưu Kình một lượt, từ đầu đến chân anh đều bẩn. Nếu là trước đây, đừng nói làm bẩn xe, kể cả Lưu Kình có nổi điên lên đập dập xe cũng không thành vấn đề to tát, khổ nỗi tình thế bây giờ khác xưa rồi.
Vệ Tiếu cũng mặc kệ, Lưu Kình bị coi thường đâu phải chuyện gì liên quan đến cậu? Cậu kéo Lưu Kình qua một bên, phủi lấy phủi để đất cát dính trên người anh, cuối cùng thấy tạm ổn mới dừng lại. Lưu Kình đứng cúi đầu, lí nhí như cầu cứu Vệ Tiếu: “Em không muốn gặp ông ấy đâu…”
Vệ Tiếu ở bên đứa trẻ Lưu Kình cũng được một thời gian nên hiểu rõ “ông ấy” mà Lưu Kình muốn ám chỉ chính là Lưu Tuyết Sinh, bèn trả lời: “Không phải đi gặp ông ấy, chúng ta về nhà mới.”
Lưu Kình nghe xong mới chịu yên, cắn môi yên lặng. Hành người ta một hồi, gã tài xế còn bắt Lưu Kình cởi giày ra mới được lên xe.
Vệ Tiếu hết cách, buộc phải cúi mình cởi giày cho anh, anh lại rất ngoan, chủ động cời giày trước chứ không chờ Vệ Tiếu giúp. Đoạn, hai người vào trong xe, một người ngồi trái một người ngồi phải. Nhìn Lưu Kình ôm khư khư hai chiếc giày bẩn như ôm búp bê, Vệ Tiếu có hơi chùng lòng. Cậu trộm quan sát hành động của anh, thầm nghĩ một đứa trẻ ngoan ngoãn tại sao lại trở thành thứ cặn bã của xã hội như vậy?
Xe băng qua chặng đường xóc nảy, cuối cùng cũng đến ngôi nhà mới mà ông chủ đã bố trí cho Lưu Kình. Người ta nói quả không sai, Lưu Tuyết Sinh tuy đánh giá thấp đứa con trai ngây ngô của hiện tại nhưng không vì thế mà đối xử tệ với anh, nhà mới tuy nhỏ hơn sơ với nhà cũ nhưng mà đại loại cũng được hai tầng, còn có tường bao quanh.
Từ cổng đi vào có thể bắt gặp một thảm cỏ xanh rì, vấn đề duy nhất là địa điểm hơi bị hẻo lánh. Và không cần nói cũng rõ, phòng của Lưu Kình nằm ở tầng hai.
Vệ Tiếu gọi đám công nhân chuyển dồ của Lưu Kình vào nhà.
Lưu KÌnh vốn là người chú trọng ăn mặc, chỉ áo quần thôi cũng chất đầy tận mấy thùng, thế nên chuyển cho xong đống áo quần này cũng mất nguyên nửa ngày chứ không ít. Vệ Tiếu cảm thấy Lưu Kình nhàn rỗi quá, lại quanh quẩn bên mình thêm vướng tay vướng chân, chi bằng tìm cho anh việc gì đó để làm, thế là gọi anh lại: “Cậu biết gấp quần áo không, biết thì đi gấp đồ của mình đi.”
Lưu Kình ngơ ngác nhìn Vệ Tiếu. Bắt gặp ánh mắt ấy, Vệ Tiếu cảm tưởng mình vừa phạm tội bắt nạt trẻ con, đành hạ giọng: “Thôi được rồi, đợi chuyển xong hết đồ, chúng ta sẽ cùng gấp.”
Dứt câu, cậu thở dài ngao ngán, tự thấy mình quá yếu lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...