Thời tiết ngày cảng nóng hơn.
Lưu Kình cũng thuận theo tự nhiên, trang bị đồng bộ từ nhà ở cho đến cơ quan, tạo cảm giác thoải mái hơn trong những ngày hè.
Vệ Tiếu thì không như thế, mang tiếng làm văn phòng nhưng cậu chưa có dịp kiến nghị yêu sách gì. Đối với vậu, chỉ cần được ngồi phòng điều hòa làm việc đã là tốt chán.
Hơn nữa Vệ Tiếu tính ít nói, trước giờ không mấy quan tâm đến chuyện lục đục nội bộ, thế là một cách tự nhiên, cậu bị xếp ngôi ngay ở ở vị trí luồng gió máy điều hòa phả ra.
Tuy loại máy điều hòa lập thể này có thể điều chỉnh hướng gió lên xuống, nhưng kể cả hướng gió có điều chỉnh thế nào đi chăng nữa đều sẽ chĩa thẳng về vị trí Vệ Tiếu đang ngồi. Vệ Tiếu cảm thấy lúng túng nên vừa dịch vị trí sang nơi khác, vừa ra sức tự nhủ bản thân cố lên.
Dù sao thì cậu cũng không yếu, nên cũng không sợ ra gió.
Nhưng thời gian lâu dài, khó tránh khỏi máy điều hòa thổi trực tiếp vào vai gáy gây khó chịu.
Vệ Tiếu rõ ràng là bị trúng gió, giống như bị nằm lệch gối vậy, vặn cổ một cái là đau oai oái.
Cậu không dám kể với Lưu Kình vì biết tính anh thường hay chuyện bé xé ra to, anh mà biết, không khéo lại làm lớn chuyện, nên cậu âm thầm mua mấy miếng băng dán vai cổ, tiện thể mặc áo sơ mi có cổ, cùng lắm khi đi làm dựng cổ cái lên là được.
Vệ Tiếu chịu đựng rất giỏi. Cổ nhờ được dán bang thuốc đã đỡ hơn, nhưng chưa đầy một hôm thì bị Lưu Kình phát hiện ra. Đợi đến bữa cơm tối, anh liền hỏi thẳng cổ cậu bị làm sao.
Vệ Tiếu đành viện cớ là do kê gối bị lệch.
Giường trong phòng ngủ của họ không kê sát cửa sổ, gió cũng không thể thôi đến vị trí đó, khả năng duy nhất chính là bị Lưu Kình gây ra.
Mấy năm nay tối nào Lưu Kình cũng ôm Vệt Tiếu ngủ, đó là sở thích của anh, nhưng đã có lần nào Vệ Tiếu bị như thế này đâu? Giờ gặp phải tình huống như thế, anh cảm thấy khá căng thẳng.
Trước khi đi ngủ, Lưu Kình kiểm tra rất tỉ mỉ từ gối cho đến xung quanh giường, vẫn không phát hiện vật gì khả nghi.
Lưu Kình chỉ có thể đặt nghi ngờ lên trên thân thể mình, nhưng trong lúc này anh đang có tâm sự, không ôm cậu thì anh chịu làm sao nổi, mà đây không chỉ là khao khát từ đáy lòng, còn là thói quen mấy năm nay, làm sao có thể thay đổi trong một sớm một chiều?
Nhưng ôm cậu, lại sợ cậu không thoải mái.
Lưu Kình trăn qua trở lại, cuối cùng cũng tìm được tư thế an toàn nhất.
Mặc dù tay vẫn ôm Vệ Tiếu, nhưng tư thế của anh chẳng khác gì đang tập yoga, toàn than cong lại thành hình bầu dục. Lần này thì đủ đôi đủ cặp luôn rồi, sáng sớm thức dậy, lung Lưu Kình như thể sắp gãy.
Ba mươi tuổi, sức khoẻ không không thành vấn đề, cơ mà nếu giữ tư thế như vậy khi ngủ, lâu dần sẽ gây rắc rối cho bản thân. Lưu Kình đấm bóp hai bên thắt lung, nhe rang ai oán.
Vệ Tiếu trong lúc mặc quần áo thì phát hiện, cuống quýt hỏi anh bị gì.
Lưu Kình đau khổ nói với Vệ Tiếu: “Anh sợ ‘thổi’ em trúng gió nên khi ngủ tư thế không thoải mái, em xem đấm lưng hộ anh với, chứ anh không thể xoay lại được rồi.”
Vệ Tiếu mếu máo, vội lò dò đến bên cạnh anh, vừa ôm eo anh vừa giúp xoa nắn.
Nắn cho Lưu Kình mấy cái xong, Vệ Tiếu bỗng cảm thấy lòng mình ngổn ngang. Nếu vẫn cứ để điều hoà thổi trực tiếp vào người, ắt cậu sẽ phải dán thuốc đều đều, bản thân cậu thì không sao, nhưng ngó cái bộ căng thẳng của Lưu Kình, e rằng Lưu Kình sẽ còn làm ầm thêm chuyện khác.
Vệ Tiếu không để ý chuyện của mình, song nó đã làm liên luỵ đến Lưu Kình, thế nên khi đi làm, Vệ Tiếu đích thân đến tìm gặp quản lý
Ở công ty, Vệ Tiếu là nhân viên cần cù chăm chỉ, luôn giữ mối quan hệ chừng mực với lãnh đạo, tuy không biết nịnh hót bợ đỡ, nhưng công việc mà sếp giao, cậu luôn hoàn thành một cách nghiêm túc. Lâu dần, cấp trên của Vệ Tiếu cũng có cảm nhận tốt về cậu. Vệ Tiếu cũng hiếm khi đề xuất hay kiến nghị gì, nhưng lần này đã thẳng thắn trình bày khó khăn của mình với quản lý, đồng thới còn đưa cái cổ dán đầy băng của mình làm ví dụ minh hoạ cho quản lý xem.
Lần đầu tiên Vệ Tiếu đi kiến nghị, bản thân cậu cũng khá sượng sùng.
Bộ phận quản lý tiếp nhận ý kiến của cậu, sếp cũng đã biết sự tình trong văn phòng, bao gồm cả chuyện đấu đá nội bộ.
Vệ Tiếu là người thật thà, nên chỠngồi chắc hẳn tệ nhất.
Nhưng tầng lớp lãnh đạo luôn mắt nhắm mắt mở, nhất là khi đấy chẳng phải vấn đề to tát.
Tạm thời quản lý chưa nghĩ ra nên chuyển cậu đến vị trí nào, đành phải thân chinh đi một chuyến.
Phát hiện ở góc nhà còn một chỗ trống, quản lý yêu cầu đồng nghiệp hai bên dịch chỗ ngồi của họ đi, nhường chỗ trống đó cho Vệ Tiếu, rồi bảo cậu dọn bàn mình qua đấy làm việc.
Vệ Tiếu vô cùng hài lòng, chẳng quá trông chờ chỗ ngồi tiện nghi, chỉ cần không bị điều hoà thổi trực tiếp là tốt lắm rồi.
Việc ban ngày đều đã giải quyết một cách thuận lợi, lòng cậu phấn khởi, mang luôn tâm trạng vui tươi ấy về nhà, rõ ràng hôm nay trông cậu khác hẳn mấy hôm trước.
Nhất cử nhất động của Vệ Tiếu, Lưu Kình đều rất quan tâm. Thấy tâm trạng Vệ Tiếu vui vẻ, anh cũng vui lây, đến lúc ăn cơm thì nhịn không được, bèn hỏi cậu làm sao lại vui vẻ đến thế. Vệ Tiếu nghĩ chuyện này đã giải quyết ổn thoả, vả lại chẳng to tát gì, liền đem chuyện cái cổ của cậu bị máy điều hoà thổi trực tiếp sinh đau ra kể cho Lưu Kình nghe.
Khi kể, Vệ Tiếu còn nghĩ, tối nay Lưu Kình không cần phải luyện tập yoga nữa.
Nào ngờ Lưu Kình bỗng nhiên không nuốt nổi cơm, sắc mặt nhăn nhó khó chịu, cả người như ngọn núi lửa sắp phun.
Cậu chẳng biết anh có chuyện gì, vội hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lưu Kình rầu rĩ chẳng nói chẳng rằng với Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu cũng không rõ rốt cuộc mình mắc lỗi lầm gì. Tối đến, cậu dỗ dành Lưu Kình mấy câu, tuy có hỏi có trả lời, nhưng rõ rang tinh thần Lưu Kình rất sa sút.
Sáng ra Vệ Tiếu ngủ dậy, người cũng bứt rứt khó chịu theo.
Định mượn cơ hội ăn sáng cùng nhau để nói chuyện lại với Lưu Kình, kết quả Lưu Kình chẳng buồn ăn, bỏ của chạy lấy người.
Vệ Tiếu ủ dột. Cậu lúc nào cũng hiểu Lưu Kình, nhưng hôm qua chưa tâm sự được mấy câu, Lưu Kình đột nhiên thay đổi khiến cậu hoang mang mãi.
Vệ Tiếu đi làm với tâm trạng u ám. Vì tâm trạng không tốt, hiệu suất công việc cũng giảm thấy rõ.
Vệ Tiếu đang vùi đầu vào đơn hang, chợt nghe có người gọi khẽ. Cậu nghe giọng nói rất quen, vội ngẩng đầu lên, nhất thời điếng người.
Một người ăn mặc quê mùa đứng ngay trước bàn cậu, mặt mày bẩn thỉu, đeo cái kính đen to đùng, râu ria rậm rạp.
Nhưng đôi mắt kia lại rất quen, không thể lẫn vào đâu.
Vệ Tiếu bất ngờ quá sức. Đó chẳng phải là Lưu Kình, người đã chạy biến từ sáng tinh mơ đó sao? Tại sao giờ lại thành ông nào thế này, còn chạy đến đây nữa chứ?
Lưu Kình hồ hởi, xáp đến cạnh Vệ Tiếu như một đứa trẻ, rồi hạ giọng nói với cậu: “Anh muốn sang thăm em lâu rồi, nhưng sợ gây phiền toái cho em nên đành nhịn, hôm qua nghe em kể xong, anh thật sự không thể nhịn được, suy nghĩ cả tối mới nghĩ ra được cách này. Thế nào? Anh hoá trang không tồi đấy chứ? Anh quả là nhà hoá trang chuyên nghiệp.”
Nói đoạn, Lưu Kình lia mắt quan sát môi trường làm việc của Vệ Tiếu khắp một lượt, rồi chau mày với vẻ không hài lòng, thì thầm trách cậu: “Em không nói thì anh thật sự không ngờ em lại làm việc ở một nơi như thế này đấy.”
Vệ Tiếu tưởng chừng chỉ muốn kêu la trời đất ơi là trời đất ơi, gắng nén nỗi kinh ngạc, thì thào với anh như hai tên trộm: “Cha mẹ ơi, anh chạy đến đây làm gì? Lại còn cải trang rõ là lỳ cục… Anh…”
Lưu Kình cười híp mắt, bộ dạng như thể anh vì em mới hoá trang như thế đấy.
Vệ Tiếu bó tay, đành chạy sang phòng bên mượn ghế cho Lưu Kình ngồi.
Lưu Kình ngồi xuống tự nhiên như ở nhà mình vậy.
Công ty của Vệ Tiếu quản lý rất thoải mái, khi Lưu Kình đi vào không hề bị bảo vệ tra hỏi; hơn nữa Vệ Tiế làm ở bộ phận phục vụ, nơi đây thường xuyên có người vào vào ra ra.
Bàn làm việc của cậu nằm tít trong góc, vì thế không ai biết có người lạ như Lưu Kình đến. Đồng nghiệp của Vệ Tiếu, người thì bận làm việc, kẻ thì tìm cách đục nước béo cò, Vệ Tiếu cũng có nhiều việc cần phải giải quyết, mặc dù có Lưu Kình bên cạnh, cậu vẫn tranh thủ thời gian cho công việc.
Lưu Kình cũng không vội ra về, mà chăm chú quan sát Vệ Tiếu làm việc.
Mấy lần Vệ Tiếu ngẩng đầu chau mày nhìn về phía anh, anh vẫn giả đò không thấy gì cả.
Cuối cùng Vệ Tiếu thật sự sởn gai ốc khắp người vì bị Lưu Kình nhìn chằm chằm, vội cầu xin: “Anh còn chưa đi sao? Anh ở đây em không làm việc được.”
Lưu Kình bĩu môi: “Anh thích nhìn em đấy, dáng em khi làm việc trông thật gợi cảm, anh quả thật không thể dời mắt được. Nếu em bảo anh đi, anh chắc chắn sẽ nhớ em cả ngày.”
Vệ Tiếu bị cái miệng dẻo quẹo của Lưu Kình khuất phục, vội tỏ thái độ không vui nói với Lưu Kình: “Ngày nào chúng ta cũng ở cùng nhau, anh còn nhớ nhung gì nữa? Anh nhanh về đi, đừng làm lỡ công việc của em.”
Bấy giờ Lưu Kình mới lủi thủi ra về.
Thế nhưng anh đi chưa được hai phút, chuông điện thoại của Vệ Tiếu đã vang lên, cậu vội cầm điện thoại lên xem.. Quả đúng là Lưu Kình vừa đi liền gửi tin nhắn, nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ một dòng mà thôi, toàn lời nũng nịu: Làm sao đây, bây giờ anh thấy nhớ em rồi?
Phía sau tin nhắn còn kèm theo emo chó con trông cực kỳ đáng thương.
Mặt Vệ Tiếu đỏ bừng, vội giấu tiệt điện thoại như thế sợ bị ai đọc được, nhưng lòng lại ngọt ngào khôn tả, hạnh phúc trào dâng mà cậu không cách nào kiềm chế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...