Lưu Kình không biết mình đã gây thù chuốc oán cho người khác, cứ vô tư ngồi xem phim người lớn, đang đến đoạn 3P, cảnh một gã chơi gái xong lại qua chơi trai, Lưu Kình thấy phấn khởi, cũng muốn bắt chước chơi thử một lần. Liếc ngang liếc dọc một hồi chưa tìm ra ai thích hợp cả, không khó tìm gái, tìm trai mới là vấn đề. Cao thì anh không thích, thấp lại toàn lũ ái ái, chi bằng trực tiếp tìm gái cho xong, mà tìm hẳn đám “đàn ông đích thực” thì cũng toàn đám lông lá rậm dày, trông thôi đã thấy gớm. Cuối cùng Lưu Kình cũng tìm được người ưng ý, chẳng ai xa lạ, đích thị Mr. Vui tính – Vệ Tiếu tiên sinh.
Nhân lúc hai người cùng đi ra ngoài, Lưu Kình liền tìm một nơi vắng vẻ rồi bảo Vệ Tiếu dừng xe ở đó.
Anh từ hàng ghế sau lách tới ghế trước, tay như cá chạch trườn tới khúc eo của Vệ Tiếu, mân mê phần lưng của cậu, rồi thủ thỉ: “Hồi đi học, có chơi trò ‘anh em’ không?”
Lưu Kình được bảo bọc từ bé đến lớn, nhưng lên cấp ba thì cũng như bao học sinh khác, buộc phải vào ở ký túc xá để rèn luyện tính kỷ luật, chỉ có điều, cái cần học thì không học, toàn học thói lưu manh, cộng thêm bản tính sẵn có lại thêm lưu manh hơn bao giờ hết.
Thời gian đầu chúng bạn trong ký túc xá đều chưa biết anh tính khí thế nào, một vài đứa rỗi hơi còn đem anh ra làm trò tiêu khiển giải sầu.
Sau biết được Lưu Kình mới đích thực là lưu manh, mấy đứa xúi quẩy ấy đã bị xử cho đến độ tru tréo thảm thiết.
Khi nghe Lưu Kình hỏi mình như vậy, Vệ Tiếu trơ ra.
Vệ Tiếu không ngờ cặp mắt cười híp của mình lại hại chủ ghê gớm cỡ đó, tuy lúc này lửa giận đã bốc lên ngùn ngụt nhưng cậu vẫn chỉ mỉm cười khoe má lúm đồng tiền.
Lưu Kình càng lúc càng quá trớn, áp sát đầu mình vào Vệ Tiếu rồi phải hơi ra. Luồng hơi này không làm cho Vệ Tiếu nổi điên, chỉ làm cho mặt cậu căng ra mà thôi.
Lưu Kình bắt đầu sờ soạng bậy bạ, nghĩ rằng Vệ Tiếu sẽ xấu hổ, nên chỉ sờ qua loa rồi ngừng.
Vệ Tiếu không nói lời nào, lái xe đến đúng địa điểm Lưu Kình muốn đến.
Lưu Kình xuống xe, theo thường lệ, kéo Vệ Tiếu cùng nhau hưởng lạc thú.
Vệ Tiếu cũng nể mặt Lưu Kình, lẽo đẽo đi sau, hình như mỗi lần đến đây cậu đều như vậy, tú bà và mấy cô gái làng chơi đều biết Vệ Tiếu thật sự đàng hoàng.
Vì thế, trong khi Lưu Kình ôm một em đi hoan lạc, Vệ Tiếu lủi thủi trở về chỗ để xe. Cậu đã cố tình đỗ xe vào góc khuất tránh sự theo dõi của camera.
Ngày trước đi lính Vệ Tiếu quá hiểu cái việc này, vừa chui vào trong xe cậu vội tìm dây phanh, rồi không một chút do dự vặn đứt nó đi.
Lưu Kình chơi chán chê bước ra, Vệ Tiếu đã đợi sẵn. Cậu cung kính mở cửa mời Lưu Kình lên xe, rồi đóng sập lại, ngồi vào ghế tài, nổ máy.
Vệ Tiếu cố gắng thở đều, trong từng hơi thở ẩn chứa sự nôn nóng. Xe tăng tốc dần, chầm chậm chạy ra khỏi bãi giữ xe khổng lồ thuộc khu hộp đêm tư nhân, xuyên qua con đường nhỏ đầy bóng mát, rồi ra đến đường chính. Cái khách sạn chuyên kinh doanh da thịt phụ nữ này làm ăn khá phát đạt, chọn vị trí khá heo hút chủ yếu là để tránh con mắt theo dõi của chính quyền, thành thử đường đi chính bây giờ khá yên tĩnh, thi thoảng mới có vài xe đi qua.
Lưu Kình trông mất hồn lạc vía, vừa nãy lại hút một điếu cần sa nên vẫn còn mê man, mắt lờ đờ nhìn như người vô hại. Vệ Tiếu không nói nhiều, âm thầm lái xe, mồ hôi túa ra ướt lòng bàn tay, hai bàn tay cứng đơ giữ chặt vô lăng lái.
Tim cậu đập liên hồi như trống trận. Lẩm bẩm giống như đọc thần chú, trừ hại cho dân, trừ hại cho dân…trước mặt là khúc cua cần phải rẻ, Vệ Tiếu mím chặt môi, rồ ga phóng thẳng tới.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị trước, nhưng lúc bị đâm vẫn choáng váng mặt mày, trán đập trầy trụa, may mà có túi an toàn bật ra nhanh, bảo vệ toàn bộ phần trước cơ thể.
Lưu Kình mới thật là đen đủi, có cảm giác như bay từ sau tới trước, đâm sầm vào bên phải cửa xe, trong phút chốc, máu từ đầu chảy ra lênh láng. Vệ Tiếu không chần chừ, kéo tuột dây an toàn thoát thân.
Cậu biết nơi này ít người qua lại, chỉ cần chậm vài phút nữa thôi, tên họ Lưu khốn nạn sẽ về chầu ông bà. Trong lúc nghĩ như vậy, cậu đã chạy ra đường, giả vờ như đang cố vẫy xe.
Mãi tận lúc này cậu mới phát hiện, giết người nào phải chuyện dễ dàng như vậy? Toàn thân cậu run lên, hình ảnh Lưu Kình nhầy nhụa máu me ngập tràn trong đầu cậu.
Vệ Tiếu thở hổn hển, bụng nghĩ, loại người như Lưu Kình sống chỉ tổ chật đất, tốn gạo, nhưng suy cho cùng vẫn chưa đến nỗi ác bá tận cùng. Vả lại, vốn dĩ con người ai cũng có trái tim, tim ai cũng chảy máu đỏ, đối diện với sinh mạng của một con người, cậu không thể ra tay tàn nhẫn được.
Rốt cuộc vẫn hối hận, cậu vội vàng quay đầu lại.
Nửa phần sau của chiếc xe đã biến dạng, vì lúc đâm thẳng, Vệ Tiếu đã cố ý tránh phía mình. Vì thế phần trước hãy còn khá nguyên vẹn.
Lúc này, động cơ bị vỡ sinh ra tia lửa. Thoạt đầu hiện tượng ấy chưa rõ ràng, phải sau khi Vệ Tiếu tự mình thoát thân, đầu xe bắt đầu cháy. Vệ Tiếu biết ở trong bây giờ rất nguy hiểm, nếu tiếp tục cháy như thế, sớm muộn gì thùng xăng cũng phát nổ.
Đương do dự không biết nên làm thế nào, cậu đã chạy xộc đến, giống như khi nước lụt đến người ta thèm gì quan tâm mình có biết bơi hay không, cứ xông ra cứu người trước đã. Cậu xông thẳng vào, cả chiếc xe bây giờ bị bao phủ trong khói mù và lửa cháy rừng rực.
Vệ Tiếu nôn nao, không rõ Lưu Kình còn sống hay đã chết. Đưa tay mở cửa, nhưng cửa giờ chẳng khác gì một cục than hồng, cậu chẳng nghĩ gì nhiều nhặn, cố hết sức mở cửa xe ra, rồi cứ thế túm Lưu Kình kéo ra ngoài, vừa túm vừa lôi vừa vác, nhanh chóng kiếm nơi nào để núp.
Trốn được vào một chỗ có vẻ an toàn, đồng thời lúc đó thùng xăng cũng nổ tung.
Vệ Tiếu hoảng sợ, thở hồng hộc liên tục, đoạn nhìn sang Lưu Kình đầm đìa máu kế bên, nhất thời chẳng biết nên đi đâu về đâu nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...