Vì xe Lưu Kình quá sang trọng nên lúc sắp tới nhà, Vệ Tiếu bảo anh đánh xe vào một góc.
Hai người chuẩn bị sánh vai bước vào nhà thì Vệ Lạc chạy tới. Nhìn thấy Lưu Kình, Vệ Lạc mắt tròn mắt dẹt, hớt hải hỏi: “Anh cũng về à?”. Đoạn cuống cuồn nhìn sang Vệ Tiếu, “Nhanh về nhà thôi, mọi thứ đang rối tung lên rồi đấy, em mới nói cho cha mẹ nghe, không ngờ cha lại tang huyết áp, chỉ chờ anh về tính sổ đó”.
Vệ Tiếu dừng lại không bước nữa, do dự nhìn về phía Lưu Kình.
Lưu Kình phút chốc hiểu ngay ý của cậu. Anh cũng hơi sợ, nhưng đã đến mức này rồi không lẽ lại để Vệ Tiếu đưa cổ chịu đòn một mình? Anh liền vỗ lưng cậu rồi nói: “Anh không sao đâu”.
Nói vậy nhưng Vệ Tiếu vẫn do dự, Lưu Kình theo cậu về nhà chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, không biết kết cục sẽ như thế nào đây. Quả nhiên vừa mới đến đầu cửa, Lưu Kình còn chưa kịp bước chân vào, mẹ Vệ Tiếu đã vội vã chạy ra, nhíu mày trợn mắt hét thẳng vào mặt cậu: “Ngứa đòn à, đem nó về đây làm gì?”
Nói xong đảo mắt nhìn một lượt trái phải, không thấy ai chú ý đến bọn họ, bà mới đóng cửa, vừa bước vào trong vừa càm ràm với Vệ Tiếu: “Mày không lấy được vợ thì cũng đừng rước đàn ông vào nhà chứ, mày đang làm cái gì vậy hả con, muốn ép cha mày tức chết phải không?”
Vệ Tiếu không đáp, chỉ lẳng lặng bước vào.
Thấy cha mình đang quấn chăn nằm trên giường, cậu cuống quýt chạy đến bên cạnh. Người cha rền rĩ vừa mới gượng dậy, đánh mắt nhìn qua ngay Lưu Kình đang cùng ngó lom lom với Vệ Tiếu, ông cụ nhà họ Vệ mém thì hộc máu xỉu luôn.
Lưu Kình nhanh trí, mau mắn cất lời: “Cháu chào bác ạ”.
“Chào chào cái mông ấy!” Ông Vệ giận dữ chỉ tay giữa trán Lưu Kình, “Bọn mày được lắm, mày chấm dứt ngay với thằng con của ông đi!”
Sắc mặt Lưu Kình ảm đạm, tủi thân như gái mới về làm dâu nép sau lung Vệ Tiếu. Cậu thấy bộ dạng tội nghiệp của anh thì không kìm được lòng, lí nhí: “Cha ơi, anh ấy không có lỗi, cha cứ trách con thôi”.
Ông Vệ càng điên tiết, vớ lấy gối trên giường đánh xối xả vào người cậu.
Cậu không tránh né, cứ đứng chịu cha đánh, cái gối mêm nên cũng chẳng làm cậu đau. Mẹ cậu thấy vậy vội vàng khuyên nhủ: “Hai cha con lâu lâu mới gặp nhau, có chuyện gì từ từ hẵng nói, ầm ĩ lên thế giải quyết được gì đâu?” Nói chưa dứt lời, thì nghe tiếng người gọi cửa bên ngoài, cơn hoả khí vừa rồi bỗng nhiên tắt ngúm, bà Vệ vội vàng giục cậu đem Lưu Kình trốn vào phòng.
Thì ra là thím Ba đến tặng kẹo báo hỉ. Ở quê vẫn giữ tục lệ tặng kẹo mừng cho hàng xóm mỗi khi có chuyện cưới xin, chỉ là đến lúc nào không đến, lại trúng cái lúc đang dầu sôi lửa bỏng nhất, báo hại cả nhà họ Vệ khó xử.
Thím Ba vừa vào nhà liền kêu muốn gặp Vệ Tiếu: “Thằng Thuyên nhà em nhìn thấy Vệ Tiếu về nên bảo em qua gặp nó. Vệ Tiếu nghe nói dạo này phát tài dữ lắm hả, cưỡi con ô tô ngon nghẻ về quê chứ ít gì”.
Vệ Tiếu nghe mấy lời ấy lấy làm kinh ngạc. Người ta cũng xưng danh tính rồi, cậu đành bước ra chảo hỏi cho phải đạo.
Thím Ba đến cũng là có mục địch, vừa bỏ bịch kẹo báo hỉ xuống bàn liền kéo tay bà Vệ thổ lộ: “Thằng Thuyên nhà em thấy xe trước cửa nhà anh chị, nó bảo xe này đắt tiền ghê lắm, nó có ý muốn mượn xe sáng mai đi đón dâu cho nở mày nở mặt, mà em thì hay ngạ’i nhờ vả, cơ mà nghĩ chuyện cưới hỏi cũng là trọng đại một đời, nên đánh liều sang đây…”
Vệ Tiếu cùng Lưu Kình đều đứng bên cạnh, Lưu Kình nghe nói thế liền nhanh mồm: “Không sao đâu, ngày mai cháu vẫn còn ở đây, cô cứ báo giờ, cháu sẽ lái xe qua”.
Cha mẹ Vệ Tiếu đương nhiên chẳng thế nói được gì. Thím Ba đi rồi, hai ông bà cũng không mắng mỏ nữa.
Cả hai người đều là nông dân thuần tuý, chất phác thật thà, trước giờ chưa giúp được ai nở mày nở mặt cái gì, lần này Lưu Kình bằng lòng giúp họ hàng đón dâu, hai ông bà không thể nổi đoá lên nữa.
Nhưng không trút giận lên đầu Lưu Kình không có nghĩa là họ đã chấp nhận anh. Đến bữa cơm tối, hai cụ lại càm ràm mà hễ đã càm ràm là lại đánh thằng con. Vệ Tiếu mưu trí tìm cơ sang giúp Thuyên Tử để tránh nạn, lúc đi không quên lôi Lưu Kình theo.
Vệ Lạc sợ toát mồ hội, thấy hai người định chuồn liền chay ra rỉ tai cậu: “Anh làm hơi quá rồi đấy, anh với Lưu Kình cứ tốt với nhau là được rồi, có nhất thiết phải chia rẽ gia đình mình thế không? Cha mẹ đến giờ vẫn chưa hết sốc”.
Lưu Kình hiểu rõ Vệ Tiếu làm như vậy là để cho anh an tâm. Mìm cười, anh đắm đuối nhìn cậu.
Vệ Tiếu quay lại, đưa ngón tay nhẹ nhàng cầm cổ tay anh, như sợ anh đi lạc.
Anh biết cậu muốn nắm tay nhau, nhưng ở nơi ruộng đồng này, tốt nhất vẫn nên cẩn thận. Tuy nhiện lòng anh đã ngọt lịm như đường rồi.
Sang nhà Thuyên Tử phụ giúp kể ra cũng có cái hay. Phong tục ở quê Vệ Tiếu nhiều, dứa quản việc to mồm mà khả năng tổ chức thì kém, cứ chỉ Đông chỉ Tây, kêu người này gọi người nọ, làm mọi việc rối tung rối mù.
Lưu Kình bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, thấy người ta rộn ràng mà mình cũng rộn ràng theo, vui vẻ hết biết. Vệ Tiếu tuy nói đến giúp việc, thực tế chẳng cần làm gì, một phần là có Lưu Kình đi cùng nên thím Ba cũng ngại nhờ việc, để họ nghỉ ngơi thư thả trong phòng.
Vệ Tiếu nằm vắt vẻo trên giường cắn hạt dưa. Lưu Kình ngồi ở góc giường, nói chuyện cùng Vệ Tiếu. Cả hai không hề làm điều gì quá trớn, nhưng tình huống thân mật như vậy đủ làm Vệ Lạc nổi da gà, vội vàng chạy biến ra ngoài trả chỗ lại hai anh.
Vệ Tiếu lúc này mới cảm thấy mình và Lưu Kình quá trắng trợn, bèn nhường hết giường cho anh, còn mình ra ngoài tiếp khách.
Nhưng Lưu Kình đời nào chịu ngồi yên một mình, thế là cũng lon ton bám theo Vệ Tiếu, xem Vệ Tiếu châm thuốc đơm trà cho khách, líu tíu tiếp chuyện mọi người bằng giọng địa phương.
Thời gian trôi đi lặng lẽ, chữ Hỷ đỏ chót trên tường và cả chăn nệm satanh làm Lưu Kình mơ hồ liên tưởng, đây là lễ cưới chuẩn bị riêng cho anh và Vệ Tiếu.
Giấc mơ vụt qua nhanh trả Lưu Kình về với thực tại. Lưu Kình buồn cười nghĩ, hiện giờ bản than anh vẫn chưa được cha mẹ Vệ Tiếu chấp nhận mà đã nhanh nhảu nghĩ đến kết cục tốt đẹp như vậy rồi, thế là mặt anh xụ xuống, ra chiều mất hứng.
Lưu Kình không thấy hứng thú nên không đi theo Vệ Tiếu nữa, tìm một góc riêng ngồi buồn bã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...