Lần Nữa Làm Người

Từ đó trở đi tinh thần Vệ Tiếu không yên.

Luôn nghĩ không biết gia đình Lưu Kình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ thôi, Vệ Tiếu vẫn biết rõ những việc đó không liên quan đến mình.

Điều mà Vệ Tiếu không ngờ đến, là từ khi đó trở đi giám ngục quan tâm đến cậu rất nhiều.

Đầu tiên là lãnh đạo nhà tù đích thân đến hỏi thăm tình hình gần đây của cậu, sau đó là chế độ lao động cải tạo của cậu không còn nhiều như trước nữa. Tất cả đều thay đổi một cách lạ lùng.

Sau khi cậu đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cậu dần dần có cảm giác rất kỳ diệu.

Nhất thời cậu cũng chưa để ý quá rõ.

Cậu bây giờ rất thoải mái, trái lại, Vương Chiêm Toàn lại gặp nhiều rắc rối xui xẻo. Hai người từ khi được sắp xếp hai chế độ làm việc khác nhau, Vương Chiêm Toàn liền trở nên thân cô thế cô, lại được thể trước đây Vương Chiêm Toàn giả vờ đáng thướng quá đạt khiến cho những người ức hiếp hắn lại được đà mà lên mặt. Vệ Tiếu bênh vực được cỡ nào thì bênh vực cỡ đó thôi.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, đột nhiên một ngày Vệ Tiếu bị gọi, cho biết có người muốn gặp, Vệ Tiếu mới cảm thấy bất an.

Người đó là người mà Vệ Tiếu chưa gặp bao giờ, khoảng ngoài bốn mươi tuổi.

Vệ Tiếu lúc đó cũng giật mình.

Người đó tỏ ra vô cùng thân thuộc với cậu, nhác thấy cậu liền chào hỏi rất niềm nở.

Hai bên cùng ngồi xuống, Vệ Tiếu nhạy cảm nhận ra giám ngục theo cùng đã lui ra ngoài từ lúc nào rồi. Đây là việc tuyệt đối không thể xảy ra ở trong tù.


Vệ Tiếu nhìn chằm chằm vào người kia.

Người đó thoạt nhìn khá hiền từ, nhưng từ trong ra ngoài toát vẻ trí thức hiểu biết.

Thấy Vệ Tiếu quan sát mình như vậy, ông ta liền cười cười giải thích: “Đừng lo lắng, tôi đến để giúp cậu.”

Vệ Tiếu càng bối rối.

Lời nói của người đàn ông đó cực kỳ mạch lạc, phân tích cặn kẽ vụ án của Vệ Tiếu, còn vạch ra một số uẩn khúc bên trong.

Vệ Tiếu nghe một cách đầy nghi ngờ, nhưng càng nghe tim đập càng mạnh. Người đó vừa nói với cậu là vụ án này có thể tháo gỡ, hỏi cậu có muốn phúc thẩm không.

Tim Vệ Tiếu thiếu điều vọt khỏi lồng ngực, không biết nên phản ứng như thế nào. Nhưng dù sao thăng trầm cậu cùng đã từng trải, sau một lúc trấn tĩnh, cậu mới dám hỏi: “Là ai phái ông đến đây?”

Người đàn ông đó nhìn Vệ Tiếu, cười rất chuyên nghiệp, trả lời không chút nghi ngờ: “Tôi nghĩ cậu Vệ đây chắc có thể đoán được, người đó rất quan tâm đến tình hình của cậu ở trong tù. Người đó nhờ tôi chuyển lời, bất kể có bao nhiêu khó khăn, người đó đã có thể vượt qua được, thì bây giờ cậu Vệ cũng có thể vượt qua được.”

Vệ Tiếu xúc động vô cùng, nhưng nét mặt không hề thay đổi.

Những ngày sống trong ngục, tuy không phải cố ý, song cậu đã biết cách ém nhẹm cảm xúc. Ở cái nơi mà đi vệ sinh phải đúng giờ, tắm chỉ cần hai phút, đâu chỉ rèn luyện thân thể, mà còn tôi luyện được tố chất tâm lý mạnh mẽ.

Lúc này Vệ Tiếu quả thật rất khâm phục bản thân mình, nghe một tin chấn động cỡ đấy mà vẫn có thể lạnh lùng.

Thật ra từ trước Vệ Tiếu đã thấy không đúng.

Vệ Lạc đã gửi một bức thư, nói rằng cậu đừng lo cho gia đình, cậu đã như vậy còn gửi tiền qua bưu điện về nhà sẽ khiến người nhà càng buồn thêm.


Nhưng Vệ Tiếu hiểu rõ, đừng nói đến chuyện ra bưu điện gửi tiền về, mà đi ra quầy tạp hóa mua gói mỳ ăn liền còn khó khăn ấy chứ. Lúc đó Vệ Tiếu đã nghi ngờ có người giúp đỡ người nhà cậu sau lưng cậu.

Mà người biết về tình hình gia đình cậu chỉ có thể là người trước đây cậu đã dẫn về nhà mà thôi. Từ đó trở đi, Vệ Tiếu cảm thấy chuyện giữa cậu và Lưu Kình thật sự không đơn giản chút nào.

Giờ nghe thêm người đàn ông này nói chuyện, Vệ Tiếu đại khái đã hiểu rõ sự việc.

Lúc trước vào đây là bị ai hãm hại, hiện tại mới sực nhớ ngày xưa người có khả năng hại Lưu Kình hết lần này đến lần khác có thể là ai?

Vệ Tiếu vỡ lẽ, khả năng lớn là Lưu Kình đã chuẩn bị lực lượng đủ để chống lại.

Việc của mình chỉ là một điểm chốt trong toàn bộ sự việc, nhưng không biết mình là quân cờ dùng ở bước nào. Nghĩ đến đây tim cậu lại nhói đau, nhưng thật sự không thể an ủi bản thân hơn được. Cậu vào đây đã hơn một năm rồi, người đó đừng nói là đến thăm cậu, mà đến một chữ cũng chẳng viết gửi cho cậu. Vệ Tiếu mạnh mẽ, bình tĩnh chờ đợi. Thời gian sau, thủ tục phúc thẩm khởi động, rồi bản án bắt cóc giết người nhanh chóng có được những chứng cứ mới.

Ông Lý – quản gia của nhà họ Lưu – bị bắt giữ, sự vô tôi của Vệ Tiếu xem ra càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Năm ngày sau, Viện Kiểm sát trình lên thông tin về nghi phạm mới, cực kỳ ăn khớp với chứng cứ liên quan.

Sau khi tòa phúc thẩm, xác nhận vụ án Vệ Tiếu bắt cóc giết người là sai, bồi thẩm đoàn quyết định giảm nhẹ hình phạt đối với Vệ Tiếu, sau đó trong quá trình xét xử lại, vì Lưu Kình đưa ra bản thư tha tội của người bị hại, do đó có thể giảm nhẹ tội cố ý giết người trước đây.

Bản án của Vệ Tiếu cứ giảm nhẹ, giảm nhẹ như vậy, đến cuối cùng còn lại ba năm.

Giống như xử lại từ đầu, thật sự đã cứu mạng Vệ Tiếu. Từ đó trở đi Vương Chiêm Toàn có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của cậu, từ một người lầm lì ít nói, luôn lộ vẻ mặt lạnh lùng, lúc này đây đã nở nụ cười tràn đầy hy vọng.

Tận khi đó Vương Chiêm Toàn mới phát giác Vệ Tiếu là người rất thích cười.


Điều làm người ta ngạc nhiên còn năm ở phía sau. Vào ngày hội gặp mặt hàng tháng, Vệ Tiếu cuối cùng đã gặp được Lưu Kình.

Lưu Kình dường như thay đổi rất nhiều, Vệ Tiếu cũng thay đổi rất nhiều.

Một năm nay cả hai người đều có những thay đổi lớn trong cuộc đời.

Nhưng chỉ đến thời điểm này, cả hai lại nhất thời không biết nói gì với nhau. Nỗi đau khổ thất vọng ở trên tòa, Vệ Tiếu chưa hẳn đã quên hết, chỉ là muôn vàn chuyện đã vụt trôi theo năm tháng, chính cậu cũng đã được giảm án phạt, cậu nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Huống hồ cậu là người có cách nhìn thoáng, trước đó đã gọi điện báo cho gia đình biết việc mình được thay đổi hình phạt, cả nhà cậu rất vui.

Còn lúc này Vệ Tiếu không có gì muốn nói với Lưu Kình cả.

Ngược lại, trong lòng Lưu Kình luôn có hai chữ xấu hổ với Vệ Tiếu. Hôm đó vì sợ Hàn Vy hại Vệ Tiếu nên anh cố ý báo tin Vệ Tiếu cho cảnh sát, muốn bảo vệ cậu khỏi bị trừng phạt theo gia pháp nhà họ Lưu, nào ngờ lại hại cậu ra nông nỗi này.

Lưu Kình nhiều lần muốn gặp Vệ Tiếu, chẳng qua không dám gặp. Thấy Vệ Tiếu cứ im lặng mãi, rốt cuộc Lưu Kình phải mở miệng trước.

Lưu Kình không hỏi tình hình của Vệ Tiếu. Từ khi bắt đầu nắm quyền đến nay, anh đã dùng tiền để lót đường, gần như đều đặn mỗi ngày, Lưu Kình đều gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của Vệ Tiếu, giờ hỏi mấy câu đó cũng không ý nghĩa gì cả.

Lúc này anh chỉ muốn nói cho cậu biết mình đã làm gì. Những đêm trằn trọc, những ngày nghiến lợi nghiến răng, đến giờ nghĩ lại vẫn căng thẳng không ngớt, ấy vậy mà khi đối diện với Vệ Tiếu, mọi căng thẳng dần tan biến, anh bình tĩnh trở lại.

Cái cảm giác đó thật lạ lùng, Lưu Kình nghĩ. Đang chảy trong anh là dòng máu của mẹ, hễ đã thích một người, nhất định phải moi tim mình đặt dưới chân của đối phương.

Chỉ nhìn biểu hiện lạnh lùng trên khuôn mặt của Vệ Tiếu đã đủ khiến Lưu kình đau đớn, vậy mẹ anh bị người đàn ông máu lạnh kia đối xử tàn tệ liệu sẽ còn chìm trong đau khổ đến mức nào nữa? Nghĩ vậy, Lưu Kình cho rằng không phải mình làm điều gì quá độc ác, mà là làm quá ít và quá muộn.

Nhưng Lưu Kình may mắn hơn mẹ anh nhiều. Người như Vệ Tiếu, bất luận có thích mình hay không, cũng tuyệt đối xứng đáng để anh yêu.

Anh nói với người mà anh thích đến nỗi không thể thích hơn được nữa, rằng: “Tôi gần đây rất bận, Lưu thị dạo này náo loạn lắm. Ông ngoại tôi khởi nghiệp từ việc làm đồ gia dụng, sau khi phát triển vẫn rất xem trọng nghề này, ông tôi làm những mặt hàng phổ thông đại chúng, nhưng sau đó người đàn ông kia lại muốn làm sản phẩm cao cấp. Toàn hàng nhái kiểu Âu Mỹ tồn đọng hàng loạt, ông ta còn muốn đá chân sang kinh doanh xe hơi nữa, rõ là bịp bợm, đến khi thua lỗ cũng không biết cách cứu vãn, lại không thèm nghe lời người khác, cứ khăng khăng theo ý mình cơ. Tôi phải tiếp quản một doanh nghiệp hoang tàn như vậy.”

Vệ Tiếu im lặng lắng nghe. Cậu rất ít khi nói, bởi vì cậu không hiểu gì cả.


Lưu Kình nói một thôi một hồi rồi nhìn Vệ Tiếu.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy, Lưu Kình này thật thân thuộc, dường như Lưu Kình trẻ con xưa kia đã lại trở về.

Một Lưu Kình luôn dựa dẫm vào cậu, khi vui thì cười tươi tỉnh, khi cụt hứng sẽ ôm cậu vào lòng.

Lưu Kình hỏi Vệ Tiếu một câu: “Em có hận tôi không?”

Vệ Tiếu sửng sốt trước nhất, sau đó lắc mạnh đầu, là cái lắc đầu khẳng định, Lưu Kình thấy mà mắt cay cay. Cậu không ngờ anh lại xúc động đến vậy, nước mắt chực trào, cậu liền vội vàng nói: “Thật ra tôi đáng tội, may mà kéo kịp cậu ra khỏi xe, bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ. Lúc đó tôi kích động quá, suýt hại cậu, may mà không thành, không thì tôi sẽ hối hận cả đời mất.”

Lưu Kình mau miệng: “Là tôi phải xin lỗi em trước, tôi không nên cùng…”

Lưu Kình do dự, khó mở miệng nói tiếp. Anh khi xưa quá đàng điếm, cả năm qua mỗi lần nhớ lại đều là một lần khó tưởng tượng nổi. Bây giờ, việc mà anh toàn tâm toàn ý nhất là chờ Vệ Tiếu ra tù.

Phải nói thế nào nhỉ? Đã một năm rồi hai người chưa gặp nhau, Lưu Kình nóng máu, những vẫn phải giả vờ làm quân tử. Lưu Kình tự nhận, những sóng gió mà anh trải qua đã rèn luyện anh thành gang thép, để rồi gặp lại Vệ Tiếu, anh thấy mình vẫn là đứa trẻ hôm nào. Bị cái bàn ngăn cách, anh vẫn không kìm nổi ham muốn chạy lại ôm Vệ Tiếu một cái.

Giây phút sắp đi, anh mới bảo cậu: “Nhẫn nại vài ngày nữa, tôi nhất định cứu em ra bằng mọi cách nhanh nhất.”

Vệ Tiếu không hiểu Lưu Kình nói câu đó nghĩa là gì.

Cứ như vậy lờ đờ sống qua ngày, Vệ Tiếu cũng qua một nửa kỳ án phạt. Trong thời gian lãnh án, cậu tuân thủ mọi chế độ cải tạo, có biểu hiện tốt, lao động tích cực nên được hưởng khoan hồng.

Vệ Tiếu lập tức trở thành người được quan tâm chú ý nhất ở trong tù, từ bản án chung thân ban đầu được chuyển thành ba năm, đến bây giờ là khoan hồng tạm tha.

Vương Chiêm Toàn là người biết sơ sơ tình hình mà cũng không kìm được sự tò mò, chạy lại hỏi Vệ Tiếu rốt cuộc là như thế nào mà có thể dẫn đến kết quả như ngày hôm nay.

Bản thân Vệ Tiếu cũng lạ, duy nhất một điều cậu có thể nghĩ tới là câu nói của Lưu Kình.

Nhưng Vệ Tiếu thật sự không hiểu cậu và Lưu Kình có điều gì để nói với nhau nữa chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui