Lần Nữa Làm Người

Lưu Kình muốn lấy lại tiền của mình nhưng không thể nói thẳng với Vệ Tiếu.

Khi hai người trở về, anh tỏ vẻ trong sáng nói với Vệ Tiếu chuyện người nhà mình.

Đây là lần đầu tiên từ khi mất trí nhớ, anh quan tâm đến người nhà của mình. Trước đây do Lưu Kình bị người nhà bỏ rơi nên Vệ Tiếu không bao giờ nhắc chuyện này trước mặt anh, sợ anh lỡ biết chuyện thì càng thêm đau lòng.

Lần này nghe xong, Vệ Tiếu cố nói tốt về người nhà của Lưu Kình: “Cha cậu bận việc lắm, không có thời gian mới thuê tôi đến chăm sóc cậu.”

Lưu Kình không nghe, trong lòng anh biết rõ mọi chuyện, dù sao đau lòng cũng đã đau lòng từ lâu rồi, lúc này cần mở rộng lòng. Nếu không phải để Vệ Tiếu có thêm chút tiền, có đánh chết anh cũng không nghĩ đến chuyện tìm người nhà mình để lấy tiền.

Lưu Kình muốn đi gặp cha, Vệ Tiếu không có lý do gì ngăn cản, vả lại cậu việc gì phải ngăn cản, có khi gặp nhau quan hệ của họ trở nên tốt đẹp thì sao?

Sinh ra trong một gia đình bình thường, Vệ Tiếu luôn nghĩ mọi việc theo chiều hướng tốt đẹp. Chỉ là khi đi rồi, Vệ Tiếu mới nơm nớp lo lắng. Cậu đã gặp và biết được sự thay đổi của người nhà Lưu Kình, trên đường đi cứ luôn miệng nhắc nhở Lưu kình phải lễ phép.

Thành ra Lưu Kình phải an ủi ngược cậu.

Nhưng tâm trạng của Lưu Kình cũng trầm lắng xuống rất nhiều, tim ngập tràn ấm áp.


Đến cái nơi kia khó tránh khỏi cảnh bị lạnh nhạt, những người bình thường ở cạnh anh lúc này lần lượt thay đổi thái độ. Thấy họ đến, người trông cửa còn giả bộ hỏi thăm vài câu.

Lưu Kình thấy Vệ Tiếu nói chuyện vui vẻ với những người đó, tức giận lắm. Nhưng anh biết mình không còn giống trước đây nữa, dù cho anh làm ra vẻ mình đã phục hồi trí nhớ, thì Lưu Tuyết Sinh-người đã rước Hàn Vy về làm vợ hai-cũng chưa chắc sẽ kiê dè anh như trước, thôi thì giả bộ ngôc nghếch để lấy ít tiền mà đi cho rồi.

Lưu Kình không muốn tức giận không đâu, nhưng không nỡ để Vệ Tiếu phải chịu thua thiệt. Cuối cùng anh đi vào nhà chính.

Lưu Tuyết Sinh chưa về, người đón tiếp họ là nữ chủ nhân của nhà họ Lưu: Hàn Vy. Gặp Lưu Kình, bà ta rất nhiệt tình rót trà và đem trái cây ra mời mọc.

Vệ Tiếu rất kĩ lưỡng, trước khi đến đã dặn dò Lưu Kình không được phép ăn. Tuy lấy cớ sợ ăn vào đau bụng nghe hết sức buồn cười, Lưu Kình vẫn cảm nhận được lòng quan tâm chăm sóc mình từ anh. Nhưng khi gặp lại người đàn bà này, Lưu Kình không biết mình nên giận dữ hay nên cười mỉm.

Cậu không ngờ mẹ mình lại bại bởi bà ta bất kể khí chất hay diện mạo, thậm chí là bất chấp tính mệnh để đổi lấy một mối tình mù quáng, cuối cùng cũng không đấu lại sự sịu dàng giả dối của người đàn bà đó.

Lưu Kình tự dặn lòng mình, rằng anh chỉ vì đến lấy lại số tiền của bản thân, nhưng khi vào nhà, nhớ lại những chuyện ngày xưa, đầu óc anh chực bùng nổ. May có Vệ Tiếu luôn ở bên cạnh, nếu không, chỉ e là Lưu Kình không thể kiểm soát được ngọn lửa đang rừng rực cháy trong tim.

Từng giây phút qua đi, Lưu kình không biết mình đã trải qua như thế nào.


Anh cố gắng kiềm chế bản thân, không để mình nhớ lại những oan ức mà mẹ mình phải gánh chịu. Anh cố gắng kìm hãm bản thân; không để mình nhớ tới ông ngoại đã khổ cực như thế nào để gây dựng cơ ngơi này. Nhưng anh vẫn không sao gạt được ý nghĩ, ông ngoại anh đổ biết bao xương máu để làm nên tất cả, đều bị cha anh dâng tặng cho người đàn bà này, thậm chí còn để lại cho con của bà ta.

Lưu Kình rất hận, đồng thời anh không ngừng nhớ lại những việc hoang đường mà mình đã làm, vì mình như vậy mới có thời cơ cho những kẻ này thừa nước đục thả câu. Người nào phẩm chất tốt, chỉ cần phát hiện hành vi hành xử của anh thì lập tức ra đi. Thời đó Vệ Tiếu cũng rất muốn đi, tuy không có cảm xúc gì với những người đến rồi đi như vậy nhưng không hiểu sao, anh tuyệt đối không nỡ xa Vệ Tiếu, đang lúc Vệ Tiếu có suy nghĩ muốn đi, anh lập tức hạ lương Vệ Tiếu còn một phần sáu rồi mượn hợp đồng để chèn ép cậu.

Lưu Kình thầm nghĩ, giữ Vệ Tiếu ở lại là việc làm đúng đắn duy nhất mà anh đã làm trong những ngày tháng hoang đường dại dột đó. Đúng lúc này, Lưu Tuyết Sinh về.

Lân này Lưu Tuyết Sinh chỉ gọi anh vào.

Vệ Tiếu nhỏ nhẹ nhắc nhở: “Nói chuyện đàng hoàng với cha cậu nhé.”

Lưu Kình gật đầu, vô cảm bước vào. Bên ngoài chỉ còn lại Hàn Vy và Vệ Tiếu.

Vệ Tiếu mất tự nhiên, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Ở phòng khách, Lưu Tuyết Sinh bước vào trước.


Lưu Kình bước theo sau, im lặng một hồi, mới miễn cưỡng gọi một tiếng “cha”. Trước đây chưa mất trí nhớ, Lưu Kình đã rất ít khi gọi cha, chỉ có trường hợp không thể thoái thác được, anh mới ép mình gọi một tiếng.

Lưu Tuyết Sinh nghe mà sửng sốt cực kỳ. Lão nghĩ Lưu Kình đã khác trước rồi, sau đó gật đầu, ngồi trên ghế lặng nhìn anh, bầu không khó dường như đông cứng.

Lưu Kình ban đầu còn khá trấn định, bây giờ cũng không nhịn được, quay đầu đi chỗ khác, anh thật sự không muốn nhìn con người này một phút nào. Cúi đầu, một lát sau anh mới lên tiếng: “Tiền sinh hoạt của con hết lâu rồi.”

Lưu Tuyết Sinh nghe xong nhíu mày. Lão thường không thích quản những việc nhỏ nhặt, cho nên chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều giao cho Hàn Vy.

Lúc này không tiện hỏi trực tiếp Hàn Vy, Lưu Tuyết Sinh liền gọi điện thoại cho quản gia tới hỏi rõ chuyện này.

Quản gia nhà họ Lưu chầm chậm chạy đến, cúi người chào. Lưu Tuyết Sinh tuy năng lực bình thường nhưng những năm gần đây vị thế trong gia đình ngày một lớn. Quản gia nghe xong lời của lão, liền giải thích: “Vẫn gửi mà, chuyển tiền cho Vệ Tiếu, chắc Vệ Tiếu không kiểm tra kĩ tài khoản…”

Nói đến đây vị quản gia dừng lại, liếc sắc mặt của Lưu Tuyết Sinh, thấy lão bình thản không thay đổi gì liền chủ động nói: “Thật ra tôi có việc cần báo lại, trước đây có người chuyên nấu cơm cho thiếu gia Lưu Kình đã đụng chạm đến Vệ Tiếu, bị Vệ Tiếu ép phải ra đi, tôi muốn tìm thêm người khác nhưng chỉ sợ Vệ Tiếu…”

Vừa nghe vấn đề chuyển hướng sang Vệ tiếu, Lưu Kình toan can thiệp thì Lưu Tuyết Sinh đã không kiên nhẫn nghe nữa. Lão phẩy tay nói một cách không vui cho lắm: “Sau này những việc như vậy không nên nói với tôi, cứ trực tiếp gặp Hàn Vy, tôi chỉ quản việc lớn, việc nhỏ tìm bà ấy.”

Lưu Kình nhìn cha trừng trừng, cha anh đã đứng dậy bỏ đi.


Lưu Kình biết sự việc đại khái chỉ như vậy rồi.

Anh rất ít khi quan sát con người này cho tử tế, giờ đây anh phát hiện cha mình thật sự già nua, đầu ông lấm tấm sợi bạc.

Im lặng, anh đi lướt qua ông như biết bao lần lướt qua khác, phải chăng là đã coi ông không còn tồn tại? Đây là người đàn ông đã cho anh một nửa mạng sống, trong người anh chảy dòng máu của ông ta, Lưu Kình cứ ngỡ mình sẽ không đau lòng, nhưng vết thương lại càng chằng chịt.

Cuối cùng anh buột miệng hỏi: “Nhà của ông ngoại…”

Mới thốt ra câu đó, Lưu Kình biết mình lỡ lời. Khi ông ngoại anh để lại di chúc là đã có tính toán, sợ anh trẻ người non dạ bị cha cướp hết tài sản, cho nên đã chú ý dặn dò nhà họ Tống, chỉ có anh mới có quyền phân chia. Cha anh mấy năm nay bỏ ra rất nhiều tiền mua đất nhưng tuyệt nhiên không đả động đến nhà ông ngoại cũng chính vì lý do đó. Khi buột miệng thốt ra, mồ hôi Lưu Kình toát lạnh cả người. Anh giả bộ như không biết gì, nói nhỏ: “Nhà của ông ngoại có phải là đẹp lắm không…Con mới nhìn thấy bức ảnh trong phòng khách…”

Lưu Tuyết Sinh vội cắt ngang: “Đó không phải là nhà của ông ngoại, mà là nhà cha mua cho dì Hàn.”

Nỗi phiền muộn của ông vô cớ trỗi dậy, không kìm được liếc nhìn qua Lưu Kình, thấy bộ dáng ngốc nghếch của anh, lại trộm nghĩ mình đã quá đa nghi. Ông đoán Lưu Kình nói câu đó ắt là do bị ai xúi bẩy.

Lưu Tuyết Sinh ra ngoài, vẫn có chút gì đó không yên tâm, liền gọi Hàn Vy vào phòng mình, nhắc nhở một trận.

“Cái gì đáng cho thì cho nó, anh cho em với Tiểu Trăn còn ít sao? Em đừng làm khó một đứa ngờ nghệch như nó nữa. Còn nữa, sau này những việc nhỏ thế đừng làm phiền đến anh.”

Hàn Vy suy nghĩ thâm sâu khó lường, bị mắng tuy tức nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn tươi cười, nói với ông: “Anh yên tâm, nó dù sao cũng là con đẻ của anh, em có thể đối xử tệ với nó sao? Chỉ là cái cậu Vệ Tiếu, em thấy không tốt chút nào, một bà giúp việc đảm đang đang lo cơm nước bị cậu ta cho ra đi, bây giờ xui Lưu Kình đến xin tiền. Em đã nghe ông Lý báo rồi, ông ấy luôn chuyển tiền sinh hoạt của Lưu Kình vào thẻ của Vệ Tiếu, không biết cái cậu Vệ Tiếu này tiêu hết tiền vào những đâu…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui