Lưu Kình vừa được cởi trói liền dùng hết sức ôm chặt Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu cảm thấy có cái gì đó là lạ, vì trước kia Lưu Kình chỉ ôm cậu làm nũng như một đứa trẻ.
Cậu dần dà cảm thấy cái kiểu ôm này có chút kỳ quái, Lưu Kinh không ôm eo của cậu mà cứ đẩy tay xuống vị trí thấp hơn, cứ như là ôm trọn mông của cậu vậy. Vệ Tiếu thấy khó chịu vội quay người lại, thoát khỏi vòng kim cô ngày càng siết chặt của Lưu Kình.
Rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hết, cậu bỏ đi tìm thuốc tím giúp Lưu Kình bôi vào những vết hằn do dây thừng còn để lại trên da thịt anh.
Lưu Kình không sờ mó lung tung nữa, ngoan ngoãn nằm yên trên giường, lén lút nhìn phần cổ áo lơi lỏng của cậu. Xem đẫy mắt, Lưu Kình đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liển cẩn thận hỏi: “Anh, trước đây em từng sờ anh trong một cái xe à?”
Vệ Tiếu đang xoa đùi cho Lưu Kình, chợt run bắn của người, dây cả thuốc tím ra lòng bàn tay.
Nhưng Vệ Tiếu cũng kịp định thần, già đò không để ý: “À, chuyện đó ấy à, chỉ là anh em mình đùa vui vậy thôi…”
Lưu Kình lại cảm giác không hoàn toàn đúng như lời Vệ Tiếu nói, kí ức hiện ra trong đầu anh rất hỗn loạn, có những thứ thoáng qua rồi mất đi như thể không can hệ gì, chỉ duy nhất lần này, không chỉ hình ảnh, mà cả cảm xúc, anh đều cảm nhận rõ mồn một. Lưu Kình cho rằng Vệ Tiếu đang giấu mình điều gì đó.
Chỉ là Vệ Tiếu không muốn nói ra, anh cũng không miễn cưỡng cậu nữa, dù sao những việc quan trọng rồi sẽ có ngày Lưu Kình nhớ ra thôi. Không vặn hỏi thêm, anh tiếp tục nhìn về phía cổ Vệ Tiếu, muốn được thấy cả bên trong.
Vệ Tiếu bôi thuốc xong, ngước lên thấy mặt Lưu Kình đỏ đỏ trông như phát sốt, lập tức đưa tay sờ trán. Thật ra Vệ Tiếu cũng rất do dự, trước thì bị công việc chăm sóc anh phân tán sự chú ý, sau nghe anh hỏi câu này, Vệ Tiếu mới sực nhớ ra, bất kể hiện nay Lưu Kình tin tưởng cậu cỡ nào, việc anh bị hại ra nông nỗi này dù sao cũng có phần “công lao” của cậu trong đó.
Đến một ngày nào đó Lưu Kình biết mọi chuyện, sẽ ra sao? Nghĩ tới đây cậu trở nên trầm ngâm hẳn, thậm chí còn đắn đo liệu có nên rời bỏ Lưu Kình ngay lúc này.
Nhưng đã đến bước này rồi, rời đi nào có dễ dàng đến thế?
Khi tự hỏi chính mình như vậy, bàn tay cậu đã quá quen thuộc với việc sờ trán và đoán thân nhiệt cho Lưu Kình. Lưu Kình vẫn thế, vẫn quen dựa dẫm vào cậu.
Vệ Tiếu nhìn dáng vẻ của anh, hiểu rằng mình không thể bỏ mặc anh được rồi.
Lâu nay cậu cũng đã dốc hết tâm trí vào việc chăm sóc cho anh, xem đó là trách nhiệm của bản thân.
Tình cảm như vậy làm thế nào có thể dứt khoát xóa bỏ? Vệ Tiếu cũng không nghĩ linh tinh nữa, hiện tại tâm trạng của Lưu Kình có khá hơn, hay đưa anh đi giải khuây một chút? Chứ ở hoài trong phòng thế này, người cũng đơ ra mất thôi.
Vệ Tiếu cũng chuẩn bị một ít thức ăn, sau khi ăn xong, cả hai liền thay quần áo.
Lúc này thời tiết đã se se lạnh, mặt đất ẩm ướt bởi những cơn mưa đầu mùa. Ra ngoài hít thở khí trời, Vệ Tiếu mới cảm thấy rằng những bước chân của mình đều rất hư vô, mọi thứ bên ngoài dường như đang trôi một cách ì ạch.
Lưu Kình cũng không chạy lung tung, từ khi ra khỏi cửa đến giờ cứ nắm lấy tay Vệ Tiếu.
Hai người cùng bước đi chầm chậm. Lâu nay Vệ Tiếu không ra ngoài nên không rõ tình hình bên ngoài như thế nào, hai người chỉ khoác vội chiếc áo mỏng.
Chỉ một chốc, Vệ Tiếu liền thấy lạnh, ấn vào vai Lưu Kình hỏi: “Lạnh không?”
Lưu Kìnhnghe vậy tức thời nép sát vào Vệ Tiếu, còn dùng tay ôm chặt cậu. Vệ Tiếu thấy hơi khó chịu vội đẩy ra.
Mặc dù biết rằng Lưu Kình đang giúp mình giữ ấm, nhưng nhất thời không chịu được.
Cảm giác hơi kỳ cục, không đúng đắn cho lắm.
Nhưng cụ thể là sai ở đâu, Vệ Tiếu cũng không thể chỉ ra. Cậu sợ là anh có điều gì đó bất ổn, cũng không đủ can đảm đưa anh đi xa hơn nên hai người chỉ dạo quanh quẩn gần đó. Hít thở không khí trong lành một lúc rồi quay về.
Về đến nhà, Vệ Tiếu cũng không muốn Lưu Kình nhàn nhã mãi liền gọi anh cùng mình dọn dẹp, hướng dẫn anh lau chùi kính và bàn ghế. Cậu luôn luôn quan sát Lưu Kình, chỉ cần chỗ nào anh làm không đúng cậu liền dừng tay, qua chỗ anh xem như thế nào.
Lưu Kình cười e thẹn, thực chất như mở cờ trong bụng.
Lưu Kình rất thích Vệ Tiếu quan tâm tới mình, mỗi lần thấy cậu nhìn anh, anh luôn cảm thấy ấm áp.
Tâm trạng Lưu Kình vẫn duy trì tốt cho đến tận tối về, về phần Vệ Tiếu, cậu cũng ngầm thấy vui mừng, hình như Lưu Kình đã vượt qua được trở ngại. Ngày thứ hai thức dậy, Vệ Tiếu cảm thấy tâm trạng của Lưu Kình vẫn ổn định, bèn lên kế hoạch đi xa hơn một chuyến. Đằng nào thực phẩm trong nhà cũng đến lúc cần bổ sung, cậu tính ngày mai rảnh rỗi sẽ dẫn Lưu Kình đi chơi, coi đó là cách giải sầu. Thế là hai người bắt xe buýt.
Xe ban đầu còn ít người, hai người đều có ghế, nhưng sau khi đến trung tâm thành phố, người lên xe càng ngày càng đông, các chỗ ngồi cơ bản là đã kín chật.
Lưu Kình bắt gặp một cụ già lên xe, chủ động nhường chỗ. Vệ Tiếu khá bất ngờ. Cậu biết Lưu Kình rất ngoan nhưng thật không ngờ Lưu Kình còn là một đứa trẻ rất biết điều. Ngại anh vẫn chưa khỏe, cậu đứng dậy nhường ghế mình cho Lưu Kình.
Nhưng Lưu Kình nhất quyết không ngồi mặc cho Vệ Tiếu khuyên dỗ, cứ đứng bên cạnh ghế của Vệ Tiếu, tay vịn vào cột xe, cúi thấp đầu nhìn cậu. Anh vốn dĩ đã cao hơn cậu một chút, người đứng người ngồi, lợi thế về chiều cao của anh càng được thể hiện rõ hơn. Lưu Kình hơi cúi đầu nhìn sâu vào mắt Vệ Tiếu.
Nếu là Lưu Kình trước đây, đứng như vậy sẽ tạo cho người khác cảm giác cực kỳ áp lực, nhưng Lưu Kình của hiện tại lại dễ mến vô cùng.
Nhất là cái cách anh dựa đầu vào cột xe, cậu nhìn mà cũng xao xuyến đến lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...