Lần nữa lại yêu

Chương 8: Lỡ hẹn!
Thức khuya làm việc khiến anh thấy rất mệt, với tay nhìn chiếc đồng hồ báo thức giật mình...Người đàn ông trẻ tuổi vội rời khỏi nhà và nhanh chóng bước vào Yesterday quen thuộc. Gọi một tách capuchino và một phần Tiramisu như mọi khi. Từng ngón tay lật nhanh những trang giấy màu xanh, nét chữ màu đen cứng cỏi hiện ra trước mắt anh. Mỉm cười và khẽ đọc trong câm lặng:
“ Cứ ngỡ trước mắt là chân trời, vậy mà càng đi chỉ càng để nhận ra chân trời cô đã nhìn thấy không hề tồn tại....Liệu trong cuộc đời này điều khiến anh sợ nhất có phải là đánh mất một chân trời như thế hay không?”
Nét chữ của anh phóng khoáng, bằng thứ mực xanh loang loảng, anh viết xuống dưới:
“ Chỉ sợ những con đường Hà Nội không đủ rộng nhưng chưa bước đi chúng ta đã lạc mất nhau! Mình gặp nhau nhé! 21h tối nay nếu bạn đọc được dòng này? Rất mong có thể được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của bạn. Mình tin nó rất đẹp!
P/S: Nick.”
.............................................
Cơn mưa đi qua, Hà Nội lại thức giấc với nền trời cuối thu nhuộm xanh thăm thẳm. Bình minh gõ cửa căn hộ chung cư nằm trên tầng `15 đối diện với công viên Hoà Bình. Tiểu Nguyễn đã tỉnh nhưng cô vẫn lười nhác nhắm hờ đôi mắt. Hoàng nhìn cô cười, từng ngón tay anh quấn những ngọn tóc nâu đang phủ đôi vai gầy. Thì thầm anh nói:
“ Rất lâu rồi mới có cảm giác này! Lạ thật đấy!”
Tiểu Nguyễn xoay người rồi lại vùi đầu vào trong tấm chăn mỏng, mặc kệ những lời anh vừa nói. Nhưng tiếng chuông điện thoại không ngừng réo bên tai. Cuối cùng, cô vẫn phải lên tiếng:
“ Alo. Nếu điều anh muốn nói sự hối hận thì em rất tiếc phải thông báo............ đã quá muộn rồi!”
Phillip cười lớn, anh buông bỏ tờ báo buổi sáng xuống bàn rồi nhỏ giọng nói:
“ Xem ra, người được lợi nhất trong cuộc chia tay của chúng ta là ông Hoàng rồi. Em thật không phải phụ nữ Việt Nam, chẳng hề chung thuỷ gì! Chồng mới chỉ đề nghị ly hôn mà đã qua đêm với người đàn ông khác!”
Tiểu Nguyễn ngồi dậy dựa vào thành giường. Những ngón tay trái của cô đang đan vào bàn tay ấm chắc của người nằm cạnh. Cười cười, cô nói với Phillip:
“ Em cũng không biết người ấy có phải đàn ông không nữa. Sợ lại giống anh, hàng lởm!”

Khuôn mặt Phillip đã trắng lại còn trắng hơn, đôi mày anh cau lại, anh giận dỗi:
“ Em có nhất định phải đâm người ta một nhát thế không Nguyễn? Hẹn gặp em ở toà.”
Đặt chiếc điện thoại xuống, Tiểu Nguyễn lại nằm gọn trong lòng anh, dịu dàng cô hỏi Hoàng:
“ Anh không định dậy đi làm àh?”
“ Phillip hối hận sao mà gọi em sớm thế?”
“ Em phải đến toà làm thủ tục. Tối nay anh ấy về Pháp rồi!”
“ Vậy anh đi cùng em!”
Nheo mắt ngước nhìn anh, Tiểu Nguyễn cười:
“ Không có phận sự!”
“ Anh đợi em và anh ta ly hôn xong, mình cùng đi đăng ký kết hôn. Được không?”
Thoáng ngạc nhiên trước những gì anh nói, cô im lặng vài giây rồi nghiêm túc trả lời:
“ Để sau được không?”
Khàn giọng, anh đáp lại cô rất chân thành:
“ Anh đã đợi không phải 7 năm. Mà là 34 năm. Em có hiểu không? Em còn muốn hành hạ anh đến bao giờ? Hơn nữa.....em phải có trách nhiệm với những lời phát ngôn trong đơn vị của anh....Ai bảo bậc cửa nhà anh cao lắm? Chẳng phải hồi bé em bò qua suốt thôi!”
Bật cười ngọt ngào, cô chủ động hôn anh như một câu trả lời cho tất cả những điều anh muốn...!!!

............................
Phớt một ít kem dưỡng lên khuôn mặt thanh tú, Gia Hiên thay một bộ váy công sở rồi tới cơ quan. Hôm nay cô đến lịch trả phép, hơi ngạc nhiên khi gặp nữ bác sĩ trẻ tuổi khám bệnh cho cô. Đứng cạnh cô ấy còn có hai người đàn ông....và một trong số hai người ấy cô cũng biết. Hoàng lịch sự lên tiếng:
“ Không biết em làm việc trong toà án. Đúng là trái đất tròn.”
Cúi đầu chào họ, cô mỉm cười:
“ Em cũng đợi mãi mà không thấy anh đòi Mi Mi. Nghĩ chắc anh quên rồi. Càng không nghĩ hôm nay được gặp lại anh ở đây, và còn được gặp cả bác sĩ Hạnh Nguyễn.”
Tiểu Nguyễn dịu dàng:
“ Nhìn tinh thần của em có vẻ khá hơn quãng trước. Lúc nào rảnh em nhớ qua viện, chị sẽ tư vấn cho em một số loại thuốc bổ rất tốt. ”
“ Vâng. Không biết mọi người có việc gì, có cần em giúp không?”
“ Vậy thì tốt quá. Em có thể có cách để thủ tục ly hôn giải quyết được nhanh không?”_ Phillip lên tiếng.
Ngạc nhiên trước những gì người đàn ông đẹp trai đó nói! Hai từ ly hôn thoáng làm Gia Hiên cảm thấy khó nhọc để tiếp nhận. Khó khăn, cô quan sát cả ba người họ rồi hỏi:
“ Dạ, được. Nhưng nếu.....có cần suy nghĩ lại?”
Khoé môi Tiểu Nguyễn khẽ cong lên, cô đáp lại ánh nhìn dò hỏi của Gia Hiên:
“ Không cần. Vậy phiền em giúp chị nhé! Ly hôn xong chị làm thủ tục kết hôn luôn. Giới thiệu với em, người đàn ông này là chồng cũ còn cái anh em quen là chồng mới!”
Tròn mắt nghe những gì Tiểu Nguyễn nói, cô không thể tin nổi khi cả ba bọn họ đều trông không có vẻ như đến đây để ly hôn. Họ thật sự rất...thân thiện với nhau. Giữa họ, cảm giác không hề có khúc mắc gì tồn tại. Sau khi tìm hiểu cô biết giữa họ có chung một đứa con gái, điều quan trọng hơn là 7 năm hôn nhân....không ngắn nhưng có thể coi là dài hơn rất nhiều cặp vợ chồng khác, trong đó có cô! Vậy mà họ chia tay nhau trong thái độ vui vẻ và bình thản. Làm sao để có thể như vậy? Làm sao để có thể khi xa cách vẫn giữ lại những gì tốt đẹp cho nhau? ......Câu nói cuối cùng của người chồng đã khiến người đứng ngoài như Gia Hiên không khỏi xúc động:

“ Anh có thể ôm em được không? Dẫu anh biết sẽ còn nhiều, rất nhiều lần nữa ôm em. Nhưng tới lần sau chắc là còn lâu lắm!”
Nói rồi Phillip ôm Tiểu Nguyễn trước cửa toà án. Cái ôm xiết chặt đến nghẹt thở. Buông cô ra, anh nhìn Hoàng và nói:
“ Giá mà tôi cũng thích anh thì tốt. Ôm một cái không vấn đề chứ?”
Lần đầu tiên Hoàng chủ động đưa tay ra nắm thật chặt bàn tay Phillip rồi họ tựa vai nhau trong tinh thần hữu nghị. Khàn giọng, Hoàng lên tiếng:
“ Có một điều mà tôi chưa bao giờ nói. Cảm ơn anh, Phillip ạh. Cảm ơn anh rất nhiều. Nếu không hạnh phúc thì hãy trở về. Vợ chồng tôi sẽ luôn nhớ anh.”
..................................................
Dắt xe ra khỏi cơ quan, Gia Hiên bỗng thấy lòng mình trống rỗng. Đúng là mỗi người có một số phận khác nhau, không ai giống ai. Nhớ đến nụ cười bình thản của nữ bác sĩ sáng nay, có lẽ chị ấy đã đi qua không ít thăng trầm mới có được ngày cuối cùng hạnh phúc. Có thể những gì cô đang trải qua lúc này cũng chỉ là đi lại con đường của một ai đó đã từng đi trước đây mà thôi! Dừng xe bước vào quán cafe gần khu nhà cô ở, chiếc bàn cô hay ngồi chẳng hề có ai bước tới, cuốn nhật ký quen thuộc như chờ cô tới lật mở. Những dòng chữ của người đàn ông lạ mặt khiến cô thoáng sững sờ. Hẹn gặp? Nên hay là không? Bỗng nhiên cô thấy lòng mình nổi lên rất nhiều mâu thuẫn. Nếu gặp chỉ sợ những gì đã có trong hai tuần qua, những câu nói chân tình trên trang giấy sẽ không bao giờ còn nữa. Hoặc cũng có thể từ đây cô lại có thêm một người bạn mới, một người bạn nhiệt tâm! Nên hay là không? Tác cafe cuối chiều đã đọng lại giọt cuối cùng. Gia Hiên biết đã đến lúc mình phải đứng dậy và ra về, ngoài kia những ánh đèn vàng đã bắt đầu phát ra thứ ánh sáng ấm áp. Mỉm cười, cô quyết định chấp nhận lời đề nghị của người đàn ông ẩn số kia.
“21h. Yesterday, váy xanh và tóc đen!”
Đưa tay nhìn thời gian đang dần trôi trên chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ của mình, Thái Văn lại tập trung vào những bản vẽ vẫn còn dang dở trước mặt. Thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tới giờ tan làm! Anh như một vận động viên chuẩn bị bước vào cuộc chạy đua không ngừng nghỉ. Vượt qua cảnh tắc đường của Hà Nội lúc cuối chiều, anh trở về nhà chỉ kịp thay đồ, mang theo bức hoạ Praha được anh vẽ cách đây không lâu rồi đi khỏi. Dừng xe trước một tiệm hoa tươi khá là bắt mắt, anh điềm nhiên bước vào rồi trầm giọng vừa nói vừa cong khoé miệng cười với cô nhân viên:
“ Phiền em có thể giúp anh gói bức tranh lại được chứ? Sau đó em có thể đặc biệt lựa cho anh những cành thiên điểu đẹp nhất? Ok?”
Rạng rỡ cười với anh, cô nhân viên cẩn thận lựa giấy gói quà. Không tránh được tò mò, cô hỏi:
“ Chắc anh phải đi gặp một người rất đặc biệt, đúng không ạh? Mà người đó em đoán chỉ có thể là phụ nữ !”
Đôi mắt Văn sáng lên. Anh khẽ nói:
“ Đối với một cô gái làm thao thức giấc ngủ của mình hàng đêm, theo em cô gái ấy có được coi là đặc biệt hay không ?”
“ Ồ. Chúc anh may mắn. Em tin chắc chắn chị ấy sẽ rất thích! Ôi, sao những người như anh lại không xuất hiện trong cuộc đời em cơ chứ?”
.........................................
Gia Hiên trang điểm nhẹ nhàng rồi lựa chiếc váy xanh liền thân cô mới mua cách đây không lâu. Đã bao lâu rồi cô mới có cảm giác lạ lẫm này nhỉ? Chỉ đơn giản là gặp một người bạn mới quen thôi mà....nhưng sao cô vẫn không tránh được khẩn trương trong lòng! Mỉm cười với mình trong gương, cô mang theo túi xách rồi vuốt ve Mi Mi và gửi lời chào với căn nhà ấm áp của mình. Nhìn những con số không ngừng dịch chuyển trong thang máy, Gia Hiên rút điện thoại căn giờ. Từ chỗ cô tới Yesterday chỉ mất khoảng 10p đi bộ. Cô không muốn là người đến muộn trong lần gặp đầu tiên nhưng cũng không muốn đến quá sớm. Thật sự....cô có rất nhiều tò mò đối với người đàn ông hàng ngày vẫn nói chuyện với mình. Chỉ một câu nói của anh ta nhưng đã làm lòng cô ấm lại. Cảm giác, một cảm giác không thể diễn tả bằng lời nói! Như một người bạn đầy tin tưởng, như một người có thể sẻ chia. Như một sự thấu hiểu và đồng cảm! Bước chân ra khỏi khu chung cư, cô hơi ngạc nhiên khi cách mặt mình không xa là một người đàn ông vốn từng quen thuộc đang tựa người vào chiếc xe đen hút thuốc. Những đốm lửa khẽ đỏ rồi lại mất dạng, mùi thuốc lá làm cô khẽ nhíu mày lại. Cười khẩy, cô tự cho mình cái quyền không can hệ gì tới anh ta. Điềm nhiên bước qua, nhưng ông trời vẫn thường làm trái ý người ta mong muốn. Hải Minh trầm giọng:

“ Nói chuyện với anh. Không em đừng nghĩ có thể đi đâu hôm nay!”
Ngoảnh mặt nhìn anh, ánh mắt cô sắc cạnh, dồn nén đau thương:
“ Xin lỗi, em có hẹn.”
Vừa nói dứt lời cô đã bị anh ta túm lấy cổ tay và đẩy vào xe. Mọi sự phản kháng chỉ là vô ích. Chiếc túi xách của cô nghiễm nhiên đã bị anh giằng lấy và vất lên trên. Khẽ nhếch môi, Hải Minh nói:
“ Sao. Nghĩ mình là phó chánh án thì sẽ khiến anh kinh hãi sao? Xin lỗi em nhưng cuộc hẹn của em tối nay chắc phải để lần khác rồi.”
Nói rồi anh ta lao xe như người điên, chiếc xe đâm thẳng vào màn đêm buông dần trên từng con phố quen thuộc. Gia Hiên biết rõ đây là đường đi đến đâu....
........................................
Thái Văn kiên nhẫn gõ những ngón tay gầy xuống chiếc bàn gỗ màu tím lạnh. Thỉnh thoảng, anh lại đưa tay nhìn vào chiếc đồng hồ của mình để quan sát. Đã 30 phút trôi qua nhưng cô gái anh hẹn vẫn chưa thấy tới. Sớm mai có chuyến công tác dài ngày nên anh rất muốn có thể gặp mặt người bạn thú vị này một lần....Trong cuốn nhật ký đã viết rất rõ, 21h! Phải chăng cô ấy đã đến đây? Và thấy anh nên đã rời khỏi? Lắc đầu cười, anh không nghĩ là bộ mặt mình quá thảm hại hay dung nhan mình quá xấu. Cũng như anh khẳng định người vẫn nói chuyện với anh chắc chắn không phải là một bà cô nào đó, cũng không thể là một đứa con nít mới trong tuổi rung động đầu đời. Nét chữ nét người. Anh dám khẳng định đó là một cô gái trẻ, trẻ hơn anh! Một chút tò mò, một chút hứng thú và lý trí của người thợ săn đã mách bảo anh rằng đây là cô gái quàng khăn đỏ! Một cô gái đẹp! Đẹp từ hình dáng tới tâm hồn. Muốn được vén bức màn bí mật bấy lâu  lên ngay tức khắc nhưng càng trông càng mất bóng! Những tách cafe cứ vơi dần rồi cạn...Sau hai tiếng chờ đợi, anh đành đứng dậy nói với cô nhân viên vốn quen thuộc:
“Em có biết.....một cô gái hay đến đây uống cafe và thường ngồi vào chiếc bàn anh vẫn ngồi không?”
Hiểu ý anh, cô khẽ nói:
“ Dạ biết. Chị ấy rất xinh và thường vẫn đi một mình vào lúc tan tầm. Em hay thấy chị ấy mặc đồ công sở tới đây!”
Gật đầu với cô, anh đưa món quà có kích thước không hề nhỏ cho cô. Ngượng ngùng anh nói:
“ Nếu chiều mai cô ấy tới đây, em có thể giúp anh chuyển món quà này tới cô ấy được không? Nói rằng anh đã chờ nhưng cô ấy không tới.”
Mỉm cười lịch sự với cô, Thái Văn rời khỏi quán cafe về nhà. Anh không hề hay biết rằng, ở một nơi nào đó cô gái ấy đang lặng rơi những giọt nước mắt đắng cay...!
( Còn tiếp!)
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui