Chương 24: Hạnh phúc là tin rằng mình được yêu!
Tiểu Nguyễn đứng lặng trong gió đông nhìn chiếc xe quen thuộc của chồng mình rời khỏi. Thở dài, cô quay người bước vào trong viện. Buông bỏ túi xách, Tiểu Nguyễn khoác áo Blouse rồi bước về phía két bảo hiểm trong phòng làm việc. Ổ khoá rắc nhẹ từng tiếng một, cầm tập tài liệu trên tay, cô ngả mình xuống sofa đọc chăm chú. Sự tồn tại của những trang giấy toàn thứ tiếng nước ngoài này đã được sáu năm. Nhưng từ sáu năm trước cho tới bây giờ Tiểu Nguyễn vẫn chưa một lần lật mở. Cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, muốn che chở và bảo vệ cho hạnh phúc mình đang có. Đôi khi chỉ cần một quyết định sai lầm có thể khiến cô phải đánh đổi nhiều thứ vô cùng...chính vì vậy cô rất sợ đọc lại bệnh án của chính mình. Và cô sợ phải rời xa chồng và con gái yêu mãi mãi.
Ai cũng biết nhóm máu Rh- là một nhóm máu rất hiếm khi gặp phải, nhưng không ai biết rằng người mang nhóm máu này phải rất cẩn thận trong quá trình sinh con. Đặc biệt là đứa con thứ hai. Là một bác sĩ, Tiểu Nguyễn nắm rất rõ những rủi ro nếu gặp phải, nhưng cũng chính vì vậy cô hiểu mình có thể thử một lần. Đôi mắt nhắm chặt, lấy hết can đảm cô quyết định sẽ đánh cuộc một lần thứ hai.
Đặt lại tập tài liệu vào chỗ cũ, cô trở ra khỏi phòng bước đến một nơi khác trong bệnh viện. Tiếng cách cửa mở ra, nhân viên thấy phó giám đốc đến vô cùng ngạc nhiên. Mỉm cười, Tiểu Nguyễn khẽ nói:
“ Mọi người cứ làm việc đi. Khoảng ba mươi phút nữa một người lên trên phòng chị giúp chị lấy máu!”
“ Chị cần làm xét nghiệm ạ? Để chúng em tiến hành luôn giờ cho chị.”
“ Không. Chị cần hiến máu cho chính mình. Dù sao nhóm máu của chị cũng là máu hiếm, nên cần phải trích ra nhỡ may có lúc cần dùng.”
Mọi người đều khẽ gọi tên cô và can ngăn quyết định của Tiểu Nguyễn nhưng cô chỉ cười. Thực ra thể lực cô rất tốt, chỉ mất đi vài trăm ml cũng là bình thường. Cô muốn chuẩn bị tốt nhất cho những việc sẽ đến vào tương lai không xa.
Căn phòng làm việc lại rơi vào trầm lặng. Với tay tìm chiếc Iphone trong túi xách, cô gọi một cuộc gọi quốc tế nhưng điện thoại vừa kết nối đã chuyển sang chế độ tin nhắn thoại. Giọng nói ấy một thời vô cùng quen thuộc với cô:
“ Sorry, I am on my friends’s home. I will call you back later.”
Cô bất giác chuyển sang phím trả lời rồi khẽ nói: “ Ok. Waiting for you”. Sau đó Tiểu Nguyễn tắt máy. Mãi đến lúc sang chiều theo giờ Việt Nam, Phillip mới gọi lại cho cô. Giọng nói hết sức vui vẻ, anh cười:
“ Tiểu Nguyễn. Em biết là lúc ấy anh sẽ đang ngủ mà vẫn cố gọi. Xem ra có chuyện thật rồi? Nhớ anh đến thế sao?”
“ Phillip, anh bệnh vừa thôi!”
“ Dù sao mình cũng từng là vợ chồng mà. Nhớ nhau có gì là lạ đâu, anh cũng rất nhớ em và con.”
“ Em không đùa với anh nữa. Có hai chuyện cần hỏi anh đây!”
Khuôn mặt Phillip tỏ rõ vẻ nghiêm túc, mặc dù anh vẫn còn đang nằm trong chiếc chăn ấm áp của một người đàn ông khác. Giọng của người vừa ngủ dậy vẫn khàn khàn, anh nói:
“ Em nói đi. Anh nghe.”
Tiểu Nguyễn khẽ nhíu mày, cô dịu giọng:
“ Phillip, năm đó lúc em mang thai và sinh Bim Bim đều do anh chăm sóc và xử lý những vấn đề liên quan tới nhóm máu. Em rất muốn biết nếu giờ em sinh đứa thứ hai và vẫn tiêm kháng nguyên D thì liệu cả mẹ và bé có gặp nguy hiểm gì không?”
Trầm tư vài giây, Phillip đáp lời:
“Em có thai rồi sao?”
“ Không. Chưa có. Nhưng em muốn sinh một đứa nữa, sẽ không sao chứ? Rủi ro là bao nhiêu?”
“ Rủi ro cũng còn tuỳ vào thể lực hiện trạng của em. Và số đơn vị máu Rh- mà bệnh viện hiện có. Em biết đấy, khi sinh sẽ mất rất nhiều máu mà nhóm máu của em không phải lúc nào cũng có. Còn việc ảnh hưởng tới bé thì anh nghĩ sẽ không sao, chỉ cần tiêm kháng nguyên D đúng thời gian. Nếu em quyết định sinh con thì anh sẽ về Việt Nam trong một năm làm bác sĩ riêng cho em. Còn việc gì nữa sao?”
“ Em sẽ gửi mail cho anh. Anh nghiên cứu qua bệnh án của một người giúp em. Cô ấy bị lạc nội mạc tử cung và nội mạc tử cung rất mỏng. Theo chẩn đoán của em thì khả năng có con tự nhiên của cô ấy gần như là số 0. Khả năng thụ tinh nhân tạo thì chỉ khoảng 10% thành công. Em muốn anh xem có cách gì khác không? ”
“ Trời. Sao lại toàn chuyện liên quan tới baby vậy Nguyễn? Có khi anh cũng phải tiện thể nghiên cứu xem đàn ông có khả năng có bầu được không để anh còn biết đường duy trì nòi giống cái!”
“ Phillip, anh càng ngày càng bệnh thật rồi. Em không thèm nói chuyện với anh nữa! Thế nhá. Chờ anh trở về.”
“ Chúc em nhào nặn bé con thành công. Có tin vui thì alo cho anh, anh sẽ về liền.”
“ Rồi. Còn nữa. Anh không được để cho chồng em hay bất kỳ ai biết việc em muốn sinh con. Em không muốn mọi người lo lắng.”
“ Vậy hả? Thôi được!”
.....................................
Đưa tay lên khẽ ấn nhẹ vào hai bên thái dương, Gia Hiên cảm thấy đầu có chút choáng váng. Ánh mắt thâm quầng chất chứa đầy mỏi mệt. Cả đêm hôm qua hầu như cô đều không tài nào chợp mắt nổi, những ngón tay chạm nhẹ lên cánh môi hồng, nhớ về nụ hôn của Văn đêm qua cô khẽ cười, đôi má chỉ trong thoáng chốc đã hồng lựng. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Gia Hiên cất tiếng:
“ Mời vào ạ.”
Cô nhân viên cấp dưới tươi cười đặt trước mặt Hiên một bó thiên điểu vàng rực rồi khẽ nói:
“ Có fan hâm mộ gửi cho chị mà khổ nỗi đi từ đầu hành lang tới phòng chị, người ta cứ nghĩ là của em có khổ không cơ chứ!”
Gia Hiên tròn mắt hỏi lại:
“ Gửi cho chị á? Hôm nay có phải lễ tết gì đâu? Chị cũng không quen ai có thói quen gửi hoa thế này.”
“ Vậy chị cứ xem đi rồi biết! Đây là cửa hàng điện hoa mang đến. Ai cũng tò mò muốn chết xem anh nào lãng mạn thế không biết!”
Gia Hiên bật cười, bàn tay cô với tấm thiếp trên bó hoa và khẽ nói:
“ Chưa biết chừng là một cô gái gửi tặng cũng nên!”
Cô nhân viên cúi chào Hiên rồi đóng cửa phòng lại, nụ cười trên môi Gia Hiên tắt hẳn, những ngón tay khẽ lật mở chiếc thiệp hoa. Sửng sốt và bất ngờ...những nét chữ quá quen hiện ra, vẫn là thứ mực xanh loang loảng hiện trên nền thiệp màu hồng phấn:
“Anh rốt cục cũng chỉ là một thằng đẹp trai, chạy ôtô, có việc làm ổn định, không xỉn say, không cờ bạc. Một thằng đàn ông khó tìm nhưng không phải không tồn tại những người như anh ngoài cuộc đời kia. Anh đã từng sống trong cảm giác tiếc nuối...Tiếc nuối vì đã không được nhìn em thướt tha trong chiếc váy xanh vào buổi tối hôm ấy. Tiếc nuối vì đã không được đọc những chia sẻ của em mỗi ngày như chúng ta đã từng làm bao lần trước ngày anh hẹn em. Tiếc nuối vì đã không can đảm để tìm em...Nhưng tiếc nuối là những điều tuy không bao giờ có thể sửa đổi, nhưng tiếc nuối có thể bù đắp. Hãy cho anh một cơ hội để bù đắp những tiếc nuối của chính mình được không? Gia Hiên_Anh yêu em.
Nick.”
Gia Hiên đưa tay chặn trước ngực. Cô cảm thấy nghẹt thở. Nick? Người đàn ông trong những trang nhật ký màu xanh, anh ấy biết tên cô, biết nơi làm việc của cô. Anh ấy- nói-yêu cô? Anh ấy....anh ấy có thể là ai? Cô không hiểu sao trong lòng bỗng thấy sợ hãi, bàn tay đang cầm tấm thiệp khẽ run nhẹ, tâm trạng Hiên hoàn toàn bị xao động. Hiên không nhớ mình đã ngồi bao lâu, chỉ cho đến khi tiếng chuông điện thoại kêu cô mới biết trời chiều đã nhuộm hoàng hôn từ lúc nào không hay. Cầm theo túi xách, cô bước ra khỏi phòng làm việc...
Bước về phía người đàn ông đứng cách đó không xa, Hiên khẽ nhíu mày và lên tiếng:
“ Anh đang ốm mà còn ăn mặc phong phanh.”
Thái Văn nghiêng đầu cười:
“ Đây có được coi là em đang quan tâm tới anh không?”
Gia Hiên hơi mỉm cười, cô chợt nhớ ra cái tay đau của anh liền khẽ kêu:
“ Ấy. Tay anh? Sao đã tháo bột rồi? Mà anh còn chạy xe nữa?”
Khoé môi anh cong lên, anh nhìn cô âu yếm và nói:
“ Em có biết là cái tay anh mà không tháo chắc nó sẽ ngứa điên lên mất.”
Anh vén tay áo len lên cho cô xem và nói tiếp:
“ Đây em xem. Đã bảo không sao rồi mà!”
Anh mở cửa xe cho cô, cô vẫn đứng yên nhìn anh dò hỏi:
“ Sáng mai anh sẽ đưa em đi làm sao? Xe của em vẫn để ở đây.”
“ Dạ vâng. Rất hân hạnh ạ.”
Cô trừng mắt với anh rồi bước vào xe. Thái Văn cười cười rồi cũng bước về phía ghế lái. Chiếc Audi A4 chậm rãi rời khỏi toà án, anh nắm lấy bàn tay cô rồi quay sang Hiên mỉm cười, sau đó lại tập trung vào tay lái. Trầm giọng, anh khẽ nói:
“ Anh cảm thấy rất vui...”
Gia Hiên vẫn im lặng, cô thất thần đưa mắt ra ngoài dường như không nghe được những gì anh nói. Thái Văn cho xe chạy chậm lại, anh cao giọng:
“ Em à...”
Giật mình, cô khẽ dạ với anh. Thái Văn tiếp tục hỏi:
“ Em đang nghĩ gì mà thất thần ra vậy?”
Cô nhìn anh khẽ cười, ánh mắt trầm tư cô khẽ nói:
“ Em cảm giác như mình đang bị theo dõi. Cảm thấy không được thoải mái.”
Tiếng xe phanh kít lại. Anh quay sang cô với ánh mắt đầy yêu thương:
“ Sao lại thế?”
Cô mím môi lắc đầu, đôi mi dầy khẽ rủ xuống cô nhỏ giọng:
“ Hôm nay có một người gửi hoa cho em. Nhưng em không biết người đó là ai còn anh ta lại biết tất cả về em. Em cảm thấy....có chút bất an và không quen. Ngày còn bé em rất sợ chơi trò trốn tìm và lớn lên càng sợ, sợ người ở trong bóng tối còn mình ngoài chỗ sáng. Có nhiều việc không nói trước được điều gì! Kể từ lúc đặt chân vào trường Luật thì em đã tự tạo cho mình thói quen cảnh giác và bình tĩnh với tất cả. Nhưng hôm nay em không được bình tĩnh...”
“ Vậy bó hoa đó đâu?”
“ Em...em không dám mang về!”
Kéo cô vào lòng, bàn tay anh khẽ vuốt những lọn tóc thơm dìu dịu, Thái Văn vừa cười, vừa nói:
“ Giờ anh mới biết hoá ra em chỉ là con hổ giấy!”
Rồi anh buông cô ra và tiếp tục chạy xe theo hướng nhà mình. Lục tìm chìa khoá, cánh cửa căn hộ mở ra. Gia Hiên đặt túi xách và hướng theo căn phòng bếp để bước đi nhưng cô đã bị Văn kéo lại. Anh khẽ ấn vai cô ngồi xuống sofa, lấy từ trong túi áo vest khoác ngoài một chiếc hộp nhung. Khoé miệng nhoẻn cười, anh khẽ mở chiếc hộp và nâng niu sợi dây trong tay. Gia Hiên cũng cười:
“ Cái này tặng em sao?”
Anh không nói gì, cẩn thận ướm chiếc lắc vào chân cô và khoá lại. Gia Hiên cầm tay anh khẽ nói:
“ Tại sao một chiếc dây đẹp như vậy lại để làm lắc chân.”
Anh ngồi lên véo má cô rồi khàn giọng:
“ Em thích chứ?”
Bàn tay búp sen chạm vào sợi dây được thiết kế đơn giản, ngôi sao sáu cánh màu xanh dương là điểm nhấn duy nhất nhưng lại làm người đeo có cảm giác huyền ảo và mơ hồ. Rất đẹp! Gia Hiên không thể thôi nhìn vào ngôi sao ấy. Hiểu ý cô, Thái Văn xiết nhẹ bàn tay cô và nói:
“ Trong thần thoại Hy Lạp, ngôi sao sáu cánh tượng trưng cho phép thuật. Ai cũng cần nó cho ước mơ của mình!”
“Vậy điều ước của anh đã bao giờ thành hiện thực chưa?”
“ Điều đó phải do chính em trả lời.”
“ ???”
“Bởi vì...anh đã ước một cô gái xinh đẹp như em cho phép anh được yêu.”
Gia Hiên kinh ngạc về điều ngọt ngào anh vừa nói, đánh khẽ vào ngực anh cô cúi đầu xấu hổ chạy nhanh về gian bếp. Người đàn ông này như có một ma lực cuốn cô vào trong vòng xoáy do chính anh tự tạo. Cô chỉ là một cô gái bình thường, một cô gái đã từng có trong mình ít nhiều thương tổn, nhưng cô vẫn cần được yêu thương. Tin rằng mình được yêu là một hạnh phúc không gì so sánh được. Và anh đã mang niềm tin ấy trở lại bên cô một lần nữa!
( Còn tiếp!)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...