Chương 26: Tình yêu = tình dục + thương yêu.
Sống chưa bao giờ là điều dễ dàng nhất là khi sống với giấc mơ mình luôn theo đuổi. Đời mà, ai cũng sẽ có cho mình một vài lần bị chối từ nhưng đâu vì thế mà nhiệt huyết ban đầu trở nên mai một? Hít một hơi thật sâu, Bảo Trân ra khỏi khu vực gửi xe cúi chào bảo vệ rồi bước tiếp. Đón cô vẫn là cô gái của những lần trước đó.
Hà Phương mỉm cười thay cho lời chào. Giọng cô dịu dàng:
“ Chị vẫn khoẻ chứ?”
“ Cảm ơn em, chị vẫn vậy. Lại phiền em rồi...!”
“ Chị thật kiên trì. Gần một năm rồi mà vẫn không hề bỏ cuộc. Chúng em vẫn nhắc chị luôn.”
Nhún vai, ánh mắt của Trân thoáng buồn, giọng cô trầm lại:
“ Có lẽ đây là lần cuối chị muối mặt đến đây. Hôm nay mà không được nữa thì chị cũng đành chuyển giao nhiệm vụ cao cả này cho đồng nghiệp khác. Không biết kiếp trước có nợ sếp em gì không mà kiếp này anh ta hành chị ra bã đến vậy!”
Hà Phương cười cười rồi đứng dậy rời về phía căn phòng cuối hành lang, chỉ còn Bảo Trân với chén trà đang toả hơi nóng. Đã một năm kể từ lần đầu tiên cô đặt chân đến đây, mọi thứ vẫn như ngày đầu tiên không hề đổi khác nhưng nhiệt tình trong cô chẳng còn được mãi như thuở ban đầu. Đã mang cái nghiệp viết lách vào thân nên cố dằn lòng phải làm sao lấy cho được cuộc phỏng vấn với người đàn ông thép trong giới chính trị đang nổi. Chỉ là....người cô được giao nhiệm vụ “ để tâm chăm sóc” không ai khác lại là vụ trưởng vụ kinh tế tổng hợp: Lê Minh Hữu Thiện. Cô đã từng đặt ra cho mình hàng trăm giả thiết xem vì lý do gì mà anh ta từ chối đề nghị của cô nhưng cuối cùng cô vẫn chẳng thể cho mình một câu trả lời xác đáng. Mọi kế hoạch đều phá sản, những tài liệu dành riêng để phỏng vấn cho người đàn ông quan trọng ấy đã phủ bụi mà cô thì vẫn chưa một lần được diện kiến sát mặt. Cô đã từng bắm môi bắm lợi trước toà soạn mà thề rằng sẽ làm cho anh ta thần hồn điên đảo nhưng cuối cùng sau một thời gian dài theo bước anh ta, cô bị coi chẳng khác nào rác rưởi. Có cắm rễ tại căn phòng này thì người cô gặp mãi chỉ là trợ lý hoặc cô nhân viên mới vừa rời bước khỏi đây. Cứ nghĩ nhiêu đó thôi mà cô muốn đập tan chén trà trong tay để thoả cơn chịu đựng những ngày tháng dài đằng đẵng.
Hữu Thiện khẽ ho nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn Hà Phương với ánh mắt dò hỏi. Ngập ngừng, cô khẽ nói:
“ Có phóng viên xin phỏng vấn. Anh sẽ gặp chứ ạ?”
Khẽ chau mày, anh suy nghĩ vài giây rồi khàn giọng:
“ Lại là cô gái lần trước phải không?”
Chờ Hà Phương gật đầu xác nhận, anh mới nói tiếp:
“Thôi được. Em mời cô ấy vào đây, tiện thể pha giúp anh tách cafe. Cảm ơn em.”
Vẫn giữ điềm tĩnh theo từng bước chân Hà Phương đang tới gần, Bảo Trân khẽ nhấp môi ngụm trà đắng rồi cười:
“ Lại bị từ chối phải không? Vậy thôi, chị về. Dù sao cũng cảm ơn em rất nhiều, cô gái ạ!”
“ Niềm tin của chị chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Anh ấy đang đợi chị đấy...”
“ Thật?”
“ Dạ. Nhưng chị nhớ số báo đầu tiên phải gửi tặng cả phòng chúng em đấy.”
Không tin nổi những gì Hà Phương vừa nói cô tròn mắt hỏi lại một lần nữa cho chắc rồi mới vội vàng chỉnh lại chiếc váy công sở và mang túi xách bước về phía căn phòng chưa một lần đặt chân tới.
Tiếng gõ cửa rất khẽ được đáp lại bằng chất giọng bình ổn của một người đàn ông ấy. Suốt năm năm làm phóng viên, Bảo Trân đã gặp không ít những nhân vật máu mặt trên mọi lĩnh vực. Cô cũng từng tự tay mình mở ra không biết bao cánh cửa nhưng hôm nay cô mới hiểu cánh cửa của căn phòng này nặng đến thế nào. Cúi đầu chào đầy lễ phép, cô khẽ cất tiếng:
“ Chào anh. Cảm ơn vì cuối cùng anh cũng cho em một cơ hội để được viết bài.”
Hữu Thiện ngả người về phía sau ghế, ánh mắt anh quét ngang qua cô nhà báo trước mặt. Anh biết cô đang hồi hộp và khẩn trương. Khoé môi anh khẽ cong lên, đẩy cao gọng kính anh nói:
“ Em ngồi đi. Một tiếng chắc đủ chứ?”
Miệng cô trở nên khô khốc, nuốt nước bọt rồi cô bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay để lấy lại bình tĩnh. Giọng cô ấp úng:
“ Dạ..đủ ạ.”
Hà Phương mang theo tách cafe vào trong, chưa kịp mang tới trước mặt Hữu Thiện thì anh đã đứng dậy đón lấy:
“ Cảm ơn em.”
Hiểu ý anh Hà Phương nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó và đóng cửa lại. Hữu Thiện mang tách cafe đặt trước mặt Bảo Trân. Giọng anh như xa nhưng ngữ khí luôn khiến người đối diện phải run lên vì sợ:
“ Xin mời. Mong rằng cafe sẽ giúp em lấy lại sự tỉnh táo. Anh nghĩ thời gian là vàng bạc và chúng ta.......không nên lãng phí vàng bạc của nhau thêm bất kỳ giây phút nào.”
Cố bước ra từ trong mộng, cô hít một hơi thật sâu rồi lấy chiếc máy ghi âm, cuốn sổ ghi chép cùng cây viết quen thuộc. Hơi lạnh từ kim loại chạm vào đầu ngón tay khiến cô có cảm giác chân thực và nhận thức rõ ràng hơn việc vì sao mình đến đây, người đàn ông trước mặt là ai và điều cần làm lúc này là...!!!
“ Trước hết cảm ơn anh đã dành thời gian cho em cơ hội được ở đây và thực hiện cuộc phỏng vấn này. Em sẽ không làm mất thì giờ của anh thêm nữa, xin được đi thẳng vào vấn đề.
Là một người làm chính trị, anh nghĩ thế nào về chính sách ngoại giao của nước ta hiện nay. Theo anh chính sách ấy đã thực sự phù hợp với tình hình hiện tại hay chưa?”
“ Vì sao em lại muốn phỏng vấn anh?”
Bảo Trân mỉm cười đầy duyên dáng rồi nhẹ nhàng đáp lại thật lòng:
“ Vì anh là ẩn số mà nhiều người muốn biết. Người ta không chỉ quan tâm tới nhiệm kỳ tới anh có ngồi lên ghế thứ trưởng hay không mà người ta còn quan tâm tới cả cuộc sống riêng tư của vụ trưởng hiện tại.”
“ Ồ. Thì ra thế...! Thế này nhé. Nếu em đến đây để hỏi về công việc của một vụ trưởng vụ kinh tế ra sao? Suy nghĩ của quan chức chính trị hiện nay thế nào thì anh đành để em phải thất vọng. Không phải ngẫu nhiên khi năm lần bảy lượt từ chối em bởi anh hiểu điều em cần anh không thể nói!”
Nghe Hữu Thiện nói xong Bảo Trân thầm chửi thề trong lòng. Đúng là một miếng thịt khó nuốt, không thể dâng tới miệng rồi còn để rơi. Không phải chính trị thì sẽ là chuyện đời tư sẽ bị phanh phui. Cô chỉ có một lần này để tóm gọn anh ta phơi bày lên mặt báo. Dù chết cũng phải moi ruột gan của anh ta mang ra khỏi nơi đây. Nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên chưa tắt, cô khẽ nói:
“ Được biết anh vẫn là người độc thân. Có là riêng tư không nếu em hỏi anh những vấn đề liên quan đến cuộc sống tinh thần của một người đàn ông hoàng kim chưa bị trói buộc bởi hôn nhân? ”
Ánh mắt Hữu Thiện nheo lại tỏ vẻ đầy hứng thú. Hai chân anh gác lên bắt chéo rất tự nhiên, cánh tay dài khoanh lại trước ngực, anh kiệm lời:
“ Nếu em đã quan tâm đến cùng thì anh chỉ có thể nói: rất sẵn lòng!”
Nhìn sâu vào đôi mắt xanh thẳm của anh khiến cô khẽ rùng mình. Cúi đầu và bật chiếc máy ghi âm rồi cô chú tâm vào tập tài liệu trên tay. Chỉ có công việc lúc này mới không làm cô mất đi tự nhiên trong căn phòng hai người vô cùng ngột ngạt. Những câu hỏi mà cô đã mất cả năm trời để soạn ra cuối cùng lại vô tác dụng. Biết sao bây giờ, đành phải cuốn theo chiều gió để câu chuyện mà cô giới thiệu về anh ta sẽ đủ nóng để khiến độc giả bỏng mắt.
“Một cô gái thế nào thì hấp dẫn được anh? ”
“ Xin phép em được thay đổi cách xưng hô cho hợp với tính chất của một cuộc phỏng vấn. Ok?”
Chờ cô gật đầu, anh nói tiếp:
“ Một cô gái đừng để tôi phát hiện....cô ấy đang cố tình hấp dẫn mình!”
“Đàn ông yêu bằng tai và mắt nhiều hơn, anh thấy có đúng? Với anh thì sao ?”
“ Nếu nhìn quanh những người bạn của tôi thì cũng không sai. Còn với tôi, tôi yêu bằng tim.”
“Anh thích các cô gái dạn dĩ, chủ động hay nết na thùy mị hơn?”
“Tôi thích chinh phục những cô nàng bạo dạn, hoang dã, muốn làm chủ và bị…khuất phục bởi những cô nàng nết na, thùy mị song phải thông minh.”
Câu chuyện giữa hai người đã thật sự bắt mạch với nhau. Trân tỏ rõ hứng thú trong từng vấn đề đưa ra còn Hữu Thiện chỉ nghiêng đầu có lúc cười cũng có khi anh chỉ chăm chú quan sát cô gái trước mặt mình. Những ngón tay thon dài của anh khẽ rút trong túi vest ngoài hộp Marlboro Light. Trầm giọng, anh khẽ hỏi:
“ Xin lỗi, tiện chứ?”
“ Hút thuốc lá không tốt cho sức khoẻ!”
Câu nói của cô khiến anh sựng lại, điếu thuốc kẹp bất động giữa ngón tay. Một câu nói hết sức bình thường từ một cô gái lạ, không hiểu sao lúc này khiến anh bất giác thấy đau lòng. Đau vì có một người đã từng quan tâm anh như vậy. Tiếc rằng khi ấy anh chưa bao giờ hiểu hết sau một câu nói ít ngôn từ là một sự quan tâm sâu sắc. Đẩy điếu thuốc trở lại hộp, anh thấy lòng trùng xuống. Giọng anh khàn lại và mang vài phần tình cảm hơn lúc trước:
“ Tiếp tục đi em.”
Bảo Trân thấy rõ sự biến đổi nhanh chóng trên nét mặt của Hữu Thiện nhưng cô không thể đoán ra lý do tại sao. Trở lại với chiếc đồng hồ đang nhích từng giây một thay lời nhắc nhở thời gian không nhiều, cô đánh bạo hỏi tiếp:
“Anh nghĩ sao về các cô gái luôn mang theo.....bao cao su trong túi? ”
Giật mình trước câu hỏi của cô, anh khẽ ho khan vài tiếng, khoé môi khẽ cong lên cười mỉm:
“Thứ nhất, có thể cô ấy là một người yêu công việc và đang làm nghề tiếp thị bao cao su. Thứ hai, cô ấy là người hiện đại, biết bảo vệ bản thân và bảo vệ cả cho tôi… nếu hai người để xảy ra chuyện đó.”
“Nghĩ về một cô gái nhé, trên cơ thể họ, điểm nào thu hút anh nhất?”
“Điểm nào đó khiến họ đặc biệt và quyến rũ. Thường thì tôi chú ý theo thứ tự gương mặt, môi, vóc dáng, làn da, ngực và đôi chân.”
Vừa nói anh vừa liếc nhìn cô đầy ẩn ý. Ánh mắt anh khiến gò má cô khẽ ửng đỏ vì xấu hổ. Chết tiệt! Cô còn nghĩ anh ta là gay cơ đấy bởi chính mắt cô nhiều lần trông thấy anh ta và người đàn ông ở căn hộ đối diện vô cùng thân thiết sớm tối bên nhau. Hoá ra anh ta là đàn ông, đàn ông đích thực! Không hiểu những cô gái độc thân đang tôn thờ anh ta sẽ thất vọng thế nào khi biết được những sự thật chưa một lần công bố? Ngẩng cao đầu, Trân phản ứng rất nhanh , cô hỏi tiếp:
“Vậy trong ba vòng trên cơ thể phụ nữ, vòng nào khiến anh bị hấp dẫn hơn cả?”
“Việc gì phải nghĩ đâu, chắc chắn là vòng một rồi.”
“Anh nhìn nhận chuyện quan hệ tình dục trước hôn nhân như thế nào?”
“Tôi không phản đối. Nam nữ yêu nhau khi đã tin tưởng và tính đến một mái ấm hoàn toàn có thể nghĩ về tình dục an toàn. Đó là một trong những yếu tố giúp tình cảm thăng hoa, giữ gìn hạnh phúc. Hòa hợp trong hôn nhân bao gồm cả hòa hợp trong đời sống tình dục. Có những thứ không thử sẽ không biết.”
“Vậy khi nào nên sống thử. Anh từng sống thử chưa?”
“Weo. Good question! Nếu phụ nữ đủ dũng cảm, sáng suốt. Nếu đàn ông đứng đắn, bản lĩnh. Nếu dư luận bớt “tham gia” vào chuyện người khác. Tôi nghĩ sống thử là việc nên làm. Người ta thường nói “tình yêu làm mắt ta sáng cho đến lúc kết hôn” đấy thôi. Sống với nhau, nhiều thứ sẽ phát sinh. Giai đoạn này cũng thử thách bạn cách giải quyết vấn đề. Nếu không hợp, người ta có thể chia tay nhau nhẹ nhàng hơn và có cơ hội tìm hạnh phúc mới nhanh hơn. Tôi đã từng sống thử!”
Câu trả lời của Hữu Thiện nằm ngoài dự đoán của Bảo Trân. Thành thật, thẳng thắn. Rồi ngày mai, câu nói ấy sẽ tạo ra làn sóng thế nào trong dư luận? Một người đàn ông tưởng như trong sáng như giọt sương mai chỉ biết đến công việc ngày này qua ngày khác lại công khai sự thật: “ tôi đã từng sống thử!”. Chỉ cần câu nói đó của anh đã là phần thưởng xứng đáng cho sự nghiệp làm báo của cô trong một năm qua. Hoá ra những lời đồn đại về một người đàn ông lãnh cảm đều là vô căn cứ. Vận dụng hết trí thông minh, cô đẩy đưa vấn đề tới một ngã rẽ đầy hiện thực:
“Nhiều người nói rằng, khi yêu thì không quan trọng cô ấy còn hay mất, nhưng khi kết hôn, các chàng vẫn thích vợ mình còn “nguyên vẹn”, anh thấy sao?”
“Bạn không thấy cả thế giới này ở đâu cũng ưa chuộng sự kiện lần đầu tiên hay những thứ hoang sơ à? Thế nên chuyện mà bạn nói cũng dễ hiểu và đó là một thứ ích kỷ đàn ông!
Với tôi, nếu vợ còn “nguyên vẹn” cũng có cái hay. Tôi sẽ cố làm sao để cô ấy có kỷ niệm đẹp về lần đầu tiên, thật đáng nhớ.”
“Khi chưa cưới, anh có đòi hỏi chuyện sex không?”
“Tôi không đòi hỏi. Chúng tôi tự nguyện.”
“Lần đầu tiên anh làm chuyện ấy là năm bao nhiêu tuổi?”
“Có bắt buộc phải nói ra không nhỉ? Ừm, hai năm trước.”
“Cảm giác lúc đó?”
“Háo hức và sợ hãi.”
“Trinh tiết với anh có quan trọng? Giả sử một người đến với anh không còn trong trắng, anh có buồn?”
“Nếu bạn gái cứ khăng khăng mình còn, trong khi thực tế không phải như vậy thì có vẻ chuyện sẽ nghiêm trọng. Không phải vì “cái màng có thể rách vì nhiều nguyên nhân” ấy, mà vì tôi ghét sự dối trá và làm màu trong tình yêu.
Kỹ thuật y học ngày nay có thể khiến phụ nữ “trong trắng” nhiều lần trong đời. Điều quan trọng là sự trong sáng khi đến với một tình yêu mới và biết khép lại những chuyện đã qua.”
“Anh có thích mẫu phụ nữ mạnh mẽ trên giường?”
“Có chứ, nhưng mạnh mẽ vừa đủ với sức của tôi thôi.”
Gương mặt Hữu Thiện vẫn không hề biến sắc trước từng câu hỏi nhạy cảm mà Bảo Trân đưa ra. Sự chuyên tâm của anh khiến người ta nghĩ tới hình ảnh của sinh viên đang làm bài thi vấn đáp. Chỉ riêng anh mới biết, từng câu hỏi mà cô gái trẻ đang xoáy sâu chẳng khác nào chiếc roi quất mạnh vào trái tim anh. Người nào còn nhớ lại, người đó còn khắc khoải. Tháng năm đã đi qua không nghĩ tới hôm nay chỉ cần ngoảnh lại vẫn còn thấy những giây phút có nhau! Câu hỏi được lặp lại lần thứ hai của Bảo Trân đã vội lôi Hữu Thiện về thực tại. Lấy tay khẽ day nhẹ hai bên thái dương, anh tỏ ý muốn cô nhắc lại một lần nữa.
“Khi yêu ai đó, anh có sẵn sàng làm mọi thứ vì họ?”
“Tôi đã từng như vậy.”
“Tình yêu = tình cảm + tình dục + tình nghĩa, anh thấy có đúng không?”
“Tôi thấy đẳng thức này hơi trần trụi. Nếu phải làm phép toán, tôi nghĩ: tình yêu = tình dục + thương yêu.”
“Nhiều đàn ông bảo, phụ nữ hoặc nhìn là muốn lên giường hoặc nhìn là muốn tôn thờ, anh nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ đó là những người đàn ông quá đơn giản, có phần hơi nông cạn. Tôi không phân chia phụ nữ như thế. Họ đa dạng, phong phú hơn nhiều! Tôi không thích “fast food”.”
“Thẳng thắn chia sẻ vấn đề này quá, anh không ngại người khác đánh giá sao?”
“Nếu sợ, ngay từ đầu tôi đã từ chối nói về vấn đề này. Chính vì người ta hay né tránh nên nó mới trở nên nhạy cảm. Tình dục là nhu cầu không thể thiếu với mỗi người, cũng như ăn, mặc, ngủ… Quan trọng là chúng ta phải hiểu biết về nó.”
“Cảm ơn anh về buổi trò chuyện thú vị này!”
Tắt chiếc máy ghi âm rồi cô gập cuốn sổ nhớ của mình. Sau đó cô nhìn anh mỉm cười:
“ Cảm ơn anh về những câu trả lời giá trị. Anh không phiền nếu em chụp hình chứ?”
Suy nghĩ vài giây, anh đáp lời:
“ Không thành vấn đề nhưng không phải ở đây! Em biết đấy, đây là nơi mà anh nghĩ rằng không thích hợp cho chủ đề của câu chuyện em vừa hỏi.”
Cùng lúc ấy tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông bước vào ngay sau đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...