Sau lần bị Đàm Thư Mặc quát thì Hải Quân dường như mất tích, cậu ta ở khu trọ này trước đây luôn khoe khoang nào là sinh viên đại học tiềm năng, nhà rất giàu có. Chỉ là ai cũng biết, cậu ta tốt nghiệp hai năm rồi vẫn trốn ở căn trọ nhỏ, công việc chưa có mỗi ngày đều chơi game đến sáng.
Dì Bà Tư là người quen với nhà Hải Quân dù không thích nhưng cũng không thể đuổi đi, thỉnh thoảng nhờ vã cậu ta vẫn làm nhưng mà là làm cuối cùng. Ví dụ như lần ngập nước cửa hàng, đợi Đàm Thư Mặc và Văn Tĩnh Hy gần như làm sắp xong mới thấy bóng dáng cậu ta xuất hiện. Thế nhưng nghe có đồ ăn lại là người đầu tiên đến.
Đàm Thư Mặc nhìn bầu trời đã bớt âm u, trong lòng thầm cầu nguyện, bão mau qua, cứ thế này ở mãi trong nhà không biết cô có bị Văn Tĩnh Hy đuổi ra đường không nữa.
Ở nhà quá rảnh, ngoài cùng nhau coi film, dọn dẹp, nấu ăn ra chẳng còn gì làm. Vậy nên cô sức khoẻ dồi dào, thường xuyên đẩy Văn Tĩnh Hy lên giường tập thể dục.
Kết quả hiện tại đã buổi trưa 12h, Văn Tĩnh Hy vẫn nằm ngủ trên giường. Cô tự biết thân biết phận, nấu cơm sẵn chờ công chúa dậy.
Nghe tiếng nồi cơm báo đã chín, Đàm Thư Mặc bước đến giường lây người nàng dậy.
"Bế tớ"- Văn Tĩnh Hy câu hai tay lên cổ cô, làm nũng.
Đàm Thư Mặc hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng bế nàng vào nhà vệ sinh. Văn Tĩnh Hy dựa cả người lên Đàm Thư Mặc, lười biếng không chịu rửa mặt.
Đến khi ra đến bên ngoài đồ ăn đã nguội hết, cần hâm nóng lại lần nữa. Đàm Thư Mặc cưng chiều nàng, vừa đút vừa dỗ dành "ăn một chút rồi hẳn ngủ"
Văn Tĩnh Hy ngồi một bên nghe lời, nhưng lại thắc mắc "này, trước đây sao tớ không biết là cậu cũng nấu được đồ ăn nhỉ"
Đàm Thư Mặc ậm ừ "tớ học đó, được rồi, ăn đi"
Văn Tĩnh Hy lại hỏi "là đàn chị Nguyễn Kim dạy cậu nấu?"
"Không có, đã lâu không gặp mà"
"Không có? Trước đây hai người vẫn lén gặp nhau?"- Văn Tĩnh Hy không đúng trọng tâm câu trả lời.
"Ăn đi, đừng hỏi, chuyện lâu quá sao mà tớ nhớ được"- Đàm Thư Mặc đưa muỗng cháo đến gần.
Văn Tĩnh Hy luôn thắc mắc từ khi nàng đến đây Đàm Thư Mặc cũng có vài lần tự thân vào bếp nấu ăn. Lúc đó nàng cũng lo sợ cô bị cắt trúng tay, nêm quá mặn, hoặc nấu chưa chín, nhưng mà lần nào cũng ra thành phẩm rất tốt. Nàng hoài nghi, Đàm Thư Mặc rõ ràng từ thời sinh viên làm gì biết nấu ăn chứ, từ xưa nay vẫn luôn là nàng đứng bếp mà.
Hôm nay quyết định hỏi cho ra lẽ, thái độ Đàm Thư Mặc như vậy chắc chắn là có chuyện không dám nói ra. Văn Tĩnh Hy từ chối không ăn nữa, ngồi thẳng lưng, tách khỏi người Đàm Thư Mặc, bắt đầu tra khảo
"Nói, cậu biết nấu ăn từ khi nào?"
Đàm Thư Mặc nuốt nước bọt, cô muốn trốn tránh liền tự mình ăn cháo "à hình như tớ không nêm bột ngọt, nên cháo hơi nhạt ha"
"Đừng có nói sang chuyện khác, lẹ, thành thật khai báo"- Văn Tĩnh Hy nhướng mày, tay gõ nhẹ lên mặt bàn ăn.
Đàm Thư Mặc thở dài, có chút sợ hãi "ờ, tớ là học nấu từ năm đầu tiên chúng ta tốt nghiệp đại học"
Văn Tĩnh Hy giật mình "cậu học làm gì? Bình thường cậu đi làm đều do tớ chuẩn bị cơm mà"
Đúng vậy, thời sinh viên bọn họ ăn ở căn tin trường, cuối tuần sẽ qua căn hộ nhỏ của Văn Tĩnh Hy, đồ ăn do hai người đi mua, Văn Tĩnh Hy sẽ nấu vài món cô yêu thích.
Sau này đi làm bọn họ tiến vào công ty bất động sản của cậu Bác Văn. Vì cùng công ty, Văn Tĩnh Hy mỗi sáng dậy sớm nấu cơm mang theo đi làm. Đều là nấu hai phần, bữa trưa của cô đều không cần xuống nhà ăn của công ty.
Về phần bữa sáng, Đàm Thư Mặc sẽ lái xe qua đón nàng đi làm, hai người chạy ngang đoạn đường bán đồ ăn vặt vào sáng sớm mua tạm hai phần. Rồi cùng nhau đến khu cà phê sáng của công ty vừa uống cà phê vừa ăn. Lịch trình như vậy Đàm Thư Mặc tại sao lại học nấu ăn.
Có thể nói là nấu cho bữa tối, nhưng mà càng vô lý, Đàm Thư Mặc toàn ăn tối cùng Văn Tĩnh Hy, lúc thì mua đồ về ăn, khi thì vừa tăng ca vừa đặt đồ ăn đến công ty mà.
Đàm Thư Mặc hiểu rõ Văn Tĩnh Hy thắc mắc cái gì. Cô thành thật "là tớ...tớ lúc đó tự biết thân biết phận"
Văn Tĩnh Hy khó hiểu, nhìn cô như ra hiệu cô nói tiếp.
Đàm Thư Mặc thở dài "khi đó cậu là bạn gái Bác Văn. Lại làm chung công ty, đồ ăn cậu nấu nào đến phiên tớ cứ ăn trực mãi, nên là tớ tự học nấu cơm, sợ sau này cậu không cho tớ ăn nữa. Tớ liền có thể tự lập, lúc đó sẽ không đau lòng nữa"
Văn Tĩnh Hy đau lòng, sờ tóc cô "cậu ngốc quá, một ngày ba bữa của cậu đều do tớ phụ trách, ngày nào cũng vậy. Làm sao tớ để cậu tự lo liệu chứ, còn lén tớ học nấu ăn nữa"
Đàm Thư Mặc cuối đầu "tớ biết làm sao được, tớ không dám hỏi cậu, chúng ta lúc đó là quan hệ bạn bè mà"
"Bạn bè? Bạn bè mà cơm cậu ăn là tớ nấu, quần áo cậu mặc là tớ đi mua, chưa kể mỗi tuần còn giả vờ cho cậu ngủ lại vài ngày để cậu không cần nhịn chuyện kia... có ai mà ngốc như cậu không đây"- Văn Tĩnh Hy đánh lên vai Đàm Thư Mặc, hung hăn mà trừng cô.
Đàm Thư Mặc ngơ người "vậy, Bác Văn?"
"Là gia đình tớ ép buộc cưới, tớ đã bàn bạc với hắn, tớ nói rất rõ rồi, hắn đồng ý"- Văn Tĩnh Hy trả lời.
Đàm Thư Mặc nghe trả lời vẫn không hiểu, lại hỏi "hửm, nói rõ ra nào"
"Tức là từ năm tư đại học, tớ đã phân chia cụ thể với hắn ta. Tớ nói tớ không thích hắn, mối quan hệ này hắn hiểu mà, làm gì có yêu đương, bọn tớ còn chưa từng cùng nhau hẹn hò riêng tư dù chỉ một lần. Vậy nên, phía gia đình hai bên thì vẫn coi như diễn kịch đi, Bát Văn bên ngoài có rất nhiều cô gái, thay người yêu liên tục mà. Hắn ta nghe xong lại đồng ý với tớ, vì trước mặt người nhà sẽ có tớ làm bình phong, sau lưng chạy đi ăn chơi gái gú quá tiện lợi"- Văn Tĩnh Hy nhìn cô nói mạch lạc.
Đàm Thư Mặc giật mình "vậy, sao cậu không nói cho tớ"
Văn Tĩnh Hy tức giận "ai bảo không nói chứ, năm chúng ta tốt nghiệp tớ có nói nhưng cậu lại nhậu say xong quậy ầm ĩ. Đêm đó tớ nói cái gì cậu cũng không nghe, còn có lần đầu của tớ cậu cứ như vậy mà...., tức chết tớ, vậy nên tớ không thèm nhắc lại"
Đàm Thư Mặc hiểu rồi, là cô ngu ngốc, đêm tốt nghiệp kéo nhau đi karaoke, sau đó Đàm Thư Mặc thi nhau uống bia với Minh Triết.
Hai người vừa uống vừa la hét ầm ĩ, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy Văn Tĩnh Hy đang nấu cơm trong bếp con giận dỗi không thèm nhìn mặt cô. Cô cứ tưởng do mình không nghe lời mà uống nhiều, sau đó ở trên giường lăn lộn, mấu chốt là sáng hôm sau cô chỉ nhớ được hình ảnh Văn Tĩnh Hy dưới thân mình e thẹn. Còn lại cái gì cũng quên. Cô chỉ có chuyện ấy cùng Văn Tĩnh Hy ahhhhh.
Thì ra, đêm đó nếu cô nhớ kĩ được thì bọn họ đã sớm có nhau rồi. Cô còn không phải mỗi thứ 6 giả vờ lấy cớ ngủ lại nhà Văn Tĩnh Hy sau đó đợi nàng ngủ say lén lút làm một ít chuyện mà thời đại học chỉ dám làm sương sương.
"Vậy, cậu biết tớ làm gì mỗi tối khi xưa à?"-Cô hỏi nàng
"Tớ biết, là tớ cho phép, nếu không cậu nghĩ tớ dễ dãi chắc."- Văn Tĩnh Hy tự lấy muỗng cháo mà ăn.
Đàm Thư Mặc nhìn nàng xong lại cười ngây ngơ như đứa trẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...