Lần Này Là Tớ Nguyện Ý Ở Bên Cậu

Hai người ở công viên hơn một giờ, mới trở về, Đàm Thư Mặc như cũ cõng nàng cả đoạn đường.

"Thả xuống đi, người ta nhìn kìa"- Văn Tĩnh Hy đánh lên vai cô.

"Kệ họ, tớ cõng cậu chứ có phải cõng người ngoài đâu"

Văn Tĩnh Hy hết nói nổi, đành tựa đầu lên vai cô, bờ vãi như cũ vững trãi, khiến nàng yên tâm không ít.

Hai người về đến nơi đã thấy Hải Quân cùng dì Ba Tư đang đứng giữa sân nói chuyện. Dì Ba Tư nhìn thấy liền hiểu sai "tiểu Hy bị thương ở chân à, sau lại như vậy"

Văn Tĩnh Hy từ trên người cô phóng xuống, đỏ mặt thẹn thùng. Cô thay nàng nói "à đoạn đường hơi ngập nước, cháu tự chủ trương cõng ấy mà"

"Hai đứa thật là, làm ta sợ hãi"- Dì Ba Tư trách xong thì vô nhà.

Hai người nắm tay nhau cũng lên lầu, bỏ lại Hải Quân còn ngơ ngác, cậu ta như cũ luyến tiếc Văn Tĩnh Hy, chưa kể hành động đỏ mặt thẹn thùng vừa rồi quá là đáng yêu. Nhìn thấy đã muốn ôm lấy yêu thương nàng.

Vẫn chưa hiểu Đàm Thư Mặc có cái gì mà Văn Tĩnh Hy lại như vậy, xét về tương lai chắc chắn cậu ta hơn hẳn. So giữa sinh viên mới ra trường, mầm non của tương lai và một cô gái vừa ra tù xem, vừa nhìn đã khác biệt. Văn Tĩnh Hy lại chấp nhận cô ta chứ, thậm chí hắn có cố gắng thế nào cũng không thèm cho hắn một ánh mắt ah. Tức chết đi được.

Hai người không biết tên nhóc kia dưới nhà oán trách. Văn Tĩnh Hy đã vào trong, uống ly nước ấm do Đàm Thư Mặc rót.


"Tĩnh Hy"

"Ơi"

"Tĩnh Hyyyyy"

"Sao nào"

Đàm Thư Mặc ôm nàng từ phía sau "dạo này không đi làm, chán quá, hay là chúng ta vận động một tí cho khoẻ"

Văn Tĩnh Hy chưa hiểu "cậu muốn làm gì?"

"Tập thể dục ah"- Đàm Thư Mặc cọ đầu lên cổ nàng.

Văn Tĩnh Hy đánh nhẹ lên đầu cô "không, ai như cậu không chứ, ngày nào cũng muốn"

Đàm Thư Mặc thở dài "cũng có một vài hôm chúng ta không làm mà"

Văn Tĩnh Hy tách khỏi cô "đúng vậy, nếu tớ mà không cản là cậu đều mỗi ngày lăn lộn rồi, chuyện này làm nhiều hại thân"

Nói xong nàng mở tủ lấy tờ giấy ra xem. Ra hiệu cho Đàm Thư Mặc.

"Cậu nhìn đi, bản kế hoạch cho tiệm bánh, giúp tớ kiểm kê lại, qua bão liền tiến hành"

Đàm Thư Mặc không có kinh nghiệm, cũng hơn 5 năm rồi ah. Nhưng cô vẫn chăm chú xem xét "chổ này, chi phí thuê thợ vận chuyển hơi đắt"

Văn Tĩnh Hy nhìn qua "vậy, chúng ta đổi một đơn vị khác đi"

"Không cần, tớ tự thân làm cho, cùng lắm trả tiền thuê xê ở đoàn, chúng ta tiết kiệm một khoảng"- Đàm Thư Mặc nói ra ý tưởng.

Văn Tĩnh Hy suy nghĩ "nhưng mà cái này là vận chuyển từ thành phố X, xa như vậy, cậu đi xe mất gần 5 giờ đi đường."

Đàm Thư Mặc nhìn nàng, "vậy, hmmm, cậu muốn trải nghiệm làm phụ lái của tớ không?"


Văn Tĩnh Hy suy nghĩ chốc lại "không, nguy hiểm, tại sao không hỏi chú Triệu, chổ người quen nhờ chú ấy giảm giá cho, cậu đích thân đi, còn chăm tớ nữa, cực khổ lắm"

Đàm Thư Mặc biết không lây chuyển được nàng, sau đó nhìn đến những điểm khác. Hai người thảo luận qua lại, đến khi bụng đói mới tiến hành ra đường mua cơm.

Hôm nay lười một hôm, Đàm Thư Mặc dẫn Văn Tĩnh Hy ra tiệm bánh canh mà Tiểu Kiệt giới thiệu. Nghe bảo ngon lắm, cô muốn thử một chút.

Hai người ngồi xuống, tình cờ tiểu Thương cũng ở đây, thấy cô liền sáng mắt "a, chị tiểu Mặc"

Đàm Thư Mặc ghét bỏ, vờ như không nghe, nhưng tiểu Thương lại đi đến bàn của hai người "đều là người quen, ăn chung đi"

Văn Tĩnh Hy nghe tiểu Thương ngỏ lời, cô yên lặng liếc Đàm Thư Mặc.

Bàn bên cạnh là dì tư và cô út cũng nhìn qua, bọn họ là bạn của Tĩnh Hy nha. Ra hiệu hỏi nàng có muốn trợ giúp một tay không.

Nàng dùng ánh mắt ra ám hiệu cho đồng bọn đang ăn bàn bên cạnh xong lại nhìn Đàm Thư Mặc, chờ xem cô dám ăn cùng không.

"Tôi và vợ ăn, cô ngồi riêng đi"

"Hửm, vợ? Hai người lãnh chứng chưa? Nếu chưa thì em nói em là vợ chị cũng được nha"- Tiểu Thương mỉm cười, nói xong còn cố ý vuốt ve ngón tay của cô.

Đàm Thư Mặc rút tay về "tiểu Thương à, cô làm ơn đi, cô như vậy đốt nhà tôi hết lần này đến lần khác, tha cho tôi đi"


Tiểu Thương thấy cô nổi giận nên đứng dậy, muốn trêu chọc nhưng ai cũng nhìn qua, sợ ba mẹ cô mà hay tin thì đêm nay ăn chửi, đành cậm cụi bỏ đi.

Đàm Thư Mặc thở phào, tay lau mồ hôi

"Sợ vậy? Hai người sau lưng tớ chắc thân thiết nhỉ"- Văn Tĩnh Hy hỏi, liếc cô.

"Không có mà"

Đàm Thư Mặc sợ hãi tô bánh canh nuốt không trôi, Văn Tĩnh Hy một bên thản nhiên ăn còn trò chuyện với hai người bạn ở bàn bên. Đàm Thư Mặc chính thức bị ngó lơ.

Trong lòng mắng tên Tiểu Kiệt mấy lần, giới thiệu quán gì chứ, làm hại cô ngồi ăn trên đống lửa.

Văn Tĩnh Hy trả tiền xong cùng cô về nhà, tay nắm chặt, nàng hôm nay trừng phạt nhẹ, cũng không đôi co. Biết rõ Đàm Thư Mặc không có khả năng ở bên ngoài bậy bạ, nàng cũng chỉ trêu chọc một xíu.

Trong lòng thầm tính toán, chuẩn bị khai trương xong tiệm bánh, sau đó tìm cách cho Đàm Thư Mặc cầu hôn nàng, rồi lại nghĩ đến việc sinh một đứa con. Văn Tĩnh Hy có chút đau đầu, trước tiên còn đi lãnh chứng, cứ sống chung mà không có danh phận thế này, tiểu tam mỗi ngày chạy đến cũng đủ phiền.

Mấy năm nay hôn nhân đồng tính được cho phép, có thể kết hôn thoải mái. Nàng hay tin vui đến mức muốn hỏi cai ngục là Đàm Thư Mặc đang ở trong tù thì có thể kí giấy kết hôn không, vậy mà đợi mãi, đến thôn Đồng La lâu như vậy vẫn không có kết hôn. Đêm nay quyết định không cho Đàm Thư Mặc ôm, nghĩ xong liền buông tay, không nắm nữa.

Đàm Thư Mặc ngơ ngác nhìn đôi tay vừa bị buông ra, hoang mang tột độ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận