"Anh, tại sao anh lại ở đây ? Sao không đi vào ?"
Nhìn thấy Cảnh Diệp, Cảnh Diễn kinh ngạc, từ khi «Nịnh thần» bắt đầu quay được nửa tháng, cậu vẫn chưa gặp lại hắn, sợ quấy rầy hắn làm việc nên cũng không có gọi điện.
"Anh..." Trong lòng khẩn trương, Cảnh Diệp mở miệng nhưng lại không biết mình nên nói thế nào, hắn vẫn luôn cho rằng cậu là trai thẳng, nhưng mà chuyện vừa rồi với Lục Thành Vân kia rốt cục là thế nào. Tính cách Cảnh Diễn ra sao, hắn đều rất rõ, cậu là người lãnh đạm chưa bao giờ cho người khác sắc mặt ôn hòa như thế.
Vì sao Lục Thành Vân lại là ngoại lệ ?
Cảnh Diệp không biết mình bị làm sao nữa, hiện tại hắn rất giống một đố phụ bị chồng bỏ rơi.
Công ty đã quyết định tới thành phố W, để sớm được nhìn thấy Cảnh Diễn hắn đã tăng ca để xong hết đống công việc, cơm tối cũng chưa ăn, một mạch chạy xe tới trường quay tìm cậu. Nhưng khi đến lại tình cờ gặp phải một màn kia, hai người dựa vào nhau gần đến vậy, hắn căn bản là đứng quá xa nên không nghe thấy hai người nói gì, nhưng mà gương mặt tươi cười của Lục Thành Vân rất ngứa mắt.
"Anh trai, có phải anh không thoải má không ? Sắc mặt anh không được tốt lắm."
Cảnh Diệp cười khổ, hắn thế nhưng yêu em trai mình nhiều đến như vậy, chỉ là một câu quan tâm bình thường, nháy mắt liền đè xuống bất an trong lòng hắn.
"Anh không sao, em mau đi vào tắm rửa thay quần áo đi, đừng để bị cảm !"
Không muốn để Cảnh Diễn thấy được mình thất thố, hắn nhanh chóng lái sang chuyện khác, Cảnh Diễn tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, hiện tại cậu chỉ muốn có thể nhanh tắm rửa.
Điểm dừng chân đoàn phim sắp xếp là khu trong thành phố có nhân viên quản lí địa phương, tuy điều kiện sinh hoạt không tính là tốt, nhưng vòi sen để tắm thì vẫn có.
Tắm rửa xong xuôi, Cảnh Diễn nhìn thấy Cảnh Diệp ngồi trên cái ghế đẩu duy nhất trong phòng, Cảnh Diệp cao ít nhất cũng phải hơn mét bảy mét tám, Cảnh Diễn so với hắn còn thấp hơn 1-2 cm, một đại nam nhân như vậy ngồi ở trên ghế đẩu cao chưa tới đầu gối hắn, lại còn mặc Tây trang đi giày da, nhìn thế nào cũng thật không phù hợp.
Cảnh Diệp cũng phát hiện mình bối rối, hắn vốn định ngồi trên giường, nhưng nghĩ đó là giường Cảnh Diễn tim liền đập nhanh, làm sao mà ngồi được nữa.
"Ục ục..." Một âm thanh vang lên không đúng lúc, Cảnh Diệp hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, mặt căng đến đỏ bừng.
"Phốc..." Cảnh Diễn không nhịn được bật cười, Cảnh Diệp như vậy thật sự quá đáng yêu. "Anh chờ chút, để em đi lấy chút đồ ăn."
Cảnh Diệp chỉ có thể ngoan ngoãn gật gật đầu, vị tổng tài này thật sự không hợp ở lại đoàn làm phim.
Phòng bếp cách phòng cậu không xa, đầu bếp phụ trách nấu cơm cho bọn họ đã sớm tan ca, phòng bếp chỉ còn cơm thừa, thức ăn một miếng cũng không có, chỉ còn mấy quả trứng gà. Cảnh Diễn làm món cơm rang trứng, cũng không biết khẩu vị Cảnh Diệp thế nào nên cậu cũng chỉ chọn đại một món rồi làm
Sở trường của Cảnh Diễn chính là cơm rang và mì sợi, ngày thường ở nhà lúc đói bụng cậu sẽ nấu món này ăn qua bữa, dạ dày cậu không tốt nên rất ít khi ra tiệm cơm, cũng không thích ăn cơm hộp, nhờ vậy mà có chút ít tay nghề.
"Nhà bếp chỉ còn mấy cái này, em cũng không phải lần đầu tiên làm cơm rang, hương vị chắc cũng không khó ăn, đương nhiên là không thể so sánh với đầu bếp tại nhà đâu nha !"
"Sẽ không." Chỉ cần em làm anh đều nguyện ý ăn. Cảnh Diệp trộm bổ sung một câu trong lòng, tuy rằng nguyện vọng chính mình làm cơm cho Cảnh Diễn ăn không thể thực hiện, nhưng khi đến được Cảnh Diễn tự tay làm cơm cho mình, hắn đã rất thoả mãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...