«Nịnh thần» bắt đầu khởi quay, bởi vì là phim cổ đại, nên đạo diễn quyết định lựa địa điểm quay là ở thành phố W. Phim không quảng bá rộng rãi với công chúng, thỉnh thoảng đoàn làm phim chỉ hé mở một chút tin tức gợi lên hứng thú rồi sau đó lại tiếp tục im lặng. Tất cả nhân viên công tác đều ăn uống ngủ nghỉ ở nơi quay phim, mỗi ngày Cảnh Diễn đều rất vội vai chính như cậu đất diễn rất nhiều, mỗi tối đều mệt đến mức ngả đầu liền ngủ.
Bên này Cảnh Diễn gấp đến độ như đi không chạm đất, nhưng Cảnh Diệp bên kia lại khác, chỉ một tuần ngắn ngủi, hắn đã có thói quen vừa về nhà là sẽ thấy Cảnh Diễn, đột nhiên bây giờ chỉ còn một mình hắn, luôn có cảm giác không đúng thế nào đó, quả nhiên, thói quen là một thứ rất đáng sợ.
"Giám đốc, đây là thống kê các địa điểm nhân viên trong công ti muốn đi du lịch."
Thư ký đặt danh sách trong tay xuống bàn làm việc.
Cảnh thị mỗi năm đều sẽ tổ chức cho toàn bộ nhân viên một tuần đi du lịch ở một số địa điểm, hơn nữa mỗi công nhân có thể mang theo một người, phí ăn uống dừng chân đều do công ty chi trả.
Cảnh Diệp mơ hồ ngẫm nghĩ, thế mà cũng không ít người muốn đi thành phố W, phải biết rằng Cảnh thị rất lớn, cho dù công ty tổ chức đi nước ngoài cũng hoàn toàn không có phải một vấn để gì, nhưng mà hơn một nửa người muốn tới thành phố W cách chỉ có 2 tiếng đi xe. Nghĩ thấy khả năng duy nhất là do «Nịnh thần» bàn tán nhiều trên mạng, tuy bí mật tiến hành khởi quay nhưng trên mạng không bao giờ thiếu những tin tức thật thật giả giả.
Nghĩ đến Cảnh Diễn đóng phim ở thành phố W, vì thỏa mãn tâm tư của mình, hắn liền quyết định năm nay sẽ đi du lịch ở thành phố W.
Hôm nay cần quay một màn tiệc cung đình vào buổi tối, cũng là lúc con trai Tể tướng Diệp Khanh và hoàng tử nhỏ Lý Hằng lần đầu tiên gặp mặt, màn này cần thiết phải quay vào buổi tối. Hơn nữa kịch bản đã viết là mùa đông, nên mỗi người đều phải mặc trang phục mùa đông, nhưng mà bây giờ là thời tiết tháng 5, mấy ngày nay nhiệt độ cao nhất cũng đã lên tới 30 độ C.
Cảnh Diễn đóng vai Diệp Khanh là con trai Tể tướng, đương nhiên thân phận bất đồng với người bình thường, trang phục cũng rườm rà hơn nhiều, cứ một tầng lại một tầng, mới mặc vào chưa tới hai phút, Cảnh Diễn liền đẫm mồ hôi, hiện tại Cảnh Diễn thập phần hâm mộ những nữ diễn viên đó, đồ nữ tuy rằng rườm rà hơn, nhưng lại mỏng hơn nhiều so với đồ nam.
"Tiểu Diễn, em vẫn tốt chứ ?"
Nhìn bộ đang mồ hôi đầy đầu của Cảnh Diễn, liền biết áo trong của cậu chắc chắn cũng ướt đẫm, sợ hắn ra nhiều mồ hôi sẽ mất nước, trợ lí đi chuẩn bị chút nước muối.
"Không có việc gì, còn chịu được." Cậu đã từng như thế này một lần, cho nên đã sớm chuẩn bị tâm lí.
Cảnh tượng này quay gần đến hai tiếng, thời điểm quay xong Cảnh Diễn đã mệt muốn xỉu, nhờ chuyên viên trang điểm tẩy trang, thay đổi quần áo liền trở về phòng.
Nhưng trời lại không thương người, ngay khi Cảnh Diễn muốn mau chóng về phòng thì bị một người cản lại.
"Anh Cảnh, vừa rồi anh diễn thật tốt, lúc nào rảnh có thể chỉ giáo em không ?"
Người tới là Lục Thành Vân, là người đóng vai hoàng tử Lý Hằng còn nhỏ, tuổi không lớn, chỉ có bộ dáng mười bảy mười tám, tính cách rất hoạt bát, kỹ thuật diễn không tính là hơn ngừng nhưng cũng không kém, dù sao, là người diễn trong phim của Trương đạo diễn, kỹ thuật diễn khẳng định sẽ không tồi. Tóm lại ấn tượng của Cảnh Diễn đối với Lục Thành Vân cũng không tệ, chỉ là, đời trước Lục Thành Vân cũng không có nói chuyện với cậu.
"Cái kia, nếu anh Cảnh không có thời gian thì ...Vậy quên đi !"
Nói xong lộ ra bộ dáng tiểu bạch thỏ đáng thương hề hề, dường như bị ai khi dễ.
"Em có thể tới tìm anh, chỉ cần đừng quấy rầy anh nghỉ ngơi là được."
Cảnh Diễn không muốn dây dưa thêm, trên người ướt đầm bị gió thổi qua lạnh đến mức không nhịn được hắt xì.
Lục Thành Vân lúc này mới chú ý đến tình huống của Cảnh Diễn. "Anh Cảnh, anh mau trở về thay quần áo đi, đừng để bị cảm !"
Cảnh Diễn thầm nghĩ còn không phải bởi vì ngươi, nhưng vẻ mặt cũng không thay đổi, Lục Thành Vân gật gật đầu, lập tức tránh ra. Lục Thành Vân nhìn bóng dáng Cảnh Diễn, vẻ mặt suy tư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...