Rời khỏi chiếc giường bé nhỏ của con gái, cô trở về phòng.
Tiến lại bàn làm việc bật nguồn laptop, cô quyết định kiểm tra tài liệu trước khi đi ngủ.
Tiện tay mở trang cá nhân xem vài dòng tin nhắn trong nhóm chát của đám bạn, cô lướt nhanh.
Chỉ là những câu trò chuyện hằng ngày của hội bỉm sữa, họ bàn về bộ phim đang phát sóng trên truyền hình.
Mỹ Duyên, Ánh Dương và Ngọc Mai là ba cô bạn thân thời đại học của Thanh Hà.
Trong đó Ánh Dương và Mỹ Duyên cũng có chồng là Kiến Trúc Sư quen biết với Kiến Văn.
Sau khi lập gia đình, họ đều ở nhà sắm vai nội trợ chăm sóc con cái.
Cả hai đều được chồng yêu thương chiều chuộng, gia cảnh lại khá giả nên họ có dư thời gian đi chơi, mua sắm và xem phim.
Riêng cô nàng Ngọc Mai lại là kẻ tôn thờ chủ nghĩa độc thân.
Sau khi tốt nghiệp mỗi người chọn một lối đi riêng.
Thanh Hà được người chị quen biết giới thiệu vào công ty báo chí, phụ trách chuyên mục thời trang.
Còn Ngọc Mai lại rẽ hướng qua làm trợ lý kiêm stylist cho người nổi tiếng.
Thanh Hà không mấy bận tâm tới cuộc trò chuyện về phim ảnh, bản thân cô ít khi theo dõi các thể loại phim truyền hình.
Thời gian rảnh cô chỉ xem tin tức hoặc đọc sách.
Ngoài những đầu sách về giáo dục cô còn đam mê các thể loại tâm lý, khoa học thần kinh và nghiên cứu chuyên ngành tâm lý học.
Trước đây mơ ước của cô là trở thành bác sĩ chuyên khoa tâm lý.
Năm mười sáu tuổi, cô đã chuẩn bị cả kinh phí lẫn thủ tục để tự mình qua Anh Quốc du học.
Mặc kệ định hướng của cha mẹ, cô luôn muốn độc lập đi theo con đường riêng của mình.
Thế nhưng đúng năm cô tốt nghiệp cấp ba, một chuyện đã xảy ra khiến mọi thứ đều tan vỡ.
Trong lễ kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới, bà Trần Thị mẹ Thanh Hà nhận được gói bưu phẩm chứa tất cả bằng chứng tố cáo chồng bà ngoại tình.
Đêm hôm ấy gia đình cô như một cuộc chiến, mẹ cô buông lời chỉ trích nhục mạ cha cô trước mặt hai chị em cùng toàn thể quan khách.
Cha cô không chịu thua, ông luôn cho rằng bà không yêu ông mà lấy ông chỉ vì tiền.
Cả hai tranh cãi suốt mấy tháng trời, sau đó họ nhanh chóng làm thủ tục ly hôn.
Thanh Hà khi ấy đã lớn, cô có thể chịu đựng mọi đau khổ mất mát, nhưng em gái cô còn quá nhỏ, con bé chỉ mới học lớp hai ngây ngô chưa hiểu thế nào là chia tay.
Cô đành phải từ bỏ ý định du học để ở bên mẹ và em gái.
Cha cô nhanh chóng tái hôn với người phụ nữ đã phá hoại hạnh phúc gia đình cô.
Mẹ cô vì lòng tự trọng mà sống cô độc suốt mười hai năm.
Bà trở thành người khó tính, dễ nổi nóng với tất cả mọi người.
Chỉ cần chướng tai gai mắt bà sẽ chửi bới thậm tệ.
Thanh Hà và em gái không thoát khỏi con mắt khó chịu của bà.
Cuộc sống của cô ngày càng mệt mỏi khi những điều cô làm đều trái ý mẹ.
Ngay cả việc giáo dục bé Hạnh Nguyên, bà cũng can thiệp một cách thái quá.
Bà luôn phê phán cách sống của cô khiến tình cảm mẹ con dần xa cách.
Ngọc Lan, em gái Thanh Hà không thể chịu nổi tính khí của mẹ.
Cô ấy quyết định đi du học ngay sau tốt nghiệp phổ thông.
Giờ đây chỉ còn Thanh Hà bên cạnh mẹ, nhưng cô quá mệt mỏi, muốn từ bỏ tất cả để trốn chạy đến một nơi nào khác.
Chợt dòng tin nhắn xuất hiện bên góc phải màn hình khiến Thanh Hà thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp.
– Thanh Hà, cậu có đó không?
– Có, sao vậy?
– Mình chỉ hỏi thăm vậy thôi.
Thấy cậu online mà không nói gì trong nhóm chat.
Cô bạn Ánh Dương nhắn tin trong hộp thoại riêng trên trang cá nhân.
– Mình mới mở máy, tính xem lại mấy bài chuẩn bị đăng ngày mai rồi gửi mail cho sếp.
Cậu chưa ngủ à? Có con nhỏ không lo nghỉ ngơi, ngủ trễ vậy?
– Vừa cho thằng bé ngủ, mình tranh thủ lên mạng coi linh tinh cho đỡ buồn.
À mà định hỏi, dạo này vợ chồng cậu thế nào? Có tiến triển gì không?
Thanh Hà không bao giờ kể rõ mọi chuyện cho bạn bè nghe, nhưng bọn họ đã chơi chung khá lâu nên hiểu rõ tình cảnh của cô và Kiến Văn.
Từ xưa Kiến Văn vẫn luôn tỏ ra là đàn anh chững chạc, chăm sóc đàn em tận tình.
Trong khi những anh trai khác trong nhóm tán tỉnh chọc ghẹo các bạn nữ thì Kiến Văn luôn giữ khoảng cách.
Nhớ có lần Ánh Dương tỏ tình với Kiến Văn và bị anh ta từ chối.
Trước mặt cả nhóm anh ta khẳng định chỉ coi bốn đứa là em gái chứ không hề có ý gì khác.
Anh ta còn khoe có người yêu ở quê, người mà cả đời này không ai có thể thay thế được.
Ngày Thanh Hà và Kiến Văn tuyên bố đám cưới, mọi người trong nhóm đều bất ngờ, nhưng cô đã kịp nói rõ với ba người bạn, chuyện vô ý trong cơn say, để lại hậu quả và anh ta phải chịu trách nhiệm với cô.
Sau bao năm, tưởng chừng Kiến Văn sẽ quên đi tình cũ mà dần có tình cảm với cô, nhưng thực tế vẫn không thể thay đổi.
– Tụi mình vẫn vậy, chỉ là dạo này anh ấy đi công tác thường xuyên hơn.
Cậu biết đấy, anh ta yêu công việc như thế nào mà.
– Ừ, mình biết.
Nhưng mà cậu với anh ấy cũng nên thường xuyên tâm sự hay đi du lịch cùng nhau để gắn kết tình cảm gia đình chứ.
À mà anh ta đang đi công tác đúng không?
– Mới đi sáng nay, nghe nói có công trình lớn ở Đà Nẵng.
– Đà Nẵng á, mới chiều nay chồng mình còn gặp và uống bia với anh ấy ở Hà Nội mà.
Thanh Hà băn khoăn, sự lo lắng dần len lỏi trong đầu: "Hà Nội? Anh ấy về nhà bố mẹ mà không nói gì với mình sao"?
Mỗi lần đi công tác anh ta đều cho cô biết nơi đến, nếu về quê anh ta sẽ nói để cô chuẩn bị quà cho ông bà.
Nhưng lần này lại khác, phải chăng anh ta có việc gì giấu cô.
– Cậu chắc chứ, mình nhớ rõ anh ấy nói là đi Đà Nẵng mà.
– Mình chắc, lúc đó chồng mình gọi video với mình, thấy anh Văn ngồi kế bên.
Nhậu chung với mấy ông trong nhóm mà.
– Hay là anh ấy đổi chuyến bay.
Họ có buổi họp mặt sao?
– Mình không rõ, chỉ là chồng mình cũng có việc đi Hà Nội nên gặp mấy người bạn ở đó thôi.
Chắc anh Văn cũng đến đó họp mặt với bọn họ.
Thanh Hà cảm thấy không đúng: "Nếu nói khoảng cách hai nơi như từ quận này tới quận kia trong cùng một thành phố thì việc ghé qua uống bia còn nghe được.
Đằng này từ Đà Nẵng tới Hà Nội là một quãng đường khá xa.
Anh ta không rảnh đến mức đổi chuyến bay chỉ để đi nhậu với hội bạn.
Chắc hẳn anh ta phải có việc gì đó mới về Hà Nội.
Tại sao lại không nói với mình, chẳng lẽ anh ta không về nhà bố mẹ"?
Giác quan thứ sáu của người phụ nữ nói cho cô biết chuyện này có vấn đề, nhưng suy nghĩ một lúc cô lại nản chí.
Có lẽ cô đã quá nhạy cảm.
– Chắc việc của anh ấy chưa gấp nên đổi chuyến bay để đi hội họp ấy mà.
Mai anh ấy lại bay về Đà Nẵng.
Cậu lo đi ngủ sớm đi nhé.
Mình làm việc đây.
– Ừ, mình đi ngủ đây, cậu cũng tranh thủ ngủ sớm đi.
– Mình biết rồi, bye cậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...