Lạn Kha Kỳ Duyên

Đêm đã khuya, Thổ Địa Công đã quay về miếu nhỏ bên trong phủ để lĩnh hội diệu pháp từ lâu. Trong khi đó, Kế Duyên cũng trở lại thiên phòng ở trong nhà của Triệu Đông Lượng.

Chỉ là, hắn cũng không đi ngủ liền, mà ngồi yên lặng trước bàn trong phòng. Hắn đặt Thanh Đằng kiếm lên, khép hờ hai mắt, ý nghĩ rơi vào một loại trạng thái như tỉnh như không, quan tưởng đến lò luyện đan bên trong ý cảnh.

Trên thân đan lô, bên trong ý cảnh, hắn thấy năm màu sắc đại diện cho kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, vừa huyễn hoặc, lại chân thực. Giữa trung tâm đan lô lại một lần nữa hóa ra Âm Dương nhị khí, quấn lấy chân hỏa bản nguyên bên trong, dần dần hòa thành một thể. Màu lửa sáng ngời ấy lại gợi ra một cảm giác ẩn giấu kỳ lạ; từng màu xám, nâu, âm dương chuyển động vờn nhau giữa hiện tượng thiêu đốt hừng hực kia.

Vốn dĩ, chân hỏa bên trong ý cảnh đan lô được Thông Minh Sách miêu tả là Thần Ý chi hỏa, hai làn khói trắng đen có một loại là Âm hỏa, còn lại chính là Dương hỏa. Ba yếu tố ấy hòa lẫn vào nhau, tạo ra sức lửa vô tận.

Đây xem như là một cảm nhận trực quan của Kế Duyên, thậm chí có thể cảm giác lờ mờ rằng, loại chân hỏa bản nguyên bên trong ý cảnh đan lô, cái được gọi là "Hư" cảnh chi hỏa này, có tính chất như một chiếc cầu nối thực tế.

Do ảnh hưởng bởi ký ức kiếp trước, sự biến hóa này khiến Kế Duyên vô cùng phấn khởi, thậm chí nghĩ rằng liệu đây có phải là "Tam muội chân hỏa" trong truyền thuyết hay không?

Dù không hề tìm hiểu về khái niệm Tam muội chân hỏa trong kiếp trước, nhưng hắn từng xem qua một bài miêu tả về muội hỏa tương tự trong Thông Minh Sách ở kiếp này. Nội dung như sau, trong thân thể người sinh ra bốn ngọn lửa: tâm là Quân hỏa, gọi là thượng muội; thận là Thần hỏa, gọi là trung muội, khí hải là Dân hỏa, gọi là hạ muội; cuối cùng chính là Huyền muội Thần hỏa, chính là chân hỏa bên trong đan lô.

Mặc dù là thế, tuy Thông Minh Sách có mô tả về muội hỏa, nhưng không hề nhắc đến Tam muội chân hỏa. Bên cạnh đó, ý nghĩa của hai từ "chân hỏa" rất quan trọng; ngoại trừ có liên quan đến thần hỏa bên trong đan lô bản mệnh của từng người tu tiên ra, không có quá nhiều các loại chân hỏa khác được người đời biết đến.

"Nhưng với tình huống của ta, gọi là Tam muội chân hỏa chắc cũng đủ tư cách mà!"

Kế Duyên khá đắc ý, tự lẩm bẩm. Ở đây, "muội" có nghĩa là sự mờ mịt huyền ảo. "Âm muội chân hỏa" và "Dương muội chân hỏa" hình thành từ hai dòng khí trắng, đen kia chính là hai khái niệm khác của nhị muội do Kế Duyên tự đặt ra.

Dù gì đi nữa thì hắn có thứ mà người khác không có, vậy nên đặt tên dựa theo đặc thù của từng ngọn lửa chắc là không vượt quá bổn phận nhỉ? Dù hơi độc đoán, nhưng nếu nghĩ một cách khác, thì chín mươi chín phần trăm những vị trong hàng ngũ tu tiên chắc chắn không sở hữu thứ này.


Sau đó, chính là ảnh hưởng vương lại do từ "Sắc" kia tạo ra, ý cảnh sông núi vẫn còn lời hồi âm loáng thoáng của chính bản thân Kế Duyên, tựa như nhắc nhở hắn rằng chữ ấy vẫn đang hiện diện ở đó.

Mỗi khi âm thanh ấy vang lên rõ ràng, Kế Duyên liền có thể nhìn thấy một tầng khí Huyền Hoàng mỏng manh từ bên ngoài ý cảnh đan lô.

Kế Duyên cũng biết rõ, chữ kia cũng là một mối cơ duyên quan trọng của bản thân trong đêm nay. Thậm chí, khi lĩnh hội âm thanh ấy, thấp thoáng có thể tiếp thu được một chút tinh hoa thần kỳ; nếu hắn muốn xác nhận việc đó, hiện tại có cơ hội để thử nghiệm một lần.

Nghĩ đến đây, Kế Duyên mở hai mắt ra, nhìn thẳng thanh bảo kiếm trên bàn, rồi dùng ngón tay chỉ thẳng mũi kiếm.

Giống như lòng vừa muốn, chợt suy nghĩ đến việc đó ngay, vừa nghĩ đến, thân thể đã động, ngay lúc Kế Duyên chỉ tay về Thanh Đằng kiếm, bỗng dưng có một làn khí màu xanh lục hiện lên, lại có hai vầng âm dương lưu chuyển cùng từng sợi khí Huyền Hoàng từ trong đan lô ý cảnh tuôn ra ở hai đầu ngón tay.

"Sắc lệnh thành linh!"

Âm thanh sắc lệnh nhẹ nhàng bắt đầu hạ xuống.

Vù...!

Lớp rỉ sét trên thân nhanh chóng tan biến, thanh kiếm dài ba mét ấy tự mình lơ lửng cách mặt bàn hai tấc. Thân kiếm ngân nhẹ, hàn quang lưu chuyển không ngừng.

Thanh Đằng kiếm tự thai nghén, sau đó linh tính của nó liền hóa thành kiếm linh, vậy nên tự xưng danh hiệu "Tiên kiếm" là hoàn toàn xứng đáng. Tuy hiện tại Kế Duyên cảm giác bị choáng đầu một chút, nhưng nét mặt của hắn lại bộc lộ vẻ vui mừng.

Mặc dù bản chất vô cùng khác nhau, nhưng cảm giác thế này lại mang dáng dấp tương tự như hành động "sắc phong", ít ra để tự thân Kế Duyên say sưa hưởng thụ thời điểm thỏa mãn như thế này.


Lúc này, một âm thanh "tí tách" vang lên khiến Kế Duyên cúi đầu nhìn lại, bèn phát hiện có một giọt máu rơi xuống, rồi bỗng thấy mắt, mũi mình hơi ngứa ngáy.

Chuyện gì thế nhỉ?

Kế Duyên đưa tay sờ lỗ mũi và khóe mắt một cái, nhận ra đúng thật mình đang chảy máu, còn may chỉ mới vài giọt. Hiện tại, máu cũng ngừng chảy rồi.

"Xem ra không thể tùy tiện dùng sắc lệnh này, chỉ là lần này mình không chịu thiệt cho lắm!"

Kế Duyên bèn vung tay lên.

Theo sự dẫn dắt của hắn, mấy giọt máu kia nhập vào chiếc đèn dầu trên bàn, trong khi bản thân hắn lại như một đứa bé đang cẩn thận vuốt ve Thanh Đằng kiếm như nhặt được đồ chơi. Theo hành động ấy, thanh kiếm ngẫu nhiên lượn tới lượn lui, thỉnh thoảng rung nhẹ một cái, kèm theo dấu hiệu của âm - dương hiện rõ, lại tự bản thân nó thu nạp từng tia linh khí.

Đối với dân chúng bình thường, đồ vật được những vị "Tiên nhân" trong hàng ngũ tu tiên kia sử dụng chính là "Tiên khí". Thế nhưng, dưới cái nhìn của Kế Duyên, một người vừa chập chững học nghề là hắn, lại như Thông Minh sách từng nói, sức nặng của từ "Tiên" không hề nhẹ nhàng như thế. Ấy thế mà, dù chất liệu của Thanh Đằng kiếm vô cùng phổ thông, nhưng Kế Duyên lại dám gọi nó là một thanh Tiên kiếm.

"Khà khà, đêm nay đúng là một đêm may mắn đối với ta!"

Mang theo cảm giác hưng phấn nhẹ nhàng khó vơi này, Kế Duyên lên giường ngủ say trong khi Thanh Đằng kiếm nằm im trên bàn. Nó không còn bay lượn nữa, tựa như ngoại trừ vết rỉ sạch sẽ đi, thanh kiếm không có gì khác biệt so với lúc trước.

...


Sáng sớm, gà gáy vang cả thôn làng. Cả khu Triệu gia trang vẫn an lành, yên tĩnh; hộ gia đình vừa có đám cưới vẫn vui vẻ như thế.

Hôm nay, Kế Duyên thức muộn một chút, khi thức dậy đã nghe đầy tiếng râm ran của dân chúng làm việc ngày mới.

Kẽo kẹt...

Mở cửa ra, Triệu Đông Lượng vẫn đứng chờ như cũ, vội vàng bước đến mở lời thăm hỏi.

"Chào Kế tiên sinh! Bọn đệ vừa nấu cháo trắng xong, vẫn còn nóng!"

"Được, đa tạ! Triệu tiểu ca không đi làm ruộng sao?"

"Ha ha, đệ vừa đi làm cỏ về đây!"

Vừa nói, Triệu Đông Lượng vừa lấy một cái chén lớn vào nhà bếp múc cháo cho hắn, rồi gã gắp thêm một ít dưa mắm thêm vào, sau đó mang ra mời Kế Duyên.

Hắn cũng không ngại ngùng gì, vừa nhận lấy liền ăn. Dù thức dậy trễ nhưng hiện tại thời tiết nóng nực, cháo vẫn còn nóng hổi nhưng không bị bỏng miệng, có thể ăn ngay.

Sau đó, Kế Duyên cảm thấy có chút lúng túng khi mình ngồi ăn trên ghế trong khi Triệu Đông Lượng ngồi xổm kế bên nhìn chằm chằm.

"Triệu tiểu ca, đệ có biết chuyện về Thổ Địa Công của Triệu gia trang hay không?"

Mắt Triệu Đông Lượng sáng lên, rốt cuộc gã đã có chủ đề để lân la móc nối làm thân với Kế tiên sinh rồi.


"Cái này thì đệ biết. Từ khi còn nhỏ, đệ từng nghe mấy cụ già trong thôn nói qua, rằng Thổ Địa Công của Triệu gia trang đúng là có húy danh, còn tên thật thì đệ không dám nhắc đến. Nói chung là tổ tiên bề trên, lúc trước ngài ấy sống đến hơn một trăm tuổi, nổi tiếng là người sống lâu cả huyện, ngay cả huyện lão gia cũng đến chào hỏi qua. Bài vị của ngài ấy vẫn còn trong từ đường của thôn trang này; sau đó, mấy ông, bà đời trước bỗng có lòng thờ cúng, tới lui một chập bèn bái lạy ngài ấy, xem như Thổ địa công."

"À, thì ra là vậy!"

Chẳng phải chuyện cũ kinh tâm động phách gì cả, nhưng như thế cũng là chuyện thường tình.

Nơi đây cũng gần miếu Thổ địa, Kế Duyên cũng không có bất cứ tâm tư tị húy nào, mặc dù bản chất của việc này chẳng phải là nói xấu gì cả.

Trò chuyện cùng Triệu Đông Lượng một lát, kể ra Kế Duyên đã cố hết sức thỏa mãn lòng hiếu kỳ về thế giới bên ngoài của chàng thanh niên này. Làm một thôn dân như cậu ấy, nếu không có biến cố phát sinh, thì cả đời cậu ta cũng chỉ loanh quanh tại Triệu gia trang, cưới vợ, sinh con, sống an ổn ở đây. Thật ra, đó cũng là một chuyện tốt.

Chờ ăn xong bát cháo, lại nghỉ ngơi một hồi, Kế Duyên tạm biệt mọi người ở Triệu gia. Triệu Đông Lượng xung phong nhận việc cầm dù, khuân hành lý của Kế Duyên đến tận cửa thôn. Đến hiện tại, cậu ta mới phát hiện chiếc rương gỗ mà Kế tiên sinh cầm, nắm dễ dàng kia lại nặng đến như vậy.

Lúc chia tay, Kế Duyên thật tình muốn tặng gì đó cho Triệu Đông Lượng, nhưng cuối cùng chẳng tìm ra được món nào thích hợp. Nếu hắn dùng ngân lượng làm thù lao sẽ quá trần tục, cho ít cho nhiều lại khiến ý nghĩa bị biến chất, trong khi tặng bí tịch võ công cũng không hay, có khi dẫn đến tai họa cho cậu ta.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể quay bước ra đi sau khi từ biệt, đến một đoạn đường ngắn thì dừng lại. Kế Duyên chắp tay hướng về ngôi miếu nhỏ tại đầu thôn.

"Làm phiền Thổ Địa Công giúp đỡ!"

Triệu Đông Lương đang đứng tại đầu thôn nhìn với theo, bỗng trông thấy bóng dáng Kế Duyên quay đầu nhìn sang. Ngay lúc ấy, cậu ta lại trông thấy có một ông lão đứng tại miếu thổ địa với gương mặt mỉm cười, xoa xoa mắt nhìn lại lần nữa chỉ thấy miếu vẫn là miếu còn người chẳng thấy đâu.

"Ây da mẹ ơi, ban ngày ban mặt...!"

Run rẩy nhẹ một cái, Triệu Đông Lượng vội vàng đi về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui