Lúc này, Kế Duyên nhảy xuống từ mạn thuyền, đáp lên trên lưng Cự Kình Tướng Quân.
Long Nữ vội vàng theo sát phía sau.
Ngược lại, Trì Quy và Lâm Tiệm do dự một chút, nhưng cũng không cùng đi xuống dưới.
Vừa đứng trên lưng con cá voi khổng lồ, Kế Duyên liền hỏi.
"Cự Kình Tướng Quân, lúc nghe thấy tiếng trống, ngươi có nhìn thấy ánh sáng màu đỏ trên bầu trời không?"
Giờ phút này, trạng thái của Cự Kình có chút vi diệu, do dự một chút rồi mới nói.
"Bẩm Kế tiên sinh, lúc nãy ta không nghe thấy tiếng trống, cũng không nhìn thấy ánh sáng màu đỏ nào, nhưng vừa rồi ta cảm nhận được một áp lực rất lớn, khó có thể tự kiềm chế được, thiếu chút nữa ta đã lặn sâu xuống dưới biển rồi.
Cuối cùng, ta còn không tự chủ được mà kêu lên một tiếng, sau đó..."
Cự Kình ra sức quay đầu lại, nhìn về phần lưng của Kế Duyên.
"Sau đó, ta nghe được một tiếng kêu kỳ quái, âm thanh kia hù chết bản tướng quân, hên là còn chưa chết!"
"Ngươi nghe được tiếng kêu sao?"
Kế Duyên cảm thấy kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp tình hợp lý.
"Đúng vậy, ta nghe được một tiếng kêu kỳ quái, thanh âm ấy rất quái dị lại có chút khàn khàn, giống như gần trong gang tấc mà lại xa tận chân trời.
Lúc Quân Mẫu nổi giận, ta cũng chưa từng sợ hãi tới vậy!"
Thân thể Cự Kình phập phồng một hồi dưới mặt biển, nghĩ lại vẫn thấy rùng mình, nó hỏi Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, ngài là đạo diệu cao nhân, kiến thức rộng rãi, vậy ngài có biết âm thanh kia là gì không? Là yêu quái phương nào?"
"Đợi một chút, ngươi cũng nghe được sao? Vì sao ta lại không nghe thấy gì?"
Ứng Nhược Ly có chút không thể tin nổi hỏi Cự Kình.
Với bực tu vi chưa nhập lưu của Cự Kình trong mắt nàng, vì sao con cá voi khờ này có thể nghe được chứ?
"A? Nhược Ly nương nương không nghe thấy gì sao?"
Cự Kình Tướng Quân vô cùng kinh ngạc, vội vàng giải thích cảm giác áp lực kinh khủng lúc nãy với Ứng Nhược Ly.
Còn nàng như có điều gì suy nghĩ, nhìn về phía Kế Duyên.
Chuyện này rất kỳ quặc, ngay cả Kế thúc thúc thoạt nhìn cũng không có manh mối nào.
"Việc này cũng không cần quá lo lắng.
Nếu không có đầu mối, chúng ta cũng không cần nghĩ nhiều.
Bàn đồ ăn kia vẫn còn đang nợ đấy, ta đi trả tiền đã."
Quay lại phi chu, Kế Duyên trực tiếp đi tới tửu lâu.
Lúc thanh toán tiền xong, hắn cũng không nghĩ sẽ lưu lại nơi này, chuẩn bị cứ thế mà rời đi.
Thật ra, Kế Duyên vốn dĩ rất muốn ngồi phi chu giới vực của Cửu Phong Sơn một lúc, nhưng dù sao chuyến đi này vẫn có việc cần phải làm, điểm đến cũng không giống nhau.
Hơn nữa, hắn cũng không thể bỏ lại Cự Kình Tướng Quân.
Đây là phi chu, rất ít khi đi lại trên mặt biển, mà Cự Kình Tướng Quân cũng không thể bơi theo được.
Ăn uống trên phi chu của Tiên gia quả nhiên đắt đỏ, hắn phải bỏ ra hết mười lượng bạc.
Hầu bao của hắn đã vơi đi hơn nửa.
Nhưng rượu ngon hay đồ ăn ngon nói chung cũng không đến một, hai lượng.
Món đắt nhất thực ra chính là món gọi là "Tiên khí thì sơ" kia.
Mùi vị cũng không quá đặc biệt, nhưng giá cả lại đắt chết được.
Vốn muốn kết mối thiện duyên, thấy Kế Duyên chuẩn bị rời đi, hai vị Chân nhân của Cửu Phong Sơn tự nhiên sẽ đưa tiễn đến mạn thuyền.
"Kế tiên sinh, gặp lại tức là có duyên, ta thấy tiên đạo chi khí của ngài thuần khiết, bình hòa, chính là cao đức đại tu trên thế gian.
Cửu Phong Sơn của chúng ta ở Bắc Cảnh Hằng Châu.
Mỗi năm đều có tổ chức Tiên Du đại hội.
Tính ra cũng không tới mấy năm nữa, vào giữa mùa hè năm Mậu Tuất sẽ tổ chức.
Đến lúc đó nếu tiên sinh rảnh rỗi, mong ngài có thể đến thăm Cửu Phong Sơn của chúng ta một chuyến."
Trì Quy nói đến liền lấy một mảnh trúc từ trên người ra, dùng hai tay đưa cho Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, đây là tín vật của Cửu Phong Sơn.
Nếu người đến bái phỏng, khi còn cách sơn môn một đoạn thì ngài có thể đưa nó đến tìm ta hoặc là tìm Lâm Tiệm.
Mong rằng Kế tiên sinh có thể rảnh rỗi đến chơi, không cần đợi đến Tiên Du đại hội đâu, bất cứ lúc nào chúng ta cũng hoan nghênh!"
Kế Duyên cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy mảnh trúc.
Trên đó ghi bốn chữ "Cửu Phong Ngự Lệnh", còn có cấm chế đặc thù ẩn chứa bên trong.
"Được, nếu rảnh ta nhất định sẽ đến chào hỏi!"
Hắn cầm mảnh trúc, chắp tay.
"Chúng ta cũng phải cáo từ rồi, không cần tiễn đâu!"
"Kế tiên sinh bảo trọng!"
Hai gã Chân nhân cùng đưa tiễn, Kế Duyên nhẹ gật đầu, bay thẳng ra khỏi phi chu giới vực.
Ở bên cạnh, Ứng Nhược Ly cũng không chào hai người mà trực tiếp đáp xuống.
Lúc trước, hai gã Chân nhân nhiệt tình mời chào và tặng mảnh trúc nhưng cũng chỉ nhằm vào mỗi Kế Duyên, rõ ràng bọn họ không xem Long Nữ là đối tượng được mời.
Tuy Long Nữ cũng chẳng thèm vào nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có một chút khó chịu, chỉ đành giả bộ như không có.
Đợi hai người lại một lần nữa đặt chân lên tấm lưng vững chãi của Cự Kình Tướng Quân, phi chu giới vực nghiêng một góc rồi bay đi.
Sau khi bay lên, Trì Quy, Lâm Tiệm cùng mấy tu sĩ của Cửu Phong Sơn đều chắp tay thi lễ về phía Kế Duyên.
Kế Duyên chỉ gật đầu chứ không đáp lễ.
"Hừ, đa số mấy tên tiên tu đều như vậy, vẫn rất có thành kiến với Yêu tộc chúng ta!"
Hiếm khi nhìn thấy Ứng Nhược Ly lộ ra chút tính tình trẻ con của mình, Kế Duyên cũng cười, trấn an.
"Dù sao thành kiến cố hữu đều là như thế.
Nếu ngươi thể hiện thân phận Giang Thần nương nương ra, có lẽ sẽ khá hơn một chút.
Hơn nữa, vừa rồi nếu bọn họ thật sự mời ngươi, đến lúc đó ngươi cũng đi thật thì nói không chừng sẽ gặp phải cảnh khó xử, thà không mời còn hơn."
"Con mới không thèm đấy! Cự Kình Tướng Quân, thất thần làm gì, còn không mau bơi đi?"
"A a a! Tuân mệnh!"
Nghe thấy giọng điệu giận dỗi của Ứng Nhược Ly, Cự Kình Tướng Quân nào dám chậm trễ, vội vàng vung vẩy cái đuôi lớn.
"Ầm ầm..." Tiếng sóng lớn vỗ ào ào sau lưng.
Thân thể Cự Kình lao về phía trước.
Giờ phút này, phi chu giới vực kia đã bay xa rất ra, chỉ dư lại một chấm sáng nho nhỏ trong bóng đêm.
Kế Duyên cũng chẳng còn hào hứng viết chữ nữa, mà đứng trên lưng cá voi, nhẹ nhàng đón nhận từng làn gió thổi lướt qua, suy nghĩ cũng bay tới tận chân trời.
Tiếng trống đặc thù kia rốt cuộc là cái gì, thanh âm kia là cái gì, vì sao Cự Kình Tướng Quân có thể nghe được, vì sao nó không nghe được hết, hướng Đông Hải kia có cái gì?
Hắn tin rằng, vào thời khắc năm cũ chuyển giao năm mới lại xuất hiện chuyện lạ này, nhất định là có nguyên nhân.
Hơn nữa, hắn có thể chứng kiến, ngay cả gã Cự Kình ngốc kia cũng nghe được thì rất có khả năng có liên quan đến thanh âm của cá voi.
"Ài...!Sức người cũng có hạn, thế gian ảo diệu khó nhìn thấy hết toàn bộ!"
Hắn thở dài.
Long Nữ nhìn hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
...
Thủy phủ Thông Thiên Giang, Long Tử Ứng Phong đi uống rượu với bằng hữu đến từ phương xa rốt cuộc cũng đã trở về.
Long ảnh vừa bơi vào bên trong Thủy phủ, gã liền phát hiện ra có rất nhiều cung điện sụp đổ, còn có chỗ nhìn như vừa mới xây xong.
Giao Long hóa thành một nam tử mặc cẩm bào, chặn đường một Ngư nương nửa người lại.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Có người dám đánh tới Thủy cung Thông Thiên Giang sao?"
"Điện hạ đã trở về rồi? Thực ra không có kẻ nào cả gan tấn công Thủy phủ, mà là Long Quân ngủ mơ hắt xì mấy cái, phá đổ một đoạn thủy vực Thông Thiên Giang đến mức rối tinh rối mù."
Ứng Phong khẽ gật đầu.
"À, ra là thế.
Cha ta vậy mà còn hắt xì.
Nhiều năm rồi ta cũng chưa bao giờ gặp chuyện này.
Thật đáng tiếc..."
Ứng Phong không hỏi thêm nữa, đi thẳng về phía Chủ điện, đặt mông ngồi xuống một cái ghế lớn thật thoải mái, chân gác lên tay ghế.
Gã vươn tay lấy mấy miếng điểm tâm đưa vào miệng, cắn nuốt, rồi lại lấy một bầu rượu từ trong lòng ra.
Sau khi ngửi hương rượu thoang thoảng, gã cẩn thận nhấm nháp từng chút một, không làm rơi một giọt.
"Chậc chậc chậc ~~~ không thể uống nhiều, không thể uống nhiều.
Rượu này còn để dành cho Kế thúc thúc nữa!"
Bầu rượu bằng bạch ngọc óng ánh này chính là loại "Thiên Đấu Hồ", có thể xem như bảo bối.
Nhìn tên là biết, đừng nhìn nó chỉ có một vò mà trong đó có thể chứa ngàn đấu rượu, quả là rất nhiều.
"Khà khà, Kế thúc thúc nhất định sẽ thích! Nếu tâm tình của người tốt, có khi còn dạy lôi chú cho ta nữa, ta đây liền..."
Ứng Phong càng nghĩ càng vui vẻ.
Nhờ bạn nhậu Cao Thiên Minh, gã biết được Kế thúc thúc có mấy đại thần thông chưa lộ ra, trong đó Tam Muội Chân Hỏa tự nhiên là khiến cho ai cũng e ngại, nhưng Ứng Phong vẫn hứng thú với lôi chú nhất.
Gã đi tới đi lui trong cung điện mấy vòng vẫn không gặp được muội muội của mình.
"Nhược Ly đâu rồi?"
Ứng Phong nhướng mày.
Muội muội nhà mình ngoại trừ giúp cha hành vân bố vũ, cũng chưa bao giờ đi ra ngoài.
Nếu nói theo cách nói của kiếp trước Kế Duyên, nàng chính là trạch nữ điển hình.
Nhưng hôm nay, Ứng Phong trở về nhà từ rất lâu rồi, nhưng vẫn không thấy muội muội.
"Này, ngươi có nhìn thấy Nhược Ly không?"
Ứng Phong hỏi một Ngư nương đang bưng bánh ngọt tới, nàng ta lắc đầu.
"Thời gian này, Giang Thần nương nương không ở Thủy phủ, nô tỳ không biết người đi nơi nào!"
Ứng Phong nhăn trán, lại đứng lên, đi tới chỗ có mấy tên Dạ Xoa đang đứng bên ngoài.
Gã hỏi.
"Các ngươi có biết Nhược Ly đi đâu không?"
Hai tên Dạ Xoa này chính là người hồi báo lúc trước, tự nhiên cũng dừng lại, chắp tay trả lời.
"Bẩm điện hạ, lúc trước Kế tiên sinh đến chơi, mời Long Quân và Giang Thần nương nương cùng Ứng điện hạ đi đến một nơi.
Lúc ấy, Giang Thần nương nương đã đi cùng ạ."
"Hả? Cha ta cũng đi? Chỉ có ta không đi?"
Dạ Xoa vội vàng đáp.
"Long Quân ngủ say.
Kế tiên sinh và Giang Thần nương nương gọi mấy lần nhưng ngài vẫn không tỉnh, vì vậy giờ này Long Quân vẫn còn ở Long Đàm."
Ứng Phong mở to hai mắt nhìn Long Đàm phía sau cung điện.
"Cha ta không tỉnh? Nói xằng nói bậy! Cha ta nhất định là giả bộ ngủ! Kế thúc thúc đến đây tìm mà còn không đi, chắc chắc có gì đó cổ quái!"
Mặc dù hai tên Dạ Xoa ở dưới nước nhưng thiếu chút nữa đều chảy mồ hôi.
Hai gã vội cúi đầu cụp tai, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng.
Ứng Phong hỏi dồn.
"Vậy bọn họ đi đâu, ta đuổi theo!"
"Nghe nói, nghe nói là đi về Đông Hải, nơi gần Bắc Hải.
Có một yêu vật thuộc loài cá voi tên là Cự Kình Tướng Quân cầu Kế tiên sinh, hy vọng Thủy phủ bên này có thể giải vây cho Quân Mẫu."
"Mẹ ta~~~!"
Ứng Phong quát to một tiếng, trên mặt lộ vẻ bối rối.
"Đã xảy ra chuyện gì, mẹ ta làm sao? Sao lại cầu viện Kế thúc thúc, sao lại không đến Thông Thiên Giang.
Được rồi, nói cho ta biết đi như thế nào, ta đi tìm bọn họ!"
"Điện hạ đừng vội, điện hạ đừng vội.
Kế tiên sinh và Giang Thần nương nương đã đi lâu lắm rồi.
Chúng ta cũng không biết đường.
Giờ này, người đi thì không biết có đuổi kịp hay không mà cũng không biết đi hướng nào nữa!"
Tên Dạ Xoa khác cũng đến khuyên nhủ.
"Đúng vậy điện hạ, người không cần lo lắng.
Lần này có Kế tiên sinh cùng đi, chẳng khác nào Long Quân trực tiếp đi rồi, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!"
Ứng Phong nghiêng hết bên này sang bên kia, hung hăng bóp chặt hai tay.
"Ài, ta đi tìm cha ta!"
Gã vội vàng đi thẳng tới bên ngoài Long Đàm.
Nhìn thấy bộ dáng giận dữ đùng đùng của gã, mấy tên Dạ Xoa cũng không dám cản trở.
Nhưng khi Ứng Phong muốn xong vào, lại có bong bóng khí bắn ra.
"Cha! Đừng giả vờ ngủ nữa, cho con vào đi.
Nếu không được thì cha cho con biết làm sao đi tới chỗ mẹ bên kia đi! Cha~~ Cha, người thật quá đáng!"
Ứng Phong tức giận nện một quyền vào cửa Long Đàm.
Trên bong bóng khí cấm chế bị rách một vết thật sâu, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
"Cha, người....!Người người người...!Người sợ vợ!"
"Grừ!~~~~ Đồ hỗn trướng~~~"
Theo tiếng rồng ngâm, lão Long tức giận mắng một câu.
Ầm ầm...
Một đợt sóng nước lớn xoay tròn đi ra, cuốn bay Ứng Phong.
Một lưu vực Thông Thiên Giang lại tiếp tục đất rung núi chuyển, may mà toàn bộ Thủy phủ không sao...!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...