Lạn Kha Kỳ Duyên


Đợi đến khi đội ngũ xa giá của Thủy tộc tinh quái đi xa, Thành Hoàng của Tước Lưu Thành đứng ở bên cạnh mới chủ động chắp tay cáo từ Tân Vô Nhai.
"Tân thành chủ, Vương mỗ cáo từ trước."
Mãi cho đến khi Thành Hoàng mở miệng nói chuyện, lúc này Tân Vô Nhai mới sực nhớ ra còn một vị Quỷ thần đang đứng bên cạnh mình.

Y trả lễ xong, hơi nghi hoặc hỏi một câu.
"Vương Thành Hoàng không phải cũng ở đây đợi Kế tiên sinh sao, nhưng hắn đã đi rồi."
Thành Hoàng nhận lễ cười nói.
"Lúc đầu gặp Kế tiên sinh thực sự là muốn xác nhận một số chuyện, giờ đã vô sự rồi.

Quỷ thần không nên rời khỏi nơi quản hạt quá lâu.

Tân thành chủ, chúng ta xin từ biệt."
Mục đích của Thành Hoàng chờ ở đây rõ ràng là vì muốn tìm hiểu về thần thông của vị tiên tu thần bí này, có liên quan gì với Vô Nhai Thành.

Nếu bàn về sự quan tâm đối với Vô Nhai Thành, trừ Tân Vô Nhai ra thì sẽ là những Quỷ thần này đấy.

Giờ gã đã đạt được kết quả còn tốt hơn dự đoán, đương nhiên cũng không cần thiết làm thêm những chuyện dư thừa nữa.
Nói xong câu đó, vị Thành Hoàng một thân một mình tới đây cũng đột nhiên chuyển thân, hóa thành một đạo độn quang bay đi.
Giờ xem như không còn người ngoài, Tân Vô Nhai nhìn hai tên Quỷ tướng cùng vài quỷ tốt do mình mang đến.

Vừa rồi, những tên thân tín cấp dưới này cũng bị doạ sợ không nhẹ.

Khi Lôi Chú đến gần, ngoại trừ Quỷ tướng, đám quỷ tốt chỉ miễn cưỡng không xoay người chạy trốn, nhưng ít ra còn đỡ hơn đám Thủy tộc tinh quái.
"Vừa nãy trên yến tiệc, những tên gào thét đòi ăn thịt người là những ai, có nhớ hết không?"
Tân Vô Nhai vừa mở miệng, một tên Quỷ tướng lập tức hồi đáp.
"Nhớ vài tên, còn lại dù nhớ không rõ cũng có thể đoán được."
Có thể tham gia yến hội, chắc chắn là những quỷ vật có chút địa vị trong Quỷ Thành, cùng ở một thành, hiểu nhau rất rõ.

Kẻ nào cực kỳ thích ăn người sống, kẻ nào sẽ nói hùa vào trong tình huống này, thật ra cũng không khó đoán.
"Nhớ rõ thì tốt, lát nữa trở về...!thà giết lầm chớ không tha lầm!"
Tân Vô Nhai nheo mắt lại, nhìn về phương hướng Vô Nhai Quỷ Thành, nhỏ giọng nói với thuộc hạ đại khái ý của Kế Duyên.


Chẳng qua, câu gốc của Kế Duyên là nếu như không dùng thì diệt, mà sang Tân Vô Nhai lại biến thành phải giết sạch toàn bộ.
Tân Vô Nhai vừa nói, Quỷ tướng, quỷ tốt ở bên hoặc nhíu mày hoặc gật đầu.

Khi nói xong đại khái kết quả mong muốn, y bỗng nhiên bật cười.
"Rất nhiều lão quỷ lâu năm đều đã tiêu tan âm khí, cũng vừa hay, mượn cơ hội này để cho âm khí của Vô Nhai Thành ta tăng thêm một tầng.

Huống hồ vừa rồi Lôi Chú toả kim quang lấp lánh, đoán chừng tất cả quỷ dân trong nội thành đều đã nhìn thấy, mượn cớ làm khó dễ đều có rồi."
Trong Vô Nhai Quỷ Thành, sau khi Tân Vô Nhai trở về, có thể nhìn thấy rất nhiều quỷ vật trong thành tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi.

Không ít quỷ vật ở trong Vô Nhai Thành chưa từng thấy tia chớp trên đỉnh đầu như vậy.

Nhưng vừa rồi, cả bầu trời đều hóa thành một mảnh lôi vân màu vàng, quả thực đã mang đến cảm giác sợ hãi khi tận thế giáng xuống.
Cũng may loại khí tức đáng sợ đó tới nhanh đi cũng nhanh, chỉ chốc lát liền tiêu thất vô tung.
Bởi vì việc này, rất nhanh U Minh Quỷ Phủ truyền ra tin tức, nói là có cao nhân quan hệ thân thiết với Thành chủ chúc mừng Thành chủ cô đọng Quỷ Âm Thể, trợ giúp Vô Nhai Quỷ Thành luyện hóa màn che âm khí, rất nhanh âm khí của Vô Nhai Thành sẽ nâng cao một bước.
Sau khi Tân Vô Nhai trở về, Vô Nhai Quỷ Thành bắt đầu đóng lại tất cả cổng thành, đồng thời mở ra cấm pháp, chẳng khác gì bắt rùa trong hũ.
Tân Vô Nhai không hề lo lắng sẽ thất bại, cũng chẳng ngại sự tình bại lộ, nói cho cùng Vô Nhai Thành này do một mình y độc đoán.
Giờ Mão bốn khắc sau khi khánh điển kết thúc, trong một gian lầu các ở sâu trong U Minh Quỷ Phủ.
Thành chủ Tân Vô Nhai đang ngồi trên một chiếc bồ đoàn ngưng thần tĩnh dưỡng.

Sau khi trở về thành, y phái ra rất nhiều bộ hạ đắc lực, do các vị Quỷ tướng đạo hạnh cao thâm dẫn một đám quỷ binh quỷ tốt tiến đến tru sát những ác quỷ hung tợn kia.
Giờ phút này, Tân Vô Nhai có thể cảm nhận âm khí trong thành gia tăng rõ rệt, hẳn là đã ngay lập tức tru sát không ít lệ quỷ hung hồn rồi.
Một Quỷ tướng lại đi đến cửa ra vào lầu các, ôm quyền báo cáo với bên trong.
"Bẩm báo thành chủ, hơn hai trăm ác quỷ tình nghi liên quan đến chuyện này đã bị tru sát.

Hắc Lệnh Sứ cũng bị truy nã, y khẩn cầu gặp mặt của Thành chủ."
Tân Vô Nhai mở to mắt nhìn Quỷ tướng.
"Y nói gì?"
"Y nói mình luôn trung thành với Thành chủ, bắt mấy phàm nhân kia cũng là để kính dâng Thành chủ.

Suy xét kỹ ra, y còn được xem là đã cứu mạng bốn người kia, nếu không sớm đã bị quỷ vật trong Đằng Viễn Lâu ăn thịt rồi."
Trên gương mặt trắng bệch của Tân Vô Nhai nở nụ cười.
"Không còn nói gì nữa?"

Quỷ tướng suy nghĩ một lúc, rồi xác nhận nói.
"Không còn."
"Ừm, lấy quỷ luyện Câu Hồn Tác của y đi, sau đó tru sát."
"Rõ!"
Quỷ tướng lĩnh mệnh sau đó nhìn Thành chủ, do dự nói.
"Thành chủ đại nhân không gặp mặt sao? Thuộc hạ thấy y rất trung thành với Thành chủ."
"Y muốn gặp ta cũng chỉ là cầu sống, nhưng có gặp hay không đều phải chết, cứ như vậy mà chết đi.

Đúng rồi, Đằng Viễn Lâu là nơi nào?"
Quỷ tướng suy nghĩ một chút, trả lời.
"Hình như là một quán rượu khá nổi danh trong thành."
"Ừm, diệt trừ quỷ vật có liên quan và cả quán rượu kia, xem như cho Hạng Trọng một cái công đạo, lui xuống đi."
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
Quỷ tướng lần thứ hai hành lễ, lùi mấy bước sau đó mới chuyển thân rời đi.
Trong nhà tù tăm tối của Quỷ Phủ, Hắc Lệnh Sứ chờ mong nhìn cánh cửa lớn bên ngoài được mở ra, cũng nhìn đám quỷ tốt do Quỷ tướng dẫn đầu tiến đến.

Y không khỏi kích động nắm lấy cửa nhà lao bằng âm thiết đen thui, hỏi dò kết quả.
"Ngô Tướng quân! Ngô Tướng quân đã gặp thành chủ rồi sao? Thành chủ đồng ý gặp ta không, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm.

Hạng mỗ muốn đích thân gặp Thành chủ giải thích, đồng thời thỉnh tội..."
"Hạng Trọng, thành chủ đáp ứng gặp ngươi! Mở cửa ra."
"Rõ!"
Quỷ tốt lấy ra chìa khoá tràn ngập sát khí bên người, mở khóa cửa nhà lao.
"Quá tốt rồi, quá tốt rồi!"
Hắc Lệnh Sứ vui mừng cúi đầu bước ra, vẻ mặt đầy cảm kích.

Nghĩ đến Quỷ tướng luôn luôn vô cảm, y khom người chắp tay gửi lời cảm ơn.
"Đa tạ Tướng quân thông báo, đa tạ..."
Ngay khi Hắc Lệnh Sứ ngẩng đầu lên sau khi hành lễ xong.
"Keng..."

Tiếng binh khí ra khỏi vỏ nương theo đao quang truyền đến, tàn ảnh vừa hiện lên, lời cảm tạ của Hắc Lệnh Sứ cũng im bặt.

Quỷ thể đã đầu lìa khỏi xác, sau đó hóa thành một màn sương mù dày đặc, tràn ra khỏi lao ngục.
...
Đội ngũ xa giá của Cao Thiên Minh đã sớm rời xa Vô Nhai Quỷ Thành.
Sau hừng đông, một nhóm Thủy tộc tinh quái trong đội ngũ xa giá bắt đầu hiển lộ nguyên hình, trên mặt vài tôi tớ hiện ra rất nhiều vảy cá, xuất hiện rất nhiều chất sừng, thậm chí có cả râu dài.
Bản thân những tinh quái này cũng không phải hạng đạo hạnh cao thâm gì, càng không phải là yêu vật thật hóa hình, chỉ là mượn một chút huyễn pháp mà thôi.

Mà lực lượng của ánh sáng mặt trời đều có khắc chế đối với mấy loại âm pháp tà pháp mê huyễn nên rất nhiều tà vật thường chỉ vào buổi tối mới có thể huyễn hóa mê hoặc con người.
Vào ban ngày của ngày hôm trước, lúc đội ngũ xa giá còn ở bên trong Vô Nhai Thành, do ở âm địa cho nên nhìn không rõ ràng lắm.

Giờ khắc này, bọn chúng bị ánh nắng chiếu sáng, một lượng lớn tinh quái đều lộ ra nguyên hình.
Vào lúc ánh mặt trời chiếu sáng vào bốn người được cứu đang nằm trong cỗ xe, bọn họ cũng tỉnh lại.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của đám người hầu chung quanh, bọn họ không dám đợi trên xe nữa, mà gắng gượng muốn đi ra cùng với Yến Phi.
Trong đội ngũ luôn tràn ngập một trận hơi nước đặc thù, dù đi ở trong đó không cảm thấy, nhưng trên thực tế tốc độ tiến lên nhanh hơn rất nhiều so với đi bộ bình thường.

Theo cách nói của Cao Thiên Minh, cái này thuộc về một loại "phương pháp lướt sóng".
Khoảng chừng gần đến giữa trưa, cả đoàn người đến bên một con sông.

Đây chính là nơi mà đội ngũ Thiên Thủy Hồ muốn xuống nước, sau đó sẽ bơi lượn ở trong nước về phía trước, mãi cho đến khi xuôi dòng tụ hợp về Thiên Thủy Hồ.
Xa giá và đám tinh quái vội vã đi xuống nước trước, còn hai vợ chồng Cao Thiên Minh vẫn đứng bên bờ sông.
"Kế tiên sinh, ngài có rảnh thì đi tới Thủy Phủ Thiên Thủy Hồ ta ngồi chơi một chút.

Cao mỗ dù không bỏ ra nổi thần nhưỡng như Long Tiên Hương, nhưng rượu ngon vẫn có đấy!"
Hai vợ chồng Cao Thiên Minh đứng nghiêm chỉnh bên mép nước chắp tay về phía Kế Duyên.
"Đúng vậy Kế tiên sinh, chỉ cần tiên sinh tới, Hạ Thu cũng sẽ tự mình xuống bếp, làm một bàn thức ăn ngon sở trường mời tiên sinh."
Kế Duyên nảy ra suy nghĩ, làm đồ ăn ở dưới nước là thao tác gì chứ.

Đồng thời, hắn cũng chắp tay trả lễ.
"Nếu rảnh nhất định sẽ tới chơi."
Nghe được lời của Kế Duyên, trên mặt Hạ Thu lộ vẻ mừng rỡ, vui vẻ nói.
"Tiểu nữ tử xem như lời này là thật, tiên sinh đừng nuốt lời nha!"
"Ài, nương tử nói gì vậy.

Kế tiên sinh chính là đạo diệu cao nhân, sao có thể nuốt lời chứ!"
Phu thê kẻ xướng người hoạ, tươi cười như hoa, thấy tốt thì lấy, cũng chắp tay cáo biệt với đám người Ngưu Phách Thiên và Yến Phi.

"Ngưu huynh, Yến huynh đệ, còn có bốn vị, hữu duyên gặp lại.

Cao mỗ và phu nhân vào trong nước rồi, chúng ta xin từ biệt!"
"Cao huynh đi thong thả!" "Sau này còn gặp lại!"
Ngưu Phách Thiên và Yến Phi đều đáp lễ.

Bốn người kia cũng lập tức hành lễ, ngoài miệng không dám nói cái gì, ai cũng hiểu rõ đối phương thật ra vốn không quan tâm tới bốn người bọn họ.
Sau khi cáo biệt với tất cả mọi người, hai vợ chồng Cao Thiên Minh mới từng bước đi vào trong nước.

Cũng không có chuyện gạt nước ra hay vòng xoáy hiển hiện, mà là tùy ý để cho nước sông ngập từ chân đến quá đỉnh đầu, sau cùng chỉ còn lại một làn sóng gợn lăn tăn trên mặt sông.
Liên tục chịu nhiều lần kinh hãi, bốn người đã chết lặng rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Kha Vận Đông càng cảm khái nói một câu.
"Không nghĩ tới lúc còn sống có thể nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy..."
Chu Hưng kính sợ nhìn Kế Duyên, sau đó nhìn về phía Ngưu Phách Thiên và Yến Phi, xích lại gần một bước nhỏ giọng hỏi một câu.
"Yến đại hiệp, Ngưu đại hiệp, lần này yêu ma quỷ quái đều không còn nữa đúng không?"
Yến Phi còn chưa lên tiếng, Ngưu Phách Thiên đã cười ha hả mở miệng.
"Đúng đúng đúng, lần này yêu quái không còn nữa, quỷ càng không có khả năng có, có thể an tâm rồi.

Ai u, nói thực ra đi chung với đội ngũ yêu quái, áp lực thật lớn."
"Đúng vậy, còn phải đa tạ tiên trưởng cùng hai vị đại hiệp cứu giúp, nếu không chúng tôi hãm sâu Quỷ Thành nhất định là hữu tử vô sinh rồi."
Kha Vận Đông phụ họa, cũng không quên nói lời cảm tạ.
"Ài, lời khách khí nói một lần là được rồi, ngươi nói mười lần ngược lại làm cho người ta phiền, cao nhân như Kế tiên sinh cũng mất hứng.

Đi đi đi, chúng ta nhanh đi Lộc Bình Thành."
Trung Hồ Đạo Vệ Gia đặt chân ở bên ngoài Lộc Bình Thành, có một toà trang viên phủ đệ chiếm diện tích rộng, ở trong giang hồ Tổ Việt hiện giờ cũng không có nhiều uy danh cho lắm.

Nhưng ở xung quanh Lộc Bình Thành, nơi này vẫn khá nổi danh.

Còn ba huynh muội Kha gia và Chu Hưng đều là người ở Lộc Bình Thành.
Được biết có thể cùng tiên trưởng và hai vị đại hiệp cứu mạng đồng hành một đường, bốn người vô cùng mừng rỡ.
Lão Ngưu bá cổ của Kha Vận Đông và Chu Hưng, vừa bước nhanh ở phía trước, vừa nhỏ giọng hỏi dò hai người.
"Ta muốn nghe ngóng từ hai vị vài chuyện, Lộc Bình Thành rất lớn đúng không, nơi đó có cái gì trứ danh hay không, hắc hắc hắc hắc...!tựa như gánh hát Hồng Tú?"
Nhìn lão Ngưu mộc mạc như một người nông dân chất phác hỏi vấn đề phức tạp như thế, Kha Vận Đông và Chu Hưng đều có chút choáng váng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui