Âm khí mãnh liệt khiến cho Kế Duyên sinh ra cảm giác khó chịu, nhưng mà hắn cũng phát hiện, có ít nhất hai tên Âm Sai che chắn trước người mình. Chắc bọn họ cố ý thay tên phàm nhân như mình cản trở bớt một phần âm khí.
Giây phút này, bên trong nội viện, bốn vị phán quan dưới trướng Thành Hoàng phát uy. Ngoại trừ chín tên Câu Hồn Sứ Giả đang khống chế Phược Hồn Tỏa, những tên Âm Sai khác đang ở trong trận pháp chờ lệnh.
Gọi là chiến đấu, theo Kế Duyên chính là con quỷ đáng sợ kia đang bị Phược Hồn Tỏa trói ở trên không trung, giống như bị treo lên đánh.
Đúng, theo nghĩa đen: Treo lên đánh.
Bút Phán Quan, Đả Hồn Tiên đủ loại công kích rơi trên thân con lệ quỷ này, đều gây ra những tiếng hét chói tai, cũng cắt giảm đi một bộ phận tà khí và âm khí.
Đây không phải lần đầu tiên Kế Duyên dựa vào thị lực của mình sinh ra đủ loại liên tưởng hoài nghi. Lần này cảm giác còn mạnh hơn, hắn không chỉ có thể thấy rõ từng Âm Sai cùng với quỷ vật mà còn có thể nhìn thấy quá trình của từng đợt tà khí đang bị trừ khử tan biến đi.
Hung vật này giống như tự giác gặp phải nguy hiểm, dù nó bị Phược Hồn Tỏa khóa chặt lại, vẫn gắng sức giãy giụa càng lúc càng kịch liệt.
“A~~~~~~~”
Trong tiếng hét chói tai, vô số cánh tay trắng bệch thoát ra, nhao nhao chụp vào Âm Sai ở xung quanh.
Mấy vị quan dưới trướng Thành Hoàng vung vẩy pháp khí. Trong sân tràn ngập âm khí dị chủng đối kháng, lập tức đỡ được phần lớn âm trảo, nhưng vẫn có sáu bảy tên Âm Sai bị bắt lại, trong đó có ba tên Câu Hồn Sứ Giả.
“Đương~” “Đương ~”
Âm Sai muốn giúp đồng bạn thoát khốn bèn vung đao chém liên tục vào âm trảo của quỷ vật, lại phát ra âm thanh như tiếng kim thiết chạm vào nhau.
“Ôi ôi ách ~~~~”
“A!!!” “A!!!” “A!!!” …
Bảy tên Âm Sai bị âm trảo đập nát thân quỷ, hóa thành một đoàn khói đen bị hút vào những cái âm trảo kia. Ba cây Phược Hồn Tỏa mất đi khống chế, trong quá trình con quỷ này vật lộn giống như ba sợi roi lớn.
“Bịch” “Bịch” “Bịch” “Bịch”
Xung quanh rất đông Âm sai bị Phược Hồn Tỏa trực tiếp đánh trúng, hồn phách một hồi phiêu hốt bất ổn, bị đánh bay nháo nhào.
“Lớn mật!”
Mắt của bốn vị phán quan dưới trướng Thành Hoàng trố to như muốn nứt, cùng một chỗ nhảy về phía trước. Bốn luồng âm khí mùi đàn hương ở trên khoảng không của biệt viện đan vào nhau thành một cái lưới lớn.
“Thu!”
Lưới lớn từ trên trời rơi xuống, bao vây lại con quỷ vật hung dữ như sắp thoát khốn kia
Ô ~~ Oa ~~
Trong sân, cuồng phong gào thét, lúc này không còn là âm khí gió lạnh nữa mà đã trở thành gió to nổi lên bốn phía. Cành cây táo đong đưa dữ dội, lá rụng đầy sân. Tất cả những thứ này giống như không chịu hạn chế của trận pháp, trực tiếp bay lượn khắp trời. Kế Duyên chỉ có thể đưa tay ra phía trước ngăn cản tro bụi bặm và lá cây.
Lúc này, trong lòng Kế Duyên không những rung động mà còn ngập tràn sợ hãi.
“Mẹ nó, ban nãy ta đối phó với con hàng này ư? May mà con quỷ này ưa thích ‘Nhai kỹ nuốt chậm’. Nếu nó thi triển ra thực lực như hiện tại hẳn lão tử cũng đã chết bất đắc kỳ tử rồi!”
Bút Phán Quan trong tay Võ Phán xoay tròn nâng lên, miệng lão gào to.
“Mau đánh vào hồn phách của nó!”
Ba vị Phán quan còn lại cũng sử dụng pháp khí của riêng mình công kích. Những Âm sai khác cũng nhao nhao ra tay, cách lưới lớn tiến hành công kích, đặc biệt là Phược Hồn Tỏa, chỉ cần nó quất trúng con quỷ này một chút cũng đủ làm cho nó run rẩy.
“Ôi a ~~~”
Tiếng thét chói tai gần như muốn đâm xuyên màng nhĩ của Kế Duyên vậy. Trong lưới quỷ vật nhanh chóng bành trướng, Võ Phán nhìn thấy thầm hô không ổn, thu hồi Phán Quan Bút, ngòi bút như hóa thành châm, mạnh mẽ bay về phía bên trong lưới.
“Phá cho ta!”
“Bịch ~~”
Âm khí, sát khí cùng nhau bộc phát, tất cả đều dồn đến trên thân của Võ Phán.
Võ Phán liền bị đánh bay. Trong nháy mắt, lưới lớn đang trói buộc ác quỷ đã xuất hiện lỗ hổng.
“Không tốt!!!” “Ngăn cản nó!!!”
Ba vị còn lại ngay lập tức cùng nhau tăng lực, nhưng không cách nào bù đắp được lỗ hổng của Võ Phán để lại. Nó chuẩn bị thoát khốn.
Do có bố trí tại Cư An Tiểu Các, hung vật này có lẽ không trốn ra được bên ngoài gây tai họa cho huyện Ninh An. Nhưng hiện tại, có rất nhiều Âm Sai bên trong Tỏa Âm trận này e rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Kế Duyên minh bạch tình huống cụ thể đang rất nguy cấp, cho dù hắn là người ngoài nghề, cũng không phải mù thật nên có thể nhìn ra hiện tại rất nguy hiểm.
Lúc này nếu hắn vẫn ngồi ở trong viện, liền có chút không an toàn.
Đang lúc khiếp sợ, Kế Duyên vô thức đứng lên, hắn muốn nhanh chóng chuồn đi, nhưng lại không nghĩ sẽ tạo nên biến hóa bất ngờ.
Kế Duyên đột ngột đứng dậy, khiến quỷ vật đang hung hăng vùng vẫy kịch liệt bỗng chốc im bặt đứng yên. Nó tựa như khiếp sợ bèn co rụt lại bên trong Phượt Hồn Tỏa.
“Cơ hội tốt! Mau hành động!”
Theo tiếng hô hoán vang lên, Võ Phán một lần nữa quay về vị trí.
Quỷ vật ngây người ra, nhưng mấy vị phán quan dưới trướng Thành Hoàng cùng Âm Sai thì không. Phía sau lưng bốn vị này bắt đầu hiển hiện hư ảnh hương hỏa, thân hình cũng hơi cất cao lên, quan bào trên thân phồng lên.
Tấm lưới lớn sáng lên, từng luồng ánh sáng xám mờ nhạt co rút lại. Bốn vị phán quan vung tay lên, bốn sợi Phược Hồn Tỏa bay tới, hướng về phía trước hất lên. Phược Hồn Tỏa giống như hóa thành bốn đạo linh xà, quấn chặt quanh lưới ánh sáng.
Bọn họ trải qua lần kinh hiểm vừa rồi, đã minh bạch rằng dù lúc quỷ vật hung tàn này nguyên khí đại thương nhưng nếu họ không nỗ lực hết sức thì không thể dễ dàng giam cầm nó. Giờ phút này bọn họ gần như xuất hết tiền vốn ra.
“U u thành hoàng, hòa trần đồng quang, khu tà phược mị, chiếu kiến bát hoang!”
Bọn họ hướng Miếu Thành Hoàng, từng luồng lực lượng hương hỏa như sợi khói bay tới, rơi vào trong sân của Cư An Tiểu Các. Khí thế của bốn vị quan dưới trướng Thành Hoàng cũng trở nên đại thịnh.
“Chúng ta quản lý không tới vạn người tại huyện Ninh An, cũng không thể để cho loại tà vật hung lệ như mi làm loạn. Chết đi!!”
Phán Quan Bút, Đả Hồn Tiên, Củ Sát Bộ, Phúc Thọ Bào mượn nhờ thiên thời địa lợi, hướng về phía quỷ vật toàn lực tấn công.
“Ầm ầm…”
Trong sân Cư An Tiểu Các giống như có tiếng sấm vang lên …
…
Kế Duyên nín thở một hồi lâu, trên thực tế nếu lấy đồng hồ bấm giây, hắn sẽ phải ngạc nhiên với khả năng nín thở của bản thân đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Cho đến lúc tiếng rít gào thê lương của quỷ vật càng lúc càng yếu, chờ đến khi bọn chúng hóa thành tro bụi, Kế Duyên mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn còn tốt. Chính nghĩa đã chiến thắng!”
Kế Duyên thấy chân hơi run, lại trở về ngồi lên chiếc ghế nhỏ phía trước phòng. Nhưng mà sau khi thở ra, hắn có cảm giác không thích hợp.
Kế Duyên ngẩng đầu lên nhìn rồi thầm hô được lắm. Trong nội viện, khí tức của trận pháp đã biến mất rồi. Bốn vị quan dưới trướng Thành Hoàng cùng Âm Sai các lộ, tất cả đều quay mặt về phía hắn đang đứng.
Yết hầu của hắn hơi run rẩy, nước bọt chảy ròng ròng cũng không dám nuốt. Bọn họ sẽ không giết người diệt khẩu phải không?
Một lúc lâu sau, Võ Phán dẫn đầu, ba vị khác cùng tất cả Âm Sai vội vàng chắp tay về phía trước.
“Chúng ta có mắt như mù, đã không biết thân phận của cao nhân!”
“Đa tạ đã tương trợ!”
Âm thanh cảm tạ của bọn họ vang lên
Trước đó, họ còn đang nghĩ có cao nhân nào đi qua vạch trần chỗ ở của tà vật, không nghĩ đến cao nhân lại một mực ngồi bên trong nội viện. Có thể nói chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân!*
Bốn vị quan cũng không nói gì thêm, nhìn hành vi của vị này, rõ ràng không muốn ai quấy rầy. Cho nên bọn họ sau khi chắp tay cảm tạ mấy lần, các vị quan dưới trướng Thành Hoàng liền dẫn Âm Sai rời khỏi Cư An Tiểu Các, dự định trước tiên sẽ hướng Thành Hoàng đại nhân báo cáo, sau đó người sẽ quyết định.
Kế Duyên cũng không biết nói gì với bọn họ, đối với những việc liên quan đến Thành Hoàng cũng không am hiểu lắm. Trong đầu hắn cũng chuẩn bị một hồi nhưng không rõ ràng lắm, thành ra cái gì cũng không nói.
Thật ra, lần này Kế Duyên không muốn làm cao nhân trong tình huống này. Nhưng mà quỷ vật này xác thực do hắn làm trọng thương, không có làm giả. Bọn họ tiếp nhận điều này nên nói lời cảm tạ với hắn đều hợp tình hợp lý.
Kế Duyên chờ đến khi tiểu viện khôi phục yên tĩnh, chỉ còn gió nhẹ thổi, hắn mới xụi lơ ngồi trên ghế giống như chó chết, xoa dịu trái tim đã bị kích thích mãnh liệt nhiều lần.
Hắn ngẩng đầu lên mở đôi mắt đầy mệt mỏi, rồi sau đó đi xem giếng nước trong nội viện. Loại cảm giác âm trầm đáng sợ đã bị quét sạch, trong lòng hắn càng cảm thấy yên ổn.
“Dựa theo tình trạng này, không biết ngày nào đó mình lại bị dọa đến mức phát bệnh tim!”
Kế Duyên yên lặng trong chốc lát mới có sức nghĩ đông nghĩ tây.
Chẳng hạn như bên trong giếng nước đến tột cùng là thứ gì. Cho dù hắn không thông thạo, nhưng hiểu rõ rằng đây không phải lệ quỷ phổ thông. Còn nữa, vì sao khoảng cách ngắn như vậy mà Thành Hoàng huyện Ninh An không có đích thân tới, sợ là có nguyên nhân khác.
(*) Cao nhân không dễ dàng lộ thân phận và tài năng của mình. Không nên chỉ dựa vào bề ngoài để đánh giá cao nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...