Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Trong Hoàng Thành, vào nửa đêm, hai vị hoàng tử đều có nỗi sầu lo của riêng mình.
Ngô vương mang binh tập trung trước Ngự thư phòng, giằng co với phụ hoàng.
Trong loại tình huống này, lão thái giám Lý Tư Triết vẫn cầm thánh chỉ trong tay, tuyên đọc chiếu thư truyền vị cho Tấn vương.
Chuyện diễn ra sau đó cũng không giống như Ngô vương đang tức giận mong muốn.
Trong ba quân do y thống lĩnh, vào thời khắc lão thái giám tuyên đọc chiếu thư xong, lúc này thống soái của Chương Kiến Doanh và Bắc Huyền Doanh lâm trận phản chiến, lớn tiếng tuyên cáo trước mặt tướng sĩ của doanh mình rằng Ngô vương phản loạn, bao vây Nam Quân vào chính giữa.
Cuối cùng lại trải qua một trận chém giết, thống lĩnh của Nam Quân bị giết, cộng thêm nhiều tướng sĩ giờ đã biết mình không phải "Chính nghĩa cần vương", sĩ khí sụp đổ, liên tục quỳ xuống đất đầu hàng.
Sau khi cao thủ của vương phủ chết hết, Ngô Vương mặt xám như tro cũng bị bắt sống.
Cùng lúc đó, Tấn vương đã trốn vào phủ nha Kinh Kỳ phủ, thoát khỏi truy sát, đồng thời biết được Ngô Vương khởi binh bức vua thoái vị.
Do tin tức cũng không chính xác lắm, Tấn vương còn tưởng rằng lần trước phụ hoàng giết Hàn Bách Sơn, chắc hẳn đã trừ bỏ cả tay chân của Ngô vương.
Nhưng y không ngờ vẫn còn ba nhánh quân của Chương Kiến Doanh, Bắc Huyền Doanh và Nam Quân hưởng ứng mệnh lệnh của Ngô vương xông vào hoàng cung.
Dưới tình huống này, cấm vệ quân trong hoàng cung khó thể đánh lại quân đội của Ngô vương.
Tấn vương cũng không biết phúc họa thế nào, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào phụ hoàng.
Điều khiến Tấn vương vô cùng đau thương là lão sư từ nhỏ đến lớn đã ở bên cạnh y, đồng thời dạy y vô số tri thức, Thiếu Sư Lý Mục Thư, đã bị ám sát.
Đang trốn vào phạm vi của phủ nha Kinh Kỳ phủ, khi cao thủ của nha môn kinh đô giết ra, Lý Mục Thư đã tắt thở rồi.
"Điện hạ, uống ngụm nước đi!"
Ở vị trí đại sảnh của phủ nha, một tên thị vệ bưng tới một chén trà bốc hơi nghi ngút đến.
Tấn vương đang ngồi bên thi thể của Lý Mục Thư chỉ lắc đầu.
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa đủ thương tâm mà thôi.
Từ khi trưởng thành, rất nhiều chuyện Tấn Vương đều không lộ ra hỉ nộ ái ố.
Nhưng cái chết của Lý Mục Thư khiến y không cầm được nước mắt.
"Điện hạ, hay là chúng ta nghĩ biện pháp trốn đi trước, vạn nhất Ngô Vương thành công, nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
"Trốn? Ôi..."
Thân thể của Tấn Vương giật giật đã động đến vết thương trên thân thể, đau đến mức nhíu mày không ngừng.
Y nhìn thi thể của lão sư ở bên cạnh, nhìn người vệ sĩ trung thành, cười nói.
"Không cần trốn, bản vương vẫn còn chút ngạo khí, không có hứng làm kẻ lưu vong.
Người tranh đoạt thiên hạ, thua vẫn là thua! Nếu như hoàng cung truyền đến tin tức bất lợi, các ngươi cứ áp giải ta đi gặp đại ca."
Tấn vương nói đến đây, cũng tự giễu một câu.
"Chỉ là không ngờ, đại ca lựa chọn lập tức động thủ, cũng không đợi ta về phủ.
Cứ tưởng những lão thần kia ít nhất có thể khuyên đại ca ổn định hai ngày, thật quyết tâm."
Lúc Tấn vương còn đang bi thiết kể lể, quỷ hồn của Lý Mục Thư thật ra vẫn đứng ngay bên cạnh thi thể của mình, day dứt không nỡ nhìn Tấn vương trúng tên và bị đao chém trên người.
Lão đã gọi Tấn Vương nhiều lần, nhưng đối phương đều không trả lời, có lẽ là do âm dương cách biệt nên không thể giao tiếp.
"Không nghĩ tới sau khi chết thật có quỷ hồn tồn tại..."
Lão còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được bên cạnh có thanh âm thâm trầm vang lên.
"Lý Mục Thư, ngươi đã chết, đi theo chúng ta nào."
Lý Mục Thư quay đầu nhìn lại, phát hiện có mấy tên quan sai mặc áo bào đen, mũ cao đứng cách đó không xa.
Gương mặt âm u kia rõ ràng không phải là của người sống.
Dù đã chết, Lý Mục Thư vẫn vô thức cảm thấy e ngại.
"Các ngươi là ai?"
"Chúng ta là sai dịch Âm Ti, thuộc hạ của Thành Hoàng Kinh Kỳ Phủ, phụng mệnh tới để đưa ngươi đến Âm Ti! Lý Mục Thư, đừng chậm trễ, đi theo chúng ta thôi.
Chuyện của dương thế không còn liên quan đến ngươi nữa."
Âm sai vừa nói chuyện vừa đi lên phía trước, cũng không còng Lý Mục Thư lại.
Dưới sự dẫn dắt của âm khí, Lý Mục Thư không tự chủ được đi theo bọn họ đi ra ngoài.
"Chờ một chút! Xin chờ một chút!"
Lý Mục Thư khẩn cầu Âm sai dừng lại.
Mấy tên Âm sai cũng không mạnh mẽ mang lão rời khỏi, chỉ đứng nhìn quỷ hồn Lý Mục Thư đi đến phía Tấn Vương đang đau buồn ở đối diện, xá dài một cái thật sâu.
Chờ Lý Mục Thư thu lễ, mấy Âm sai mới dẫn lão đi.
Bọn họ đi xuyên qua cửa, rời khỏi Kinh Kỳ phủ nha, đi lại trên đường phố kinh thành trong đêm khuya.
Tục ngữ nói ma quỷ có tốc độ của ma quỷ.
Lúc này, Lý Mục Thư có thể cảm giác được tốc độ bọn họ còn nhanh hơn cả xe ngựa bình thường.
"Xin hỏi các vị sai gia, tối nay Kinh Kỳ Phủ chết không ít người đúng không?"
"Đúng vậy, chết rất nhiều, hoàng cung bên kia chết càng nhiều."
"Vậy bên Hoàng Thành kia, sai gia có biết kết quả không?"
Lý Mục Thư quan tâm hỏi một câu.
Một tên Câu Hồn Sứ Giả phụ trách dẫn lão đi Âm Ti quay đầu nhìn lại, lộ ra nụ cười thâm trầm.
"Được rồi, cho ngươi làm quỷ minh bạch cũng yên tâm một chút.
Ở hoàng cung bên kia, nghe nói Ngô Vương sắp thành lại bại, trên chiếu thư truyền vị là Tấn Vương của nhà ngươi."
Quỷ hồn Lý Mục Thư thất thần chốc lát, rốt cục cất tiếng cười to.
"Ha ha ha ha ha...!Ha ha ha...!Nhắm mắt, nhắm mắt, đa tạ sai gia, ha ha ha ha ha..."
Mấy Âm sai ở bên cạnh cũng lắc đầu, chết cũng đã chết rồi còn quan tâm những thứ này nữa.
Đội ngũ đưa hồn vẫn nhanh chóng di chuyển.
Giữa đường, Lý Mục Thư thậm chí có thể nhìn thấy có vài Âm sai xiềng một đại đội quỷ hồn tiến lên, mà bên này chỉ có mình lão, xem ra mình cũng được đãi ngộ đặc biệt.
Trên đường từ phủ nha đi tới Miếu Ti Phường, phải đi qua dịch quán lớn nhất của Kinh Kỳ Phủ.
Lúc đến gần nơi đó, Lý Mục Thư phát hiện phương hướng của dịch quán không giống với nơi khác, lại có một nơi ánh sáng chiếu rọi, tựa như chung quanh nơi này hình thành một mảng ánh sáng hơi mờ.
Lúc đi đến đoạn đường này, mấy tên Âm sai đã lách ra xa, mà không tiếp tục đi thẳng nữa.
"Xin hỏi các vị sai gia, vì sao dịch quán kia lại phát sáng vậy?"
Vẫn là Câu Hồn Sứ Giả kia nhìn về phía dịch quán, lại quay đầu nhìn Lý Mục Thư.
"Bởi vì đó là nơi ở của Doãn công!"
Lý Mục Thư đương nhiên biết Doãn công là ai, nhưng Âm sai lại dùng xưng hô tôn trọng như vậy, quả thật khiến lão bất ngờ.
"Vì, vì sao..."
"Ha ha, sai nha của Âm Ti tại Kinh Kỳ Phủ đều biết được, Doãn công Doãn đại nhân ở dương thế, thân có Hạo Nhiên Chính Khí, mang theo vạn dân mong ước, tà ma thuật pháp không thể hại.
Yêu ma tầm thường không thể lại gần người, là tình cảm của Nhân đạo, quỷ thần tôn trọng, cũng chính là Đại nho đại hiền đương thời!"
Lúc Âm sai nói chuyện, ngữ khí vô cùng kính trọng.
Nghe vậy, Lý Mục Thư cảm khái nhìn về phía dịch quán, chắp tay bái bên kia một cái.
"Doãn công, có người ở đây, ta cũng an tâm đi rồi!"
Sau cái cúi đầu này, Lý Mục Thư không còn lo lắng nữa.
Lão đi theo Âm sai tiến về phía Miếu Ti Phường, đi vào Quỷ Môn Quan.
...
Cùng thời khắc đó, Kế Duyên mang theo Thiên Sư Đỗ Trường Sinh ngồi trên gác chuông ở Vĩnh Ninh Nhai.
Vào ban ngày, gác chuông sẽ báo giờ cho người dân ở kinh thành theo thời gian, ban đêm thì đã có phu canh, trên gác chuông đương nhiên chẳng có ai.
Từ khi đêm xuống đến giờ, hai người đã hàn huyên rất nhiều, đa phần nói về những chuyện sau khi Thủy Lục Pháp Hội kết thúc.
Lão Hoàng đế làm sao thỉnh giáo tu tiên với mấy Thiên Sư, để bọn họ luyện chế tiên đan thế nào, và cũng nói về những Thiên Sư xấu xa.
Đỗ Trường Sinh cũng hiểu rằng mình đã gặp cao nhân, không biết không nói, cũng không dám nói dối bất kỳ chuyện gì, tự giác để đổi được một tia hảo cảm của người.
"Đỗ Thiên Sư xem như là người có tài năng thật sự trong mấy Thiên Sư, người duy nhất có bản lĩnh thật sự."
"Không dám không dám.
Tiên sinh biết đấy, chút đạo hạnh ấy của ta sao dám xưng bản lĩnh thật sự, nhiều nhất cũng chỉ mạnh mẽ hơn những người khác một chút thôi."
Kế Duyên cười cười.
Qua hai, ba canh giờ tiếp xúc, Đỗ Trường Sinh là người khá hiểu chuyện, không tính là xấu xa, cũng có chút thông minh.
"Kế mỗ nói ngươi có bản lĩnh thật sự, cũng không phải là lời nói dối.
Ví như người giấy lực sĩ của ngươi kia, rất thú vị, ít nhất Kế mỗ chưa từng thấy qua."
Đỗ Trường Sinh chợt cảm thấy có mặt mũi, cao hứng nói.
"Chỉ là tiểu đạo, không nghĩ tới còn có thể vào pháp nhãn của Kế tiên sinh.
Phương pháp này là khi sư phụ ta còn sống nghiên cứu ra được, ta lại hoàn thiện thêm một chút.
Dù không ra gì, nhưng đôi khi có thể dùng để làm vài chuyện nhỏ, hoặc là thể hiện xem như hiển thánh.
Đừng nhìn nó chỉ là giấy, khí lực không hề nhỏ, tương đương một người tráng hán trưởng thành đấy!"
"Thú vị, chỉ là ta thấy Đỗ Thiên Sư luyện ra người giấy vàng khá tốn sức, có vẻ phương pháp này rất khó thành?"
Đỗ Trường Sinh cảm khái gật đầu.
"Đúng thế, mấy chục năm qua, Đỗ mỗ chỉ có luyện chế thành sáu tấm người giấy vàng.
Nhiều năm sử dụng tổn hại hai cái.
Bây giờ tinh lực không còn, nếu mất sợ rằng cũng khó mà làm lại được."
Kế Duyên nhìn y, rốt cục vẫn là mở miệng nói suy nghĩ trong lòng.
"Đỗ Thiên Sư chưa có phương pháp Luyện Khí chính thống, không biết Kế mỗ có thể dùng một quyển Luyện Khí Quyết trao đổi với pháp môn tự nghiên cứu này của ngươi được chăng.
Liệu Thiên Sư có thể bỏ thứ yêu thích của mình không?"
Đôi mắt của Đỗ Trường Sinh vô thức trợn to, nhìn về phía Kế Duyên.
"Chính… chính thống Luyện Khí Quyết? Có thể hóa Âm Dương, phân Ngũ Hành, có thể trường sinh đại đạo sao?"
"Trường sinh nào có dễ dàng như vậy, không phải được Luyện Khí Quyết liền có thể thành, nhưng so với thứ mà Đỗ Thiên Sư luyện chắc chắn sẽ mạnh hơn.
Thiên Sư trực tiếp nhập định quan tưởng tâm hỏa để tinh luyện pháp lực, xác thực quá mức thô thiển, còn Luyện Khí Quyết chí ít có thể đạt thành kim kiều đan lô ở thiên địa bên trong thân thể..."
"Sư tôn!"
Đỗ Trường Sinh hô to một tiếng, quỳ rạp trước mặt Kế Duyên.
Một câu này trực tiếp doạ cho Kế Duyên giật nảy mình.
"Đỗ Thiên Sư làm gì vậy, xin mau mau đứng lên.
Kế mỗ đảm đương không nổi cái đại lễ này."
"Ngài truyền ta Tiên pháp chính tông, Đỗ Trường Sinh đương nhiên phải làm đại lễ sư đồ, nếu không sao đủ tỏ rõ sự tôn trọng, sư tôn ở trên cao, xin nhận đồ...!Ô...!Ô..."
Đỗ Trường Sinh đột nhiên phát hiện mình không thể nói tiếp, miệng căn bản không căng ra nổi, đầu lưỡi ngọ nguậy trong miệng, nhưng lại không thể mở miệng.
Kế Duyên vuốt vuốt cái trán.
"Tạm biệt Đỗ Thiên Sư, phần đại lễ này Kế mỗ chịu không nổi, nếu không việc này cứ coi như bỏ đi?"
Đỗ Trường Sinh khẩn trương lấy ra một quyển sách từ trong ngực để ở trước thân, không ngừng khấu đầu trên mặt đất, nhìn mà khóe miệng của Kế Duyên giật giật.
"Đúng là người khôn ngoan.
Cứ như vậy đi, nếu ngươi cảm thấy lần này thua thiệt, tương lai Kế mỗ nghiên cứu hoàn thiện sẽ truyền lại pháp môn này lại cho ngươi, đại lễ sư đồ đừng vội nhắc lại..."
Đỗ Trường Sinh thấy tốt thì nhận, vội gật đầu, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt đã không có người nào nữa.
Quyển sách mà lão đặt ở trước người cũng biến mất, chỉ là ở vị trí cũ có thêm một quyển sách đã đóng chỉ.
Trên chỗ viết tên sách có ghi hai chữ là “Tiểu Luyện”.
Lão lật trang sách ra, bên trong chữ viết tinh diệu, đẹp vô cùng, lại thêm có một luồng đạo uẩn liên miên không dứt, chỉ xem một lát liền dẫn dắt tâm thần của Đỗ Trường Sinh.
Trong chốc lát, lão cảm thấy như được truyền dạy trong lúc xuất thần, nhưng chỉ duy trì được một lúc, bởi vì tinh thần của lão mỏi mệt, không cách nào tiếp tục tập trung chú ý.
Nhưng dưới sự hưng phấn, Đỗ Trường Sinh nghỉ ngơi một hồi, khôi phục một chút tinh lực, bèn lập tức thử lần thứ hai.
Sắc trời đang dần sáng lên...
Mùa thu Đinh Hợi, ngày 23 tháng 9, Đại Trinh Ngô vương khởi binh mưu phản không thành, sau đó bị bắt, em trai Tấn vương được sắc phong thái tử.
Ngày 24 tháng 9, vào buổi triều sớm, Ngô Vương thân thể sạch sẽ, lông tóc không tổn hao mang theo gông xiềng quỳ gối trên triều đình, còn Tấn Vương trên người bị thương nhiều chỗ, thậm chí chưa kịp đổi đi trang phục đẫm máu cũng đứng trước điện.
Ngay trước mặt của tất cả văn võ bá quan trong triều, đại thái giám Lý Tư Triết tại ngự tiền lần thứ hai lớn tiếng tuyên đọc chiếu thư truyền vị.
Trải qua chuyện này, trong ngoài triều chính, không ai không phục.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...