Lạn Kha Kỳ Duyên


Dịch: Thiên Vũ Chính Tắc
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Cuối cùng, Hồng Tú cô nương cũng không còn giả vờ là không biết gì nữa..


Kế Duyên nhìn phản ứng của nàng ta, thoạt nhìn hẳn là không biết mình rồi.

Hắn đặt quyển sách trên tay xuống, hỏi một đằng trả lời một nẻo.


"Nhớ năm xưa, ta bị Lão Long kéo đi dự thọ yến ngàn tuổi của lão.

Lúc tiệc tùng xong xuôi đâu đó, ta mới tự chèo thuyền nhỏ trở về.

Trên đường đi từng gặp một chiếc thuyền của đại quan, bên trên chính là cha con Tiêu gia."
Tất cả mọi người trong phòng, kể cả Hồng Tú, đều ngưng thần lắng nghe Kế Duyên thuật lại chuyện xưa.

Vương Lập cảm thấy như đang nghe một câu chuyện thần thoại vậy.

Tuy Trương Nhụy cũng không quá rõ ràng tình huống của "người tu hành thượng lưu", nhưng chỉ cần nghe vẻn vẹn "thọ yến ngàn tuổi" liền biết là cực kỳ khó lường.

Bất kể người, yêu hay thần, nếu đã sống được trên ngàn tuổi, đạo hạnh chắc chắn phải thuộc loại tồn tại không thể xem thường được.


Mà vẻ mặt của Hồng Tú cô nương cũng không có bất cứ biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại khẩn trương hơn một chút.


Đừng nhìn cảnh tượng hồng tụ thiêm hương(*) trong phòng vừa rồi, trên thực tế hình thức cũng không yên bình chút nào.
(*)Hồng tụ thiêm hương: hồng nhan thêm hương, thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương
Làm Hồng Tú cảm thấy kinh ngạc không chỉ là từ miệng người trước mặt biết được Long Quân kéo hắn đi dự thọ yến, mà Kế Duyên còn biết sự tình của Tiêu gia nữa.


Việc trước còn có thể là phô trương thanh thế, việc sau chắc chắn là không thể là giả được.


"Lúc trước ta nghe được Tiêu công tử và cha của y xảy ra tranh chấp ở đuôi thuyền vì một cô gái lầu xanh, lúc đó vẫn là bản thân Hồng Tú chân chính, mà không phải là ngươi bây giờ."
Lời đã nói đến đây rồi, Hồng Tú cũng không còn bộ dáng vô tội, nhu thuận trước kia nữa, khí chất cũng trở nên lười biếng hơn trước rất nhiều.


"Tiên sinh làm sao biết được Hồng Tú không phải là nô gia(*), mà ngươi cũng chưa từng đi qua Đại Tú thuyền, chẳng lẽ ngươi tới đây tìm các cô gái phong trần như ta bồi tiếp sao?"
(*)nô gia: lời tự xưng của con gái thời xưa
Hồng Tú nói xong, cuối cùng vẫn trêu chọc thêm một câu.


Kế Duyên khẽ cười, không có phản bác, mà rất nghiêm túc nhìn nàng hỏi một câu.



"Lúc ấy chính là ngươi hả?"
Diễn xuất của người phía trước không khỏi khiến cho Hồng Tú sững sờ một lúc.

Vốn định trêu đùa nói một câu "Vâng", nhưng khi thấy đôi mắt xám trắng bình tĩnh trước mặt có thể nhìn thấu tâm thần, nàng chỉ nhíu mày, rồi mới nói.


"Không phải!"
"Ừm, vậy liền không phải."
Kế Duyên nhẹ gật đầu.


"Chắc hẳn Hồng Tú chân chính đã bị Tiêu công tử kim ốc tàng kiều rồi."
(*) kim ốc tàng kiều: nhà vàng giấu người đẹp
Lúc trước Tiêu công tử cũng hào tình vạn trượng nói rằng sẽ nắm được vị trí Trạng nguyên.

Chỉ là vận khí của y không tốt lắm, hoặc là nói vận khí của cả đám thí sinh tài tình trác tuyệt kia đều không tốt, lại đụng phải Doãn Triệu Tiên - người có Hạo Nhiên Chính Khí cuồn cuộn.


Xem tình hình Tiêu gia lúc đó, khả năng Tiêu gia công tử cưới Hồng Tú cũng không quá lớn.

Huống chi bây giờ còn có người giả mạo nàng ở chỗ này, vì vậy Hồng Tú chân chính không thể nào lộ ra ngoài ánh sáng được.


"Vậy vị tiên trưởng này, nô gia cũng coi như có công trợ giúp người có tình ý về chung một nhà, có được xem là một phần công đức hay không?"
Lúc này, Hồng Tú hất nhẹ một nhánh tóc mai, trêu chọc một câu, dường như cũng không để Kế Duyên vào mắt.

Nhưng thực ra, sau một phen đánh giá tiếp xúc từ đầu đến giờ, trong lòng nàng đã nhận định vị tiên sinh mắt xám trắng trước mặt mình cực kỳ nguy hiểm.


"Coi như là ngươi giúp bọn họ, nhưng còn ngươi, ngươi ở lại Đại Tú thuyền có chuyện gì? Yêu vật có đạo hạnh như ngươi cũng không thấy nhiều ở Đại Trinh."
"Ta chỉ đơn thuần yêu thích hoàn cảnh nơi này, không được sao? Vị thần cai quản sông Túc cũng mặc kệ ta, tại sao tiên sinh nhà ngươi lại muốn xen vào.

Nếu như ngươi nắm chắc sẽ bắt được ta thì cũng không nhiều lời nói chuyện ôn hòa với ta nãy giờ đâu."
Mặc dù hai bên đấu khẩu với nhau nhưng trong đó cũng bao hàm một loại dò xét.


Pháp Nhãn của Kế Duyên nhìn lướt xuống dưới.

Từng đợt yêu khí mỏng manh bao phủ quanh người Hồng Tú, hiện lên một loại khí cơ dị tượng, là một con hồ ly trắng mơ hồ.


Từ lúc Hồng Tú không còn giả ngu, trên người nàng toát ra một vài tia mị khí khiến cho Vương Lập si si ngốc ngốc, ngơ ngác nhìn nàng.

Còn Trương Nhụy sớm đã ngưng thần đề phòng.

Nàng cũng phát giác được yêu vật này bất phàm, thậm chí còn để cho nàng cảm giác rất áp lực, chỉ có thể ngồi một bên nghe Kế tiên sinh cùng Hồ yêu nói chuyện.



Quả thật Kế Duyên có chút bất đắc dĩ.

Hắn không đoán được nội tình của Hồ ly nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ có một mình.


Nếu một chọi một tại khoảng cách gần như vậy, đừng nói là một trảm của Thanh Đằng Kiếm, ngay cả Tam Muội Chân Hỏa cũng có thể thành công đắc thủ.

Cho nên, Kế Duyên cũng không thật sự sợ con yêu quái này.


Ngay lúc này, Hồng Tú cô nương mở miệng nói, vừa vặn để cho Kế Duyên có thể mượn đề tài để nói về chuyện của mình.


"Thần sông Túc biết rõ ngươi ở đây mà cũng mặc kệ ngươi?"
"Đúng vậy ~ "
Ngón trỏ tay trái của Hồng Tú quấn lấy lọn tóc mai, lười biếng dựa vào cái bàn.

Nàng ta tự rót cho chính mình một chén trà, nghiêng mặt nhìn Kế Duyên.


"Ngươi có thể gọi cho Thần sông Túc tới đây không?..."
Lời vừa dứt, đúng lúc này Hồng Tú nhìn thấy Kế Duyên chỉ tay vào chén trà, một giọt nước dính trên ngón tay, sau đó hắn búng ngón tay bắn giọt nước bay ra ngoài cửa sổ.


"Tí tách ~ "
Giọt nước này xuyên thấu qua Đại Tú thuyền rồi rơi vào mặt sông, tạo nên một trận gợn sóng đặc thù.


"Thần sông Túc mau tới gặp ta!"
"Ào ào ào..."
Quanh Đại Tú thuyền, các gợn sóng nhỏ bé kia càng lúc càng lớn, vẻn vẹn qua vài lần hô hấp, đã thấy bên trên mặt nước loáng thoáng hiện lên một đạo ô ảnh to lớn.


"Ào ào ào...!Ào ào ào..."
Theo vị trí mà lực lượng Câu Thần rơi xuống, một cột nước trong suốt xuyên qua cửa sổ, vặn vẹo bay vào nhã thất, từ gợn nước ban đầu dần dần hóa thành bóng người, sau đó nhanh chóng chuyển hóa dần thành thực chất.


Nửa câu nói sau của Hồng Tú đã kẹt lại ở trong họng, kinh hãi trơ mắt nhìn thấy một trung niên mặc áo đen xuất hiện ở trong thuyền.


"Không thể nào...!Thật sự là Thần sông Túc? Nói cách khác...!Vừa rồi chính là Câu Thần?"
Trong tầm mắt của Trương Nhụy, rất rõ ràng có thể nhìn thấy trên cổ của Hồ yêu đối diện đã chảy mồ hôi.


Thần sông Túc khi đã nhìn rõ tình huống trong nhã thất, nhất là sau khi thấy người nào đó ngồi ở đây, trong lòng thầm giật thót.


Gã vội vàng trịnh trọng chắp tay, càng thêm cung kính khom lưng sát đất.


"Thần sông Túc Đỗ Nghiễm Thông ra mắt Kế tiên sinh!"
Mặc dù sông Túc không phải là con sông lớn, nhưng dù sao cũng có danh hào, lại đang ở U Châu, khoảng cách với Thông Thiên Giang không tính quá xa, cho nên không ngoài dự đoán của Kế Duyên, Thủy Thần này biết hắn.


Chẳng qua, Kế Duyên đoán chuẩn xác là một chuyện, cách trả lời lại là một chuyện khác.

Hắn làm ra vẻ nghi hoặc hỏi một câu.


"Ồ? Thủy Thần nhận ra ta?"
Thủy Thần thu tay lại, cung kính trịnh trọng hồi đáp.


"Tiên sinh chính là bạn tri kỉ của Long Quân, Lúc trước, tiểu thần may mắn nhìn thấy diện mạo của ngài ở thọ yến của Long Quân."
Kế Duyên nhìn Thủy Thần, lại nhìn nhìn về phía Hồng Tú.

Trong tích tắc ánh mắt hắn đảo qua, khí cơ đối phương rối loạn một chút, ngay sau đó lại là một dáng vẻ trấn định.


Kế Duyên giống như cười mà không phải cười, khẽ gật đầu với Thủy Thần.

Nhưng sau một khắc, Kế Duyên - người vẫn luôn giữ dáng vẻ ôn hòa cả đêm nay - đột nhiên nổi giận, tròng mắt hơi híp lại, tức giận nói.


"Đỗ Nghiễm Thông, ngươi quả nhiên lớn mật! Cả gan bao che cho yêu vật cảnh ngoại, dung túng nó ẩn thân bên trong sông Túc, nàng có mục đích gì, ngươi có mục đích gì? Kế mỗ cũng không tin Lão long lại để cho ngươi làm như vậy?"
Tình huống như thế này chỉ cách Thông Thiên Giang chưa đến ngàn dặm, người dám gọi thẳng hai chữ "Lão Long", khắp thiên hạ chỉ e là cũng chỉ có một mình Kế Duyên thôi.


Phản ứng đầu tiên của Thủy Thần Đỗ Nghiễm Thông khi nghe xong chính là sợ hãi, phản ứng tiếp theo là oan ức.

Gã mới ngồi thẳng chưa được bao lâu lại phải liên tục chắp tay mà nói.


"Kế tiên sinh, oan uổng quá Kế tiên sinh! Tiểu thần tuyệt đối không thu nhận yêu vật cảnh ngoại, Long Quân cũng không hạ mệnh lệnh nào như vậy cả.

Bên trong sông Túc của ta cũng chỉ có vài yêu quái thủy tộc yên ổn sống qua ngày mà thôi.

Nếu tiên sinh không tin ta có thể lập tức triệu hoán đưa chúng nó tới đây..."
Giọng của Đỗ Nghiễm Thông cực kỳ sợ hãi, ngay cả Vương Lập cũng có thể nhìn ra được, lại càng không nói đến những người khác, cảm giác giống như một câu của Kế Duyên có thể đòi mạng của gã, sợ đến mức không thể sợ hơn được nữa.


Kế Duyên lật một tờ trong quyển sách để ở trên bàn, dường như từ đầu tới cuối đều chưa từng dừng đọc, chỉ khác ở chỗ cầm sách trên tay hay là đặt lên bàn mà thôi.

Đồng thời, hắn lại dùng ngữ khí đạm mạc lúc trước nói một câu.


"Hồng Tú cô nương, xem ra Thủy thần sông Túc không biết ngươi.

Y còn chưa có lá gan dám nói dối trước mặt Kế mỗ."
Nghe xong, lúc này Thủy Thần mới ý thức được yêu vật dĩ nhiên cũng ở trong khoang thuyền.

Tròng mắt trợn muốn nứt ra, gã giận dữ quay người, gắt gao nhìn thẳng vào nữ tử kia.



Trong nhã thất mặc dù còn có Trương Nhụy, nhưng quỷ thể của nàng ta lại có thêm vài tia khí tức Thần đạo, chắc chắn không phải yêu vật trong miệng Kế tiên sinh.

Vương Lập lại càng không có khả năng vì gã cũng chỉ là phàm nhân.

Cho nên chỉ có thể là nữ tử nhìn không thấu khí tức kia.


"Nhất định là con yêu vật chết tiệt này bôi nhọ ta!"
Toàn thân Thủy thần sông Túc tràn ngập Yêu khí nhàn nhạt và khí tức Thần Đạo, trên mặt cũng hiện ra màu đen, một cỗ hỏa khí mắt thường cũng có thể nhìn thấy nổi lên.

Gã không dám nổi giận với Kế Duyên, mà ghi hận lên nữ tử này.

Nhưng Kế tiên sinh chưa nói gì, gã cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn.


Lúc này Hồng Tú không còn trấn định nổi nữa, ngay cả động tác cũng bất ổn.

Nàng ta không dám làm ra động tác gì quá lớn, chỉ chậm rãi ngồi thẳng, cũng không dám lười biếng như lúc nãy nữa.


"Kế tiên sinh...!Tiểu nữ...!Vừa rồi tiểu nữ chỉ là nói đùa một chút thôi...!Thủy Thần đại nhân cũng xin chớ trách..."
Rõ ràng Đỗ Nghiễm Thông là một vị Thủy Thần, nhưng giờ đôi mắt gã như phun ra lửa.

Mặc dù Hồng Tú cũng không sợ Thủy Thần lắm nhưng cũng làm cho nàng cảm thấy áp lực có chút lớn.


"Ừm, đã là một trong chúng sinh hữu tình giữa thiên địa, có cảm xúc một chút cũng là bình thường..."
Kế Duyên lại lật một trang sách, dư quang liếc qua Hồng Tú mới tiếp tục nói.


"Nếu Hồng Tú cô nương cảm thấy thú vị, cũng có thể tiếp tục nói vòng vo với ta, chỉ cần ngươi có kiên nhẫn là được rồi."
Thay vì nói lời này thể hiện sự kiên nhẫn, không bằng nói đây là sự tự tin cường đại, giày vò như thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay.


Nói xong, dường như lúc này Kế Duyên mới ý thức được chuyện gì, hắn chắp tay Thủy Thần Đỗ Nghiễm Thông, lại đưa tay chỉ vào cái đệm bên cạnh.


"Đỗ Thủy Thần chớ trách, Kế mỗ nhìn ra được người cùng vị cô nương này không liên quan, mời ngồi."
Nghe vậy, Đỗ Nghiễm Thông kìm nén thở dài một hơi, vội vàng đáp lễ sau đó ngồi xuống.


"Đa tạ Kế tiên sinh minh xét!"
Kế Duyên thấy Hồng Tú không nói một lời, lúc này mới nhìn về phía nàng, hỏi một câu đơn giản.


"Đến Đại Trinh bao lâu?"
"Hai năm."
"Trốn ở trên Đại Tú thuyền hại người?"
Hồng Tú căng thẳng nhìn Kế Duyên.


"Ta nói không phải...!Ngài tin không..." .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui