Lạn Kha Kỳ Duyên


Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Là một nhân vật nổi tiếng trong tầng lớp sĩ lâm của Đại Trinh, bây giờ Doãn Triệu Tiên làm gì cũng phải cực kỳ chú ý đến hình tượng.

Sau khi nhậm chức ở Uyển Châu được một thời gian, y càng ý thức được bản thân mình không thể tùy ý thể hiện tâm tư ra bên ngoài.
Ngay cả khi đứng trước mặt vợ mình, Doãn Triệu Tiên cũng không thể tâm sự những chuyện phiền lòng được.

Y sợ thê tử mình sẽ lo lắng.

Nhưng giờ đây, đối diện với Kế Duyên, y chẳng đắn đo chút nào, dường như hiếm khi được thổ lộ tâm tình như vậy.
"Phù...!Để cho Kế tiên sinh chê cười rồi!"
Lúc này, tâm tình của Doãn Triệu Tiên có chút xúc động, xem ra y cũng bị nhiều người ức hiếp khi ra làm quan.

Hiện giờ, y tức giận vậy, tất nhiên đã nén giận trong thời thời gian dài, đến khi có thể phát tiết ra liền kích động không thôi.
Kế Duyên bưng chén trà nhỏ lên nhưng chưa uống.

Hắn chỉ nhẹ nhàng thổi nước trà trong chén.

Lúc này, một làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, làm lay động khí tức trong phòng.

Nhờ vậy, vẻ tức giận của người bằng hữu cũng được thổi tan đi, làm cho y tỉnh táo lại.
"Doãn phu tử, xem ra vùng Uyển Châu giàu có và đông đúc này cũng không hẳn là một địa phương tốt nhỉ?"
Rốt cuộc cũng nghe thấy Kế tiên sinh gọi mình là "Doãn phu tử", trong lòng y dễ chịu hơn một chút, sau đó thở dài.
"Ài...!Kế tiên sinh chắc không biết, Uyển Châu đúng là nơi giàu có và đông dân cư nhưng có người giàu nứt đố đổ vách, cũng có người ăn không đủ no.

Người giàu thì ít mà người nghèo lại đông.

Quả thực đáng trách! Ngài có thể tưởng tượng được chỉ một tên lý chính nho nhỏ..."
Y vừa nói chuyện vừa bóp chặt ngón út bằng tay phải, bàn tay run run, khoa chân múa tay với Kế Duyên.
"Chỉ là một tên quan nhỏ như hạt vừng hạt đậu, vậy mà trong tay nắm giữ năm mươi ruộng dâu.

Sao gã lại có nhiều ruộng như vậy được? Có mà làm lý chính cả đời cũng không được nhiều như vậy."
Doãn Triệu Tiên nói khô cổ họng, cầm lấy chén trà uống một ngụm, rồi nói tiếp.
"Đáng giận là trong năm mươi khoảnh ruộng kia có ít nhất nghìn mẫu đất ruộng vĩnh viễn.


Đây chính là sinh mạng của dân chúng đấy!"
Kế Duyên nhăn mày.

Bây giờ nghĩ lại, lúc hắn đáp mây bay qua khu vực Uyển Châu, quả thực nơi này nhiều dâu ít lúa.

Lẽ nào không phải dân chúng ở đây cùng nhau trồng dâu nuôi tằm làm giàu, mà ruộng đồng đều đã bị sát nhập, thôn tính cả rồi sao?
Có lẽ lúc đầu bọn họ mang lợi ích trồng dâu ra dụ hoặc người nông dân, sau đó đủ loại thiên tai hay nhân họa khiến cho người dân chịu lỗ, rồi lại ra vẻ dùng giá cả "công bằng" mua lại ruộng dâu.

Bây giờ thì dâu nhiều ruộng ít.

Thế là những sản nghiệp này đều do đám nhà cao cửa rộng nắm giữ, còn người dân mất đất.
Nhìn một mà suy ra mười, ở Lệ Thuận Phủ, thậm chí là toàn bộ Uyển Châu, ruộng đất thuộc về những người nông dân càng ngày càng ít đến đáng thương.

Bọn họ muốn no bụng thì chỉ còn cách phụ thuộc vào đám địa chủ.

Nhưng để làm ruộng còn được chứ trồng dâu nuôi tằm lại không cần quá nhiều người.

Vì vậy, hơn phân nửa những người nông dân phải làm thuê cho mấy tên phú hộ nhà giàu.

Vả lại, bản thân họ còn phải gánh tiền thuế má, thời gian càng lâu càng khó khăn.
Hơn nữa, điểm mấu chốt chính là những người nông dân làm thuê nuôi tằm kéo sợi chỉ nhận được một khoản tiền thù lao, nhưng lương thực ở Uyển Châu không đủ, phải mua từ nơi khác.

Mà lương thực qua tay đám tiểu thương đều bị đôn giá lên.

Giá cả cao tới đâu thì người dân không thể quyết định được.

Tất nhiên cũng do thiên tai nữa, nhưng cuối cùng vẫn do đám phú thương và quan lại móc nối với nhau định đoạt.
Nếu không đủ tiền thì phải làm sao bây giờ? Thế chấp ruộng đất của năm sau!
Nghe Doãn Triệu Tiên phân tích xong, ngay cả "tiên nhân" trong mắt người phàm như Kế Duyên cũng phải nổi da gà.

Mấy năm nay, người nông dân ở Uyển Châu dần dần bị chiếm đoạt hết ruộng đất của mình, giống như những con tằm gặm nhấm lá dâu...
Doãn Triệu Tiên uống cạn chén trà, lạnh lùng châm chọc một câu.
"Người người ở Đại Trinh đều nói: Tịnh Châu lương thực, Uyển Châu tơ tằm, hừ hừ, nhưng tình cảnh người dân ở đây há có thể so sánh với Tịnh Châu sao?"

Kế Duyên cũng khẽ gật đầu.

Hắn đã ở lại Tịnh Châu khá lâu.

Mặc dù phần lớn thời gian đều tu hành ở Vân Sơn, nhưng mỗi khi Tịnh Châu đến mùa thu hoạch lúa thóc, hắn đã từng nhiều lần nghe thấy người nông dân hoan hô cười nói giữa ngày mùa bận rộn.
"Doãn phu tử có hành động gì không?"
Doãn Triệu Tiên lắc đầu.
""Nếu ta có thể thay đổi được, tội gì phải uất ức ngồi đây.

Ta đến Uyển Châu đã hai năm.

Vốn dĩ ta muốn trải nghiệm và quan sát dân tình một chút, cũng không thể hiện bất kỳ thái độ gì.

Nhưng càng hiểu rõ Lệ Thuận Phủ và Uyển Châu, ta càng hiểu đây là chuyện rút dây động rừng.

Tuy tên lý chính đó chẳng là gì nhưng ta lại không thể đơn giản động đến gã được!"
Mặc dù Kế Duyên không hiểu chuyện làm quan, nhưng từ lời nói của bằng hữu, hắn cũng nhìn ra được Doãn phu tử đã lý giải cặn kẽ, đúng lúc về chốn quan trường, cũng không phải là một vị quan lỗ mãng.

Nhờ đó, nỗi lo lắng trong lòng Kế Duyên đã vơi đi rất nhiều.
"Doãn phu tử là Tri phủ, chẳng lẽ không có quan hệ với trong triều, sao lại kiêng kị như vậy?"
Hắn vừa nói vừa châm trà cho bằng hữu, giống như những buổi chiều hai người trò chuyện với nhau trong sân nhỏ ở Cư An Tiểu Các lúc trước.
Hiện tại, Doãn Triệu Tiên đã bình tĩnh hơn, cũng không cảm thấy câu nệ với Kế Duyên.

Y nâng chung trà rồi uống cạn.
"Tuy đã qua nhiều năm, Tuần Sát Sứ của triều đình cũng báo lại rằng Uyển Châu yên ổn, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Ta chỉ sợ là trong triều cũng có lợi ích liên quan thâm căn cố đế.

Một cái Lệ Thuận Phủ, hay cả Uyển Châu đều dính líu rất nhiều người!"
Giờ đây, y nói chuyện hoàn toàn giống như những lão quan có kinh nghiệm, chẳng còn thấy bóng dáng một vị trạng nguyên mới ra làm quan vài năm nữa.
Dù Kế Duyên cảm thấy khó chịu thay cho dân chúng Uyển Châu, nhưng lại không quá lo lắng cho hảo hữu của mình.


Vì thế, hắn trêu chọc một câu, chỉ là giọng điệu chẳng có chút chế nhạo nào.
"Xem ra Doãn phu tử bị phái tới Uyển Châu đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của đám lợi ích nhóm này rồi nhỉ?"
"Cũng không đến mức ấy, nhưng không tránh khỏi kiêng kị lẫn nhau.

Nhất là khi Doãn mổ mới đến, quả thực là ngày đêm đề phòng, ha ha, bây giờ nghĩ lại thấy rất buồn cười!"
Y nói đến đây thì đổi đề tài.
"Chỉ là dù Doãn mỗ đến đây cẩn thận quan sát dân tình nhưng lại không có hành động dư thừa nào cả, luôn ra vẻ ta chỉ để ý chuyện của mình nên cũng khiến cho bọn họ lơ là.

Bây giờ, quan lại ở Lệ Thuận Phủ, thậm chí ở Uyển Châu đều cho rằng Doãn mỗ là Tam Nguyên cập đệ, tài trí hơn người, được triều đình phái đến Uyển Châu để lấy tiếng, sau này sớm muộn gì cũng thăng chức chốn kinh đô, cho nên cũng không hy vọng ở đây xảy ra chuyện gì, an ổn làm một vị quan mà thôi!"
"Nhắc tới cũng thật mỉa mai.

Càng ngày càng có nhiều người đến tặng lễ cho Doãn mỗ, thậm chí từ người nghèo khổ cho đến người giàu có, địa vị càng lúc càng tăng."
"Ồ? Quà biếu rất đáng tiền sao?"
Kế Duyên sờ ấm trà, hâm nóng nước đến nhiệt độ thích hợp, rồi rót cho mình và bằng hữu mỗi người một ly.
"Không phải rất đáng tiền mà phải nói là đa số quà tặng đều là tiền! Bạc trắng lấp lánh, vàng ròng rực rỡ.

Dù sao ai cũng nghĩ sau này ta sẽ từng bước thăng quan, nói không chừng tương lai sẽ có một chỗ dựa mới trong triều."
Doãn Triệu Tiên khẽ cười, cũng trêu đùa Kế Duyên một câu.
"Với những lễ vật này, Doãn mỗ chẳng cự tuyệt ai cả, tất cả đều nhận!"
Kế Duyên nghe vậy cũng không biểu hiện ra cái gì, nhưng trong lòng thoáng sửng sốt một phen.

Chỉ là trong nháy mắt, hắn đã kịp phản ứng.

Hắn vẫn tin tưởng vào tâm tính của bạn mình.

Lòng tin xuất phát từ việc hắn hiểu rất rõ về Doãn phu tử, cũng như một thân Hạo nhiên chính khí thuần khiết trên người y.
"Thế sao, lẽ nào Doãn phu tử muốn thu lễ trước rồi tính sổ sau?"
"Phụ mẫu sinh ra ta, còn Kế Duyên người hiểu ta nhất! Mỗi lần mỗi chữ, mỗi phần lễ vật, ta đều nhớ rõ ràng!"
Lúc này, Doãn Triệu Tiên ra vẻ bí hiểm khó dò trước mặt bằng hữu.
"Nếu nhìn toàn bộ Đại Trinh, ngoại trừ Doãn Triệu Tiên ta, còn có ai thống hận việc này chứ.

Nếu không tính đương kim thánh thượng thì chẳng còn ai."
Kế Duyên nhìn y, lắc đầu thở dài.
"Theo Kế mỗ biết, lão Hoàng đế vẫn nhớ hoài không quên điềm lành trước kia.

Bây giờ lão còn đang thu xếp một trận Thủy Lục Pháp Hội, chuẩn bị triệu tập các "danh sĩ cao nhân" trên Đại Trinh, chắc chẳng còn tâm tư nào đặt lên Uyển Châu đâu."
Ngoại trừ khẽ nhăn mày, Doãn Triệu Tiên cũng không có những biểu hiện đặc biệt nào, cũng không nói giọng điệu này của bạn mình có chút đại nghịch bất đạo.
Kế Duyên cười, tiếp tục ung dung nói.
"Bản thân của lão bị buộc vào đầu mối trọng yếu của vận số Đại Trinh, được hưởng sự tôn sùng của ngàn vạn người.


Nếu muốn kéo dài tuổi thọ còn có thể, chứ nếu muốn cầu tiên vấn đạo thì trừ phi buông bỏ ngai vàng, còn không thì chút bản lĩnh ấy là không thể nào làm được."
Doãn Triệu Tiên cũng không muốn dây dưa đến vấn đề này nữa.
"Có lẽ thánh thượng không còn trẻ trung khỏe mạnh, nhưng sẽ không làm ngơ chuyện ở Uyển Châu.

Hơn nữa, trong việc này còn có một vị Tân vương tâm chí mạnh mẽ.

Từ nửa năm trước, ta đã nhờ Tấn vương điện hạ bí mật bẩm tấu với thánh thượng, cũng không nói thêm cái gì, chỉ thông báo về phí ngậm miệng của đám người tặng lễ.

Kế tiên sinh thử đoán xem là bao nhiêu."
Hắn thấy dáng vẻ Doãn phu tử như vậy, nghĩ thầm ta còn dám đoán mệnh cho mấy lão bất tử nữa mà.

Vì vậy, hắn nói.
"Năm vạn hai bạc trắng?"
Doãn Triệu Tiên lắc đầu.
"Không phải vậy!"
"Mười vạn lượng?"
Thấy Doãn phu tử vẫn lắc đầu, hắn lại tiếp tục đoán.
"Năm vạn hai hoàng kim?"
"Kế tiên sinh đoán lại đi, Doãn mỗ nhận được vàng bạc cũng có, mà đồ cổ quý hiếm cũng có."
Kế Duyên cười, bàn tay giấu trong tay áo bấm bấm một chút, sau đó có chút kinh ngạc lên tiếng.
"Vậy mà hai mươi mốt vạn lượng hoàng kim?”
Con số chính xác này khiến Doãn Triệu Tiên sững sờ, sau đó nhẹ gật đầu trả lời.
"Đúng vậy.

Mấy năm qua, nếu tính tất cả đồ vật quý giá thì cũng hơn hai trăm vạn lượng bạc, hừ hừ, sắp vượt qua số tiền mà Uyển Châu nộp lên quốc khố trong nửa năm rồi!"
"Ta chỉ mới nhậm chức Tri phủ Lệ Thuận Phủ hai năm.

Tuy chỉ có chút tiền đồ mà đã nhận được nhiều chỗ tốt như vậy, người nói xem bọn họ vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt của người dân rồi.

Còn bao nhiêu tiền phi nghĩa dâng lên người trong triều đình nữa? Hoàng thượng có thể không phẫn nộ sao?"
Y nói đến đây liền cười lạnh một tiếng.
"Tấn vương truyền đến một mật thư, trong đó nói sau khi thánh thượng đọc được mật tấu của ta đã đập vỡ bộ chén trà mà người yêu thích nhất trong ngự thư phòng!"
Tuy các triều đại thay đổi, rất nhiều Hoàng đế cũng già đến lẩm cẩm, già đến ngu ngốc, nhưng Nguyên Đức Đế không nhận ra mình là một trong số đó.

Hiện tại, lão phát hiện ra mình thật sự bị dưới lừa trên gạt, trong lòng phẫn nộ không thôi.
Nghe thế, Kế Duyên biết hảo hữu đã có kế sách rõ ràng, trong lòng vừa vui mừng vừa xúc động.
"Doãn phu tử không còn là người mới vào chốn quan trường nữa rồi!" .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui