Dịch: Cái Bang
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Đến nửa đêm, cơn mưa to trút xuống vẫn không có dấu hiệu muốn tạnh.
Ba con hồ ly đang đứng ở ngọn núi cách dịch trạm khoảng một dặm.
Dù trận mưa này làm ngăn cản tầm nhìn nhưng nhờ vào thị lực tinh tường mà ba con hồ ly vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy ánh lửa và khói bốc lên chỗ dịch trạm hoang vắng.
"Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi! Chúng ta vậy mà lại bị một đám người phàm đuổi cho chạy đi!”
“Ôi… Lão già đáng chết kia, vừa rồi lão túm lấy đuôi của ta, suýt nữa, suýt nữa thì… làm cho ta sợ muốn chết…”
Con hồ ly bên trái vẫn còn sợ chết khiếp.
Một đao vừa rồi của lão già kia chút xíu nữa đã chặt trúng người nó.
Bây giờ nhớ lại dáng vẻ đáng sợ của đám thương nhân lang bạt kia, nếu bị chém trúng thì chắc chắn phải chết rồi.
“Hừ, đều tại hai tên quỷ nhát gan nhà ngươi, dù sao bọn họ chỉ là một đám người phàm.
Cho dù có hung dữ thì sao, dựa vào một thân hồ ly rõ ràng có thể dễ dàng cắn chết bọn chúng.
Kết quả các ngươi lại luống cuống cả lên, ta thật…”
“Ầm ầm đùng … Rắc ….”
Tia chớp đánh xuống một cây cổ thụ ở gần đó.
"A..." "A..." "A..."
Ba con hồ ly dựng ngược hết lông tóc, hét một tiếng rồi ba chân bốn cẳng chạy thục mạng.
Bên trong dịch trạm, sau khi trải qua một trận đánh nhau sống chết, cuối cùng cả đám cũng mệt mỏi.
Thế nhưng vấn đề lúc này lại không thể lơ là nghỉ ngơi, cho nên số người gác đêm tăng thêm không ít.
Phía bên đám thương nhân giang hồ chia ra một nửa gác đêm còn một nửa thì nghỉ ngơi.
Bên phía Doãn Thanh cũng thay phiên nhau ngủ.
Mặc dù đám thương nhân bảo mấy người thư sinh cứ ngủ đi, bọn họ sẽ canh gác thay nhưng cuối cùng bốn thư sinh cũng trưởng thành hơn một chút, dù sao cũng không thể không đề phòng người.
Sáng sớm hôm sau, khi Lôi Ngọc Sinh tỉnh dậy, bên ngoài đã không còn mưa.
“Tỉnh rồi sao?”
Doãn Thanh dụi mắt ngáp một câu.
Cậu đứng lên vận động tay chân một chút, Lâm Hâm Kiệt ngồi bên cạnh vẫn còn nằm trên chiếc bàn thấp nằm ngáy o..o…
Lôi Ngọc Sinh nhìn Mạc Hưu đang ở bên cạnh, Doãn Thanh và Lâm Hâm Kiệt đáng lẽ sau nửa đêm đã đánh thức thư sinh họ Lôi và Mạc Hưu dậy để gác đêm.
Nhưng với tình huống này, xem ra Doãn Thanh và Lâm Hâm Kiệt chắc đã canh gác cả một đêm hoặc có thể chỉ có một mình Doãn Thanh thức.
“Doãn Thanh, ngươi không ngủ ư?”
Doãn Thanh vận động cánh tay rồi quay đầu lại cười.
“Tinh thần của ta tương đối tốt, không ngủ cũng không sao cả.”
“Đúng thế, tối qua Doãn công tử giảng sách cho chúng ta nghe, còn kể về phong tục tập quán ở các nơi khác.
Tính cách lanh lợi, học vấn lại uyên bác!”
“Không sai, thực sự có học vấn.” “Tuổi trẻ tài cao.”
Mới sáng sớm, một đám thương nhân giang hồ đã hớn hở vui tươi nhìn về phía Lôi Ngọc Sinh nói mấy câu, bên cạnh cũng có người đứng phụ họa.
Số người thức dậy tăng lên, động tĩnh dần lớn hơn.
Lâm Hâm Kiệt và Mạc Hưu cũng bị đánh thức, bên trong không gian dịch trạm bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Lão Lục lựa ra chút củi nhỏ ném vào trong đống than, thổi vài cái.
Sau đó, lão lấy than lửa còn sót lại làm cho nó cháy lên lần nữa rồi đặt nồi bắt đầu chuẩn bị điểm tâm.
Tính thêm cả bốn thư sinh, mỗi người một bát cháo ngô loãng kèm một cái bánh bao nướng và một muỗng dưa muối nhỏ.
Ngay cả những người đã quen ăn mấy món ngon cầu kỳ như Lôi Ngọc Sinh và Lâm Hâm Kiệt cũng say sưa ăn uống, còn tấm tắc khen ngợi tay nghề chuyên nghiệp của đám thương nhân giang hồ.
Đợi đến khi mọi người thu xếp ổn thỏa, cuối cùng một nhóm gần hai mươi người cũng vác cái sọt và rương sách lên lưng rời khỏi dịch trạm.
Sau cơn mưa, mọi thứ trên núi dường như được tinh lọc sạch sẽ.
Không khí trong lành, ánh nắng tươi sáng, ra ngoài hít sâu mấy hơi cũng giúp tinh thần mọi người trở nên phấn chấn hẳn ra.
“Đi nào đi nào, mọi người cùng đi với nhau, chỉ cần hai ngày là có thể đi qua Đại Thông Sơn.
Mấy thư sinh cũng đi cùng chúng ta nhé?”
Bọn người Doãn Thanh trố mắt nhìn nhau, Mạc Hưu ngay thẳng hỏi một câu:
“Hai ngày ư? Ta nghe nói phải đi bảy tám ngày.”
“Ha ha ha, đó là đi đường vòng vèo trong núi.
Ta có tuyến đường quen thuộc.
Có thể đường khó đi hơn một chút nhưng rút ngắn thời gian lại không ít.
Trước kia, hàng tơ lụa Uyển Châu cũng giống như chúng ta, vác cái gùi chuyển qua chuyển lại, lúc đó làm gì có đường đâu!”
Cả đám Doãn Thanh đã từng gặp qua hồ ly tinh ở ngọn núi này nên bọn họ không dám tự mình đi.
Khi nghe được lời đề nghị của ông lão họ Lục, bọn họ lập tức đồng ý.
Một đám người dọc theo đường núi đi về phía trước khoảng nửa canh giờ, thay vì đi theo đường núi quanh co thì họ đi thẳng lên đỉnh núi, do lão Lục dẫn đầu đi theo hướng khác.
Nói thật, trong bốn thư sinh kia, ngoại trừ Doãn Thanh ra thì ba người còn lại tỏ ra vô cùng vướng víu, ngay cả một người không xuất thân phú quý như Mạc Hưu cũng vậy.
Chính vì thế đám thương nhân giang hồ dứt khoát nhận lấy mấy rương sách không nặng lắm để vào sọt của bọn họ.
Sau đó, thỉnh thoảng họ còn dìu đỡ mấy thư sinh này giúp các cậu kiên trì bước tiếp.
Chỉ có một mình Doãn Thanh từ đầu đến cuối không để cho ai giúp, đã vậy còn có thể duy trì tốt thể lực theo kịp tiết tấu của đám thương nhân.
Việc này cũng khiến đám người nhìn cậu với ánh mắt khác xưa.
"Phù...!Phù...!Phù...!Rốt cục cũng qua Hoang Câu Lĩnh!"
Vượt qua một dãy núi, lão Lục dẫn đội cũng phải thở hồng hộc.
Bởi vì tối hôm qua trời mưa, tuy không khí có trong lành mát mẻ thật nhưng dưới chân đều là đất bùn lầy lội.
Bọn họ phải tìm chỗ nhiều đá mà giẫm lên nên cũng hao phí nhiều thể lực hơn so với ngày thường.
Nhìn về phía sau, cả đám đều hiện ra vẻ mệt mỏi.
Mấy thư sinh kia lại càng thở hổn hển như há miệng thổi lửa.
“Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, đừng đi xa đó, nếu có đi vệ sinh cũng phải có người đi cùng.”
“Được.” “Nghỉ ngơi thôi.”
“Xem như có thể nghỉ ngơi rồi…” “Cơ thể muốn nứt ra từng mảnh…”
Có người trêu chọc có người phàn nàn, rối rít tìm chỗ khô ráo ở xung quanh ngồi xuống.
Bên cạnh có một con quạ đen bay qua, kêu lên một trận "Quác … Quác…”
Lâm Hâm Kiệt vô ý nói thầm một tiếng.
“Lục bá, con quạ đen kêu là điềm xui sao?”
Một nam nhân bên cạnh đang dùng ống trúc uống nước nghe vậy cũng vui vẻ.
“Ha ha ha ha … Thư sinh này, chẳng phải các ngươi đọc sách nhiều đều không tin thứ này sao? Trong núi có nhiều chim thú, ngươi vừa nghe quạ đen kêu thì lập tức nơm nớp lo sợ rồi.
Thế nào? Có còn muốn đi nữa hay không? Ta đã từng nghe qua tiếng kêu của cọp rồi đấy!”
“Đúng vậy.” “Thư sinh này…”
Nghe thấy mọi người trêu chọc, tinh thần Doãn Thanh lập tức tỉnh táo.
“Đại thúc ngài từng nghe qua tiếng cọp gầm sao? Kêu thế nào, lúc ấy có sợ hay không? Ta có một người bạn nói thường xuyên nghe thấy tiếng gào thét, hắn nói mỗi lần như vậy đều sợ muốn chết, có phải thật sự như vậy không?”
Mấy thương nhân giang hồ ở bên cạnh mặt đầy cổ quái nhìn Doãn Thanh.
Đại thúc bị hỏi cũng tỏ ra hiếu kì hỏi lại một câu.
“Bạn của ngươi thường xuyên nghe hổ gầm, thế giờ hắn còn sống hay đã chết? Gan đủ lớn nha!”
“ Hahaha… Gan hắn mà lớn? Hắn nhát gan lắm!”
Nghĩ đến dáng vẻ kinh sợ của Hồ Vân, Doãn Thanh thật sự không nhịn được cười.
Trước kia, lão Quy nói với cậu, hồ ky kia còn bị dọa sợ vì dáng vẻ của lão.
“Ta nghe bằng hữu nói gã nghe được tiếng cọp gầm, âm thanh có thể chấn động mười dặm.
Tất cả chim thú trong núi đều phải tranh nhau chạy trốn.
Đại thúc hãy kể về tiếng cọp gầm mà ngài nghe được đi!”
Nghe Doãn Thanh nói xong, mọi người đã cảm thấy bạn của cậu đang khoác lác rồi.
“Tiếng cọp gầm quả thật rất đáng sợ nhưng không khoa trương đến vậy.
Ta và mười người này ở cùng nhau, đã từng đối mặt với cọp rồi, con súc sinh kia gần như không dám hại người, bài đao ca không phải hát cho có.”
“Đúng vậy, thật ra lúc đó chúng ta đã nghe được tiếng cọp gầm.
Sau khi xuống núi, chúng ta kể lại cho thợ săn nghe.
Lập tức sáng hôm sau có hai mươi thợ săn dẫn người lên núi đặt bẫy.”
Mạc Hưu sửng sờ nói một câu: “Vì bộ da mà không cần mạng ư?”
Lão Lục lắc đầu cười.
“Con cọp ấy chắc là từ núi khác đi lạc qua khu vực đó.
Không còn cách nào khác, chỗ ấy gần với hai cái thôn.
Những thợ săn kia không vì bộ da mà vì người già trẻ nhỏ dưới chân núi không an tâm!”
“Cuối cùng con cọp kia có bị bắt không?”
Lôi Ngọc Sinh cũng rất hiếu kỳ.
“Lúc đó chúng ta đã lên đường rời đi.
Đi ngang qua cũng đã mấy tháng sau, nghe nói bọn họ không bắt được.
Mấy người trong thôn dựng lên một cái Miếu Thổ Địa, đến khẩn cầu Thành Hoàng Miếu gần đó, người coi miếu giúp đỡ đứng ra cúng bái làm lễ, mời một vị thổ địa công về trấn giữ.
Ta nói với các ngươi, việc này thật sự có tác dụng đó…”
Đây đúng là một câu chuyện thú vị, mấy thư sinh ngồi nghe say sưa, ngay cả những người trẻ tuổi mới gia nhập vào đội ngũ thương nhân này cũng là lần đầu được nghe kể.
Doãn Thanh đang nghe, đột nhiên cảm thấy ngứa ở cổ.
Cậu quay đầu nhìn lại thì phát hiện có một con hạc giấy nằm ở bả vai.
Nó đang dùng cái mỏ giấy nhỏ xíu mổ vào người cậu.
Nhìn thấy hạc giấy, Doãn Thanh vui mừng, thò tay che bả vai, cúi mặt nói nhỏ.
“Hạc giấy nhỏ, chẳng lẽ Kế tiên sinh đã đến rồi sao?”
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói.
“Mổ một cái là đã đến.
Hai cái là không đến.”
Hạc giấy nghiêng đầu nhìn Doãn Thanh, nó mổ ba cái trên bàn tay đang che giấu của cậu.
Doãn Thanh nhíu mày, sau đó dò xét hỏi một câu.
“Đã tới rồi nhưng sau đó lại rời đi?”
Lần này, hạc giấy mổ một cái nữa.
Sau đó vỗ cánh bay về phía sau một rừng cây.
Doãn Thanh thấy vậy lập tức chạy theo.
“Này Doãn Thanh, ngươi làm gì đó?”
“Đi vệ sinh!”
“Vậy ta đi cùng ngươi!”
Mạc Hưu đang nghe đám thương nhân kể chuyện xưa bỗng thấy Doãn Thanh một mình chạy đi thì vội vàng đuổi theo.
Chắc do Doãn Thanh chạy quá nhanh, cậu ta bị bỏ lại một đoạn rất xa.
Đương nhiên Doãn Thanh không để ý đến Mạc Hưu đang chạy theo sau.
Cậu tiếp tục đuổi theo con hạc giấy đã vòng qua vài gốc cây sau đó rẽ ngay sau vách núi.
Sau đó, cậu bị bất ngờ la lên “A…” một tiếng vì thứ ở đằng sau.
Một con quái vật toàn thân phủ đầy lông, mặc một áo choàng vải ngắn rách rưới, cả người nó màu vàng đất đứng ở đó.
Hạc giấy bay vòng quanh đỉnh đầu của nó.
“Tiểu, tiểu thần bái kiến Doãn công tử! Tiểu, tiểu thần chính là Sơn Thần của Đại Thông Sơn, nghe theo lời tiên trưởng…”
"Doãn Thanh ~~~ "
Tiếng của Mạc Hưu truyền đến, Doãn Thanh quay ra sau nhìn, rồi quay đầu trở lại.
Lúc này cậu không còn nhìn thấy quái vật tự xưng là Sơn Thần kia nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...