Lạn Kha Kỳ Duyên


Dịch: Cái Bang
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Tờ giấy này thường ngày vốn là một bức thư rất có giá trị, không chỉ vì nó như bảng chữ mẫu tinh xảo mà còn vì người viết nó không phải là người thường.


Doãn Thanh cũng không chắc là nó có tác dụng, vì dù sao đây cũng chỉ là một bức thư, nhưng ít nhất đã khiến cho ba nữ tử kia hoảng sợ.


“Doãn huynh, tờ giấy trong tay huynh sao lại phát sáng thế?’’
Mạc Hưu đứng gần Doãn Thanh nhất nên khi nhìn thấy tờ giấy trong tay cậu phát sáng bốn phía thì tỏ ra rất kinh ngạc.

Cách đó xa hơn một chút, đám vân du thương nhân và hai thư sinh còn lại cũng mơ hồ thấy được từng đợt ánh sáng ẩn hiện từ bức thư trong tay Doãn Thanh dù không rõ lắm.


“Ồ, ba vị cô nương, các cô sao vậy?’’
Doãn Thanh lộ vẻ kinh ngạc hỏi một câu.

Mạc Hưu cũng nhìn qua các nàng hỏi thăm một chút.


“Đúng rồi, các cô nương thấy thế nào?‘’
“Ài.

Có lẽ do chúng ta ở đây khiến mấy nàng hoảng sợi.

Thế này đi, các cô nương tự lấy quần áo trong rương sách này cho tiện, còn ta và Mạc huynh sẽ đi qua bên kia không phiền đến mọi người nữa.”
Doãn Thanh để bức thư lên trên bàn, cạnh chỗ Lôi Ngọc Sinh ngủ lúc nãy.

Sau đó, cậu cũng đem quần áo của mình và Mạc Hưu để lên bàn, đưa tay lấy hết tất cả đồ trong rương sách bỏ vào một cái rương khác, rồi đưa cho Mạc Hưu cầm.

Bản thân cậu thì cầm lấy bức thư cùng với hai món đồ, tránh khỏi việc “không cẩn thận” lại cầm nhầm.


“Mạc huynh, chúng ta qua kia đi.”
Doãn Thanh nhìn về phía Mạc Hưu liếc mắt ra hiệu một cái.

Lúc này, y cũng tỏ vẻ hiểu ý, lập tức chạy sang tụ họp với Doãn Thanh, cầm rương sách đi đến chỗ của đám thương nhân.


Doãn Thanh biết đây không phải là lúc khoe khoang nên mục đích chính vẫn là kêu Mạc Hưu trở lại bên cạnh mình.


Bên kia, sau khi mọi người nhìn qua dáng vẻ của ba nữ nhân một chút thì tất cả lại tập trung nhìn vào bức thư mà Doãn Thanh đang cầm trong tay.


Lúc cả hai lại gần hơn thì Lâm Hân Kiệt, Lôi Ngọc Sinh cùng với đám thương nhân mới thấy rõ, thực ra ánh sáng trên bức thư không mất đi là do từng chữ nhỏ trên đó phát ra.


Doãn Thanh không nói gì nhiều, cùng Mặc Hưu bỏ rương sách xuống đất rồi cầm bức thư nhìn một chút.



Trải qua sự việc vừa rồi, không khí bên trong dịch trạm bỏ hoang có chút khó diễn tả thành lời.

Đám thương nhân giang hồ ai nấy cũng đều cầm chặt đao bổ củi trong tay, còn bốn người Doãn Thanh cũng nháy mắt nhìn xuống dưới như phát hiện điều gì đó.


Cách đống lửa của đám thư sinh khoảng một trượng, ba nữ nhân đang ướt sũng đứng nhìn đám đàn ông ở trong một góc nhỏ từ đầu đến giờ.

Có lẽ càng xa ánh lửa càng tối nên cả ba không thể thấy rõ thái độ của mọi người.


“Ô...ô..” “Ầm ầm ầm”
Bên ngoài, tiếng gió rít gào cùng tiếng mưa rơi cứ tí tách không ngừng, tiếng sấm cũng vang lên lúc mạnh lúc yếu.

Thỉnh thoảng, hai đống lửa bên trong dịch trạm bỏ hoang lại lay động không thôi vì bị gió thổi lọt qua khe cửa.


Sau khi cầm bức thư trong tay, một ngọn lửa vô hình quanh Doãn Thanh và mọi người cùng bị dẫn động, giống như có chung kẻ thù tụ họp cùng một chỗ, tưởng chừng như mặt trời đang tỏa nhiệt nóng rực một góc nơi dịch trạm bỏ hoang hẻo lánh này.


Mặc dù ba nữ tử không nhìn rõ lắm nhưng lại cảm giác được bầu không khí khô rát như mặt trời rọi xuống ở góc nhỏ kia, khiến các nàng thấy rất khó chịu.


Sau khoảng mười mấy lần hít thở, tuy ba nàng còn kiêng kị nhưng vẫn mở miệng hỏi thăm, dù sao lúc nãy cũng không bị thương chỗ nào.


“Công tử~~~ người cầm cái gì trên tay đấy ~~~ nhìn rất giống bảo bối nha!!!’’
Lúc này, thật ra Doãn Thanh vẫn rất khẩn trương.

Cậu nghĩ dù sao cũng không phải đích thân Kế tiên sinh đến mà chỉ là một bức thư nên chưa chắc có thể bảo vệ toàn bộ mọi người.

Cậu nhìn những người xung quanh, lấy lại bình tĩnh, rồi trả lời với ba cô nương kia.


“Không có gì đặc biệt đâu.

Đây chỉ là một phong thư do trưởng bối trong nhà gửi.

Tại hạ xem xong nhưng sơ ý cất không kĩ thôi.”
Doãn Thanh vung vẩy bức thư, trên đó tỏa ra hào quang từng đợt như gợn sóng, nhìn qua rất thần kỳ.


“Ba vị cô nương vừa dầm mưa xong, vẫn nên tranh thủ thời gian sưởi ấm thân thể, hong khô quần áo đi.

Nếu không thì rất dễ cảm lạnh đấy.

Các người cứ hơ quần áo của mình cho khô, rồi mai chúng ta đổi lại, không cần báo đáp gì cả.”
Doãn Thanh hy vọng khi nói ra lời này, mọi người sẽ bình an vô sự, nước sông không phạm nước giếng.


Ba nữ nhân nhìn nhau, rốt cuộc cũng bước lại gần đống lửa.


Các nàng ngồi xổm xuống, nhìn mấy bộ quần áo thư sinh do bọn người Doãn Thanh để lại.


“Đúng là trên quần áo thư sinh toàn mùi sách vở, ba tỷ muội ta cũng theo ý công tử sẽ thay váy ngay để khỏi cảm lạnh vậy!”
Hai vị cô nương kia nghe vậy liền cười một cái, cùng nhau đứng lên bắt đầu cởi áo ra.


Thực ra, phía sau đống lửa có một cái bàn lật ngang cản trở tầm nhìn, cái bàn ở dịch trạm vốn không cao nhưng cũng không nhỏ lắm, vừa đủ để làm bình phong che chắn.

Nếu các nàng muốn thay quần áo thì chỉ cần khom nửa người là được.Nhưng ba vị cô nương này lại cố tình đứng thẳng lên làm lộ nửa thân trên thướt tha không sót thứ gì.


Quần áo cởi ra tới đâu thì từng mảng da thịt phía sau cái yếm hồng lộ ra đến đấy.

Ở góc kia, tuy tất cả mọi người biết là có vấn đề nhưng cũng rất khó dời mắt.

Doãn Thanh cũng vậy, mặt cậu nóng bừng.

Đối với nữ giới, cậu cũng hiếu kì nhưng chưa đến mức không làm được “phi lễ chớ nhìn”.

Tình huống hiện giờ, cậu không thể buông lỏng cảnh giác nên càng không thể không chú ý từng hành động của ba cô nương kia.


“Hừ, giả bộ đứng đắn gì chứ...”
Một vị cô nương nhỏ giọng nói một câu rồi lại nói tiếp.


“Ai da, tỷ tỷ, bên trong cũng ướt cả rồi!”
“Vậy liền cởi đi, hihihi…”
Cảnh tượng vui đùa này tựa như đang ở trong mơ, lại càng câu dẫn lòng người, cũng khiến cho không ít hán tử miệng lưỡi khô khốc, nuốt nước miếng không ngừng.


Ba vị cô nương nheo mắt nhìn nhau, có thể cảm nhận được bầu không khí khô rát như mặt trời rọi xuống lúc nãy đã tản đi không ít, không còn làm bọn họ khó chịu nữa.


Doãn Thanh thấy bản thân vẫn ổn nhưng cũng không chú ý đến sự thay đổi của những người phía sau.


“Bại hoại thuần phong mỹ tục!”
Ông lão họ Lục đột nhiên mắng nhỏ một tiếng rồi dùng đao bổ củi gõ xuống đất mấy cái, phát ra mấy tiếng “Keng keng...”.

Bức thư trên tay Doãn Thanh cũng lóe sáng hai lần theo tiếng mắng của lão già làm cho mọi người cảm thấy tỉnh táo hẳn ra.


Ngay lập tức, câu mắng cùng với động tác của lão đã chọc giận ba vị cô nương kia.

Bọn họ lạnh lùng nhìn ông lão, khẽ nhếch miệng, thậm chí ba người còn làm động tác nhe răng uy hiếp về phía lão già họ Lục.



Khi nhìn thấy ba ả tức giận nhe răng, Doãn Thanh như thể gặp ảo giác, thấy được miệng cả ba dài ra.

Trong nháy mắt, thậm chí cậu còn có một cảm giác rất quen thuộc.


"Hồ ly tinh!"
Ngay lập tức, ý nghĩ này xuất hiện trong đầu của cậu.

Tóc gáy trên người cậu dựng đứng cả lên.

Vừa nãy, cậu còn mơ hồ không rõ nhưng giờ có thể khẳng định được rồi.


Kết hợp với lúc trước Doãn Thanh vô tình nhìn thấy dưới váy của một nữ tử lay động, chỉ sợ dưới cái bàn đang cản trở tầm nhìn kia còn giấu đuôi hồ ly nữa.


Trong lúc cả ba nữ yêu tinh đang nhăm nhe lão già họ Lục thì Doãn Thanh phát hiện ra bức thư trong tay tỏa ra ánh sáng tràn ngập xung quanh.

Sau đó, nhiều người mơ hồ nhìn thấy trong mắt cả ba vị cô nương tràn ngập ánh sáng yêu dị màu xanh thẳm.


“Ôi mẹ ơi!” “Con mắt phát ra ánh sáng xanh kìa!”
“Đúng rồi!”
“Các ngươi cũng thấy hả? Ta tưởng chỉ mình ta thấy!”
“Không không, ta cũng thấy mà!”
Lần này, tất cả mọi người đều đã thật sự tỉnh lại, da gà trên người họ cũng nổi lên từng đợt.


Mà ba yêu nữ nghe mọi người nói thì giật mình, không hiểu sao bản thân bị lộ chân tướng.

Cả ba ý thức được hành vi câu dẫn của mình chẳng đạt được chút hiệu quả nào hết.


Ba yêu nữ cũng không giả bộ làm gì nữa, chỉ lạnh lùng quan sát đám người.

Tất nhiên là bọn họ chú ý ông lão họ Lục và Doãn Thanh hơn cả, nhưng vẫn kiêng kỵ bức thư đang nằm trong tay Doãn Thanh nhất.


Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, ngoại trừ nhìn có vẻ bất phàm, bức thư cũng không thể hiện được tác dụng gì khác.

Cho nên cả ba yêu nữ dần hết kiêng dè.

Thỉnh thoảng, cả ba còn trao đổi ánh mắt với nhau.


Một nữ tử mở miệng hỏi.


“Vị công tử này, nhìn ngươi chính trực như vậy, chắc hẳn gia phong rất nghiêm khắc đúng không? Chữ viết của trưởng bối nhà ngươi thật đẹp!”
“Chắc hẳn công tử chưa hưởng thụ qua thú vui mây mưa rồi!”
“Ừm, trưởng bối trong nhà chắc cũng chưa dạy cho công tử loại kiến thức này!”
“Người có muốn thử một chút hay không? A ha ha ha ha..."
Dù cả ba yêu nữ cười tiếng trước át tiếng sau thì Doãn Thanh vẫn không mảy may lay động.

Linh vận trên người cậu tự động lưu chuyển khiến ánh sáng của bức thư nhìn như không thay đổi nhưng thực chất càng thêm lấp lánh, thậm chí có thể giúp Doãn Thanh nhìn thấy cái bóng của ba yêu nữ xuất hiện dưới ánh lửa xuất hiện cái đuôi hồ ly mờ ảo.


Ngoài ra, cậu còn có thể nhìn thấy từng đợt khói yêu khí ngày càng nồng đậm trên người ba yêu nữ bốc lên.


Bên ngoài, tiếng sấm vẫn vang lên “Ầm ầm” không ngớt.


Không hiểu sao, vốn chỉ có mình Doãn Thanh ngửi thấy mùi khai nhưng giờ thì ai cũng ngửi được.

Mọi người trao đổi với nhau để xác nhận, cộng với việc đã nhìn thấy hình ảnh nhe răng của ba yêu nữ nên sự dụ hoặc của các nàng gần như không còn.


Mục đích chính của ba yêu nữ khi nói toàn những lời khó nghe kì thực để thăm dò, thậm chí ba người còn dịch chuyển thân thể lại gần bọn họ một chút.

Ngoại hình của cả ba tuy chẳng hề thay đổi nhưng hình ảnh đáng sợ càng thấm vào trong tâm trí của đám người.


“Ầm ầm đùng.....” Tiếng sấm vang lên lần nữa.


Doãn Thanh càng lúc càng cảm giác được nguy cơ đến gần.

Cậu biết ba con hồ ly tinh này nhất định không từ bỏ ý đồ.


“Lục đại bá, những thương nhân lang bạt khắp nơi như các ngài chắc có biện pháp dân gian đơn giản để phòng thân chứ?”
Doãn Thanh không quay đầu về phía sau, chỉ nhỏ giọng hỏi một câu.

Cậu biết rõ bức thư của Kế tiên sinh tuy thần kì nhưng dù sao cũng chỉ là một bức thư mà thôi.


Ông lão họ Lục cùng mọi người vốn đang sợ hãi nhưng nghe Doãn Thanh hỏi thì chợt nhớ đến một biện pháp dân gian do một thôn dân thương nhân lang bạt truyền mấy đời, “Ừ” một tiếng rồi quay về phía mọi người nói lớn.


“Mọi người chuẩn bị đao ca!”
Một đám thương nhân giang hồ nhìn nhau rồi bắt đầu lấy đao ra.


“Keng...keng” “Keng...keng”
Mười mấy người bắt đầu lấy sống đao gõ xuống đất, lúc đầu âm thanh còn thưa thớt nhưng càng lúc gõ càng chỉnh tề.


"Keng keng keng...!Keng keng keng..."
"Hành thương trèo núi~ hò dô...!Cường nhân chặn đường~ hò dô...!Cầm đao nơi tay~ hò dô..."
"Keng keng...!Keng keng keng..."
“Lưng đeo trăm cân~ hò dô...!Hoang sơn dã lĩnh~ hò dô… Không sợ hổ báo~ hò dô..."
“Keng keng...!Keng keng keng...”
Mười thương nhân càng hát thì âm thanh càng vang, khí thế cũng ngày càng mạnh mẽ.

Doãn Thanh phát hiện ánh sáng trên bức thư cũng rực sáng hẳn lên.

Đồng thời, trên người mười vị thương nhân lang bạt lưu chuyển một luồng linh quang nho nhỏ.

Một loại sát khí nguy hiểm bay ra từ trên người của mấy thương nhân nhìn rất hiền lành này.


Loại sát khí này càng lúc càng mạnh khiến cho ba yêu nữ thay đổi sắc mặt, lui lại mấy bước về phía sau.

Cả ba nữ nhân này không hiểu tại sao, rõ ràng tất cả đều là phàm nhân nhưng lại có cảm giác như những tên hung thần ác sát muốn lập tức cầm đao chém người như vậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui