Quân Thiên phủ, bây giờ đã là nửa đêm nhưng Kế Duyên vẫn chưa ngủ. Hắn vẫn luôn ở trong ý cảnh sơn hà trông coi quân cờ trắng đại diện cho Doãn Triệu Tiên. Cứ mỗi khi đan khí bao trùm quân cờ bị hấp thu một chút thì hắn lập tức bổ sung.
Hắn cẩn thận như vậy, bởi vì nhiệt độ của quân cờ vẫn chưa giảm bớt.
Thực ra, Kế Duyên biết mình làm như vậy cũng không có tác dụng gì lớn, mà chỉ cần hắn không ngăn cản thì quân cờ sẽ tự hành đến bên cạnh đan lô để thu nạp tia đan khí tràn ra.
Dù sao lúc này người bạn thân nhất gặp chuyện không may, hắn không ngủ cũng chẳng sao cả. Mà trong khi chờ đợi, hắn cũng có thể luyện hoá Ngũ Hành Chi Khí và pháp lực đan điền.
Tuy năm đó hắn gặp gỡ lão Long, trên danh nghĩa cũng coi là bạn bè, nhưng thực tế thì giao tình giữa hai người còn chưa sâu đậm, chẳng qua chỉ tán gẫu một lần mà thôi.
Cho đến bình minh, rốt cuộc quân cờ trắng cũng không còn nóng nữa. Kế Duyên thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Rời khỏi ý cảnh sơn hà, trước đó hắn vẫn luôn ngồi xếp bằng, bây giờ có thể nằm thẳng lưng trên giường.
Sau đó, hắn nghĩ lại tình huống đã khiến mình lo lắng căng thẳng hơn nửa đêm, cũng tự giễu cười cười một cái.
"Tam Muội Chân Hoả này... Thật ác độc quá đi..."
Sau khi cảm thán một câu, sắc mặt của hắn cũng nghiêm túc lại.
"Doãn phu tử ơi là Doãn phu tử, rốt cuộc ngươi đã chọc tới cái gì..."
Lúc trước, khi Tam Muội Chân Hoả va chạm với Hồng phu nhân, Kế Duyên cảm nhận được một cỗ yêu khí, thậm chí còn mơ hồ nghe được một tiếng kêu oán giận rõ to.
Đối phương dĩ nhiên đã ghi hận Doãn Triệu Tiên rồi. Mặc dù sau đó chắc hẳn sẽ có Thành Hoàng chạy đến nhưng không biết lão có tóm được yêu vật kia hay không?
"Nhỡ may không bắt được thì sẽ thế nào đây?"
Hắn nheo mắt lại, nước xa không cứu được lửa gần. Hắn và Doãn phu tử cách nhau cả một châu, một đường chim bay cũng hơn hai nghìn dặm. Trên đường cũng có sông có núi, địa hình cực kì phức tạp, lại thêm hắn bị bệnh mù đường, nên trong nhất thời không thể đến đó được.
Tam Muội Chân Hoả chỉ dùng được lần đầu, không còn hiệu quả ở lần hai, bởi vì nếu yêu quái không chết thì Doãn phu tử cũng chết trước do bị chân hoả luyện hoá. Hơn nữa, yêu vật kia nhất định đã cảnh giác.
Mặc dù yêu vật kia đã có thành tựu, tự bản thân hắn cũng không dám lấy cứng đối cứng, nhưng vào lúc nó không đề phòng, hắn dùng Tam Muội Chân Hỏa tấn công bất ngờ thì nhất định yêu vật sẽ bị thương không nhẹ.
Dù ngọn lửa chỉ quét thoáng qua, không thật sự đốt cháy ả nhưng nó cũng không phải một ngọn lửa nhỏ bình thường, mà là Chân Hoả vô tận trong lò luyện đan, chắc hẳn không dễ chịu lắm đâu.
Hắn không ngừng suy nghĩ để tìm một biện pháp khả thi. Nếu muốn đảm bảo cái mạng của bạn mình thì cách tốt nhất là chém chết yêu vật kia. Dù sao Doãn phu tử không những là một quân cờ trắng quan trọng mà còn là bằng hữu của hắn.
"Chém?"
Suy nghĩ này vửa nảy ra, hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt cái gì đó, ánh mắt nhìn lên giường.
Hiện tại, lúc Kế Duyên xuất hành, Thanh Đằng kiếm sẽ luôn lơ lửng ẩn nấp sau lưng.
Thêm nữa, vì tiên kiếm đã có kiếm linh nên khi nó muốn ẩn nấp thì đừng nói là người thường, cho dù những tiên yêu có đạo hạnh thấp hơn một cảnh giới nhất định cũng khó mà nhìn thấy được. Cái này có cảm giác giống như thiên lục thư.
Bởi vì theo một ý nghĩa nào đó, thiên lục thư cũng là một loại mô phỏng văn tự có linh tính, như vậy thì tiên kiếm tự thai nghén linh tính lại càng dễ làm được điểm ấy hơn. Tính chủ động cũng mạnh hơn, ngoại trừ chủ nhân, người ngoài có thể nhìn thấy nó cũng rất ít. Có thể coi phi độn và ẩn nấp đã trở thành thần thông thiên phú sau khi tiên kiếm có kiếm linh.
Thấy Kế Duyên nhìn mình, Thanh Đằng Kiếm đang ở trên giường lập tức bay lên, lơ lửng trước mặt hắn.
"Tuy rằng thực lực của ta có thể chưa đấu trực diện với yêu vật này được nhưng ta có Thanh Đằng kiếm! Một cơ hội chưa hẳn đã không có!’
Nghĩ đến đây, hắn lại ngồi dậy lần nữa, rút Thanh Đằng kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang cũng không lộ ra nửa phần.
"Lần này phải nhờ vào ngươi rồi!"
Ô...ô...n...g ~~
Tuy không biết rõ ý của chủ nhân nhưng Thanh Đằng kiếm vẫn hưởng ứng.
Kế Duyên hít sâu một hơi, tiếng "Sắc" trong miệng phát ra, Huyền Hoàng Chi Khí trong ý cảnh sơn hà cũng thuận theo cầu vàng mà xuất hiện, rồi được pháp lực của hắn dẫn dắt đến đầu ngón tay phải.
Ngón tay giống như thiên quân, đầu ngón tay lại hiện ra một giọt máu đỏ thẫm.
Kiếm chỉ trên tay phải điểm vào thân kiếm, Huyền Hoàng Chi Khí lập tức phối hợp với máu và pháp lực tuôn ra, viết một chữ kiểu triện lên thân kiếm nhiều lần.
"Chém, chém, chém, chém...."
Mỗi một chữ viết xong, chữ kế tiếp lại càng khó viết hơn, cũng tiêu hao pháp lực lớn hơn, làm cho pháp lực ở đan điền của hắn mất sạch. Hắn phải dùng đan khí chuyển hoá thành một phần pháp lực tiếp tục viết chữ, cứ như thế hết chữ này đến chữ khác.
Đến khi hắn viết xong toàn bộ, trong thân kiếm đã dung nạp bốn mươi chín chữ "Chém". Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, đầu váng mắt hoa, bên ngoài cũng đã là canh ba giờ ngọ.
Vào lúc chữ "Chém" cuối cùng viết xuống, Kế Duyên cố nén cảm giác choáng váng. Hắn cầm một quân cờ tiếp dẫn một luồng Thiên Địa Chính Dương Chi Khí phong ấn vào thân kiếm.
Chữ viết huyền hoàng trộn lẫn với huyết sắc trên thân kiếm chớp động rồi từ từ ẩn nấp, khôi phục tình trạng ban đầu của thân kiếm.
“Phù....Phù…”
Hắn thở ra một hơi, cảm thấy có chút vô lực, cả người dựa vào giường. Hắn đưa tay sờ mũi, đúng là có một chút máu.
Ba năm nay, Thanh Đằng kiếm dựng dục linh tính và khí thế ẩn dấu vẫn còn đó, không tính lần xuất kiếm chém núi lúc trước. Kế Duyên lấy lực lượng công đức thi triển sắc lệnh, viết một mạch bảy bảy bốn mươi chín chữ "Chém", xu thế này kết hợp với kiếm thế của Thanh Đằng tiên kiếm sẽ tru sát được yêu vật kia.
Suy cho cùng, đối với một yêu quái đã hoá hình, hắn cũng không dám chắc, chỉ có thể dùng tất cả thủ đoạn của mình.
Tuy không xác định chắc chắn mười phần sẽ thành công, nhưng trong quá trình viết sắc lệnh, ý muốn phải giết yêu vật của hắn không chút dao động, đã mang lại khí thế cho Thanh Đằng kiếm.
Thanh Đằng kiếm lơ lửng trên giường, không kêu thành tiếng, cũng không bay lung tung, mà lộ ra một luồng khí tức nặng nề đầy áp lực. Sự "sắc bén" của nó ẩn chứa bên trong chứ không phát ra ngoài.
Sau khi khôi phục được một chút, hắn đưa tay sờ vỏ kiếm, từ từ nắm lấy Thanh Đằng kiếm. Sau đó, hắn bước đến cửa sổ gỗ trước giường, rồi quay đầu nhìn nó, dặn dò:
"Tam Muội Chân Hoả cũng không dễ dàng phá đi. Ngươi nhanh đi đến chỗ Doãn phu tử, dựa vào khí tức của Chân Hoả rồi tìm yêu tà kia, tru sát nó! Nhớ kỹ, đó là yêu vật hoá hình, mà ngươi chỉ có khả năng xuất một kiếm mạnh mẽ. Nếu như không trúng, một kiếm không thành, thì tuyệt đối không được ham chiến!"
Ô...ô...n...g...
Mũi kiếm Thanh Đằng kêu ong ong rất nhỏ nhưng khí thế lại cực thịnh. Một cỗ kiếm ý nội liễm khiến cho không gian khoảng hai thốn xung quanh thoáng trở nên mơ hồ.
"Ừ, đi đi!"
Kế Duyên có chút mệt mỏi nói ra.
Vèo ~
Thanh Đằng kiếm hóa thành một đạo lưu quang bay ra cửa, sau đó phóng lên trời. Hơn mười hơi thở đã bay cực xa, mượn sức gió để tăng tốc, khí thế nhắm thẳng vào Xuân Huệ phủ Kê Châu ở xa xa. Tốc độ cực kì nhanh, vượt xa tưởng tượng của Kế Duyên.
Nuôi dưỡng linh khí rất khó thành, trong đó duyên pháp tu hành gần như là phép tu hành huyền diệu nhất. Ngay cả Linh bảo tiên khí có danh tiếng cũng không có bao nhiêu. Sở dĩ Thanh Đằng kiếm được Kế Duyên cân nhắc giữ làm một thủ đoạn bảo vệ cũng vì kiếm linh đã thành, lại rất linh động.
Hắn nhìn Tiên kiếm bay ra khỏi nhà, không chỉ suy nghĩ việc có thành công hay không mà còn lầm bầm trong miệng.
"Có chút hâm mộ..."
Lại một trận choáng váng truyền đến, hắn lắc đầu, trở lại bên giường. Sau đó, hắn bắt đầu ngồi xếp bằng, thi triển Đạo Khí Quyết, dẫn dắt linh khí hội tụ.
Theo từng đợt linh khí hội tụ thấm nhuần vào thân thể, cảm giác khó chịu của hắn cũng giảm bớt đi một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...