Lạn Kha Kỳ Duyên

Mưa mỗi lúc một to hơn, Kế Duyên mặc thanh sam múa kiếm. Trường bào ống rộng chẳng những không ảnh hưởng đến sự linh động khi xuất kiếm, mà còn làm cho sự phiêu dật được lộ rõ, không quá âm nhu cũng không quá mạnh mẽ.

Phảng phất không có bất kỳ chiêu thức gì, cũng không có bất kỳ thân pháp cứng nhắc nào. Giọt mưa rơi xuống như được dẫn dắt bởi rất nhiều sợi tơ vô hình, thế kiếm đưa đến đâu chúng xoay chuyển theo đến đó. Thân hoà cùng ý, kiếm chuyển theo ý.

Mỗi một giọt mưa là một kiếm, mỗi một kiếm xuất ra cũng hóa thành mưa.

Thời gian có lẽ mới chỉ qua mấy hơi thở, cũng có khi đã chừng thời gian một chén trà, Kế Duyên dừng múa kiếm, phất tay áo quay người, đứng chắp tay. Giờ khắc này, theo tư thế quay người của hắn, nước mưa cũng xoay tròn quanh thân. Dưới chân hắn hình thành một vòng nước rộng một trượng, sau đó từ từ tan vào nước mưa trên mặt đất.

Mặc dù kiếm đã ngừng, nhưng những giọt mưa rơi lại chủ động tránh né hắn, thuận theo bên người rơi xuống cạnh chân.

Kế Duyên nhìn về phía đám người Tả Gia trong sảnh.

"Đây là Du Long thần ý, vô chiêu cũng vô thức, nhưng trong đó hoà hợp võ học thiên hạ, có thể lĩnh ngộ hay không, và lĩnh ngộ được bao nhiêu liền nhìn bản thân các ngươi rồi."

Nói xong, hắn đi tới từ trong màn mưa, một lần nữa bước vào phòng. Lúc này, dưới chân hắn không có vệt nước nào, áo mặc trên người cũng không bị ướt.

Nếu lần này cần làm một Tiên đạo cao nhân, vậy dĩ nhiên hắn phải làm cho tròn vai rồi.

Đám người Tả Gia cùng Ngôn lão dường như vẫn chưa hoàn hồn khỏi cảnh Tiên nhân múa kiếm vô cùng ảo diệu vừa rồi. Bọn họ vẫn còn sững sờ nhìn ra ngoài phòng, tựa như thân ảnh hư ảo đó vẫn đang múa kiếm trong mưa.

Thật lâu sau, Tả Bác Nhiên là người đầu tiên bừng tỉnh, tiếp đến mấy người Tả Hữu Thiên, Tả Hữu Tâm. Hai đứa bé vẫn còn ngơ ngác nhìn mưa. Đám người Tả Gia không một ai nói chuyện. Mãi đến lúc hai hài tử cũng hoàn hồn, rúc vào bên người mẫu thân, người Tả Gia cùng Ngôn lão gia tử mới dám thở mạnh.

Kế Duyên ngồi trước bàn uống trà, tay cầm ấm trà lên liên tục rót cho mình. Đợi đến lúc tất cả mọi người bình tĩnh trở lại, hắn mới khẽ cười nhìn bọn họ.

Thấy Ngôn lão lộ vẻ xấu hổ, hắn vội vàng chào hỏi một chút.


"Ngôn lão không cần để ý, lão chưa từng trộm cướp thứ gì của Tả Gia, ta cũng không ngại để lão đứng ngoài quan sát, ai có thể ý kiến được? Ngồi xuống uống trà đi!"

"Cảm tạ tiên sinh cho ta xem ngài múa kiếm."

Ngôn lão mặt dày chắp tay, sau đó mới ngồi xuống ghế của mình, vội vàng cầm lấy chén trà uống một ngụm cho đỡ kinh hãi. Thật ra so với người nhà Tả Gia, lão càng hiểu rõ sức nặng của việc Tiên nhân múa kiếm.

Mặc dù cửa hàng Ngôn gia đã đóng lò đúc kiếm đặc thù kia từ lâu, nhưng Ngôn lão vẫn được xem là đã đúc kiếm nửa đời người, đối với kiếm pháp tất nhiên cũng có cái nhìn riêng của bản thân.

Lão chỉ có thể than thầm một câu: ‘Tiên diệu kiếm ý, phàm trần khó tìm!’

Bây giờ, mặc dù đám người Tả gia đã hoàn hồn, nhưng trong lòng vẫn còn đang thưởng thức màn múa kiếm trong mưa vừa rồi. Bọn họ căn bản không nhớ được động tác của Kế Duyên, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm giác kia.

Một lát sau, đám người Tả Gia đứng trong phòng, dưới sự dẫn đầu của Tả Bác Nhiên, họ đồng thời chắp tay khom người, ngay cả hai hài tử dưới sự giúp đỡ của cha mẹ cũng chắp tay thi lễ.

"Ơn của tiên sinh, Tả thị suốt đời khó quên. Một nhà Tả thị chúng ta ở Quân Thiên phủ, nguyện trọn đời cung phụng tiên vị của tiên sinh!"

Thanh âm của Tả Bác Nhiên vẫn trung khí mười phần như cũ, vừa trịnh trọng lại nghiêm túc.

Nghe được lời này khiến Kế Duyên hơi vui vẻ một chút, nhưng hắn không có ý định để người ta quỳ lạy sống chết.

"Tốt, đối với các ngươi, chuyện này coi như đã xong. Còn đối với ta thì còn chưa kết thúc đâu, cũng không biết Thành Hoàng của Quân Thiên phủ này có dễ nói chuyện hay không!"

Kế Duyên lắc đầu cười cười, nếu đã nói rồi, đương nhiên phải thực hiện lời hứa.

Thật ra có lẽ cũng không phải chuyện lớn gì, dù sao Tả Gia được sự bảo vệ bởi sắc âm pháp lệnh của hắn, tâm hồn càng thuần khiết bao lâu, càng khó xuất hiện kẻ gian ác nào. Tiếp tục hành thiện tích đức thật nhiều, sau khi chết thì bản thân cũng có xác suất không nhỏ trở thành ứng cử viên chức sai dịch của Thành Hoàng Âm Ti.


Kế Duyên lễ phép đi bái phỏng một cái. Thậm chí, hắn không cần gặp Thành Hoàng, chỉ cần gặp một trong các phán quan, nhắc tới mối quan hệ với Tả thị. Thành Hoàng Âm Ti của Quân Thiên phủ vẫn có khả năng rất lớn sẽ bán cho Kế Duyên một chút nhân tình.

Cũng không phải vấn đề vi phạm nguyên tắc khiến bọn họ phải chọn kẻ gian ác. Đồng dạng là quỷ tốt, nếu có người tu tiên như Kế Duyên đảm bảo, tại sao bọn họ không thuận nước giong thuyền chứ. Nếu không phạm nguyên tắc, Âm Ti cũng có thể nói chuyện bằng mối quan hệ.

Đây cũng không phải suy luận lung tung của hắn, mà được ghi rõ trong “Ngoại Đạo truyện”, cũng là lời nói có căn cứ sau khi hắn tiếp xúc mấy lần với hệ thống Thành Hoàng. Tất nhiên, chắc chắn cũng sẽ có Âm Ti Chủ Quan hoặc Thành Hoàng có tính tình không tốt, nếu như đụng phải bọn họ thì coi như Kế Duyên không gặp may.

Nhưng hắn cũng không muốn nghĩ sớm về việc này, thay vào đó hắn hơi nheo mắt, nhìn chữ viết trên bàn, rồi nói với người Tả Gia:

"Được rồi, tới lấy pháp lệnh đi."

Tả Bác Nhiên là người lãnh đạo một nhà, trịnh trọng đi về phía trước, hai tay đưa về phía mặt bàn. Y muốn cầm lấy pháp lệnh, chỉ là trước đó, Kế Duyên lại đưa tay đặt lên phía trên.

"Kế Mỗ đã nói trước, nếu như Tả Gia chỉ muốn an ổn sinh sống, tất nhiên có thể được. Mặc dù pháp lệnh tốt đấy nhưng cũng không phải vạn năng, ‘phúc hoạ vô môn duy nhân tự triệu’ (*), tương lai thật sự muốn đặt chân giang hồ, tốt nhất vẫn phải tuân theo hiệp tâm chính khí, nếu không pháp lệnh sẽ tự hủy!"

Giọng nói của hắn mang theo ý cười, nhưng lại mang đến áp lực cho bọn họ. Mọi người trong phòng cũng không dám xem đây là câu nói đùa.

"Tả thị tất nhiên tuân theo, không dám quên lời dạy bảo của tiên sinh!" "Tuyệt đối không quên lời dạy bảo của tiên sinh!"

Sau lời nói của Tả Bác Nhiên, đám người Tả Gia đằng sau cũng vội vàng chắp tay biểu lộ quyết tâm.

Khi Kế Duyên vừa dời tay, Tả Bác Nhiên trán hơi đổ mồ hôi, hai tay cầm pháp lệnh. Cánh tay phải của Kế Duyên rủ xuống, trong tay áo phải hiện lên hư ảnh một quân cờ, khiến hắn không khỏi nghĩ thầm trong đầu một câu: ‘Quả nhiên!’

Hắn nhìn Tả Bác Nhiên cầm tự thiếp cẩn thận lui về nhà chính, dưới sự chứng kiến của đám người Tả Gia. Kế Duyên cũng đột nhiên nghĩ đến một việc, nhìn sang Ngôn lão đang vuốt râu đứng ở một bên.


"Ngôn công, vỏ kiếm của ta đâu?"

"A?"

Ngôn lão khó hiểu nhìn về phía Kế Duyên. Sau đó lão liếc nhìn Thanh Đằng kiếm đang gác cạnh bàn, trán lão lập tức đổ mồ hôi, việc làm vỏ kiếm không phải nói đùa à?

"Ha ha ha ha...Ngôn công đừng vội, qua mấy ngày Kế mỗ lại đến mua đấy, một cái vỏ kiếm đơn giản thôi, chắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian của cửa hàng Ngôn gia nhỉ?"

"Không tốn bao nhiêu, không tốn bao nhiêu! Chắc chắn sẽ chuẩn bị tốt để làm hài lòng tiên sinh!"

Ngôn lão vội vàng cam đoan, sau đó lão cúi đầu suy nghĩ nên chuẩn bị kiểu dáng nào, vật liệu gỗ loại gì. Dù sao thì lão cũng đã quyết định sẽ phát động người nhà họ Ngôn làm cho lão mười mấy, hai mươi kiểu vỏ kiếm khác nhau, để Tiên nhân tự mình lựa chọn!

Chờ đến khi Ngôn lão ngẩng đầu muốn nói rõ điểm này với Kế Duyên, lão lại phát hiện Kế tiên sinh ngồi bên kia đã biến mất, chỉ còn lại một chén trà đã uống cạn, mà người Tả Gia thì vẫn đang hiếu kì thưởng thức tự thiếp, lúc này họ cũng không phát giác điều gì.

...

Kế Duyên cất bước rời đi trong mưa. Đây là lần đầu tiên hắn dùng Tị Thủy chi thuật đi trong mưa, chẳng qua hắn vẫn tiện tay mượn cây dù dựng bên ngoài căn phòng kia của cửa hàng Ngôn gia.

Kế Duyên vội vã rời đi cũng không phải do hắn thật sự gấp gáp muốn đi gặp Thần Đạo Ti của Thành Hoàng Quân Thiên phủ, mà chỉ là không muốn bỏ qua cảnh đẹp ở Quân Thiên Phủ thành.

Đi đến gần thành, hắn liền căng dù ra, lấy tư thái của một bách tính bình thường đi vào thành. Hắn đi dạo khắp nơi, nghe và nhận xét về bức tranh Quân Thiên phủ trong lòng mình.

Du lịch nửa ngày, rốt cuộc Kế Duyên cũng đến được Miếu Ti phường của Quân Thiên phủ. Đa số các thành sẽ gọi tên phường có miếu Thành Hoàng là Miếu Ti phường. Đây là nơi tổ chức miếu hội và tế tự các hoạt động trọng yếu của thành phường, Quân Thiên Phủ cũng không ngoại lệ.

Trước đó, lúc đáp ứng Tả Gia, hắn có đủ tự tin, bản thân hắn suy nghĩ cũng không thấy có vấn đề. Nhưng khi thật sự đi đến dưới mí mắt Thành Hoàng, Kế Duyên vẫn hơi có vẻ thấp thỏm.

Thành Hoàng một phủ thông thường lợi hại hơn nhiều so với Thành Hoàng của huyện, ngay cả thuộc hạ của các ti dưới quyền Thành Hoàng cũng sẽ không ít. Còn phủ thành quy mô bậc này như Quân Thiên Phủ, phỏng chừng phải có hai mươi bốn ti.


Kế Duyên cũng không phải tay không mà đến. Ở Miếu Ti phường, hắn đã chọn riêng vài cửa hàng để mua một hộp đồ ăn bánh kẹo trái cây, lại mua thêm hai bầu rượu tạm được, sau đó mới chạy về phía miếu Thành Hoàng.

Bởi vì trời mưa nên người trong miếu Thành Hoàng cũng không quá nhiều. Mấy người bán rong hương nến đẩy xe hàng vào trong hành lang miếu, khi nhìn thấy hắn đi vào cửa miếu, lập tức có người nhiệt tình chào hàng.

"Vị đại tiên sinh này ơi, đến bái Thành Hoàng gia dù sao cũng phải cắm mấy nén hương chứ, ở đây ta có đàn hương thượng hạng, hai văn tiền được ba nén!"

Hương? Không dám mua, không dám mua!

Kế Duyên uyển chuyển từ chối, sau đó hắn thuận theo một bên hành lang mà tiến về mấy miếu điện phía trước.

Đầu tiên là đến chủ điện, Kế Duyên cũng không dâng hương cầu phúc giống mấy vị khách hành hương khác, mà hắn lấy mấy đĩa điểm tâm cống phẩm từ trong hộp. Sau khi nói rõ một chút với người coi miếu, hắn bày đồ ngay ngắn lên bàn thờ, bên cạnh để bầu rượu.

Tiếp đó, hắn chỉ chắp tay với tượng Thành Hoàng, liền rời khỏi chủ điện, tiến về một gian Thiên điện trong miếu Thành Hoàng.

Bên trong gian Thiên điện này là từng pho tượng thần bằng đất, phía trước tượng thần cũng có ghi rõ chủ quan của ti nào. Nhưng Kế Duyên không cần nhìn chữ, chỉ bằng cảm giác tìm kiếm từng pho tượng, cuối cùng hắn dừng phía trước tượng đất của Văn Phán quan.

Nếu nói trong Thành Hoàng Âm Ti, vị chủ quan nào ôn hoà dễ nói chuyện nhất, đại đa số tình huống đều là Văn Phán.

Khách hành hương trong Thiên điện ít hơn rất nhiều, mà trời mưa như thế này thì càng không có một ai, nghe qua phụ cận cũng không có người nào.

Kế Duyên tranh thủ lấy ra từng loại cống phẩm còn trong hộp cơm, đặt lên trên bàn nhỏ trước tượng thần. Sau đó, hắn để xuống bàn hai chén rượu nhỏ, cầm lấy bầu rượu rót hai chén.

Làm xong mọi chuyện, hắn mới hướng mặt về phía tượng Văn Phán mà chắp tay, hơi vận pháp lực thêm vào sắc âm dư vị, nói nhỏ.

"Cung thỉnh Văn Phán quan Công Tội ti của Quân Thiên phủ Thành Hoàng hiện thân!"

Bên trong Âm Ti, Văn Phán quan đang phê duyệt văn án, bỗng nghe thấy từng trận đạo âm xuất hiện. Gã nghe rõ vô cùng, mà Võ Phán cùng với một đám tiểu quỷ sai dịch ở bên cạnh lại không cảm thấy gì, lập tức gã biết có cao nhân mời rồi.

(*):Họa và phúc đều không có cửa mà là do lòng người tự gây. Làm ác thì gặp họa, làm lành thì được phúc. (Thái Thượng Cảm Ứng Thiên)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui