Biên Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Mặc dù thiên lục thư khá khó hiểu nhưng cũng không đến mức trân quý, chỉ là nó thật sự hiếm thấy. Kế Duyên suy đoán mặc dù thiên lục thư không đòi hỏi nhiều về chất liệu nhưng lại yêu cầu cao đối với người đọc. Hơn nữa, độ khó của thư sách càng cao lại càng phiền phức.
Tu vi của vị Thổ Địa Công này chắc chắn không cao, có lẽ lão cũng không đủ trình độ để hiểu được huyền cơ bên trong, và còn thiếu một chút nữa mới được xem là người có duyên với sách này.
Kế Duyên vừa nói sách này là thiên lục thư, Thổ Địa Công liền có chút kích động.
“Tiên sinh, đây có phải bảo vật không ạ?
“Thiên lục thư này chẳng qua là một phương thức ghi lại nội dung bằng văn tự, bản thân nó chưa chắc đã quý hiếm đâu, còn cần xem qua nội dung nữa. Trên sách giấy vàng của Thổ Địa Công có viết >.”
Hắn chỉ vào quyển sách, rồi giải thích một câu cho Thổ Địa Công. Sau đó, hắn nhìn lướt qua đoạn mở đầu, lại nói thêm vài câu.
“Dường như lục thư này liên quan đến Thần Đạo và việc câu thông địa mạch trong tu hành. Đoạn giới thiệu có nhắc một chút đến Thần Đạo ấn chứng (*), khúc sau ta chưa đọc kỹ.”
Một phần, Kế Duyên không hiểu nhiều và cũng không có hứng thú với những đồ vật liên quan đến Thần Đạo. Hơn nữa, dù sao đây cũng là sách của Thổ Địa Công và lão đang hỏi ý kiến, cho nên hắn nhìn nội dung phần sau cũng không hay.
"Tiên sinh!"
Lão thổ địa vội vàng nhảy từ cối xay đá xuống, cung kính chắp tay với Kế Duyên.
“Kính xin tiên sinh đọc giúp lão hủ nội dung trong sách một lần. Lão hủ giữ sách này hơn một trăm năm, xé không đứt, đập không vỡ, nước lửa không thể đến gần, cũng không thu nạp linh khí và hương hỏa. Lão hủ đã mời Thành Hoàng đại nhân ở huyện nhìn qua, nhưng cũng không có kết quả. Mong tiên sinh chỉ bảo cho ta!”
“Hả? Thành Hoàng của huyện cũng nhìn không ra sao?”
Kế Duyên kinh ngạc hỏi một câu.
“Lão hủ tuyệt không dám nói ngoa. Thật ra, lúc trước Thành Hoàng đại nhân từng nói sách giấy vàng này không phải thiên lục thư. Nếu tiên sinh có thể đọc được chữ trên đó, mong tiên sinh chỉ dạy cho ta!”
“Thổ Địa Công, trước tiên ngươi đừng hành lễ nữa, để ta suy nghĩ một chút!”
Kế Duyên nâng lão đứng dậy, nhíu mày nhìn cuốn sách không có bìa, chỉ có một xấp giấy màu vàng này.
Mặc dù thiên lục thư khó đọc, nhưng với đạo hạnh vốn có của Thành Hoàng, chỉ cần trong lòng Thành Hoàng không có tạp niệm, cẩn thận quan sát, nhất định có thể nhìn thấy chữ viết. Đây không phải suy đoán mà là khẳng định.
Dù cho Thành Hoàng có thực lực cao hay thấp, pháp lực mạnh hay yếu thì thần vị của Thành Hoàng vẫn còn bày ra đấy.
Nói cách khác, có lẽ đây không phải thiên lục thư bình thường, hoặc cần một điều kiện gì khác sao?
Tất nhiên, điều kiện này phải loại trừ bản thân hắn ra. Dù sao, ánh mắt hắn thật sự đặc biệt, vì vậy, nguyên nhân có khả năng lớn nhất có lẽ sẽ tìm được ở trong sách.
“Thổ Địa Công, để Kế mỗ đọc qua nội dung trên sách giấy vàng này trước đã.”
“Được, được, mời tiên sinh xem kỹ chút!”
Lão chỉ mong Kế Duyên xem hết ngay lập tức, sau đó kể lại cho lão, nếu có thể lấy bút ghi lại một phần càng tốt.
Lúc này, Kế Duyên đã dồn sự chú ý lên cuốn sách, mở một phần xấp giấy ra. Phần này dài rộng gần bằng một tờ báo của đời sau.
Kế Duyên càng đọc càng nhăn mày. Nội dung trên cuốn sách này chẳng khác biệt gì nhiều so với mấy cuốn thiên lục thư khác. Nhưng đọc kỹ phần sau, hắn phát hiện ra cách hành văn của nhiều đoạn không trôi chảy, giống như sách này được viết bởi một người học thức không cao vậy. Nhưng đối với một cuốn thiên lục thư huyền diệu thì khả năng này rất nhỏ.
‘Giống như cứ cách một đoạn lại có một từ không liên quan gì cả?’
Thổ Địa Công không dám lên tiếng, cẩn thận đứng một bên. Vốn dĩ hai mắt của vị cao nhân thần bí này nửa khép nửa mở, giờ đây đã dần dần trợn to, khiến cho lão có thể nhìn rõ ánh mắt màu trắng xám, tĩnh lặng như giếng nước của hắn.
Trong mắt Kế Duyên, sách giấy vàng trên tay đang phát sinh biến hóa. Nguyên bản những từ ngữ khó hiểu đang xen lẫn trong mỗi đoạn lại có dòng khí lưu chuyển thành từng vòng tròn tuần hoàn bao trùm trang giấy, tạo nên một bức họa mơ hồ.
Hơn nữa, màu sắc không ngừng thay đổi. Dựa vào thứ tự phân biệt hiện ra màu bạch kim, hắc thủy, thanh mộc, hồng hỏa, hoàng thổ, và cuối cùng hóa thành hai màu đen trắng đơn giản nhất. Trong mắt hắn, giấy vàng đã bị màu trắng bao phủ hoàn toàn, còn màu đen ở trung tâm tạo thành một chữ to.
“Sắc…” (**)
Kế Duyên đọc lên theo bản năng, trong lòng không khỏi rùng mình.
Một tiếng “Ầm…” vang lên, có tia thần quang yêu ớt hiện ra. Vào lúc này, trên toàn bộ trang giấy vàng đang được mở rộng, xuất hiện nhiều chỗ cháy đen. Tất cả những chữ cái khó hiểu kia đều biến mất, chỉ còn lại nguyên văn của “Chính Đức Bảo Công Lục”.
"Ách..."
Lúc này hắn thực xấu hổ, trên lưng mồ hôi chảy ròng, có phải hắn đã làm hỏng sách giấy vàng này không?
Thổ Địa Công đứng một bên cũng trợn mắt há mồm nhìn qua trang sách trân quý kia. Chỉ là lão còn chưa kịp tức giận hay làm ra phản ứng gì khác thì bỗng nhiên lão nhìn thấy trên sách rõ ràng đã hiện ra chữ viết. Hơn nữa, lão cảm nhận được một dòng khí tương thông với lục thư này, nhìn qua liền biết nội dung hoàn chỉnh, không tổn hao chút nào.
“Chính Đức Bảo Công Lục! Ta đã xem được rồi! Ta đã xem được rồi! Đa tạ công ơn phá giải của tiên sinh, đa tạ công ơn phá giải của tiên sinh~~~!”
Thổ Địa Công liên tục chắp tay thi lễ, khom lưng lia lịa rất khoa trương, khiến Kế Duyên lúng túng một hồi. Nhìn thấy lão thổ địa không ngừng vái lạy, có thể thấy được sự kích động của Thổ Địa Công lớn như thế nào.
Kế Duyên kịp phản ứng, vội đưa tay nâng lão đứng dậy, vừa nói vừa trả lại sách giấy vàng.
“Thổ Địa Công đừng thi lễ hoài như vậy, có thể nhìn thấy cũng là duyên pháp của ngươi. Chỉ là tại hạ đã làm cho thiên lục thư có mấy vết cháy rồi.”
“Không sao cả, không sao cả. Tiên sinh có pháp lực thông thiên, phá vỡ cấm chế cũng không làm hư hại văn tự cơ bản. Lão hủ vô cùng cảm kích!”
Lão kích động tiếp nhận sách giấy vàng bằng cả hai tay, không ngừng đọc qua nội dung trên sách.
Hắn tự nhiên biết mấy chỗ cháy xém kia không liên quan đến chính văn. Hơn nữa, dường như dưới tác động của dòng khí, Thổ Địa Công cũng có thể nhìn thấy thiên lục thư, chắc là lão thực sự có duyên với sách giấy vàng này.
‘Chỉ là,… E rằng cái vừa rồi không chỉ hạn chế đối với sách giấy vàng này!’
Nghĩ như vậy, trong lòng Kế Duyên khẽ động, muốn nhìn xem một chút. Hắn liền phát hiện ý cảnh trong lòng lại có biến hóa kinh người. Đồng thời, một loại thần giao cách cảm càng bí ẩn hơn xuất hiện, làm cho chính hắn trở thành một cái gì đó rất khó lường.
Thổ Địa Công đã đọc được mấy trăm chữ. Chỉ có mấy chữ nhưng lão đã biết được nội dung quả thực rất phi phàm. Vốn dĩ lão là thân thể của quỷ, sau khi chết được hương nhân cung phụng nhiều năm trở thành thổ địa, chuyện tu luyện tinh tiến của bản thân lão không giống với những Sơn Thủy thần linh thực tu ở những nơi non xanh nước biếc. Mà Triệu gia trang cũng lớn, nên hương hỏa của hương nhân tế tự cũng miễn cưỡng giúp lão duy trì thần vị, còn chuyện đạt được thành tựu trong tu hành về cơ bản đã hết hi vọng rồi.
Nhưng từ quyển sách Chính Đức Bảo Công Lục này, lão có thể lĩnh hội một tia biến hóa quỷ thể tu thần sang hướng Sơn Thủy thần linh thực tu. Đây là chân chính thay đổi về chất, khiến cho một thổ địa nho nhỏ như lão tìm thấy cơ hội truy tìm đại đạo.
Mặc dù Thổ Địa Công chưa thấy qua nhiều việc trên đời, nhưng lão biết đây không phải chuyện đùa. Lão hiểu rõ vận khí của bản thân cực kỳ tốt, gặp được cao nhân nguyện ý giúp đỡ, nếu đổi thành một người khác của Tiên Phủ thì tình huống lúc đó còn khó nói lắm.
“Thổ Địa Công, Kế mỗ mạo muội hỏi chút, ngươi lấy được sách này từ đâu?”
Nghe thấy cao nhân đột nhiên đặt câu hỏi, Thổ Địa Công vội kiềm chế xúc động muốn học tập của mình, cất kỹ sách giấy vàng. Sau đó, lão mới trịnh trọng trả lời câu hỏi của Kế Duyên.
“Bẩm tiên sinh, thực không dám giấu, lão hủ đào được vật ấy ở đồng ruộng. Lúc ấy, nó dính đầy bùn đất, trang giấy cũng quý giá, vì vậy lão liền mang về nhà. Sau đó, lão để đâu quên mất, tìm không thấy nên cũng không để ý. Nhiều năm sau, sau khi lão hủ chết, trở thành thổ địa, sách giấy vàng này lại xuất hiện ở trong miếu. Lão hủ mới ý thức được đây là vật bất phàm.”
“Xem ra ngươi thật sự có duyên với vật này. Thật ra cấm chế này cũng có chút ý tứ, nếu ngươi tự mình phá giải thì ý nghĩa phi phàm, lúc này ngược lại tiện nghi cho ta rồi…”
Kế Duyên không tiện nói rõ, nhưng ngoài mặt vẫn nói lời tốt đẹp.
“Lão hủ thỏa mãn rồi, đã thỏa mãn rồi. Nếu không được tiên sinh trợ giúp, bao nhiêu năm nữa, lão hủ vẫn chỉ có thể nhìn sách này ôm nỗi khổ tâm mà thôi!”
Thổ Địa Công tự nhiên nghĩ rằng Kế Duyên đang nói khiêm tốn, nếu như thật sự có chỗ tốt gì thì đối với cao nhân cũng chỉ là “có ý tứ” thôi, chủ chốt vẫn là pháp quyết trên giấy.
Hắn cũng không nói thêm nữa. Thổ Địa Công có được sách này, chính là vật bất phàm đối với thổ địa quỷ tu. Nếu có nhiều cơ duyên hơn nữa, e rằng thổ địa cũng không chịu nổi đâu!
Không hiểu vì sao nhưng cho dù bản thân có ý nghĩ này, hắn vẫn hết sức trịnh trọng khuyên bảo lão thổ địa.
“Thổ Địa Công, lai lịch của sách này không thể coi thường. Về sau, đừng tùy tiện lấy ra cho người khác xem. Sau này, nếu ngươi có thành tựu cũng đừng quên mất bản tâm ban đầu của một thổ địa. Kế mỗ cũng không muốn vì hành động của ta hôm nay, ngày nào đó ta và ngươi lại phải gánh chịu một số hậu quả có thể tránh được.”
Lão thổ địa nghe ngữ khí nói chuyện của Kế Duyên, cũng biết phân biệt nặng nhẹ. Thậm chí, lão cảm nhận được áp lực không nhỏ. Tuy tiên sinh không nói rõ nhưng dường như lưu lại ý tứ ‘hôm nay ta giúp ngươi, nếu ngươi dám làm loạn, ta sẽ đích thân ra tay…’ vậy.
“Thổ địa Triệu gia trang Triệu Đức, tuân theo lời dạy bảo của tiên sinh.”
Lão thổ địa không dám chậm trễ, lại trịnh trọng chắp tay, chỉ là lần này động tác chậm chạp, thật lâu vẫn chưa đứng dậy. Kế Duyên cũng chỉ có thể chắp tay đáp lễ.
Vào lúc hai người đang thi lễ với nhau, một quân cờ hư ảo hiện lên. Nhưng quân cờ này lại không xuất hiện lúc hắn trả lại sách giấy vàng, khiến hắn lâm vào trầm tư.
(*) ấn chứng: vật để chứng minh
(**) Từ “sắc” trong sắc lệnh, sắc phong
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...