Lạn Kha Kì Duyên


Tương tự, Kế Duyên cũng có thể hiểu được ít nhiều về thái độ xoắn xuýt của Cửu Phong Sơn.

Một mặt, cỗ khí tức kia của đứa trẻ này là rất rõ ràng, thế nên Cửu Phong Sơn không thu nhận A Trạch cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mặt khác, A Trạch chỉ là một thiếu niên vì trải qua những biến cố gia đình to lớn mà thương tâm sâu sắc.

Dù sao đi nữa, Cửu Phong Sơn cũng là Tiên đạo chính tông, không thể hành động quá đáng.

Kế Duyên ngừng lại suy nghĩ của chính mình, nhìn A Trạch một lần nữa.

“Vậy, ngươi có tính toán gì không?”
A Trạch luôn cảm thấy khóc lóc trước mặt một người xa lạ là một điều đáng xấu hổ, nhưng lại không thể kìm được nước mắt.

Lúc này, cậu bé vội lấy tay áo lau đi nước mắt, im lặng một lúc lâu.

Kế Duyên xắn tay áo lên, bắt chéo hai chân, đặt tay lên đầu gối rồi nhìn A Trạch, nói:
“Có phải là ngươi cũng không biết bản thân nên làm gì, không biết đi đâu giữa con đường mênh mông phía trước hay không?”
“Ừm…”
A Trạch quay đầu lại và nhìn Kế Duyên.

Lần này, cuối cùng cậu bé cũng thấy đôi mắt của hắn, không ngờ đó là một sắc màu xám trắng.

“Tiên sinh, đôi mắt của ngài...”
Kế Duyên mỉm cười, nhìn về phía núi xa.

“Không phải ai sinh ra cũng hoàn hảo.

Mắt của ta từ khi chào đời đã không được tốt lắm rồi; nhưng may mắn thay, vẫn chưa bị mù hẳn.

Ha ha.”
Cho dù A Trạch cũng không có nhiều kiến thức, nhưng cậu bé vẫn hiểu rằng, đôi mắt này đâu có đơn giản là không tốt lắm mà thôi.

Sau đó, cậu ta chợt nhận ra vị trí mà hai người họ đang đứng, thế là nhanh chóng đứng dậy từ vách núi, muốn dìu Kế Duyên nhích vào trong.

“Tiên sinh, mau đứng dậy.

Đây là ở bờ vực!”
Kế Duyên cũng không muốn ngồi yên một chỗ.

A Trạch đỡ hắn, hắn cũng nhờ thế mà đứng lên, cách xa vách núi vài bước.

Lúc này, Tấn Tú từ xa đi tới đang định chào A Trạch thì đột nhiên phát hiện có một người đứng bên cạnh cậu bé.

Dù chưa tận mắt nhìn thấy Kế Duyên, nhưng chỉ cần đoán thôi là cũng có thể biết đây chính là vị cao nhân ở Tiên Lai phong kia.

Tấn Tú hơi e dè, không dám lên tiếng, nhưng A Trạch cũng đã trông thấy cô bé và vẫy tay chào với một nụ cười hiếm hoi.


“Tấn tỷ tỷ, ngươi đến rồi.

Vị đại tiên sinh này cũng giống ta đấy, đang tạm trú tại Cửu Phong Sơn nè.”
Kế Duyên quay lại nhìn cô bé đang thận trọng bước tới, sau đó gật đầu với nàng.

Khi đến gần, cô bé đặt chiếc khay trong tay xuống nhưng vẫn giữ nó lơ lửng trong không khí, tiếp đó trịnh trọng hành lễ với Kế Duyên.

“Chào Kế tiên sinh!”
Kế Duyên cũng không hề ngạc nhiên khi đối phương có thể nhận ra mình.

Dù sao thì Cửu Phong Sơn bây giờ cũng chẳng có nhiều khách bên ngoài, mà đặc điểm về hắn lại rõ ràng đến vậy, nhận không ra mới là lạ.

“Tấn cô nương, không cần đa lễ.”
Nhìn thấy bộ dạng của Tấn Tú như thế, A Trạch lại quay đầu nhìn Kế Duyên.

Và ngay lập tức, cậu bé nhận ra rằng, đây không phải là một phàm nhân.

Như thể biết rõ đứa trẻ này đang nghĩ gì, Kế Duyên lại cười với cậu ta.

“Ta chỉ nói mình là kẻ từ bên ngoài tới đây thôi nhé.”
So với phản ứng bình thường của A Trạch, Tấn Tú cao hứng hơn cậu bé rất nhiều.

Sau khi đến gần Kế Duyên, nàng nhìn kỹ Tiên Lai phong một chút rồi cẩn thận hỏi.

“Kế tiên sinh, ngài viết sách xong rồi à?”
Mặc dù nàng đã nói với A Trạch vài lần về vị cao nhân của Tiên Lai phong, nhưng do từng cân nhắc qua nên nàng cũng không nói cho A Trạch biết về tên của vị cao nhân đó.

Cơ mà bây giờ, Kế Duyên đang trò chuyện bên cạnh A Trạch, rõ ràng là cũng không có cố kỵ gì.

A Trạch không ngốc, lập tức hiểu được rằng, vị đại tiên sinh trước mặt đây không những không phải là phàm nhân, mà còn là vị cao nhân cực kỳ lợi hại theo như lời Tấn Tú tỷ tỷ nhắc qua mấy lần.

Nhưng ngoại trừ thầm kinh ngạc như vậy, cậu bé cũng không có phản ứng gì quá nhiều.

Kế Duyên gật đầu và trả lời.

“Viết xong rồi! Ta vừa ra ngoài đi dạo, chợt nhìn thấy A Trạch đang ngồi ở mép vách núi, lại không giống với đệ tử của Cửu Phong sơn nên đi qua xem một chút.”
Tấn Tú thấy Kế Duyên dễ nói chuyện, thế là nhìn sang A Trạch rồi ngập ngừng nói.

“Kế tiên trưởng, ngài rất có tiếng nói.

Chẳng hay ngài có thể nói chuyện với các trưởng bối trong núi, chấp nhận thu A Trạch vào sơn môn để cậu bé có thể học tập tiên pháp được không?”
Tấn Tú vẫn rất thích đứa trẻ hiểu chuyện này; nàng không tìm ra lý do tại sao cậu bé không được nhận làm đệ tử của Cửu Phong Sơn.

Kế Duyên không vội vàng đồng ý, mà hỏi A Trạch rằng.

“Ngươi có muốn tu Tiên hay không? Có muốn tu hành Tiên đạo, học Diệu pháp không?”
Có lẽ vì ấn tượng trước đó, A Trạch cũng không gọi Kế Duyên là tiên trưởng như Tấn Tú, mà vẫn dùng danh hiệu trước đây.


“Thưa tiên sinh, Tấn tỷ tỷ từng nói ngài là cao nhân lợi hại nhất.

Ta muốn hỏi rằng, liệu có tiên thuật nào có thể khiến người ta sống lại hay không?”
Dòng suy nghĩ của Kế Duyên bắt đầu xao động, nghĩ đến Âm Ti, cũng nhớ đến tên đồ đệ Dương Tông của lão ăn mày.

Nhưng quỷ và quỷ chưa thành hình có sinh hồn khác nhau.

Dù dùng một số tà pháp để có thể đạt mục đích khiến chúng tương tự nhau, nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài, không phải phục sinh chân chính.

“Sinh, lão, bệnh, tử là chính là quy luật của tự nhiên.

Người chết cũng có chỗ quay về của riêng họ.”
Đây không phải là câu trả lời trực tiếp, nhưng ý nghĩa của câu nói này cũng quá rõ ràng.

Sau khi nghe vậy, A Trạch nhìn Tấn Tú rồi sau đó nhìn sang Kế Duyên, há to miệng một hồi rồi nói.

“Ta...!học Tiên pháp hay trở về đều được...”
Tấn Tú khá vui mừng khi nghe cậu bé nói vậy.

Cô bé này chỉ sợ tên A Trạch vẫn mãi giữ vẻ mặt chán nản, không muốn làm bất cứ thứ gì.

Kế Duyên nhìn cậu bé rồi nhìn sang Tấn Tú ở bên cạnh.

Sau đó, dường như hắn cảm nhận được điều gì đó, thế là nhìn về hướng Thiên Đạo phong.

Bên kia đang có một vị tu sĩ mặc áo bào màu xám đang cưỡi gió mà bay sang đây, nhanh chóng đáp xuống vách núi.

Tấn Tú lại càng hoảng sợ, nhanh chóng kéo A Trạch cùng hành lễ.

“Bái kiến chưởng giáo chân nhân!”
Kế Duyên cũng chắp tay lên.

“Triệu chưởng giáo.”
Triệu Ngự cũng đáp lễ với Kế Duyên, đồng thời gật đầu với Tấn Tú và A Trạch.

“Kế tiên sinh, vốn tưởng rằng tiên sinh phải mất vài năm mới có thể viết sách xong, không ngờ lại nhanh như vậy.

Triệu mỗ tại đây chúc mừng trước nhé!”
“Đa tạ triệu Chưởng giáo! Chuyện này vốn là nước chảy thành sông, không quá khó khăn đâu.

Và may mắn thay, cũng là nhờ có một bảo địa như Tiên Lai Phong đấy.”
Hai người nhìn nhau cười, kể như cũng là một lần thổi phồng cho nhau.

Có vẻ như sự xuất hiện của Triệu Ngự, Chưởng giáo của Cửu Phong Sơn, đã khiến A Trạch ngượng ngùng và đồng thời còn hơi mâu thuẫn.


Triệu Ngự hiển nhiên cũng phát hiện ra chuyện này, thế nên cũng không đứng quá gần A Trạch.

Kế Duyên liếc nhìn chiếc khay vẫn còn bay lơ lửng kia, sau đó quay sang nói với Tấn Tú và A Trạch.

“Các ngươi dùng cơm trước đi, ta có việc cần trò chuyện cùng Triệu chưởng giáo, xin mời!”
“Kế tiên sinh, xin mời!”
Hai người không nhìn Tấn Tú và A Trạch nữa, rời khỏi vách núi, dạo bước về một phía bên trong dãy núi.

Sau khi rời đi một khoảng cách, Kế Duyên mới mở lời cùng Triệu Ngự.

“Triệu chưởng giáo, về thiếu niên Trang Trạch này, Cửu Phong Sơn định bố trí thế nào?”
Triệu Ngự trông sang ngôi nhà nhỏ ở rìa vách núi trước khi nhìn về phía Kế Duyên, cuối cùng mới trả lời.

“Có lẽ Kế tiên cũng biết điểm đặc biệt của thiếu niên này, thế nên cũng không tiện đưa cậu bé xuống núi.

Ta định thu cậu bé vào sơn môn, thi pháp bảo vệ tâm trí nó, sau đó dạy nó pháp thanh tâm.

Dù thằng nhóc không thể tu hành thành công, vậy cũng có thể sống an ổn trong suốt quãng đời còn lại tại Cửu Phong Sơn này.”
Đây quả thực cũng là đồng ý thu nhận A Trạch, nhưng không rõ là có bao nhiêu tác dụng nữa.

Rốt cuộc, đây không phải là hành vi quấy nhiễu đến từ ma quỷ bình thường, hay chuyện tẩu hỏa nhập ma.

“Sống hết quãng đời trên núi...”
Kế Duyên thở dài; đối với một đứa trẻ thế này, như vậy thật tàn nhẫn.

Nhưng có lẽ đây cũng là một kết quả tốt.

Rốt cuộc, vào cái lúc mà hắn dùng pháp tướng trông thấy A Trạch, cái loại cảm giác không thể xóa nhòa kia vẫn còn tồn tại sâu sắc đấy.

Chỉ là không biết, điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó A Trạch chợt xảy ra mâu thuẫn mãnh liệt với điều này đây?
“Hay là, Kế tiên sinh có cao kiến gì không?”
Nghe vậy, Kế Duyên suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu.

“Cũng không phải là cao kiến gì.

Trái lại, ta muốn đưa cậu bé này đi vào Cửu Phong Động Thiên xem thử.

Một cậu bé bình thường, tất nhiên sẽ phải đau khổ khi gia đình gặp biến cố, nhưng lại rất bất thường khi tư tưởng tự động diễn biến thành tình trạng sinh ra Ma niệm như vậy.”
Các lộ Ma đầu dù vẫn có thể duy trì được lý trí, nhưng đa phần là có hành động còn cực đoan hơn cả bọn Yêu vật.

Hơn nữa, bọn chúng hay đưa đường dẫn lối những người sa đọa biến thành thân Ma, từ đó khiến cho ai ai cũng kiêng kỵ chúng hơn cả yêu quái và tà vật.

Triệu Ngự gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Kỳ thật, ta đã hạ lệnh cho người xuống núi xem qua từ lâu, nhưng không có gì đặc biệt cả.

Cửu Phong Động Thiên do Cửu Phong Sơn của ta khống chế, không thể có ma quỷ ngoại lai.

Trừ mấy vị thần linh được Cửu Phong Sơn chúng ta sắc phong ra, ngay cả yêu quái cũng không có một con đấy.

Nếu Kế tiên sinh muốn đi xem thử, vậy thì càng tốt.”
Kế Duyên đã nghe lão ăn mày nói về vấn đề này, thế nên bây giờ hỏi thẳng chưởng giáo Cửu Phong Sơn chỉ để xác nhận lại, chứ cũng không suy nghĩ quá nhiều.

“Vậy ta đưa Trang Trạch xuống núi một chuyến.


Nhân tiện, Kế mỗ hỏi xin Triệu chưởng giáo một đạo pháp chỉ Cửu Phong Sơn, thuận tiện mở cửa Âm Ti, để Trang Trạch gặp mặt thân nhân một lần, có được không?”
“Dĩ nhiên là được.

Tiên sinh mang theo vật này là xong.”
Vừa nói, Triệu Ngự vừa lấy trong tay áo ra một tấm lệnh bài và đưa sang Kế Duyên.

Vật này đen kịt toàn thân, chẳng biết làm từ vật liệu gì, chính giữa có mấy chữ triện màu vàng, ghi là “Ngũ lôi nghe lệnh.”
“Kế mỗ xin đa tạ.”
“Tiên sinh khách sáo rồi.”
Hai người bắt đầu đi dạo trong núi, bàn luận về việc Kế Duyên viết sách.

Họ cũng không nói sâu về chi tiết hay nội dung, chỉ trò chuyện về vấn đề khi Kế Duyên diễn thư đến một mức độ nào đó mà lại khiến Tiên Lai phong biến hóa.

Triệu Ngự suy đoán rằng, quyển “Diệu Hóa Thiên Thư” này có thể lại bao hàm biến hóa ở bên trong, từ đó để Kế Duyên xác định về tính đúng sai trong luận điểm của y.

Chờ A Trạch ăn cơm xong, chỉ có mỗi Kế Duyên quay lại.

Nhìn quanh mà không thấy chưởng giáo Cửu Phong Sơn đâu, Tấn Tú và A Trạch có vẻ như thở phào nhẹ nhõm một chút.

“A Trạch, chúng ta đi về quê nhà của ngươi một chuyến nhé? Chẳng phải là ngươi còn có vài bạn đồng hương đi nơi khác sao? Đi xem bọn họ thế nào nhé?”
A Trạch ngẩn ra.

“Ta còn có thể xuống núi ư?”
Kế Duyên vừa nghe là đã biết A Trạch không hẳn là hoàn toàn mù tịt về tình cảnh của bản thân.

Cậu bé có thể lờ mờ cảm nhận được thái độ của Cửu Phong Sơn đối với nó.

Thật đáng tiếc khi phải quay lại; thấy thế, Kế Duyên đành phải bổ sung một câu.

“Có thể xuống núi, nhưng vẫn còn có thể quay lại nơi này.

Chúng ta đi thăm quê hương của ngươi, thăm bằng hữu của ngươi, ừm, còn có thể thăm người nhà của ngươi tại Âm Ti.”
Tấn Tú cũng rất phấn khích khi nghe thế.

Cửu Phong Sơn từ lâu đã có lệnh cấm, không được phép can thiệp vào chuyện thần đạo và phàm trần.

Nếu lần này có thể đi cùng, cô bé sẽ có cơ hội nhìn thấy thế giới phồn hoa, thậm chí còn có cơ hội diện kiến quỷ thần chốn Âm Ti đấy.

“Kế tiên trưởng, Kế tiên trưởng, dẫn ta đi cùng được không? Ta cũng muốn đi!”
Kế Duyên liếc nhìn cô bé, rồi nhìn A Trạch, sau đó gật đầu.

“Được rồi, ngươi đi thưa với sư trưởng của ngươi một tiếng.

Nếu y đồng ý, chúng ta cùng nhau đi.”
“Ha ha ha! Lão tổ chắc chắn đồng ý! Ta đi ngay đây!”
Tấn Tú bưng chiếc khay chứa bát đũa, nhanh chân chạy về phía hậu sơn.

Chạy được một đoạn, cô bé còn dừng lại rồi hét lên.

“Kế tiên trưởng, ngài phải đợi ta nhé!”
“Đi đi.”
Kế Duyên mỉm cười, quay lại nhìn A Trạch, để rồi nhận ra cậu thiếu niên này đã hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui vì sắp “gặp lại gia đình,” bỏ quên luôn cái cảm xúc sau đó sẽ phải quay lại Cửu Phong Sơn này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui