Lúc bình thường, thật ra Doãn Trọng cũng không thích đọc sách lắm.
Chỉ là cậu bé có một người cha và một ca ca vô cùng ưu tú, bản thân cũng chẳng phải kẻ ngốc nên về phương diện học tập thì cậu cũng xem như không tệ.
Nhưng trong lòng Doãn Trọng vẫn luôn cảm thấy rất áp lực.
Cậu học hành chăm chỉ hơn nữa cũng vì muốn đáp lại sự kỳ vọng của gia đình, đồng thời tránh cho người ngoài xem thường Doãn gia.
Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy cuốn sách màu vàng này, Doãn Trọng lập tức yêu thích không thôi, có lẽ mấu chốt chính là vì hai chữ trên sách thực sự quá đẹp.
Cậu bé vội cầm lấy cuốn sách trên bàn, tùy tiện lật vài trang, phát hiện ra trên đó đều là chữ viết.
Nhưng nếu nhìn kỹ lại, đó cũng không hoàn toàn là chữ viết.
Có rất nhiều chữ hợp lại với nhau thành một cái gì đó rất giống như trận đồ, trong đó lại còn ẩn chứa các loại quỹ tích nào đó nữa.
Tất nhiên, trong quyển sách này có điều huyền diệu.
Đừng nhìn Doãn Trọng bây giờ đang đọc tới mức thích thú, đó là vì bản thân cậu đã có điểm hơn người, hơn nữa cuốn sách này cũng là do Kế Duyên đặc biệt viết cho cậu bé.
Nếu là một người bình thường nào đó cầm cuốn sách này trên tay, chỉ cần đọc một lúc sẽ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Người nào không chống đỡ được thì có thể sẽ lâm vào hôn mê.
Doãn Trọng yêu thích không nỡ buông tay.
Cậu lật hai trang, chỉ cảm thấy trong đó có một vài chữ xếp thành trận đồ, chung quanh đều có quy luật có thể tổ hợp, thậm chí trong đầu còn sinh ra hình ảnh có một đội quân kiên định đang bày binh bố trận nữa.
Điều này vừa thú vị lại thần kỳ.
"Kế tiên sinh, không biết có bao nhiêu người muốn cầu bản chữ mẫu của cha con, không nghĩ tới chữ của ngài lại tốt như vậy, còn đẹp hơn cha con viết rất nhiều.
À đúng rồi nhỉ, con từng đọc mấy lá thư mà ngài để lại lúc trước.
Hồ đồ quá, thì ra con đã sớm biết chữ ngài đẹp như thế từ lâu lắm rồi!"
Kế Duyên nhìn cậu bé.
"Đứa nhỏ này, không phải đang muốn nịnh nọt ta nên mới cố ý nói vậy đấy chứ?"
"Không có, không có ạ! Con nói đều là chân tâm thật ý cả đấy!"
Doãn Trọng ngẩng đầu, lộ ra dáng vẻ tươi cười rất chân thành, đồng thời cũng không quên mục đích ban đầu khi đến đây.
"Kế tiên sinh, lần trước ngài còn chưa kể xong chuyện xưa ma quỷ đáng sợ kia, giờ kể tiếp cho con nghe nhé!"
"Hả? Không sợ à?"
"Không sợ! Con là nam tử hán đại trượng phu, tương lai còn muốn làm tướng quân nữa cơ!"
Thấy cậu bé giả vờ nghiêm túc, Kế Duyên cũng khẽ gật đầu.
Hắn làm như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghi hoặc hỏi một câu.
"Nghe nói tối hôm qua có người không dám ngủ một mình, phải chạy đến phòng huynh trưởng đúng không nhỉ?"
"Ách.."
Vẻ mặt Doãn Trọng cứng đờ, lúng túng đến nỗi chỉ biết vò đầu hoặc uống nước.
Nhưng Kế Duyên cũng chỉ trêu đùa mà thôi, hắn nói tiếp.
"Hổ Nhi, con phải nhớ kỹ, bất luận là xác chết, là quỷ, thậm chí là yêu hay là ma, con có thể sợ nhưng bất cứ lúc nào cũng không được đánh mất khí phách."
"Phàm nhân có thể chống lại yêu ma quỷ quái không ạ?"
Tuy Doãn Trọng còn nhỏ tuổi nhưng cậu bé được giáo dục tốt, lại có tầm nhìn vượt xa những người bình thường.
Nếu so với Doãn Thanh năm xưa thì cậu bé còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Có đôi khi nói chuyện với cậu, thật sự giống như đang bàn luận với một người lớn "nhỏ" vậy.
Nghe câu hỏi này, Kế Duyên nghiêm túc nói.
"Không phải tất cả phàm nhân đều có thể chống lại yêu ma quỷ quái.
Phàm là người thì cũng có khả năng đối chọi với yêu ma.
Con nghĩ yêu ma đều rất cường đại sao.
Thế gian có vô số tinh quái ma quỷ, có con yếu tới nỗi có khi con bóp một cái là chết.
Ngay cả một hồ yêu như Hồ Vân, trước kia nó suýt chút nữa bị mấy con chó vàng cắn chết đấy."
"A? Nó? Suýt bị chó cắn chết ạ?"
Doãn Trọng lắng nghe nhưng mạch suy nghĩ của cậu bé đã bay xa.
"Ha ha, đúng vậy, hồi còn ở huyện Ninh An.
Vì vậy đến hôm nay, nó vẫn cực kỳ sợ chó.
Đúng rồi.
Việc này tốt nhất là con cứ giả vờ không biết trước mặt nó nhé."
Kế Duyên nhỏ giọng nói một câu.
Doãn Trọng cũng vô thức hạ giọng.
"Con hiểu rồi!"
"Ừ, ngoài ra con cũng đừng coi thường ngàn vạn Nhân tộc.
Được sinh ra làm con người chính là điều hâm mộ của biết bao nhiêu thế hệ yêu quái.
Chưa nói đến những người có võ nghệ cao cường vẫn có thể đối phó với một ít ma quỷ.
Thậm chí, còn có người có chút đặc thù sẽ không sợ những tà vật có thành tựu.
Ngược lại, một đám tà ma ngoại đạo gặp phải người đó còn phải tránh đi nữa cơ."
Doãn Trọng sững sờ.
"Tiên sinh, ngài đang nói thần tiên đúng không? Đây mà là phàm nhân..."
"Nói như vậy thì những nhân vật bực này quả thực không phải phàm nhân bình thường.
Dù sao khi bản thân đã đạt được thành tựu phi thường, quỷ thần cũng phải nể mặt họ."
Doãn Trọng tò mò không thôi.
"Kế tiên sinh đã gặp người như vậy chưa, đó là ai ạ?"
Vẻ mặt Kế Duyên vừa nghiền ngẫm, vừa buồn cười.
"Không chỉ có ta, mà con cũng gặp rồi."
"Con cũng gặp rồi?"
Doãn Trọng lại ngẩn ngơ.
"Đúng vậy.
Ví dụ đại diện lớn nhất chính là cha con, Thượng Thư Lệnh đương triều Đại Trinh, Doãn Triệu Tiên - Doãn đại nhân.
Cha con thân có Hạo nhiên chính khí, ánh sáng đường đường chính chính gột rửa bốn phương, những vật tà mị không dám đến gần, kẻ xấu liếc mắt có thể nhận ra.
Chỉ cần hoàng đế Đại Trinh không ngốc thì cha con sẽ chính là "Định Hải Thần Châm" của hoàng triều Đại Trinh!"
Doãn Trọng ngây người nhìn Kế Duyên.
Thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, hai mắt sáng rõ như trăng trong nước, trong miệng cậu bé lẩm bẩm.
"Cha con lợi hại như vậy sao...!Đúng rồi, Kế tiên sinh, "Định Hải Thần Châm” là gì ạ? Nghe có vẻ rất lợi hại!"
Nếu một tiên tu hoặc quỷ thần hỏi Kế Duyên về vấn đề này, có lẽ hắn sẽ cười ha hả hoặc trả lời qua loa cho xong.
Nhưng giờ Doãn Trọng đang hỏi, hắn thấy cũng không sao, nên đã kể lại một câu chuyện xưa.
""Định Hải Thần Châm chính là một kiện bảo vật khó lường của Tiên gia, dựng ở trên biển để chế trụ sóng thần, nó cũng cực kỳ nặng...."
Hiển nhiên câu chuyện về Định Hải Thần Châm còn hấp dẫn hơn chuyện yêu ma quỷ quái lúc trước mà Doãn Trọng định hỏi.
Chẳng biết từ lúc nào, cậu bé đã nghe đến nhập thần.
Ngày hôm qua cậu bé còn mặt dày mày dạn đi vào phòng huynh trưởng ngủ lại.
Mà đêm hôm nay, Doãn Trọng đã thay đổi chủ ý, quay về phòng mình, chong đèn cả đêm để đọc "Tự Trận".
Doãn Trọng cho rằng cuốn sách này rất lợi hại, lợi hại đến mức thực sự thú vị hơn những chuyện thần quái kia nữa.
Nội dung bên trong chỉ bao gồm các loại kết hợp của nhiều dạng trận đồ khác nhau, thậm chí là trạng thái vi diệu giữa đôi bên; một số hung hãn như lửa, một số bất động như núi cao, một số rất khôn ngoan thấu triệt và một số lại biến hóa đa đoan.
Phương hướng tổ hợp của các con chữ nhất quán với ý nghĩa của mỗi con chữ, cộng thêm với khoảng cách vi diệu và hình dạng của những sự kết hợp ấy, thế mà lại khiến cậu bé có thể cảm giác thú vị đến thế.
Phía Bắc cách Đại Trinh mấy vạn dặm, trong Đại Lương Tự ở Đồng Thu phủ của nước Đại Lương, bởi vì sắp tới giao thừa nên nơi này còn náo nhiệt hơn trước rất nhiều.
Vì nơi đây có Đại Lương Tự nên dân chúng ở Đồng Thu phủ cơ bản đã dần hình thành một tập tục địa phương.
Đó chính là vào những lúc đón năm mới hay một vài lễ hội quan trọng, người dân sẽ đến Đại Lương Tự thắp hương cầu phúc, hoặc khi cần phải làm các loại pháp sự ở nhà, họ sẽ mời các cao tăng ở Đại Lương Tự.
Bên trong ngôi chùa, dòng người qua lại hối hả.
Các tăng nhân vẫn chia ra đứng trấn thủ duy trì trật tự hoặc dẫn đường cho khách hành hương bị lạc giống như trong quá khứ.
Thậm chí, Đại Lương Tự còn cho phép một vài người bán hàng rong thân thiết với ngôi chùa được bày quầy hàng ở một nơi nào đó rộng rãi ngay trong chùa, để khách hành hương muốn mua một chút thức ăn hay hàng hóa đều có thể mua được.
Ngày hôm nay, Thiết Phong vốn đã quay về kinh đô nước Đình Lương, lần này lại đến Đại Lương Tự một lần nữa.
Chủ yếu là mẫu thân gã muốn đến đây thắp hương đón năm mới.
Vì vậy, gã cũng phụng bồi mà đến.
Tối hôm qua, khi đến nhà một số quan lại có quyền thế, lúc đó tất nhiên sẽ có xe ngựa của gia phó mở đường.
Dù Thiết Phong không thích ngồi xe ngựa, nhưng gã không thể để mẫu thân tuổi tác đã cao đi bộ được, nên gã mới hiếm khi cùng ngồi xe ngựa đến Đại Lương Tự.
"Xuyyyyyy "
"Lão phu nhân, Nhị gia, đã đến Đại Lương Tự."
Không cần xa phu nhắc nhở thì cảm giác náo nhiệt ở bên ngoài, cùng dòng người dòng xe qua lại đã chỉ rõ điểm này.
Thiết Phong vội vàng xuống xe, đỡ mẫu thân của mình.
"Mẹ, người cẩn thận chút, chậm một chút! Các ngươi mau đưa ghế nhỏ lại đây!"
Lão phu nhân trên xe ngựa được nha hoàn đỡ xuống.
Bà nhìn Thiết Phong, giả vờ giận dỗi nói.
"Mẹ của con cũng chưa già đến mức đi không nổi, có Hoàn Hoàn dìu ta là được rồi, còn cần con sao?"
"Dạ dạ dạ!"
Thiết Phong bất đắc dĩ cười cười, nhưng vẫn đưa tay ra.
Mẫu thân của gã cũng rất tự nhiên nắm lấy tay con mình, bước xuống xe.
Ở bên cạnh, có không ít khách hành hương đang tò mò nhìn về bên này, đoán xem đây là gia đình giàu có nào.
"Dạo gần đây không biết ở kinh đô thổi trúng ngọn gió nào mà các vương công quý tộc, quan lại, còn có cả những người chưa bao giờ đến Đại Lương Tự, thì năm nay đều tới đây tham gia náo nhiệt.
Hai mẹ con ta cũng tới nữa!"
"Sao nào, ta không thể tới đây à? Ta cũng là người lễ Phật kính Thần đấy!"
Thiết Phong vội vàng nói xin lỗi.
"Đúng ạ đúng ạ, mẫu thân là người lễ Phật.
Con đã hỏi thăm Đại Lương Tự, ngoại trừ việc nhất định phải bái lạy ở Phật ấn Minh Vương Điện, sau đó chúng ta sẽ đi tới một gian tăng đường ở nội viện."
Thiết Phong nói xong thì vẫy cho hạ nhân lui xuống, tự mình dìu mẫu thân cùng nha hoàn bên người đi vào cửa chính Đại Lương Tự.
Ở đó cũng có một hòa thượng đang đợi.
Lúc này, bọn họ đang đi thắp hương.
Tất cả mọi người ở đây đều là khách hành hương, lại ở Đại Lương Tự nên gã không thể để cho gia phó mở đường chèn ép người khác được.
Chỉ là vào lúc này, đột nhiên có một thanh âm hùng hậu truyền đến.
"Theo lời của ngươi thì vương công quý tộc của nước Đình Lương cũng đến Đại Lương Tự vào lễ năm mới này sao?"
Thiết Phong nhíu mày nhìn nơi phát ra câu nói kia, thấy ở đó có một người lớn tuổi mặc áo dài cổ tròn, áo khoác có vạt áo thẳng.
Thấy Thiết Phong nhìn mình, lão giả cũng hơi chắp tay.
Thấy lão rất cẩn thận, lớn tuổi mà không lộ vẻ già nua, ánh mắt bình thản lại cực kỳ có thần, Thiết Phong gần như lập tức đoán ra đối phương là một nhân vật có vai vế.
Gã cũng chắp tay đáp lễ.
"Đúng vậy, thật ra bất luận kinh đô hay là trong ngoài Đồng Thu phủ đều truyền ra tin tức về cao tăng Phật pháp ở Đại Lương Tự, ngay cả đương kim bệ hạ còn muốn bãi giá đến lễ Phật ở đây.
Không biết các hạ là ai?"
Lão giả kia cười cười.
"Lão phu họ Ứng, nghe bạn bè kể mấy chuyện lý thú nên đến Đại Lương Tự nhìn thử."
Nói xong, lão Long trực tiếp đi trước một bước, nhanh chân bước lên bậc thang tiến vào Đại Lương tự.
Người này có khí độ và phong thái đặc biệt như thế nên Thiết Phong dõi mắt nhìn theo bóng lưng đối phương hồi lâu.
Sau đó, gã mới dìu mẫu thân đi vào trong chùa.
Ngày thường, khách hành hương đến đây đã nhiều.
Hôm nay, số lượng còn nhiều gấp mấy lần.
Mặc dù có các tăng nhân của Đại Lương tự hỗ trợ nhưng lão phu nhân của Thiết gia vẫn phải mất một lúc lâu mới tới được quảng trường bên ngoài Phật ấn Minh Vương điện.
Số người ở đây vậy mà ít hơn một chút.
Hơn nữa, có khá nhiều tăng nhân duy trì trật tự nên cũng không tính là chật chội.
Nếu bản thân Thiết Phong đến đây thì không sao nhưng dẫn theo mẫu thân lại là chuyện khác.
Đại Lương Tự là nơi mà quyền thế rất ít có tác dụng.
Bây giờ, gã cũng đổ mồ hôi đầy đầu, sợ mẫu thân không chịu được dòng người tấp nập như thế, chờ một lát quay lại nội viện mới có thể khỏe hơn.
"Mẹ, nhất định phải bái lạy Phật ấn Minh Vương, đây là, đây đều là lời của Trưởng công chúa!"
"Mẹ của con cũng không phải đi chơi, đương nhiên phải vào vái rồi! Hoàn Hoàn, chúng ta đi vào!"
"Vâng!"
Nha hoàn dẫn lão phu nhân bước lên bậc thang tiến vào Phật ấn Minh Vương điện.
Một vài vị tăng nhân cũng tới đây chiếu cố một chút.
Dù nói là quyền quý cũng giống như bách tính vào đây thắp hương, nhưng quyền quý vẫn là quyền quý đấy.
Thiết Phong thở ra một hơi, lấy khăn lau mồ hôi trên trán.
Gã đang định đi vào thì chợt thấy lão tiên sinh lúc nãy cũng đang đứng trước bậc thang ngoài điện Phật ấn Minh Vương.
Khách hành hương xung quanh như thoi đưa nhưng chẳng có ai chạm vào người lão một góc.
Còn lão giả căn bản là đứng yên bất động, chỉ nhàn nhạt nhìn Kim Thân Đại Phật ở bên trong.
Thiết Phong có chút tò mò với khí độ đặc thù của người này, vô thức đi lại gần, nói với lão giả.
"Lão tiên sinh cũng tới Phật ấn Minh Vương Điện sao? Bên trong không đông lắm, chúng ta cùng vào bái lạy nhé?"
Lão giả quay đầu nhìn Thiết Phong, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
"Bái lạy lão ta á? Ha ha, quên đi!"
Nói xong, lão giả trực tiếp quay người, đi xuống bậc thang của đại điện, bước nhanh về phía Tây rồi rời đi.
Thiết Phong nhíu mày đứng tại chỗ cũ, nhìn lão giả rời đi mà trong đầu gã như đang suy nghĩ cái gì.
Dường như cũng từng có người đứng ở một nơi không khác nơi này lắm, cũng từng nói với gã như vậy.
P/S: Chương này up đột xuất, chúc mừng sinh nhật mynhchow nhé ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...