Dịch: VôMệnh
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Kế Duyên mở lá thư ra, quan sát cẩn thận rồi gấp lại vào bao thư.
"Xem chữ như thấy người, tay trái của Đỗ Hành có thể viết chữ lưu loát có lực như thế, đúng là kỳ nhân luyện võ. Dù chưa đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, nhưng không còn qua loa nữa rồi."
Cất thư tín của Đỗ Hành vào, Kế Duyên đọc thư của Doãn Thanh và Doãn Triệu Tiên lần nữa.
Nội dung trong thư của Doãn Thanh y như những gì hắn mường tượng, đa phần là miêu tả tình huống gần đây, cùng với một vài chuyện liên quan đến quá trình đọc sách ở bờ sông, đọc sách gì, có hiện tượng gì trên mặt nước... Nhưng cậu không hề đề cập gì đến "Đại Thanh Ngư" hay "Lão Quy". Lá thư này được viết gần đây nhất, khoảng nửa tháng trước.
Thư của Doãn Triệu Tiên lại viết vào cuối thu. Thật ra Uyển Châu và Kim Châu cách nhau không xa lắm, nhưng lá thư của Đỗ Hành đến đây cách biệt với thời gian khi y viết khá xa, tầm một tháng hơn. Bởi vì lộ trình thông thoáng không đồng nhất giữa các nơi, hơn nữa, Doãn Triệu Tiên là Tri phủ, nên tốc độ gửi tin mới chênh lệch nhiều đến thế.
Trong thư, thật hiếm thấy khi Doãn phu tử chia sẻ một vài chuyện phiền não với Kế Duyên. Y nói, dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng quan trường quả thật phức tạp hơn những gì mà y từng tưởng tượng. Từ trên xuống dưới, thậm chí nội trong một cái phủ nha, cũng có khá nhiều chuyện chó má nhức đầu diễn ra. Mấy vụ lươn lẹo hai mặt chỉ là bình thường, vì bọn thuộc hạ đúng là phường giá áo túi cơm. Trừ ăn uống ra, bọn chúng chẳng làm được gì cả, thế mà cứ hay làm càn. Nhưng hai năm nay, công phu tu dưỡng của y ngày càng ổn định dần, sắp đến trình độ muốn gì được nấy, bắt đầu chỉnh đốn Lệ Thuận phủ theo nề nếp.
Dĩ nhiên, kể khổ như thế không phải là điều quan trọng nhất mà Doãn Triệu Tiên muốn nhắn nhủ. Y đâu phải là kẻ nhàm chán đến thế. Tin tức trọng yếu nhất chính là: phu nhân nhà họ Doãn đã được xác định là có hỷ mạch, kiểm tra lại lần nữa đúng là như thế. Vì vậy, y liền đặc biệt viết lá thư này, để báo tin cho Kế Duyên và Doãn Thanh rõ.
Kế Duyên có một cảm giác rất kỳ diệu khi đọc được tin vui đến từ người bạn tốt của mình.
"Chuyện này... Không biết thằng nhóc Doãn Thanh đọc được thư của phụ thân mình sẽ có cảm giác như thế nào…"
Xem xong ba lá thư, Kế Duyên đứng ngẫm nghĩ một hồi trong đình viện, rồi ngẩng đầu nhìn mấy nhánh cây táo phủ đầy tuyết bên trên. Sau đó, hắn với tay về phía tàng táo sum xuê ấy.
"Xin một trái táo tươi."
Vừa dứt lời, bỗng một trái hỏa táo từ nhành cây trên đầu vừa vặn rơi xuống ngay lòng bàn tay của hắn.
Hiện tượng này hơi giống hiệu quả của nham thạch thành tro lúc trước. Quả hỏa táo trong lòng bàn tay cũng lành lạnh. Hắn có thể cảm nhận được một cỗ linh khí hệ hỏa cuồn cuộn bên trong quả này, dĩ nhiên, sức lửa cũng khá là ôn hòa.
Lấy hỏa táo xong, Kế Duyên bước vội về nhà, tìm ổ khóa để chốt cửa lại, rồi ra ngoài khóa luôn cửa viện. Mặc dù tỷ lệ có người tìm hắn cũng thấp, nhưng ít ra làm thế thì người ta sẽ biết hắn đã đi xa, không cần phải đứng chờ.
Xong xuôi mọi việc, Kế Duyên đứng trước cửa ngôi nhà, lấy một túi gấm từ trong áo ra, điểm ngón tay một cái, xem như để lại một lời nhắn. Sau đó, hắn tiện tay ném thẳng vào sân Cư An Tiểu Các. Vèo~ Túi nhỏ được buộc chặt ấy bay một vòng, tự treo lên trên đỉnh ngôi nhà chính.
Túi gấm đung đưa trên cửa. Trong lúc này, một tờ giấy dầu màu trắng bé tí khẽ khàng thò ra từ miệng hở của túi, ngó qua ngó lại bên ngoài, rồi lại thụt đầu vào.
Bên ngoài, Kế Duyên nhìn trước nhìn sau một hồi, không do dự nữa, dùng Chướng Nhãn pháp, rồi tung người đạp gió bay lên trời cao, cuối cùng cưỡi mây đi khỏi huyện Ninh An.
...
Kim Châu nằm chếch về hướng Tây Bắc của Kê Châu, cũng trong vị trí chính Bắc của Kinh Kỳ phủ. Xét về đường chim bay, từ Kê Châu đến Kinh Kỳ phủ có vẻ gần hơn, nhưng nếu người thường muốn đi từ Kê Châu đến Kim Châu chắc chắn phải xa hơn rất nhiều nếu đi bộ đến Kinh Kỳ phủ. Cũng do điều kiện đường xá quá kém, gập ghềnh khó đi, cũng chẳng thể tận dụng được đường thủy.
Kế Duyên bay đi, dù không chịu những hạn chế như khi đi bộ, nhưng cũng chẳng thuận buồm xuôi gió là mấy. Phi hành chừng ba, bốn canh giờ, dường như có gió to nổi lên từ phía chân trời, đôi khi có vòi rồng xuất hiện, khiến hắn vừa bay vừa phải đề phòng. Nếu chẳng vì tốc độ nhanh hơn, thậm chí hắn đi bộ càng thoải mái hơn khi bay trên này.
Ước chừng một canh giờ sau khi mặt trời lặn, Kế Duyên đã đặt chân đến Kim Châu khi trời tờ mờ tối. Hắn cảm nhận được nhiệt độ nơi này lạnh hơn Kê Châu rất nhiều.
Nơi đây chính là một châu nằm ở biên giới phía Bắc của Đại Trinh. Nếu nói về độ phồn vinh, nơi đây được xếp chót bảng trong nội bộ Đại Trinh. Nguyên nhân chủ yếu là do dân số thưa thớt. Dù thiên tai không nhiều, nhưng màu Đông và đầu mua Xuân có thời tiết khá khó chịu, gây khó khăn cho vụ mùa ở thời điểm này.
Nơi Kế Duyên đáp xuống là một thành trấn vô danh. Đầu tiên, là hắn không hề hỏi đường. Kế tiếp, hắn không hề gieo quẻ. Chỉ là, Kế Duyên dựa vào cảm giác của mình đối với khí cơ của quân cờ để tìm đến nơi này mà thôi.
Hắn đứng trước trấn mở to pháp nhãn để quan sát bên trong. Dù trông có vẻ đơn giản, nhưng ít ra cũng không thấy yêu khí tồn tại, nhưng xem ra không có quá nhiều hỏa khí. Hắn cứ có cảm giác như dạng đốt lửa nhưng thiếu củi châm, vì vậy càng phải lưu tâm hơn nữa.
Lý do không phải vì ít dân, dù chỉ có mỗi một người, cũng sẽ có khác biệt giữa hỏa khí phồn thịnh và ngược lại.
Huyện Đình Thủy này chỉ có một khách điếm cỡ nhỏ. Dù nơi đây được gọi là huyện, nhưng Kế Duyên chỉ xem nó như một thị trấn hơi to một tí mà thôi.
Tại khu vực được xem như tầng đón khách của nơi này, có vài căn phòng thượng hạng được thuê trong thời gian hơn nửa tháng. Người mướn chính là Đỗ Hành và một vài người bằng hữu hiệp khách của y.
Có một chuyện kỳ quái là, ba căn phòng thượng hạng ấy nối liền với nhau khi căn phòng chính giữa bị đục thủng hai vách gỗ. Nơi này đặt chín cái giường, cố gắng đẩy sát vào nhau. Trong phòng đốt hàng tá lò than liên tục, khiến không khí xung quanh vô cùng ấm áp.
Ở bên trong, Đỗ Hành đang ngồi ngay chính giữa với dáng vẻ vô cùng oai phong. Tay trái của y đang chống lên một thanh đao rời vỏ cắm xuống mặt đất. Dù y đang nhắm mắt, nhưng với dáng vẻ như thế, y có thể tùy thời mà ra tay bất cứ lúc nào.
Bên cạnh y, có ba tên trong bộ quần áo võ giả chốn giang hồ. Có người ngồi tại bàn trà, có kẻ xếp bằng luyện công dưới nền đất. Nhưng tất cả bọn họ đều có hơi hướng ở gần những người đang ngủ trên giường. Trong tất cả những kẻ đang nằm trên giường, có ba người vẫn khỏe khoắn, còn bốn người khác có mặt mày tái nhợt. Dù là đang ngủ, bọn họ vẫn ướt đẫm mồ hôi, cơ thể có xu hướng nhích gần đến nhau như đang chịu đựng một cơn rét buốt hành hạ.
... Cốc cốc cốc...
"Ai thế?"
Có tiếng gõ cửa vang lên, đột nhiên Đỗ Hành mở mắt ra, trong khi một vị võ giả cạnh bên quát hỏi.
"Khách quan, nước nóng nấu xong rồi, tiểu nhân mang vào trong nhé?"
Đó là giọng nói của tiểu nhị trong khách sạn.
Đỗ Hành nháy mắt ra hiệu với một người, kẻ đó bèn gật đầu rồi đứng dậy, mở cửa, quan sát người tiểu nhị này một cách cẩn thận rồi mới trả lời.
"Mang vào đi. Phải rồi, có tin tức gì mới không?"
Người tiểu nhị ngáp dài, nhìn vào phòng, rồi đáp.
"Mùa đông rét quá, có tin tức gì đâu. Tiểu nhân đoán là do tuyết rơi phủ kín đường xá, không có nhiều người qua lại."
"Ừm, ngươi đi lo chuyện của ngươi đi."
"Vâng ạ!"
Thấy rõ người tiểu nhị kia đi rồi, vị võ giả này mới đóng cửa lại.
"Đỗ đại hiệp, chúng ta đến đây lâu như vậy nhưng tình hình vẫn yên ắng, có lẽ đã qua khỏi chuyện này rồi."
Đỗ Hành nhìn người bằng hữu bên cạnh, chau mày, sau đó lắc đầu.
"Chưa chắc! Đừng để mất cảnh giác. Đối thủ của chúng ta lần này không phải chỉ là bọn bại hoại trong giang hồ, hơi sơ suất sẽ chịu cảnh vạn kiếp bất phục!"
"Ừ!” “Đúng vậy!"
Người kia phụ họa nhưng trong mắt lại càng sầu muộn hơn.
"Đúng là bị mùa đông trì hoãn, nếu không thì chúng ta đã đến phủ thành từ lâu rồi."
"Chẳng còn cách nào khác! Kim Châu đất rộng người thưa, đường xá gồ ghề, đây chỉ là huyện nhỏ trong các thành huyện mà thôi. Thậm chí còn không bằng mấy cái trấn lớn trong các huyện nữa, một cái miếu Thành Hoàng cũng không thấy!"
Không khí trong phòng cứ diễn ra bình thường là thế, đôi khi có một vài người mở câu trêu đùa.
"Gặp chuyện thế này, sau đó quay lại giang hồ cũng có cái mà kể. Đỗ đại hiệp, ta nhớ có điển cố về chuyện cao thủ trong Đỗ gia của huynh uống rượu trảm yêu, hình như chúng ta cũng không kém bao nhiêu nhỉ?"
Sự tích về Đỗ Dục Thiên say rượu trảm yêu cũng không hiếm lạ trên giang hồ. Dĩ nhiên, không mấy ai tin lắm, kể cả Đỗ Hành ngày xưa. Ấy thế mà, những người trong phòng lúc này lại muốn tin tưởng vào điều đó.
Đỗ Hành không trả lời, nhưng có kẻ khác tự giễu.
"Nhưng chúng ta đâu có giết được bọn yêu nghiệt đó."
Nói đến đây, chẳng biết người đàn ông này sợ hãi, hay nóng giận về thời điểm đó.
"Mẹ nó! Rõ ràng là chúng ta đã chặt đầu con yêu phụ đó, ai ngờ nó còn sống rồi tìm đến tận cửa. Bọn con nít đáng sợ kia cũng chẳng sứt mẻ gì, cuối cùng chỉ có mỗi Đỗ đại hiệp sử dụng đao khí điên cuồng chém nát một tên trong số đó. Giờ mà kể việc này ra, ai mà tin chứ?"
"Mà thứ ghê tởm nhất chính là loại độc dược này. Lý Thông Châu có võ công cao cường là thế, nhưng không thể nào ép ngược độc tố ra. Đã dùng hết mọi loại thuốc, thế mà càng khiến gã thoi thóp dần. Nếu không nhờ y và Đỗ đại hiệp tọa trấn, có lẽ chúng ta đã...Ài!"
Đỗ Hành vẫn lặng yên chống đao, ngồi đó, không hề lên tiếng.
"Đỗ huynh, huynh nói xem, liệu chúng ta thoát được không?"
Người vừa hỏi là một kẻ mắt thâm quầng, trông vô cùng mệt mỏi, y như Đỗ Hành vậy. Y vừa lên tiếng, cả căn phòng bỗng yên tĩnh hẳn đi.
Đỗ Hành nhìn kẻ này, rồi nhìn xung quanh.
"Chắc chắn có thể! Chúng ta đã gửi nhiều lá thư đi, sẽ có người đến giúp thôi mà!"
"Nhưng tình hình tại Kim Châu... sau mùa đông, những thứ kia có lẽ không ra ngoài được, nhưng trước mùa đông thì..."
Người võ giả này không nói nữa, vì mọi người đều hiểu rằng, bọn họ chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng trước khi đông đến. Cứ luôn chăm chăm trị thương cho đồng bạn, nào ngờ mùa đông ập tới, tình hình bỗng quỷ dị hẳn lên. Hơn nữa, cứ nghĩ mấy huynh đệ bị thương sắp khỏi, ai ngờ thương thế trở nặng.
"Không sao đâu!"
Đỗ Hành quát khẽ, cổ vũ tinh thần mọi người.
"Ta từng nhận được tin từ Ngụy gia, bảo rằng có một vị cao nhân hàng trưởng bối dạo chơi nhân gian lâu nay vừa về đến nhà, bảo ta đến chào hỏi. Lúc ấy, ta đang bên ngoài nên khó mà quay lại. Nhưng trước khi đông đến, ta có viết thư cho người ấy, chỉ cần vị sư trưởng đó nhận được tin..."
... Lạch cạch lạch cạch lạch cạch...
Từng âm thanh nho nhỏ vang lên, cắt ngang lời của Đỗ Hành. Những vị võ giả trong phòng bèn ngẩng đầu lên theo bản năng.
Một người trong nhóm nổi da gà toàn thân, chỉ tay lên trên, nói nhỏ:
"Nóc... phòng..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...