Dịch: Cá Mòi
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
"Tôn hạ chắc chắn không phải Thanh Tùng Đạo Nhân. Ta hiểu rất rõ căn nguyên của Tề Tuyên, gã chẳng qua là một vị đạo sĩ coi bói kém cỏi mà thôi."
Sở Minh Tài nheo mắt nói.
Hiển nhiên đối phương đang chờ mình tới cửa, càng không biết đã để mắt tới mình từ khi nào. Dù sao loại phàm nhân như Hoàng Hưng Nghiệp thì không thể nào mời người trước mắt đến được.
Người này biến thành bộ dáng của Thanh Tùng Đạo Nhân, không biết đã bắt đầu bố cục này từ lúc nào, nói không chừng trước đây một khoảng thời gian dài, người lang thang coi bói ở huyện Đông Nhạc không phải Thanh Tùng Đạo Nhân thật sự mà chính là vị này.
Nhưng người này không có động thủ trước, ắt có lời muốn nói.
Kế Duyên cũng đang tính toán trong lòng mình nên nói ra sao.
"Tôn hạ cũng không phải Sở Minh Tài mà, chuyện đã rành rành ra đó thì đừng nói nữa. Nếu thuận tiện thì ngươi không ngại đến nơi khác để nói chuyện chứ?"
Bụng Sở Minh Tài phát ra âm thanh "lộc cộc" rất nhỏ, như có thứ gì đang khuấy đảo bên trong. Ánh mắt y vô tình mà hữu ý liếc nhìn Hoàng Hưng Nghiệp.
Bản thân Hoàng Hưng Nghiệp lúc đầu còn thấy mơ hồ, nhưng rốt cuộc gã vẫn là người thông minh. Từ hai câu giao lưu đơn giản của Kế Duyên và Sở Minh Tài liền cảm thấy không ổn, nhất là bây giờ càng thấy có một cơn rùng mình ớn lạnh.
Tay trái đặt ở sau lưng của Kế Duyên đã mướt mồ hôi nhưng tay phải vẫn kiên cường vươn ra, mơ hồ chặn hướng Hoàng Hưng Nghiệp.
"Ta biết rằng "Nhân Thân Thần" này cực kỳ hiếm có, nhưng không ngờ rằng ngay cả Chân Ma cũng dòm ngó. Nhưng có ta ở đây, tôn hạ vẫn không nên có chủ ý này. Chúng ta động thủ thì đào sâu toàn bộ ba thước đất Mậu Tiền Trấn này, thậm chí là huyện Đông Nhạc vẫn còn ít đấy."
Ông...
Thanh Đằng Kiếm phía sau lưng hắn vang lên tiếng ong ong. Vài chữ to trong hàng chữ "Linh Dựng Thanh Đằng Tàng Phong Vạn Trượng" trên vỏ kiếm bỗng mơ hồ nhạt đi, nhưng chữ "Phong" thì hiện ra hào quang.
"Ô...Ô..."
Gió mát nhẹ thổi bên trong phòng tiếp khách của nhà họ Hoàng. Hoàng Hưng Nghiệp và mấy thị nữ theo hầu chợt cảm thấy hô hấp khó khăn. Mà trong mắt Sở Minh Tài, sau lưng Kế Duyên phảng phất hiện lên kiếm quang vạn trượng, sau một cái nháy mắt lại chẳng thấy gì nữa.
"Ta đang nghĩ vì sao Hoàng Hưng Nghiệp này có thể thai nghén được "Nhân Thân Thần", nào ngờ phía sau ẩn giấu một vị Chân Tiên, ha ha ha... Tôn hạ nói đúng, chúng ta động thủ thì chẳng ai được lợi gì. Không biết có chỗ nào thuận tiện cho hai ta trò chuyện?"
Cho đến bây giờ, hai bên đều vô cùng kiềm chế, ngay cả dưới tình huống Tiên Ma không đội trời chung mà hai người vẫn dùng danh xưng tôn kính với nhau.
Kế Duyên cực kỳ kiêng kị Chân Ma, dù hắn có tiên kiếm bên mình nhưng tình hình vẫn mười phần nguy hiểm. Sở Minh Tài cũng rất kiêng kị Kế Duyên, y cảm thấy lo lắng rằng mình ở ngoài sáng còn đối phương ở trong tối.
"Nhất định phải giả bộ!"
Nghĩ đến chuyện này, Kế Duyên đột nhiên có ý tưởng.
"Ha ha, ngươi và ta không thể tin tưởng nhau, chắc chắn không muốn cách Hoàng Hưng Nghiệp quá xa. Muốn tìm được nơi trò chuyện thì chỉ có thể hỏi một người phù hợp..."
Nói tới đây, Kế Duyên cố gắng không kích thích đối phương, động tác nâng chân lên nhẹ nhàng, rồi đạp mạnh xuống mặt đất.
"Thổ Địa mau tới đây!"
Trong bóng tối mờ mờ, một làn khói bốc lên cao, Thổ Địa Gia được triệu hoán, xoay tròn xuất hiện.
Sở Minh Tài ánh mắt ngưng tụ. Đây là "Câu thần" hàng thật giá thật, vả lại còn được vận dụng tới mức nhẹ nhàng như thế, lại không có tản ra bao nhiêu pháp lực, rõ ràng là cảnh giới "Ngôn xuất pháp tùy"*. Trong lòng y đã có chút bồn chồn, không thể không suy nghĩ biện pháp thoát thân an toàn.
(*) Nói sao làm vậy
Thổ Địa Công vừa xuất hiện từ trong làn khói đã ngay lập tức khom người thi lễ với Kế Duyên.
"Tiểu thần bái kiến thượng tiên, vật tà dị kia không xuất hiện ở Mậu Tiền Trấn, tiểu thần ngày..."
Thổ Địa Công nói được nửa câu thì cứng đờ cả người. Câu nói "ngày đêm giám sát không chút lười biếng" kẹt cứng trong cổ họng. Rốt cục lão cũng phát hiện ra Sở Minh Tài đứng trước mặt "Thượng tiên".
Dưới bầu không khí căng thẳng này, mặc dù Kế Duyên biết là do Thổ Địa Công hoảng sợ, nhưng nghe được câu cuối của lão vẫn có cảm giác vui vẻ thuộc về kiếp trước, khiến hắn không khỏi bật cười.
"Muốn tìm địa phương phù hợp trong Mậu Tiền Trấn này thì hỏi thổ địa là tốt nhất. Thổ Địa Công, có chỗ nào thanh tĩnh, phù hợp để chúng ta nói chuyện không?"
Thổ Địa Công hít thở thông suốt, hết nhìn Sở Minh Tài rồi lại nhìn Kế Duyên. Lão nhạy bén phát giác được ma vật kia không đơn giản, nếu không thượng tiên cần gì phải nói nhảm với đối phương.
Nhưng vì có thượng tiên bên cạnh nên Thổ Địa Công cũng khá bình tĩnh, ít nhất thượng tiên còn vừa nói vừa cười, còn nhân vật đối diện kia thì không dám thả một cái rắm.
"Thưa thượng tiên, không bằng chúng ta đến phủ trong miếu thổ địa của ta, mặc dù đơn sơ nhưng sẽ không có phàm nhân xuất hiện và không có quỷ sai Âm Ti quấy rầy."
Miếu phủ không phải là miếu mà là phủ thổ địa nằm dưới miếu.
Kế Duyên nhìn Sở Minh Tài.
"Ý tôn hạ như thế nào?"
Sở Minh Tài không ngừng suy tư trong lòng, ánh mắt lấp lóe.
"Thổ Địa Thần này do ngươi gọi đến, địa phương cũng do lão chọn, chưa chắc không phải do tôn hạ sớm quyết định. Một Thổ Địa nho nhỏ làm sao dám nói không với Chân Tiên. Ta vốn là ma, lấy ác độ người, phủ thổ địa kia ta không đi, chuyển sang nơi khác đi."
Lời này vừa thoải mái vừa hợp lý, nhưng dưới góc nhìn của Kế Duyên thì khó tránh khỏi một từ "Chột dạ", điều này làm dũng khí của người nào đó họ Kế tăng thêm không ít.
Ngươi không vững dạ càng tốt! Mặc dù ta cũng không tự tin, nhưng mà ngươi không biết nha!
"Như vậy không bằng tôn hạ chọn vị trí đi, dù sao ta nơi nào cũng được, miễn là ở trong Mậu Tiền Trấn."
"Vậy thì ở phủ họ Hoàng này đi!"
Sở Minh Tài ngồi xuống.
Hoàng Hưng Nghiệp đổ mồ hôi lạnh, không dám cử động chút nào. Gã nhìn về phía "Thanh Tùng đạo trưởng" xin giúp đỡ. Mặc dù trong lúc nói chuyện có vẻ như đây không phải Thanh Tùng đạo trưởng thật, nhưng ít ra vẫn ở bên phe mình.
Sự yếu ớt của Sở Minh Tài vừa nãy khiến Kế Duyên càng dám phát huy một tí.
"Được, Hoàng phủ thì Hoàng phủ. Để ngăn ngừa có người quấy rầy, chúng ta làm vậy đi, Thổ Địa Công, lão đưa Hoàng Hưng Nghiệp và tất cả tôi tớ tạp dịch của Hoàng phủ đi đi."
Nói xong câu này, hắn chủ động đi về phía Hoàng Hưng Nghiệp. Hắn không thể cho gã một ánh mắt an tâm, nhưng động tác khẽ vuốt cằm nhìn gã vẫn khiến Hoàng Hưng Nghiệp trong lòng bớt lo lắng rất nhiều.
"Lĩnh pháp chỉ!"
Thổ Địa Công không dám thất lễ. Sau khi lĩnh mệnh lệnh, lão liền đến bên người Hoàng Hưng Nghiệp, đập cây gậy dây leo một cái rồi biến mất cùng với gã. Các nha hoàn, tạp dịch của nhà họ Hoàng cũng lần lượt từng người biến mất.
Toàn bộ quá trình này, Kế Duyên chỉ một mực mỉm cười nhìn phòng khách, không hề nhìn Sở Minh Tài. Mà đối phương thì híp mắt ngồi yên, ngầm cho phép động tác của Thổ Địa Công.
Cho đến khi tất cả mọi người trong Hoàng phủ biến mất thì chữ viết trên vỏ Thanh Đằng Kiếm mới nhạt xuống, khôi phục bình tĩnh.
Sở Minh Tài không thay đổi sắc mặt, nhưng trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trong nháy mắt vừa rồi, y đã chuẩn bị sẵn sàng. Y rất nghi ngờ sau khi tất cả phàm nhân được đưa đi thì vị bên cạnh sẽ lập tức động thủ, may mà là do mình đa nghi.
Kế Duyên sắp xếp lại ngôn ngữ trong lòng, và cử động một cách thiện ý. Hắn ngồi tại vị trí vốn dĩ của Hoàng Hưng Nghiệp, nhấc ấm trà lên rót cho Sở Minh Tài một chén, sau đó lấy một cái chén mới trên khay trà, rót cho mình một chén rồi mới mở miệng.
"Nói thật, ngoại trừ Ngọc Hoài Sơn và Thông Thiên giang, nhìn thấy tôn hạ trong cảnh nội nước Đại Trinh cũng làm ta giật cả mình."
Sở Minh Tài đương nhiên sẽ không cho rằng việc đối phương châm trà cho mình là yếu thế, người tu hành đạo diệu rất tùy tính, đôi khi còn hành động kỳ lạ hơn cả ma đầu.
"Nhìn thấy tôn hạ, ta cũng bị dọa cho sợ hãi! Thoạt nhìn có rất nhiều người tới Đại Trinh tham gia náo nhiệt, ngay cả Chân Tiên cũng tới!"
Sở Minh Tài uống một hớp trà và châm chọc một câu.
Người người đều nói Đạo Diệu Chân Tiên ý đạo sâu xa, khó mà động dục niệm ở nhân gian, nhưng chẳng phải bây giờ hắn đã tới rồi sao? Dù vậy, Sở Minh Tài cũng chỉ dám châm chọc trên mặt chữ một chút mà không dám làm quá mức.
Chỉ mới tiếp xúc đơn giản một chút, y đã biết luận tu vi luận đạo hạnh thì mình kém hơn rất nhiều, càng không nói đến thanh tiên kiếm có linh tính không hề tầm thường treo phía sau lưng, lực lượng sát phạt không phải là chuyện nhỏ.
Kế Duyên đương nhiên nghe được ý tứ châm chọc bên trong lời nói của Sở Minh Tài, nhưng hắn càng quan tâm hơn đến tin tức trong lời nói của y. Đến tham gia náo nhiệt? Đại Trinh có chuyện gì náo nhiệt sao? Lão Long có biết gì không?
"Sở tiên sinh hiểu lầm rồi, kẻ hèn này vốn là người của quốc thổ Đại Trinh, đương nhiên khi đó vẫn chưa gọi là Đại Trinh, nhưng xác thực kẻ hèn này không đến từ bên ngoài."
"Hả?"
Sở Minh Tài quay đầu nhìn Kế Duyên một chút.
"Bên trong cảnh nội Đại Trinh ngoại trừ một đầu Chân Long, thế mà còn có Chân Tiên như tôn hạ hay sao? Lão Long kia không biết sao?"
Kế Duyên nhìn y với một biểu cảm vừa kỳ quái vừa chân thành.
"Cho dù Ứng lão tiên sinh biết thì sao, chẳng lẽ lão lại phao tin ồn ào cho người khác biết? Ta là bạn cũ của nhất mạch Thông Thiên giang, Long Tử, Long Nữ đều phải gọi ta một tiếng "thúc thúc" đấy!"
Đây là lời nói thật, cho nên Kế Duyên nói ra mà không có chút áp lực nào. Hắn nghe được Sở Minh Tài vô thức nuốt nước miếng. Đây hoàn toàn là phản ứng bản năng trước kia của thân thể này, đã kiềm chế rất tốt rồi.
Phần lớn Tiên và Yêu không ưa nhau, Sở Minh Tài thật sự không nghĩ đến chuyện hai nhà này quen nhau, chẳng lẽ là giả?
Sau đó, Kế Duyên nói thêm một câu.
"Trước đó vài ngày, ta truyền thư cho Thông Thiên giang, bảo rằng ta đang ở huyện Đông Nhạc. Với tính cách của lão Long kia, nói không chừng chẳng mấy chốc lão sẽ đến tìm ta, ha ha."
Câu nói này của Kế Duyên vừa trình bày một sự thật, vừa mơ hồ uy hiếp, rốt cuộc cũng giúp hắn nhìn thấy phản ứng của người bên cạnh, ma khí bên trong thân thể y rung chuyển một chút.
Mặc dù y khá kiềm chế nên người khác chưa hẳn đã nhìn ra được, nhưng với đôi mắt hiện đang mở to chịu đựng đau đớn của Kế Duyên, một sơ hở nhỏ cũng được pháp nhãn nắm rõ.
Nhưng hiện tại trong lòng Kế Duyên như mèo cào, hắn rất muốn biết "tham gia náo nhiệt" mà Chân Ma nhắc đến là gì, nghe giống như một sự tình gì đó đặc biệt xảy ra bên trong Đại Trinh.
Sắc trời bỗng nhiên tối sầm, nhưng không phải do trời sắp tối mà là do mây đen hội tụ.
"Ầm ầm... ngang hống..."
Trong tiếng sấm nổ mơ hồ xen lẫn một tiếng long ngâm mịt mờ, bách tính bình thường không nghe được, nhưng sắc mặt cả Kế Duyên cả Sở Minh Tài đều thay đổi. Hai hàng lông mày của Kế Duyên hiện ra sự vui mừng, còn kẻ kia thì vẻ mặt cực kỳ khó coi, muốn giả tạo cũng không giả được nữa.
‘Ứng lão gia đúng là trợ công tốt!’
Trong lòng hắn không nhịn được mà lớn tiếng khen hay, đến sớm vẫn không bằng đến đúng lúc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...