Trần Thư Nhiễm đóng cửa lại, cô đứng cách Tôn Thanh Viễn một mét, sự buồn bực khi vừa nãy phải đối mặt với Trần Tề Đông bỗng nhiên bị quét sạch hết đi.
Vì tức giận nên trái tim Trần Thư Nhiễm đang còn đập thình thịch, cô hít sâu một hơi để cố gắng ổn định lại tâm trạng, nhưng nhịp tim lại càng ngày càng nhanh.
Chẳng mấy chốc, cô nhận ra, trái tim mình nhảy lên điên cuồng không chỉ vì tức giận mà cũng vì bối rối.
Vừa rồi, khi đối mặt với Trần Tề Đông, cô nói ra hai chữ “chia tay” rất tùy tiện, Trần Thư Nhiễm bèn cho rằng chia tay với anh là chuyện vô cùng dễ dàng.
Nhưng bây giờ, khi trông thấy dáng vẻ này Tôn Thanh Viễn, cô cảm thấy trái tim và dạ dày của mình đều bị nhéo đến phát đau, phổi thì như bị người ta bóp đi và mất hết không khí, lồng ngực vô cùng khó chịu.
“Anh nghe thấy hết rồi à?” Trần Thư Nhiễm nhẹ giọng hỏi anh.
“Nghe thấy rồi.” Giọng nói của Tôn Thanh Viễn hơi khàn đi, khi nhìn thấy Trần Thư Nhiễm đi tới, theo bản năng, anh muốn đưa tay nhận lấy chiếc túi trên vai cô: “Lên xe trước đã, em đi làm trễ rồi.”
Trần Thư Nhiễm nghiêng người né tránh tay của anh, bước nhanh đi về phía ghế phụ.
Tôn Thanh Viễn thấy cô né tránh mình thì có chút luống cuống.
Sau khi đứng sửng sốt tại chỗ hai giây, anh nhanh chóng bước qua lái xe.
Không khí trong xe ngột ngạt, Tôn Thanh Viễn tập trung lái xe không nói lời nào, Trần Thư Nhiễm cũng không biết làm thế nào để mở miệng.
Thật ra, vừa nãy cô nói với Trần Tề Đông là bọn họ đã chia tay chỉ vì muốn chọc tức ông ta, nhưng ở một mức độ nào đó, những lời nói ấy cũng là tiếng lòng của cô.
Bất kể là lần bạn học tụ họp, hay là lần ở bữa tiệc từ thiện, Trần Thư Nhiễm chưa bao giờ phủ nhận mình chỉ là “thấy sắc nổi lòng tham” với anh mà thôi, hơn nữa, cô vẫn luôn thừa nhận mối quan hệ của họ sẽ không dài lâu được.
Chơi đùa mà thôi, mặc dù nghe lời này cực kỳ xấu xa, nhưng khi đặt ở xung quanh Trần Thư Nhiễm thì nó lại không thể bình thường hơn được nữa.
Gia đình mọi người đều làm ăn, phần lớn hôn nhân của con cái đều phải suy tính vì gia tộc, không phải là chuyện mà họ có thể làm theo ý mình.
Với mấy người yêu cũ kia, cô cũng ôm thái độ này, bọn họ cũng như thế với cô.
Trần Thư Nhiễm luôn cảm thấy Tôn Thanh Viễn không khác những người bạn trai cũ của cô là bao, dù cho anh là người nhà họ Tôn, dù cho anh tốt hơn tất cả những người đàn ông mà Trần Tề Đông tìm kiếm, thì cô cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ tiến thêm một bước nào đó – trên mức người yêu với anh.
Khi ngày đó đến thật, vì sao cô lại khó chịu đến thế vậy nhỉ…
Tòa nhà công ty ở gần ngay trước mắt, Trần Thư Nhiễm không chờ đợi nổi nữa, cô chỉ muốn xuống xe ngay, cô sợ Tôn Thanh Viễn sẽ truy hỏi cô chuyện vừa rồi, vậy thì cô lại phải nói thẳng ra hai chữ “chia tay” với anh.
Cô thà rằng Tôn Thanh Viễn không hỏi gì cả, hai người ăn ý mỗi người một ngả.
Sau khi xe dừng hẳn, Tôn Thanh Viễn vẫn không mở khóa cửa xe.
Trần Thư Nhiễm cố gắng để cảm xúc của mình nghe như không có gợn sóng nào, cố gắng vờ giống như mấy lần chia tay trước: “Vừa rồi anh cũng nghe thấy lời em nói với bố em rồi đó, hai chúng ta dừng lại ở đây thôi.”
Cô nắm chặt tay lại, móng tay bấm chặt vào thịt mềm trong lòng bàn tay.
Không nghe thấy Tôn Thanh Viễn đáp lời, Trần Thư Nhiễm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, cô chỉ nhìn một cái rồi dời ánh mắt đi ngay, không hề động đậy gì mà nhìn thẳng về phía trước.
“Nghe thấy rồi.” Tôn Thanh Viễn cởi dây an toàn, lại cởi nút áo trên cùng của áo sơ mi.
Anh hít thở không thoải mái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nhìn cô.
“Bố em không tìm được con rể tốt hơn anh, anh sẽ nghĩ cách về chuyện hạng mục, ông ấy muốn gì nữa thì anh đều…”
“Tôn Thanh Viễn anh có bị dở hơi không vậy?” Trần Thư Nhiễm không nhịn được mà ngắt lời anh, giọng nói cũng cao hơn: “Anh tiêu tiền như nước đấy à? Hay là mang tinh thần giúp đỡ người nghèo? Hay là anh cảm thấy, dù sao thì bố em cũng muốn bán con gái, anh có thể ra giá cao hơn những người khác?”
Tôn Thanh Viễn nghiêng đầu nhìn cô, anh nhíu mày: “Em có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Mua bán cái gì.
Bố em muốn tiền, muốn chuyện làm ăn, nhà anh có thể cho được, anh thích em, anh muốn cưới em, chuyện này đâu có gì xung đột với nhau? Chẳng phải tất cả đều vui vẻ hay sao?”
“Vấn đề là em chưa từng muốn kết hôn với anh, càng sẽ không kết hôn với anh khi biết rõ bố em muốn hút máu nhà anh.” Trần Thư Nhiễm nhìn thấy khuôn mặt anh chỉ toàn là sự khó hiểu thì đột nhiên không còn chút sức lực nào: “Hoặc là anh về nhà hỏi thử xem, hỏi bố mẹ anh, ông nội anh xem họ có đồng ý cho hai chúng ta ở bên nhau không.”
“Em sẽ đọc cho anh nghe tin nhắn bố em vừa gửi, nghe nói Chủ tịch Lưu có ý muốn để con gái đi xem mắt với nhà họ Tôn, con phải quay lại với nó, nếu không thì thành thích làm ăn của công ty trong sáu tháng cuối năm sẽ đáng lo ngại lắm.”
Trần Tề Đông không chỉ nhắc đến vị Chủ tịch Lưu này một lần, quy mô công ty cụ thể thì Trần Thư Nhiễm không biết rõ, nhưng nhìn vẻ mặt của Trần Tề Đông khi nhắc đến ông ta thì có thể thấy được rằng, chắc chắn nhà mình thua xa ông ta mấy con phố.
“Thành tích năm nay của ông ấy đáng lo, muốn em gả cho anh.
Sang năm sẽ có thể vì thành tích đáng lo mà sẽ bảo em lấy lòng anh để lấy được hạng mục.
Năm sau nữa, cũng vì thành tích đáng lo, bảo em sinh chắt trai trưởng cho nhà anh, năm sau nữa, có thể là sẽ ép em sinh đôi cho anh.” Trong mắt Trần Tề Đông, chỉ cần cô gả vào nhà họ Tề thì sau này ông ta sẽ có cây rụng tiền.
“Nếu ngày nào đó anh vượt qua giới hạn bạo lực gia đình, ông ấy cũng sẽ ép em không được phép em ly hôn với anh, anh có tin không?”
“Anh sẽ không…” Tôn Thanh Viễn cảm thấy cô đang nghĩ nhiều quá: “Hai chúng ta yêu nhau, không phải thế là được rồi sao? Giống như chú nhỏ vậy.”
“Không được, Ninh Ninh thì khác, bố mẹ cậu ấy không giống bố em, anh và chú nhỏ của anh cũng khác nhau.”
Bố mẹ của Giang Vãn Ninh là sức mạnh của cô ấy, nhưng Trần Tề Đông thì không.
Từ nhỏ Trần Thư Nhiễm đã biết rõ vị trí của mình trong lòng bố mình thấp hơn công ty và sự nghiệp của ông ta nhiều, cô không muốn làm thẻ đánh cược của Trần Tề Đông.
Nhưng nếu như cô nhất định phải làm thẻ đánh cược, thì ít nhất, người cô lợi dụng không thể là người cô thật lòng thích.
Cô nhanh chóng xuống xe rời đi, chạy chậm về công ty.
Điều khiến Trần Thư Nhiễm hối hận nhất chính là cô không quyết định độc lập vào năm cô tốt nghiệp đại học, khi đó cô luôn cảm thấy tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau.
Cô cảm thấy hôn nhân bị người nhà khống chế cũng không sao cả, cho nên, mấy năm qua cô luôn yên tâm thoải mái cầm tiền của Trần Tề Đông mà tiêu xài.
Có một lần cô cảm thấy mình đã mất đi năng lực kiếm tiền và sống độc lập, cũng có một lần muốn mà cứ bị ông ta sắp xếp như vậy, làm một đứa con nhà giàu phá của, kết hôn rồi lại làm một phu nhân nhà giàu phá của.
Nhưng một năm gần đây, Trần Thư Nhiễm mới nhận thức được suy nghĩ của cô ngu xuẩn đến mức nào, bị chuyển từ cái lồng này sang cái lồng khác, thật đáng buồn thay.
Cô chỉ hận mình nhìn thấu mọi chuyện quá muộn màng, không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích sớm hơn một chút.
…
Sau khi Tôn Thanh Viễn về đến nhà thì nhìn thấy xe của Văn Thiệu ở trong sân, anh lập tức đi lên lầu, ở trong phòng sách, anh thổ lộ hết toàn bộ mọi tủi thân mà hôm nay mình phải chịu.
“Chú nhỏ, cháu không biết cháu đã làm sai điều gì nữa.”
Văn Thiệu ghét bỏ ném túi giấy ăn qua: “Cháu không sai, chỉ là cô ấy không có cảm giác an toàn, ở một mức độ nào đó cũng là vì yêu cháu nên không muốn làm liên lụy cháu.”
“Cháu không quan tâm đến việc bị cô ấy liên lụy…”
“Cô ấy cảm thấy bố của cô ấy có được quá nhiều lợi ích từ nhà chúng ta, có thể sẽ khiến cô ấy không ngẩng đầu lên được trong mối quan hệ của cả hai.”
“Vậy thì phải làm sao đây ạ?” Tôn Thanh Viễn trông mong nhìn anh ấy: “Chú nhỏ, thím nhỏ sẽ không nghĩ như thế sao? Công ty nhà thím cũng được ông nội cứu mà.”
“Bố của cô ấy đã từng đề cập đến việc muốn chuyển nhượng cổ phần cho chú, chú không đồng ý.”
Tôn Thanh Viễn hơi kinh ngạc: “Đây không phải được xem là sính lễ hay sao? Vì sao chú còn muốn trả lại cổ phần?”
Văn Thiệu liếc nhìn anh một cái, Tôn Thanh Viễn quả thật là người cháu trai ngây thơ nhất của anh ấy, có lẽ ngay cả Tôn Sùng cũng có nhiều suy nghĩ hơn anh.
“Thời cổ đại phải dùng tam thư lục lễ cưới hỏi đàng hoàng, sau khi người phụ nữ được gả vào thì phải theo họ chồng, cho nên phải cho nhà mẹ đẻ một số tiền.
Bây giờ nam nữ yêu đương tự do, rất nhiều gia đình đã không còn chú trọng đến lễ hỏi nữa, vợ chồng hai bên bình đẳng, ăn Tết cũng là ai về nhà nấy ăn.
Cháu nói những lời đó với Trần Thư Nhiễm, cô ấy thấy không thoải mái là bình thường, cô ấy thích cháu nên mới để ý đến những chuyện vụn vặt.”
“Cháu không có ý đó…” Tôn Thanh Viễn chưa bao giờ có ý không tôn trọng cô.
Văn Thiệu đóng máy tính lại, nhìn thấy dáng vẻ cứng đầu cứng cổ này của anh thì cũng mất hết tâm tư làm việc.
Anh ấy nhớ tới lời Giang Vãn Ninh nói vào hôm tiệc từ thiện, cô ấy nói cô ấy sợ Tôn Thanh Viễn sẽ khóc chạy về nói là bản thân sẽ không tin vào tình yêu nữa…
Văn Thiệu thấy Tôn Thanh Viễn đang lau mũi, đột nhiên hỏi anh: “Cháu còn tin vào tình yêu không?”
“Gì ạ?” Tôn Thanh Viễn sửng sốt: “Chú sẽ không khuyên cháu chia tay đấy chứ?”
“Không có.” Văn Thiệu có chút xấu hổ, anh ấy cảm thấy mạch suy nghĩ gần đây của mình đã trở nên kỳ quái, có thể là vì đã ở bên Giang Vãn Ninh quá lâu.
“Vậy cháu phải làm sao đây chú?” Tôn Thanh Viễn nhìn anh ấy một cách thành thật: “Chú nhỏ, cháu thật sự rất thích cô ấy.”
Văn Thiệu nhíu mày: “Nói với chú làm gì? Chú đâu phải là bố cháu.”
“Được, cháu biết rồi, cháu sẽ đi tìm bố cháu.” Tôn Thanh Viễn đứng bật dậy: “Cháu nhớ ra rồi, cô ấy bảo cháu hỏi bố mẹ và ông nội xem có đồng ý cho tụi cháu bên nhau không, cháu đi hỏi ngay.”
Văn Thiệu: “…”
“Chú nhỏ? Chú nhìn cháu như thế làm gì?” Tôn Thanh Viễn cảm thấy ánh mắt của anh ấy trông rất kỳ lạ.
“Không có gì.” Văn Thiệu chỉ vào cửa phòng sách, thúc giục anh: “Cháu mau đi đi, chú phải gọi video với Ninh Ninh rồi.”
Tôn Thanh Viễn tràn đầy ý chí chiến đấu ngay, sau khi anh ra khỏi nhà thì đi thẳng đến công ty, không đợi thư ký gọi điện thông báo là đã hùng hổ vọt vào văn phòng của Tôn Tung Thành.
“Bố ơi, bạn gái của con muốn chia tay con, bố giúp con nghĩ cách đi.”
…
Tối đó, kho Trần Thư Nhiễm đi ra khỏi công ty thì nhận được cuộc gọi từ thư ký của Tôn Tung Thành, hẹn cô ăn cơm ở một nhà hàng nổi tiếng trên mạng nào đó.
Trần Thư Nhiễm lập tức chạy tới, nhìn thấy nhà hàng mỗi ngày đều phải xếp hàng lấy số mà nay lại trống trơn.
Trước chiến bàn vuông, ở giữa là một người đàn ông trung niên đang ngồi, cúi đầu cầm thìa, nghiên cứu món ngọt thương hiệu của bọn họ xem phải ăn thế nào.
“Tổng giám đốc Tôn.” Trần Thư Nhiễm bước nhanh qua, lễ phép vươn tay với ông: “Chào chú, cháu tên là Trần Thư Nhiễm.”
“Ngồi đi, đừng khách sáo.” Tôn Tung Thành gọi nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên.
Ông chỉ vào món ngọt trước mặt: “Món này…”
Trần Thư Nhiễm cầm thìa lên đập vỡ lớp đường phía trên sau đó đưa cho ông, suy nghĩ một chút rồi dặn dò một câu: “Răng của chú không tốt nên chú ăn ít một chút thôi ạ.”
Tôn Tung Thành nếm thử một miếng rồi đặt thìa xuống ngay, nhai lớp đường giòn đó hai cái đúng thật là sẽ đau răng.
“Cháu biết hôm nay chú gọi cháu tới là muốn nói gì chứ?”
Trần Thư Nhiễm cười gật đầu: “Biết đại khái ạ.”
Đơn giản là cho cô một số tiền, muốn cô rời xa Tôn Thanh Viễn.
Chỉ có điều, chuyện khiến Trần Thư Nhiễm thấy hơi kinh ngạc là, chuyện này thường sẽ do mẹ của nhà trai ra mặt.
“Cháu là đứa trẻ tốt, A Viễn nói hết với chú rồi, A Thiệu cũng đã gọi điện thoại cho chú.
Bà xã đã giải thích cho chú nên chú cũng hiểu được suy nghĩ của cháu, cái nhìn về dòng dõi của nhà chú không quan trọng đến thế, con gái tự mình cố gắng vươn lên là rất tốt, nhưng cũng không thể vì quá “tự mình cố gắng” mà ngay cả bạn trai cũng không cần được.”
Trần Thư Nhiễm phản ứng hết mất mấy giây nhưng không dám tùy tiện mở miệng.
Có điều, qua giọng nói của ông thì thấy, hình như không phải là bảo cô và Tôn Thanh Viễn chia tay thì phải?
“Chú hy vọng cháu sẽ cân nhắc mối quan hệ với A Viễn một cách thận trọng, buổi chiều hôm nay, nó chạy tới chỗ chú với nước mắt nước mũi tèm lem đã dọa cho chú mơ hồ luôn.”
Trong ấn tượng của Tôn Tung Thành, hình như đó là lần đầu tiên Tôn Thanh Viễn khóc thảm đến vậy sau lần thi rớt đại học.
“Nó biết chú muốn mời cháu ăn cơm nên cứ nói là cháu thích đồ ăn của nhà hàng này, bảo chú đặt chỗ ở đây đi.” Tôn Tung Thành nghe thư ký nói nhà hàng này đông người, sợ người ngoài nhìn thấy một cô gái như cô và ông cùng nhau ăn cơm thì sẽ bị chỉ trích nên đã đặt bao hết.
“Anh ấy cũng nói với chú rồi đó, bố cháu…”
Tôn Tung Thành ra hiệu cho cô ăn chút đồ ăn lót dạ trước, sau khi thấy cô động đũa thì mới không nhanh không chậm mà nói: “Chú biết rõ tình hình gia đình cháu, chú cũng đã gọi điện thoại hỏi bác hai của nó, cũng đã hiểu sơ bộ về hạng mục đó.”
“Trước mắt mà nói, quả thật Tề Mỹ không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng có một dự án công ty rất phù hợp với Tề Mỹ, bác hai của A Viễn đã cho người phụ trách đi liên lạc rồi.” Tôn Tung Thành ngước mắt nhìn qua là biết bây giờ Trần Thư Nhiễm đang nghĩ gì: “Không liên quan tới cháu đâu, trước đó bác hai của nó đã quyết định rồi.”
Một bữa cơm, Tôn Tung Thành nói với cô rất nhiều chuyện, bao gồm cả công ty, nhà họ Tôn, còn có thái độ của ông cụ Tôn.
Ông vẫn luôn suy nghĩ về các vấn đề dưới góc độ của Trần Thư Nhiễm, muốn tháo bỏ gánh nặng của cô.
Trần Thư Nhiễm cảm thấy tảng đá lớn đè ép lồng ngực cô cả buổi chiều đã nhẹ hơn một nửa, mãi đến cuối cùng, khi Tôn Tung Thành nói vợ của ông muốn Trần Thư Nhiễm đến nhà làm khách vào lễ Quốc khánh, tảng đá trong lòng cô mới hoàn toàn rơi xuống.
Sau khi ăn cơm xong, Trần Thư Nhiễm đi theo Tôn Tung Thành ra khỏi nhà hàng.
“Tổng giám đốc Tôn, vừa rồi chú nói buổi chiều anh ấy còn khóc ạ?” Trần Thư Nhiễm không nhịn được mà hỏi.
Tôn Tung Thành phản ứng mất một giây, nghĩ cho mặt mũi của con trai nên ông trả lời ngay: “Không có, chú nói quá đó.”
Nhưng có nói quá hay không thì sau nửa tiếng đồng hồ cũng đã thấy được kết quả.
Tôn Thanh Viễn ngồi trong xe đợi cô cả buổi tối, khi nhìn thấy cô xuống khỏi xe của Tôn Tung Thành, anh mở cửa xuống xe, chạy chậm đến bên cạnh cô.
Anh cũng không lên tiếng, chỉ ôm cô không chịu buông tay.
“Làm gì vậy?”
Ở bên đường người đến người đi, Trần Thư Nhiễm cảm thấy ngại ngùng.
Anh ôm Trần Thư Nhiễm không chịu buông giống như con gấu Koala, mãi về sau cô phải nửa kéo nửa dỗ anh lên xe, bấy giờ cô mới phát hiện ra mắt anh đỏ lên giống như thỏ, còn hơi sưng.
“Anh khóc thật à?” Trần Thư Nhiễm sợ hết hồn, xích lại gần nhìn vào mắt anh.
Bấy giờ Tôn Thanh Viễn mới thấy ngại ngùng, tai cũng đỏ lên, cứng cổ không nói lời nào.
“Không muốn chia tay em đến vậy à?”
Tôn Thanh Viễn vừa mở miệng đã cảm thấy mũi cay cay, thế là chỉ có thể “ừ” một tiếng.
“Không chia thì không chia…” Hốc mắt Trần Thư Nhiễm cũng hơi nóng lên.
Hai người lẳng lặng ngồi trong xe thật lâu, Tôn Thanh Viễn ổn định tâm tình xong, cuối cùng anh cũng tìm lại được giọng nói như bình thường của mình: “Lúc trưa em nói chỉ chơi đùa với anh thôi.”
Trần Thư Nhiễm nghiêng đầu nhìn sang, trên mặt anh chỉ toàn là vẻ: Anh tưởng thật, anh tức giận, mau dỗ anh đi.
“Ừm, thì sao?” Cô luồn ngón trỏ phải vào giữa cúc áo sơ mi của anh, chọc vào bụng anh: “Không muốn để em chơi à?”
“Chơi thì không được vứt đi.” Tôn Thanh Viễn nắm chặt cổ tay cô, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn.
Trần Thư Nhiễm cười một tiếng, dùng sức chọc vào cơ bụng của anh: “Bá đạo vậy à? Vậy nếu sau này anh hỏng rồi thì em vẫn không được đổi người khác hả?”
Thấy vẻ mặt của anh vẫn nghiêm túc, Trần Thư Nhiễm cũng thu lại giọng điệu đùa giỡn: “Được rồi, không đổi, anh nhìn em mãi làm gì?”
“Em chưa nói với anh là em yêu anh.”
Trần Thư Nhiễm: “…”
Cái quái gì vậy, có phải vai diễn của hai người đã bị đảo ngược rồi không?
Sao cô lại cảm thấy Tôn Thanh Viễn giống như chú chó lang thang, sau khi nhặt về nhà là bắt lấy cơ hội muốn cọ vào người cô, xác định cô sẽ không vứt bỏ anh nữa thì mới có thể yên tâm.
“Em nói rồi.” Cô nhớ rất rõ, không những thế, cô không chỉ nói một lần.
“Cái đó không tính.”
“Vì sao lại không tính?”
“Đó là cầu xin tha thứ, không phải là tỏ tình.”
Trần Thư Nhiễm nhắm mắt lại, cố nén xúc động muốn mắng anh.
Được rồi, chó con không có cảm giác an toàn, chung quy cũng là do lúc trưa cô nói chuyện quá đáng.
Trần Thư Nhiễm thở dài: “Em yêu anh, được chưa?”
Sau khi nói ra câu này, chính bản thân cô cũng thấy kinh hãi, giọng điệu qua loa cho xong như thế thật sự giống hành vi của một gã đàn ông xấu xa.
Nhưng dường như Tôn Thanh Viễn rất thỏa mãn, anh vô cùng hài lòng mà buông tay cô ra, sau đó đạp chân ga.
“Đêm hôm khuya khoắt còn đi đâu nữa?”
“Muốn nghe em nói yêu anh thêm vài lần nữa.”
[Kết thúc]
————.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...